Đàm Duy rất ít khi có được một giấc ngủ trưa thoải mái như vậy. Ấm áp dễ chịu, đôi chân trần của cô cứ trượt tới trượt lui trong chăn.
Cô mở mắt ra, thấy tấm rèm che sáng màu xám lạnh, cứ ngỡ là nhà mình, cô hắng giọng, gọi một tiếng: “Tiểu Hàng, bảo bối của cậu dậy rồi, mau tới hầu hạ!”
Không có ai đáp lại cô.
Một lát sau cửa phòng ngủ mới được mở ra. Chu Giác bước vào, bật đèn trên tường, “Em đang gọi ai vậy?”
Mặt Đàm Duy thoáng vẻ xấu hổ. Giọng điệu nũng nịu với chị em bạn bè, mang ra ngoài như thế này thật không hợp. Cô bèn ôm chăn ngồi dậy: “Không phải em bảo anh nhìn em ngủ sao, anh ra ngoài à?”
Chu Giác ngồi xuống mép giường, cảm thấy cô đôi khi õng ẹo quá mức, trái ngược hẳn với những lời cô nói. Anh hỏi cô: “Em là trẻ con à?”
“Em là vậy mà.” Cô chớp chớp mắt.
“Em bé to xác, dậy đi.” Anh không nể mặt mà kéo cô một cái. Cơ thể Đàm Duy mềm nhũn không sức lực, cánh tay treo trên cổ anh định tiếp tục ăn vạ.
Thế là anh lại buông cô ra. Đàm Duy lập tức xụi lơ trên gối, trong miệng phát ra tiếng cười khúc khích.
Không ngờ anh sẽ cúi người xuống, bàn tay chống lên gối của cô, hôn vài cái bên miệng cô.
Đàm Duy bị hôn một cách bất ngờ, cô cũng đang từ từ thích ứng với nhịp điệu của anh. Cô vừa mới hé môi lại cảm thấy bên dưới chợt lạnh.
Thế mà tay anh lại luồn vào trong.
“Em không có mặc cái kia…” Cô bị lạnh đến giật mình, không nhịn được kêu lên, ánh mắt cũng hung hăng nhìn chằm chằm anh.
“Đã buổi chiều rồi, ngủ nữa đến tối sẽ mất ngủ đấy.” Chu Giác rút tay ra, vỗ nhẹ đầu cô, sau đó rời khỏi phòng.
Thực ra lúc cô ngủ anh vẫn luôn ở bên cạnh nhìn, cũng không cảm thấy nhàm chán, chỉ là không ngờ có người lại có thể ăn có thể ngủ đến vậy. Tối qua ngủ lâu như thế, ban ngày còn có thể ngủ thêm hai tiếng nữa.
Nếu anh không đoán sai, cô rời giường xong, lại muốn nghiên cứu xem lát nữa ăn gì.
Đàm Duy đi rửa mặt, dùng nước lạnh vỗ lên gương mặt ửng hồng để hạ nhiệt, rồi mặc quần jean vào.
Chiếc váy bị dính chút gì đó, ở đây không giặt được. Cô chỉ có thể gấp lại bỏ vào túi hành lý, về rồi cô sẽ xử lý sau.
Trời quả nhiên đã về chiều, thời tiết cũng không đẹp lắm. Đàm Duy liếc nhìn rồi quay lại nói với anh: “Tối nay chúng ta đi ăn lẩu đi?”
“Ở đâu có lẩu?”
“Hôm qua lúc đến đây em thấy phía sau khách sạn có một quán lẩu Trùng Khánh, anh không thấy sao?” Cô cẩn thận miêu tả cho anh, “Biển hiệu màu đỏ, còn treo một hàng đèn lồng đỏ thẫm nữa.”
“Em quan sát khá kỹ lưỡng đấy.”
“Thị lực của em tốt lắm, không hề bị cận thị.”
Chu Giác cầm lấy kính đeo lên, thấy rõ cô đang mặc một chiếc quần jean bó sát. Đương nhiên, cô mặc quần jean cũng rất đẹp, chân rất dài, mông rất cong, trông rất có sức sống.
Trời còn chưa tối hẳn, Đàm Duy đã chuẩn bị ra ngoài. Chu Giác không có hứng thú gì với lẩu, có thể đi cùng cô, nhưng không cần phải đi sớm như vậy.
Đàm Duy giải thích: “Quán lẩu kia lớn như vậy, trông có vẻ kinh doanh rất tốt. Khách ở khách sạn gần đây rất nhiều người sẽ qua đó ăn, đi trễ một chút là phải lấy số xếp hàng, đợi đến lúc ăn được không chừng đã qua hai tiếng rồi.”
Cô phân tích cũng rất có lý, logic rành mạch, khiến người ta tin.
Chỉ là, suốt cả quá trình Chu Giác lại cảm thấy cô rất hài hước. Đợi cô thu dọn xong thì anh chiều theo ý cô ra ngoài, không lái xe, chỉ đi vài bước là tới.
Lúc họ đến, phía trước có năm nhóm khách đang xếp hàng. Đàm Duy cũng lấy một số, tìm kiếm sự đồng tình từ anh, “Thấy chưa, em nói không sai mà.”
“Em dự đoán rất chuẩn.” Anh không nhịn được, ở nơi công cộng sờ sờ mặt cô.
“Em đi chơi với bạn bè, đặt khách sạn hay tìm nhà hàng ngon đều là do em lo. Về phương diện này em rất có kinh nghiệm.” Kể cả ba tháng làm trợ lý cho chú Hoàng, công việc của cô cũng hoàn toàn không xảy ra sai sót.
Chu Giác thấy vẻ mặt cô mang theo chút kiêu ngạo nhỏ, bèn tiếp lời: “Được, sau này chúng ta ra ngoài, lịch trình cũng sẽ do em sắp xếp.”
Đàm Duy “ừm” một tiếng, giọng rất nhỏ, rồi quay đầu đi không nói chuyện với anh nữa, tai cũng đỏ ửng lên.
Không ai biết cô đang nghĩ gì.
Quán lẩu này quả nhiên rất ngon, chỉ cần ngửi mùi hoa tiêu thơm lừng khắp phòng là biết.
Phục vụ thấy hai người họ liền dẫn họ lên một vị trí gần cửa sổ trên lầu hai, xem như là một góc riêng. Đàm Duy rất thích, cô gọi rất nhiều món mình thích ăn.
Cô hỏi Chu Giác thích ăn gì, anh trả lời sao cũng được. Thế là cô không quản anh nữa, chỉ lo ăn cho thỏa thích.
Từ hôm qua đến giờ, cuối cùng cô cũng được một bữa ăn đã đời.
Chu Giác đúng là không có hứng thú với lẩu, anh không ăn được cay, cứ cầm ly trà lạnh mà uống.
“Em đi đổi đĩa gia vị.” Đàm Duy đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi đến khu lấy đồ chấm ở lầu một, thuận tiện lấy thêm ít trái cây, trong lòng rất muốn chăm sóc người đàn ông kiêu ngạo này một chút.
Vừa mới xoay người định đi, cô lập tức thấy Lục Văn Tâm cũng đang ăn lẩu ở đây. Lục Văn Tâm dĩ nhiên không thấy cô. Đàm Duy thấy cô ta hình như vừa mới đến, nên không chào hỏi, lẳng lặng tránh đi.
Trở lại lầu hai.
Nồi lẩu vẫn đang bốc khói nghi ngút, Chu Giác mải mê xem điện thoại. Đàm Duy đặt một đĩa dưa hấu trước mặt anh, rồi trầm tư suy nghĩ. Cô lại tiếp tục ăn một lúc, cảm giác không còn ngon như vừa rồi.
“Sao vậy?” Người đối diện phát hiện sự im lặng của cô.
“Anh không ăn sao?”
“Em cứ từ từ ăn.” Chu Giác an ủi cô, không vội.
Đàm Duy đặt đũa xuống, nói với anh một câu: “Hay là, anh về trước đi?”
“Cái gì?”
Đàm Duy hơi nhoài người dậy, ghé vào tai anh nói: “Em vừa thấy bạn của anh ở dưới lầu, chính là người khách mua đồ ở chỗ em. Em không muốn cô ấy thấy chúng ta đi cùng nhau. Hay là, anh về phòng đợi em trước đi.”
Nghe thế, Chu Giác thực sự có chút cạn lời. Anh còn chưa nói gì, Đàm Duy đã dùng giọng điệu có chút van nài nói thêm: “Được không anh?”
Đàm Duy ở lầu hai tận mắt nhìn thấy anh rời khỏi quán lẩu, đi vào trong bóng tối.
Lúc này cô mới nhìn cái nồi, yên tâm tiếp tục ăn. Buổi sáng là cô trốn đi trước, buổi tối cô cũng có thể đi trước, không có gì cả. Cô không phải là người tính toán chi li trong tình yêu.
Chỉ là trên bàn còn rất nhiều thịt chưa ăn hết, anh lại không thích ăn, đây không phải là lãng phí sao?
Một mình ăn xong bữa cơm, cô lại uống chút nước mơ chua, cuối cùng mới đứng dậy xuống lầu.
Quả nhiên, dự tính của cô có tính tiên tri. Lục Văn Tâm cũng đang cùng bạn bè chuẩn bị rời đi, là hai người phụ nữ trẻ tuổi.
Vừa vặn gặp phải. Dù cô đang đeo khẩu trang, Lục Văn Tâm vẫn nhận ra cô, “Vivi?”
“Hi.” Đàm Duy quay người lại cười cười, “Trùng hợp quá!” “Em gái à, đúng là em thật.”
Có lẽ Lục Văn Tâm sẽ không có ấn tượng sâu sắc với một nhân viên sales, nhưng đối với Đàm Duy lại có chút cảm tình. Cô bán hàng không quá sặc mùi tiền, rất chân thành, hơn nữa năm ngoái lúc đến cửa hàng, cô mới vào nghề, tự mình ở đó tập diễn vai khách hàng làm Lục Văn Tâm cười chết đi được.
“Lúc nãy em từ trên lầu đi xuống, chị đã thấy quen rồi.”
“Chị cũng đến ăn lẩu sao?” Đàm Duy còn tưởng những nữ cường nhân có vóc dáng đẹp, da dẻ tốt như cô ta sẽ rất nghiêm khắc trong chuyện ăn uống.
“Quán này không tồi.” Lục Văn Tâm nói: “Bạn chị hẹn đến đây giải sầu nên chị tới. À phải rồi, em đi một mình à?”
Đi ăn lẩu một mình là cấp độ cô đơn rất cao, cũng rất đáng thương. Nhưng bây giờ Đàm Duy đúng là đang một mình. Cô nói dối không chớp mắt, “Vốn là đi cùng bạn, nhưng bạn em bị tiêu chảy, nên về trước rồi.”
Lục Văn Tâm bị chọc cười, “Ăn cay đúng là dễ bị tiêu chảy, người không ăn được cay phải cẩn thận một chút nhé.”
“Vâng vâng.”
Tiếp theo, Lục Văn Tâm lại giới thiệu hai phụ nữ bên cạnh cho Đàm Duy, họ còn rất trẻ trung xinh đẹp, nhưng chắc là lớn tuổi hơn Đàm Duy một chút, “Đây là sales của Rossi, Vivi, cô em gái này rất tốt tính đấy.”
Thế là hai người bạn kia cũng chào hỏi Đàm Duy, thuận tiện trò chuyện vài câu. Phụ nữ rất dễ tìm được chủ đề chung. Lúc thêm WeChat, Lục Văn Tâm nháy mắt với Đàm Duy vài cái.
Đàm Duy lập tức hiểu ra. Hai chị gái này là phú bà có tiền có thời gian, hằng ngày chỉ mua mua mua. Sau này chắc chắn có thể liên lạc, không ngại nhân dịp người quen tụ tập, tạo dựng mối quan hệ trước.
Lục Văn Tâm cố ý giới thiệu mối quan hệ cho cô, Đàm Duy lại không phải kẻ ngốc, không cần thiết phải đẩy cơ hội đưa đến tận miệng ra ngoài.
“Sau này có gì cần giúp đỡ, các chị cứ tìm em nhé!” Cô cười tủm tỉm nói, “Đừng khách khí.”
“Được nha, em chính là ‘mối’ đấy.” Đối phương cũng rất tự nhiên. “À phải rồi, sáng nay chị thấy Enzo cũng ở gần đây.”
Đàm Duy cười gượng: “Vậy ạ?”
Lục Văn Tâm nói: “Lúc nãy thấy em, chị còn tưởng công ty các em đi team building.”
“Bọn em sao lại đi team building cùng người bên văn phòng được ạ?”
Câu trả lời của Đàm Duy cũng hợp lý. Nhân viên văn phòng của công ty rất tinh gọn, không có đội ngũ khổng lồ như người ngoài tưởng tượng,
và họ cũng chủ yếu trao đổi công việc qua mạng.
Gặp mặt riêng chỉ là khách sáo bề ngoài, có khi còn vì công việc không thuận lợi mà oán trách nhau.
“Nói cũng phải, ở chung với Enzo cũng khó lắm phải không?”
Đàm Duy gật đầu tán thành, “Chứ sao, lần nào em cũng siêu sợ anh ấy, nên không thân với anh ấy.”
“Ha ha ha.” Lục Văn Tâm bật cười.
Đi đến quầy thu ngân, Đàm Duy lấy điện thoại ra chuẩn bị thanh toán, Lục Văn Tâm nói: “Thanh toán chung đi, em ngồi bàn nào?”
“Không cần đâu…” Đàm Duy sửa lại, “Để em mời các chị, khó có dịp gặp mặt.”
Nhưng không cho Đàm Duy cơ hội này, bởi vì hóa đơn bàn của cô đã được thanh toán rồi. Cô có chút xấu hổ, nói một câu: “Bạn em bị tiêu chảy mà còn nhớ thanh toán rồi mới đi, thật là.”
Lục Văn Tâm lại bật cười lần nữa.
Sau khi ra ngoài, Lục Văn Tâm nói muốn đưa cô đến một quán bar gần đó ngồi chơi. Đàm Duy lấy cớ phải về xem bạn cô thế nào để từ chối khéo, chỉ đứng ở cửa trò chuyện một lát rồi mọi người tách ra.
Đàm Duy chạy rất nhanh trong bóng tối, gần như là lao vào phòng. Cô rất muốn nhanh chóng tìm Chu Giác.
Xem biểu cảm của anh thế nào.
Chu Giác đã tắm xong, rót một cốc nước đặt trên bàn, còn anh thì ngồi yên lặng trong sân chờ đợi.
Đàm Duy vào cửa đã hét lớn một tiếng: “Em về rồi đây.”
Cô cởi áo khoác, đi đến bên cạnh anh, nghĩ nghĩ, rồi lại từ phía sau ôm lấy cổ anh. Trên người anh thơm quá, cô lại nói một lần nữa: “Em về
rồi!”
“Sao về muộn vậy?”
“Ở cửa quán lẩu,em nói chuyện với người ta vài câu mà.” “Lục Văn Tâm?”
“Vâng ạ.”
Anh không hỏi thêm gì, vỗ vỗ vào cánh tay đang ôm cổ mình, nói: “Sắp bị em siết cho không thở nổi rồi, đi tắm đi, toàn mùi nước lẩu.”
Anh đúng là, đồ khó chiều. Cô chỉ có thể nghĩ đến từ này.
Đàm Duy không nhịn được cười, ra vẻ nghiêm trọng ngửi ngửi quần áo của mình, mạnh miệng nói: “Làm gì có, em rõ ràng đã đứng trước máy khử mùi xịt khoáng mùi chanh rất lâu rồi.”
“Đi đi.” Anh chỉ có một câu này.
Buổi tối hương sắc ngập tràn là không thể tránh khỏi.
Đàm Duy vừa sấy tóc xong, bò lên giường, anh rất nhanh bưng nước đến, đưa cốc nước cho cô: “Uống một chút đi, cho môi đỡ khô.”
“Ồ.” Đàm Duy ngoan ngoãn nhận lấy, dù không khát cũng uống một ngụm lớn.
Sau đó cô thấy anh vén chăn lên giường. Họ đã có hai lần quan hệ, bất kể là ở ngoài hay sâu hơn, nên không cần thiết phải giả vờ ngủ riêng.
Chỉ là cô không ngờ, sự hiểu biết của cô về anh, vẫn còn quá ít.
Hai lần trước anh rất kiên nhẫn chăm sóc cảm nhận của cô, đợi cô vào trạng thái rồi mới từng bước dẫn dắt.
Lần này anh lại lao đến như thủy triều, đổ ập xuống hôn cô, căn bản không cho cô thời gian chuẩn bị tiếp nhận, mà môi cô đã rất ướt và mềm, sẽ không bị thương.
Giữa chừng Đàm Duy không thở nổi, giãy giụa né tránh, rồi lại bị anh kéo trở lại.
Ánh mắt anh cũng không hề dịu dàng, vừa lạnh lùng vừa hung dữ, nhìn chằm chằm cô.
Đàm Duy biết lúc này cô chắc chắn không xinh đẹp, mồ hôi nhễ nhại, thậm chí còn có chút chật vật. Cô bèn che mặt mình lại, “Đừng nhìn em.”
Tay cô bị anh bắt lấy, “Không nhìn em, thì nhìn cái gì?”
Cô biết đâu được? Lúc làm chuyện này, cứ nhìn chằm chằm người ta không phải rất kỳ quái sao?
Lại một chút nữa, cô bị va vào đầu giường, đầu cộc một cái. Đầu giường được bọc mềm, thực ra không đau, nhưng cô vẫn cảm thấy rất ấm ức,
gục mặt xuống, không muốn nói chuyện. “Sao vậy?”
Cô nói: “Anh đừng động đậy nữa, ôm em một cái đi.”
Chu Giác bèn dừng lại, đưa tay ôm cô vào lòng, rồi xoa xoa đỉnh đầu cô, hỏi: “Đau không? em đừng khóc, sẽ ổn nhanh thôi.”
“Anh đừng hung dữ với em như vậy.” “Thế này mà gọi là hung dữ à?”
Thực ra căn bản không thể nói là ấm ức hay áy náy, chỉ là không muốn thêm phiền phức cho chính họ mà thôi. Trong lòng họ rõ ràng đã sắp xếp thứ tự ưu tiên nặng nhẹ nhanh chậm của mọi việc.
Bề ngoài cô mơ hồ, không có tâm cơ, nhưng thực chất trong lòng cô lại rõ hơn ai hết cô muốn gì. Đương nhiên cô cũng rất tham lam, cô muốn quá nhiều thứ, cũng không cần biết cô có thể gánh nổi không. Chu Giác
đã ngầm chấp nhận điểm này của cô, nếu không ban ngày đã không đồng ý cho cô rời đi trước, buổi tối lại vẫn cùng cô đi riêng.
Anh cũng sợ phiền phức, một tấm ảnh hôn môi cũng không dám để lại.
Thậm chí anh còn có một chút vui mừng, cô là một cô gái lý trí và thông minh, không cần anh phải dạy hay giải thích.
Cô cũng là một người rất kiên cường, tương lai nhất định sẽ đi được rất cao, tất nhiên cũng sẽ ngày càng lạnh lùng với tình cảm. Thậm chí, so với anh chỉ có hơn chứ không kém.
Trong thành phố này, ai cũng đã nếm đủ mùi cô độc. Khi thực sự nhận ra rung động duy nhất của mình, lại bị xếp sau cùng tất cả những lợi ích khác, thậm chí không thể dính líu một chút nào, bản thân lại khó mà chấp nhận được.
Khó mà chấp nhận một bản thân bạc tình như thế, nhưng lựa chọn đã được đưa ra rồi.
Sự day dưa dần dần biến thành một cuộc giằng co. Cô cảm thấy trên người rất đau, anh luôn dùng cánh tay ghì chặt cô, không cho cô động đậy.
Thời gian đã khuya, anh sờ lấy điện thoại đầu giường xem một cái, rồi lại đặt xuống.
“Chiều mai anh có việc, phải về trước.” Anh cúi đầu hôn lên thái dương đẫm mồ hôi của cô, nói: “Tuần sau anh sẽ đi công tác, khoảng nửa
tháng.”
Đàm Duy hiểu ra, trải nghiệm như mơ trong hai ngày này sắp kết thúc, và một thời gian rất dài sau đó họ sẽ không gặp nhau, không còn giao điểm nào.
Tay chân cô quấn chặt lấy anh, khàn giọng trả lời: “Em biết rồi.”
Hôm sau, Đàm Duy đi làm với tinh thần sảng khoái, cô phát hiện mình không hề bị ảnh hưởng bởi việc chia tay sau kỳ nghỉ.
Ba ngày này cô nghỉ phép, trong cửa hàng đã xảy ra rất nhiều thay đổi.
Tối hôm qua không biết ai là người cuối cùng rời đi, một thiết bị điện lớn trong văn phòng không được tắt, đèn cứ nhấp nháy. Bị bảo vệ tuần tra thấy được, sáng hôm sau trung tâm thương mại đã gửi thông báo xuống, đòi phạt tiền.
Điều này rất nguy hiểm, dây điện lằng nhằng, một khi cháy, chẳng phải cả cửa hàng sẽ bị thiêu rụi sao?
Lâm Hiểu Bội hỏi xem ai đã sơ ý như vậy, không thể nào có người thừa nhận. Không tìm ra người, tiền phạt sẽ do cả đội gánh chịu.
Nhưng may mà có camera giám sát, xem một chút sẽ biết. Camera này ghi lại theo từng đoạn khi có người xuất hiện. Đàm Duy tò mò hỏi: “Thời gian ghi hình lưu giữ được bao lâu ạ?”
Lâm Hiểu Bội cũng không nhớ rõ, “Mua loại có bộ nhớ lớn nhất, chắc là ba mươi ngày?”
Thế là, Đàm Duy nghĩ đến điều gì đó, bắt đầu bực bội. Lâm Hiểu Bội hỏi: “Em hỏi cái này làm gì?”
“Không có gì ạ, em cũng muốn mua một cái đặt ở nhà thôi ạ.” Cô tìm một cái cớ cho mình.
------oOo------