Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 58

Đối với quyết định đột ngột muốn quay về của Đàm Duy, tuy Chu Giác cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không thể can thiệp,anh bèn để mặc cô.

 

Một mình đi dạo cũng không còn tâm trạng ngắm cảnh, cô gần như chạy về phòng.

 

Cởi áo khoác, cô nằm thẳng lên ghế sô pha. Cô cẩn thận nghĩ lại, mọi hành vi táo bạo của cô cũng chỉ có thể tiến hành trong căn phòng này, căn bản không thể bước ra khỏi cửa.

 

Yêu đương không có gì sai, chỉ là thân phận của cô và Enzo có chút khó xử.

 

Quan hệ giữa Lục Văn Tâm và Chu Giác chắc hẳn rất thân thiết, cô không rõ thân đến mức nào. Bất kỳ giới tính nào cũng sẽ hứng thú với chuyện tầm phào, cô hiểu điều đó.

 

Đời sống cá nhân của Enzo ra sao cũng rất bình thường, anh quen biết bao nhiêu người trong giới truyền thông, có bao nhiêu mối quan hệ, cũng sẽ bị đồn thổi đủ kiểu.

 

Nhưng đối tượng lại là một nhân viên sales của bộ phận bán lẻ, thì lại có chút vi diệu.

 

Ảnh hưởng cụ thể đến Đàm Duy, cụ thể là sẽ đẩy cô vào tình ngay lý gian. Cô vẫn luôn nhớ lời Aiden đã nói đầy ẩn ý về cô trong vụ của Tina: “Cô cũng xinh đẹp, khá tốt, khá tốt.” Lời lẽ mỉa mai ngấm ngầm đó làm cô không thoải mái cho đến bây giờ.

 

Đồng nghiệp, lãnh đạo sẽ nhìn cô thế nào, cô còn có thể yên tâm làm việc được không?

 

Bản thân Enzo tất nhiên có thể xử lý sạch sẽ những tin đồn, chuyện tầm phào cũng sẽ nhanh chóng qua đi. Còn cô, chỉ là con kiến bị bánh xe của cơn lốc xoáy nghiền, không ai thèm để ý, chỉ biết cười nhạo lúc cô bị ép chết cho bẹp dí.

 

A, cô phát hiện mình thế mà lại có thể phân biệt được sự khác nhau giữa thân phận Enzo và Chu Giác.

 

Cái đầu hơi ngà ngà say của Đàm Duy, vào khoảnh khắc này, bỗng nhiên trở nên minh mẫn.

 

Cô cảm thấy cũng không cần phải buồn bã hay tự ti, bởi vì đây là sự thật. Cô chỉ cần đi theo kế hoạch đã vạch sẵn của mình, chậm rãi tiến về phía trước là được.

 

Nghĩ thông suốt tất cả, cô đứng dậy uống chút nước. Điện thoại trong túi quần jean vang lên, một vị khách gửi tin nhắn cho cô, hỏi thăm về một món đồ bên Thời trang Rossi.

 

Cô ấy nhìn trúng một chiếc váy, muốn làm lễ phục dạ hội, đang cần gấp.

Nhưng cô sales thân thiết của cô ấy đã nghỉ việc, chiếc váy đó không mua được, nên hỏi cô có thể nghĩ cách giúp không.

 

Nói thế nào về ngành bán hàng xa xỉ nhỉ, có nhân viên bán hàng phải khom lưng cúi đầu, nhưng cũng có những nhân viên bán hàng “chảnh” đến mức khách phải tìm mọi cách để làm thân, chỉ để được tiêu tiền ở chỗ cô ấy, dù nghe có vẻ hơi quá đáng.

 

Đàm Duy đương nhiên không có cách nào. Nếu một nhân viên sales bình thường bên đó không lấy được hàng, thì sao cô có thể lấy được?

 

Nhưng cô cũng không thể phớt lờ yêu cầu của khách, cô trả lời một câu “Chị chờ một lát, để em hỏi thử xem.”

 

Sau đó cô đi hỏi Perla, nhờ cô ấy giúp một tay.

 

Perla trả lời cô một cách hài hước: “Em thèm tiền đến điên rồi à, cái gì cũng muốn bán, hay em mở livestream bán tên lửa luôn đi…”

 

Đàm Duy rất muốn nói, lúc không có hàng để bán, cô chỉ muốn theo khách về nhà luôn thôi. Cô biết ăn biết uống, biết tự đi vệ sinh, lại còn có bằng đại học, vứt đại vào đâu cũng được.

 

“Vị khách này rất có tiềm lực, là ‘mẹ thiên hạ’ của em. Em đoán nếu chuyện này mà giúp chị ấy, chị ấy sẽ lại tiêu ở chỗ em thêm vài con số không nữa đó.”

 

“Được rồi, để chị tìm người hỏi xem, nhưng em đừng có hứa chắc với khách nhé.”

 

Perla nói vậy, Đàm Duy biết cô ấy là người thận trọng. Đây cũng là tố chất mà mỗi nhân viên sales cần phải có. Cô ấy là một người phụ nữ tài giỏi thần thông quảng đại, đa số mọi chuyện có thể giải quyết được.

 

Rất nhanh, Perla đã nhắn tin cho cô, nói rằng trong cửa hàng ở Thượng Hải đang giữ lại một chiếc, chị sales kỳ cựu ở đó đồng ý để lại cho cô, là nể mặt Perla.

 

Quả nhiên, vị khách cảm động vô cùng, nói với cô: “Vivi à, cảm ơn em đã giúp chị việc này. Đợi tháng sau chị xong việc sẽ đến cửa hàng em

chọn vài món. Chị biết em đã phải dùng đến mối quan hệ cá nhân, không thể để em bận rộn suông được.”

 

Đàm Duy ngắn gọn trả lời khách xong, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều. Vẫn là công việc thuận lợi mới có thể làm cô vui vẻ, chứ không phải những mối quan hệ phức tạp.

 

Dĩ nhiên, quan hệ giữa người với người cũng là quan trọng nhất. Không có mối quan hệ, cô đến cả đồ cũng không bán được.

 

Hôm qua đã nghỉ ngơi cả ngày lại không có việc gì, cô cũng không thể cứ ngồi ngẩn ngơ, cô lấy chiếc máy tính bị vứt ở dưới đáy túi hành lý ra, xử lý một số công việc tồn đọng đã lâu.

 

Chu Giác đi về phía phòng trà, đó là mấy người bạn từ một nền tảng truyền thông kỹ thuật số nào đó, có chút giao tình riêng.

 

Ánh mắt anh lướt qua, thấy Lục Văn Tâm, trong nháy mắt hiểu ra tại sao Vivi lại đột ngột muốn rời đi. Anh có thể hiểu cô đang nghĩ gì.

 

Lục Văn Tâm hỏi anh: “Vừa rồi có phải có người đi cùng anh không?” “Em thấy à?”

“Anh che mất rồi, em không nhìn rõ nên mới hỏi, là con gái à?”

 

Chu Giác hiếm khi nhìn kỹ biểu cảm của Lục Văn Tâm như vậy, phát hiện cô ta không phải đang nói khách sáo, bèn trả lời một câu: “Phải.”

 

“Bạn gái sao?” “Phải.”

“Em có quen không? Sao không cùng anh qua đây chơi”

 

Chu Giác thường không nói dối, nhưng không có nghĩa là tất cả đều nói thật, “Tôi không chắc cô có quen không. Cô ấy không thích xã giao, nên tôi không miễn cưỡng.”

 

Tuy Lục Văn Tâm bất ngờ, nhưng cũng không nói gì thêm. Mọi người trong phòng trà đang thảo luận về chiến lược marketing của một số thương hiệu trong năm nay, với những cách làm vô cùng mới mẻ. Enzo làm việc cho một thương hiệu quốc tế với đẳng cấp khác biệt, nên không cùng một cấp độ thảo luận với các mặt hàng tiêu dùng trong nước.

 

Từng làm việc ở trụ sở chính, Chu Giác hiểu rất rõ, những người làm cho doanh nghiệp nước ngoài bề ngoài trông có vẻ hào nhoáng, nhưng thực chất lại giống như một con ốc vít trên một cỗ máy khổng lồ, chỉ tuân theo quyết sách từ trên và lặp đi lặp lại công việc của mình. Mọi

quyết sách lớn đều phải được trụ sở toàn cầu phê duyệt. Cảm giác không nắm được quyền phát ngôn thật chẳng dễ chịu, và đối với một người có tham vọng, đó lại càng là một sự dày vò. Ý nghĩ phải tiến thêm một

bước nữa trở nên cấp bách hơn bao giờ hết.

 

Họ nói chuyện hơi lâu. Lúc 9 giờ rưỡi, Đàm Duy nhắn rằng muốn ăn lẩu, nhưng lúc này anh lại đang bị mọi người giữ lại. Anh gửi cho cô một tin nhắn WeChat, hỏi có cần gọi đồ ăn cho cô trước không. Đàm Duy trả lời rất nhanh: “Em ăn rồi, anh cứ bận đi, không cần lo cho em.”

 

Sau đó, cô gửi cho anh một tấm ảnh chụp một hộp pizza. Tối hôm qua, anh không cho cô ăn, cô đã rất tức giận.

Bây giờ, cô đã tự mình ăn.

 

Chu Giác nhìn chằm chằm vào màn hình, dường như có thể thấy được vẻ mặt đầy đắc ý của cô. Anh không khỏi bật cười.

 

Anh phát hiện, cô trông có vẻ dính người nhưng thực chất lại rất độc lập. Chút áy náy trong lòng anh trước đó bỗng chuyển thành một cảm xúc khác, khó mà diễn tả.

 

Anh nói với bạn bè rằng mình không ăn cơm, phải đi rồi. Anh không phải không thể rời đi sớm hơn, nhưng việc nán lại một chút khiến quyết định rời đi lúc này của anh không còn là một sự lựa chọn vội vã, mà hoàn toàn xuất phát từ mong muốn được ở bên cô.

 

Đàm Duy đang nằm trên giường trong phòng ngủ chính, gõ lạch cạch trên máy tính. Nghe thấy tiếng mở cửa, gương mặt cô lộ rõ vẻ vui mừng, cô nhảy khỏi giường: “Anh về rồi à?”

 

Trên bàn ăn là hộp pizza, Coca và gà rán cô ăn còn thừa. Không ăn hết, cô cứ để nguyên ở đó không dọn.

 

“Pizza có ngon không?” Chu Giác hỏi cô.

 

“Khá ngon ạ, em thích loại Supreme.” Cô rất tham lam, gọi cỡ lớn như vậy mà chỉ ăn hai miếng. “Nhưng chắc anh không ăn loại đồ ăn này đâu nhỉ?”

 

Nếu anh không ăn thì tự gọi món khác đi, em cũng không quản, cô thầm nghĩ.

 

Chu Giác rửa tay rồi cầm lấy một miếng. Pizza đã nguội, viền bánh không còn giòn, nhưng hương vị vẫn không tồi. Cũng có thể là do anh đã quá lâu không ăn đồ ăn nhiều calo như vậy nên thấy mới mẻ.

 

“Anh uống Coca không?”

 

“Không cần.” Anh ăn xong một miếng thì đi rửa tay, kiên quyết không đụng vào nữa. “Em đang làm gì vậy?”

 

Đàm Duy không giấu giếm, cô đang chuẩn bị bài thuyết trình để cạnh tranh cho vị trí giám sát bán hàng trong cửa hàng đang bị trống. Cô đúng là không biết lượng sức mình mà.

 

Đa số mọi người đều không thích viết báo cáo tuần, nhưng cô vẫn luôn nghiêm túc viết báo cáo tuần, báo cáo tháng. Mỗi lần hoàn thành công việc, cô cũng sẽ tổng kết lại, thuận tiện điền những thành tích đáng ghi nhận vào sơ yếu lý lịch, sửa đi sửa lại để làm đẹp cho CV.

 

Thực chất, cô luôn trong trạng thái chuẩn bị cho việc thăng chức, hoặc là nhảy việc.

 

Dĩ nhiên, cô cũng không cần nhờ vả anh điều gì, điều duy nhất muốn hỏi là: “Làm thế nào để có thể nhanh chóng đạt đến đỉnh cao cuộc đời trong vòng một năm?” Cô thật sự không muốn phải nỗ lực nữa.

 

Chu Giác nói: “Anh nhớ em từng nói, dù là sếp lớn cũng không được chỉ tay năm ngón vào công việc của em.”

 

Đàm Duy liếc xéo anh: “Vậy anh có thể chỉ cho em vài cách đi đường tắt không? Anh biết đấy, giai đoạn đầu em là vua mắc lỗi, nguyên nhân cơ bản là bị kẹt trong cái kén thông tin.”

 

“Nỗ lực chính là con đường tắt nhanh nhất,” anh nói. “Ai cũng phải trải qua giai đoạn này thôi.”

 

Đàm Duy không tin: “Anh đâu có giống em, anh có phải làm việc ở cửa hàng đâu.”

 

“Anh cũng từng luân chuyển ở các vị trí cơ sở. Trước đây, từ bộ phận hỗ trợ thăng tiến lên không quá khó.” Con đường sự nghiệp của anh và cô khác nhau. Anh biết cô thích nghe gì, bèn nói với giọng điệu cổ vũ: “Bắt

đầu từ nhân viên bán hàng ở cửa hàng là một sự rèn luyện rất tốt cho em. Môi trường thị trường bây giờ đã khác, phần lớn các vị trí cấp cao trong các doanh nghiệp nước ngoài đều xuất thân từ tuyến đầu. Hoàn thành

KPI mới là chân lý.”

 

Đàm Duy bị câu cuối cùng khích lệ, bỗng có cảm giác mình sắp lên đến đỉnh cao cuộc đời.

 

“Đây là lần đầu tiên anh nói điều gì đó tích cực với em đấy.” Nói chuyện nhiều, cô ở trước mặt anh đã nhanh chóng trở nên hoạt bát, khóe miệng cong lên. “Một năm trước anh còn mắng em đến phát khóc, bây giờ đây là phúc lợi sao?”

 

Chu Giác không cảm thấy mình đã trách mắng cô nặng nề, anh chỉ là không chịu được sự ngốc nghếch của cô lúc trước mà thôi.

 

Nhưng anh cũng không đáp lại lời buộc tội cuối cùng của cô, anh véo

nhẹ mũi cô, chú ý thấy bộ quần áo cô mặc lúc sáng ra ngoài không phải

 

bộ này, “Em đổi váy à?”

 

Họ đang ngồi trên ghế sô pha. Đàm Duy nửa quỳ lên, trình diễn cho anh xem: “Anh nói xem có phải cái này không?”

 

Trước khi anh về, Đàm Duy đã thay một bộ đồ khác, là một chiếc chân váy màu trắng, bồng hơn một chút so với trang phục công sở, có những hoa văn thêu rất tinh xảo.

 

Lần trước nghe anh miêu tả, anh thích một bộ đồ cô mặc, là chiếc váy trắng.

 

Nhưng Đàm Duy thật sự không nhớ ra là chiếc nào. Quần áo của cô rất nhiều, tủ đồ trong nhà nhét đầy. Có những bộ không thích, xác định sẽ không mặc nữa, cô sẽ mang đi cho các chỗ tái chế.

 

Chiếc váy này khá đắt, vì vậy form dáng và chất liệu rất tốt. Cô nghĩ nếu được anh nhớ đến, khả năng cao là chiếc này, nên hôm qua lúc ra ngoài cô đã mang theo.

 

“Không lạnh sao?”

 

Cô mặc váy không bao giờ mặc quần tất, đã quen để lộ làn da tự nhiên.

Vẻ đẹp khiến người ta cảm thấy giá lạnh thì có sao đâu. “Không phải sao?” Trong mắt cô lộ ra vẻ nghi hoặc.

 

“Em đã rất đáng yêu rồi.” Anh không phủ nhận, cô là một cô gái rất biết yêu đương, biết làm thế nào để khiến đối phương rung động.

 

Chu Giác đưa tay v**t v* khuôn mặt cô, ngón tay cái v**t v* đôi môi cô. Anh vừa mới rửa tay xong, hơi lạnh, còn có mùi nước rửa tay tươi mát.

 

Đàm Duy không hiểu ý đồ của anh, nhưng nhìn thấy ánh mắt anh đã có sự thay đổi nhỏ.

 

Anh ôm cô lên đùi anh. Môi cô không có màu son sặc sỡ, chỉ có một chút son dưỡng có mùi thơm, bóng nhẹ. Anh nghiêng đầu, yên tĩnh hôn lên môi cô, không day dưa quá lâu.

 

Đàm Duy cảm nhận được tóc anh đang cọ vào cổ cô, gọng kính lạnh lẽo chạm vào vùng da ấm áp nhất của cô.

 

“Enzo.” Cô cúi đầu nhìn anh.

 

“Tháo kính ra.” Anh ra lệnh cho cô một cách tuần tự, “Cất đi, để sang một bên.”

 

Đeo kính thật vướng víu, tròng kính vì hơi thở nóng hổi mà phủ một lớp sương trắng.

 

Đàm Duy làm theo. Sau lớp kính, đôi mắt anh càng thêm sắc bén. Có một khoảnh khắc, cô nhút nhát đến không dám nhìn thẳng vào anh.

 

Rõ ràng là đang thảo luận công việc, sao lại biến thành thế này?

 

“Cứ ở yên như vậy, đừng động đậy.” Anh phát hiện cô đang lơ đãng, cứng rắn nhắc nhở, còn có chút hung dữ.

 

Đàm Duy rất dày vò, cũng có chút lo lắng. Phía trên cô mặc một chiếc áo dệt kim mỏng, màu đen, vừa vặn lại thoải mái, cúc áo là từng viên ngọc trai được đính lên.

 

Nhìn tình trạng dưới lớp vải co giãn, bây giờ cô rất lo những viên ngọc trai sẽ bung ra.

 

Trên sô pha rất bất tiện, quá hẹp, hoàn toàn không đủ chỗ cho hai người nằm, hơn nữa cô cũng không cảm thấy sạch sẽ. Cô có chút muốn né tránh sự đụng chạm của anh, đầu cô vừa ngửa ra sau đã đụng phải tường nhưng không đau vì đã có lòng bàn tay anh lót sẵn.

 

Cô không thể không ôm lấy vai anh, vùi vào cổ anh, giọng nói rất nhỏ và thấp lên án một tiếng, “Lạnh quá.”

 

“Sẽ rất nhanh sẽ không lạnh nữa.”

 

Anh chỉ cần nghiêm túc một chút, cô đã phải giơ tay đầu hàng.

 

Tà váy dài như sương khói trải ra, ngăn cách làn da cô với ghế sô pha. Trong tầm mắt cô, ngón tay anh cuối cùng cũng biến mất.

 

“Váy của em đắt lắm đấy.” Cô nghèo đến cùng cực, chỉ có thể dùng những lời này làm lá chắn.

 

Mưa rơi xuống thảm cỏ, bùn đất tỏa ra hương thơm, sẽ trở nên lầy lội.

 

Anh kiên nhẫn mang đến cho cô một trải nghiệm như đắp thêm lớp chăn vậy. Cô nóng đến toát mồ hôi, quá xấu hổ, c*n v** c* anh để trả thù, nói rằng váy bị nhàu, không thể mặc được nữa.

 

Trên bàn trà có khăn ướt, anh rút một tờ lau khô tay, rồi bế cô lúc mơ màng sắp ngủ lên giường.

 

“Anh ngồi đây, xem em ngủ.” Đầu Đàm Duy mê man, giây tiếp theo là cô có thể ngủ thiếp đi.

 

“Được. Anh sẽ ở bên em.” Chu Giác cúi người giúp cô đắp lại chăn, rồi thì thầm điều gì đó bên tai cô.

 

Nghe thấy tiếng thở đều đặn của cô, anh mới nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Anh đến tủ lạnh, lấy một chai nước đá và đứng đó uống cạn một hơi, như thể cần dòng nước lạnh buốt để giữ cho mình tỉnh táo.

 

Anh biết rõ mình thích cô, nhưng ý nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu không phải là chiếm hữu, mà là trân trọng.

 

Anh nhớ lại năm ngoái, sau khi cô kết thúc công việc ở triển lãm nghệ thuật và ký được hợp đồng lớn đầu tiên trong đời, tự kéo mình ra khỏi vực thẳm. Anh đã đứng trên tầng hai, nhìn thấy cô đang vui vẻ đùa giỡn với mọi người. Đó cũng là lần đầu tiên anh thấy một khía cạnh cởi mở và rạng rỡ đến vậy của cô.

 

Không hề khoa trương, đó là khí phách của một thiếu nữ đắc ý trong gió xuân.

 

Chỉ một ánh mắt, anh đã khắc ghi trong lòng. Lúc đó, cô mặc một chiếc váy màu trắng.

 

Khi ấy, anh đã rất muốn đi xuống và hỏi cô: “Cảm giác tìm thấy sự sống từ trong tuyệt vọng, rất tuyệt vời, phải không?”

 

Ở độ tuổi của cô, anh cũng đã hoàn thành dự án lớn đầu tiên trong đời. Anh là một người kiềm chế, không ăn mừng một cách khoa trương, chỉ ở nhà lặng lẽ mở một chai rượu rồi uống cạn. Nhưng trong lòng cũng là một sự hân hoan nhảy múa, tràn đầy hy vọng.

 

Họ, ở những không gian và thời gian khác nhau, đã từng có một lần trái tim cùng chung nhịp đập.

 

Sự đắc ý tuyệt diệu đó, ngay cả chính cô cũng khó mà có lại được lần thứ hai.

 

Anh cũng nhớ lời cô từng nói, rằng tình cảm của cô so với công việc, không đáng nhắc tới.

 

Như vậy, họ là cùng một loại người.

 

Tình yêu, đối với những người như họ, vốn không phải là chuyện dễ dàng.

 

Nhưng anh muốn thử một lần, xem rốt cuộc họ có thể đi được bao xa.

 

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment