Bởi vì Đàm Duy khóc, nên anh sẽ không có những hành động làm tổn thương cô nữa.
Chỉ là khi dừng lại, được anh ôm vào lòng, cô lại càng khóc to hơn, thút tha thút thít. Chu Giác không bảo cô đừng khóc, chỉ dùng tay lau nước mắt cho cô, sau lại phát hiện nước mắt quá nhiều, bèn nghiêng người rút hai tờ giấy ăn lau cho cô.
“Làm em đau à?” Đàm Duy lắc đầu. “Thế là vì sao?”
Cô nín khóc, nói: “Em chỉ bỗng nhiên nghĩ đến, năm kia, anh đã nói một tràng dài nhất, mắng em… Em cũng đã khóc to như thế này.” Lúc đó là Diệp Hiểu Hàng đã ôm cô an ủi.
“Anh xin lỗi.” Anh có chút bị cô chọc cười, chuyện hai năm trước mà vẫn còn nhớ, xem ra sau này mỗi lời nói hành động của anh phải cẩn thận rồi. Anh hôn lên mí mắt cô: “Thù dai như vậy? Em thuộc cung hoàng đạo nào?”
“Sinh nhật em tháng 11, là Thiên Yết, anh không biết sao?” Cô nhìn chằm chằm anh, trời quá tối, cũng không thấy rõ lắm, chỉ có một hình dáng mơ hồ.
“Anh biết, nhưng lại không nghĩ tới.”
“Em thù dai thì thù dai, nhưng sẽ không lôi chuyện này ra nói đâu, anh yên tâm.”
Nghe giọng cô đã ổn định, chắc là cảm xúc đã hồi phục, Chu Giác cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh quyết định không dò hỏi cô nữa, hỏi cô có phải cô đang áp dụng thói quen từ mối tình đầu vào mối quan hệ với anh
không. Cũng tạm thời không so đo, liệu cô có thật sự thích anh hay chỉ là vì xa nhà quá cô đơn nên muốn tìm một người bạn đồng hành mà thôi.
Anh rất để tâm, nhưng có ép cô mở miệng cũng sẽ không nhận được câu trả lời thật lòng, nói dối là chuyện dễ như trở bàn tay.
Giận dỗi trên giường vì một cuộc mây mưa thật sự rất xấu hổ. Anh bật đèn ngủ đầu giường, chuẩn bị đưa cô đi tắm rửa, vừa mới vén chăn lên thì nghe một tiếng “rột rột”.
Đàm Duy cũng theo đó ngồi dậy. “Em muốn ăn.” “11 giờ rưỡi rồi.”
“Em đói.” Cô nhíu mày, chuyện khác có thể nhịn, nhưng đói bụng thì thật sự không thể nhịn được.
Nếu anh còn ngăn cô ăn, thì thật quá vô nhân đạo. Chu Giác nói: “Được rồi, đi tắm trước đã.”
“Dạ.”
Cơ thể cô dễ ra mồ hôi, quả thực cần phải tắm rửa. Anh dắt tay cô vào phòng tắm, cầm vòi hoa sen chờ nhiệt độ nước thích hợp rồi xối lên người cô, sữa tắm tạo thành bọt, Đàm Duy cảm thấy rất thơm, giống như mùi hương trên người anh. Cô muốn nhìn kỹ xem đó là nhãn hiệu gì, nhưng chữ trên thân chai màu xanh đậm rất nhỏ.
Còn chưa kịp nhìn rõ, sự chú ý đã nhanh chóng bị dời đi.
Ngón tay anh khều nhẹ trước ngực cô, như đang cố ý trêu chọc. Cô nhạy cảm lại oán trách liếc anh một cái, sau đó bàn tay anh bao trọn lấy nó.
Trên mặt người đàn ông này lại là vẻ đứng đắn, ánh mắt cũng lạnh lùng vô cùng.
Cô cắn môi, không dám nói lời nào, cũng không dám phát ra âm thanh, đầu óc căng như dây đàn. Cũng may quá trình này kết thúc rất nhanh, dòng nước ấm đã cuốn trôi đi tất cả.
Anh rút một chiếc khăn tắm sạch sẽ quấn quanh người cô, vỗ nhẹ một cái. “Tự đi tìm một bộ quần áo mặc vào đi.”
“Dạ.” Cô ngoan ngoãn đáp ứng, phát hiện cô rất thích cảm giác được anh chăm sóc cẩn thận. Vừa rồi trên giường anh đối xử thô bạo với cô, xong việc lại dịu dàng, lập tức khiến cô tha thứ cho sự thất thường của anh, cảm giác này thật kỳ lạ.
Cô lại quay đầu hỏi anh: “Còn anh thì sao?” “Anh đi tắm.” Anh nói.
Được rồi, lúc này Đàm Duy mới thấy áo ngủ trên người anh đã sớm bị ướt sũng.
Anh có một phòng thay đồ, cô vừa bước vào đèn cảm ứng đã sáng lên. Các loại âu phục có màu sắc và kiểu dáng đồng nhất được treo trong tủ, cửa tủ làm bằng kính màu tối, đứng bên ngoài cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Có một câu thành ngữ gọi là “ngực dán vào lưng”, bây giờ cô xem như đã cảm nhận được. Từ trưa đến giờ, gần mười hai tiếng đồng hồ không
ăn gì, có thể cảm nhận rõ ràng bụng đã lép kẹp như một quả đậu.
Cô lấy một chiếc áo phông mặc vào người, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài. Liên quan đến vấn đề ấm no, không thể xem thường, cô cả gan lục lọi tủ lạnh nhà anh.
Có cá hồi và thịt bò, đều là protein chất lượng cao. Cô lấy cá hồi ra, ngày sản xuất cũng rất mới, xé bao bì lấy một miếng đặt lên đĩa.
Đã từng có một năm loay hoay trong bếp nhà anh, nên cô cũng không cảm thấy xa lạ, thậm chí còn có ảo giác quay về quá khứ. Cô đang phết dầu lên miếng thịt thì anh đi về phía cô.
Đàm Duy bèn đưa cây cọ cho anh. “Làm gì?” Anh vừa lau tóc vừa hỏi. “Anh làm đi.”
“Không làm được à?” Anh nhìn cô, trong mắt có ý cười khó phát hiện: “Không phải rất quen thuộc sao?”
Hóa ra anh cũng nhớ những ngày cô từng làm giúp việc cho anh. Nhưng, bây giờ cô đâu còn là giúp việc theo giờ của anh nữa. “Em đang ở nhà anh đó, anh là chủ nhà, không phải nên tiếp đãi khách chu đáo sao?” Làm gì có chuyện để khách tự nấu cơm chứ.
“Rất giỏi ngụy biện.”
“Em yêu đương, vốn dĩ là muốn…” Lời vừa nói ra, lại nuốt trở vào, sợ mông mình gặp họa. “Anh làm đi mà.”
Đàm Duy rất biết cách làm biếng, nhanh chóng lui ra ngoài. Nhưng loại đồ ăn giống như suất ăn cho người tập gym này cũng làm rất nhanh, nướng vài phút là xong. Lúc cô đang ngồi trên sofa thưởng thức cảnh đêm tuyệt đẹp, anh đã bưng đồ ăn đến.
Đàm Duy cầm một chiếc gối ôm đặt lên đùi làm bàn ăn, vừa ăn vừa thưởng thức, bỗng nhiên nói: “Anh có biết lần đầu tiên em đến nhà anh, em đã rất sợ không? Ánh sáng rất tối, đồ đạc đều là màu sẫm, em đã nghĩ đến một bộ phim.”
“Phim gì?” Anh hỏi một cách tự nhiên.
“Không phải phim nghệ thuật gì đâu, anh không cần biết.” Cô dùng nĩa đưa một miếng thịt vào miệng, rồi nói bên tai anh: “Anh và nam chính trong phim có một điểm rất giống. Đó là, đều có chút b**n th**.”
Cứ tưởng anh bị miêu tả là b**n th** sẽ tức giận, nhưng lại không hề, anh chỉ véo véo má cô: “Trí tưởng tượng của em thật phong phú.”
“Vốn dĩ là vậy mà.” Trí tưởng tượng của Đàm Duy không chỉ dừng lại ở đó, cô còn tưởng tượng đến việc làm chuyện đó với anh bên cửa sổ nữa cơ, thực ra bản thân cô cũng rất b**n th**.
Cô ăn uống no đủ rồi cô nói muốn nằm trên đùi anh ngẩn người một lát. Được anh v**t v* mái tóc, giống như đang cưng nựng một chú mèo con, trái tim hỗn loạn cuối cùng cũng có nơi chốn bình yên.
“A…” Cô thoải mái đến mức phát ra một tiếng thở dài. “Mệt à?”
“Không, chỉ là hơi phiền thôi.” Cô do dự một chút, cuối cùng vẫn kể cho anh nghe một vài chuyện xảy ra ban ngày, chuyện cô nhân viên bán hàng
bị thông báo phê bình, và cô với tư cách là quản lý cũng không thoát khỏi bị phạt.
“Ở chức nào thì lo việc của chức đó, là do chính em lựa chọn, cũng là chức trách của em.” Cô vốn có thể chỉ chuyên tâm làm sales, có lẽ còn sẽ làm đến cấp bậc top của khu vực.
Cứ nghĩ anh sẽ an ủi mình, lại không ngờ vẫn là lập trường của một người lãnh đạo.
“Dạ.”
Chu Giác suy nghĩ một chút: “Em ở trong ngành này gần ba năm rồi, nên hiểu rằng, công việc của em là thu hút nhóm người tiêu dùng trung thành, chứ không phải để nhận được sự đồng cảm của số đông.” Cho nên, không cần đặc biệt để ý đến một tiếng nói không quan trọng.
“Nhưng mà, em không làm được việc hoàn toàn phớt lờ những đánh giá và ảnh hưởng tiêu cực.”
Chu Giác nói: “Dù là người mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ phải đối mặt với những đánh giá tiêu cực từ bên ngoài, nó sẽ ảnh hưởng đến họ với hiệu ứng một chọi trăm, hoặc một chọi vạn. Không cần phải phớt lờ những đánh giá từ người mua hàng, chỉ cần chiến thắng nó là được.”
Lúc anh an ủi và động viên cô thì anh rất dịu dàng, điều này sẽ khiến cô càng ỷ lại vào anh hơn.
“Khó quá.”
“Nếu em chú ý đến các show diễn ra mắt sản phẩm mới, trong các show thời trang sẽ luôn có một hai mẫu thiết kế bị truyền thông và đại chúng
bình chọn là trang phục kỳ quặc gây sốc, không ai hiểu được thiết kế. Em nghĩ là vì sao?”
“Muốn tạo chủ đề bàn tán chăng?” Cô đoán.
Anh véo má cô: “Đó là ngôn ngữ của nhà thiết kế hướng đến một nhóm người riêng biệt, chỉ là do truyền thông ngày nay phát triển nên mới bị đại chúng nhìn thấy, việc không được thấu hiểu là rất bình thường.”
“Em là một người trần tục, nhưng em cảm thấy anh không phải.” “Sao anh lại không phải?”
“Tính cách của anh rất phù hợp với tính chất công việc của ngành này, khinh thường việc bị mọi người thấu hiểu.” Đàm Duy nhớ lại đánh giá
của Perla về anh, trông cũng được, chỉ là mắt nhìn không tốt lắm, không nhìn thấy người khác – quá mức ngạo mạn.
“Làm việc và làm sản phẩm là cùng một tư duy. Em có biết trong ngành hàng xa xỉ, khi doanh số của một sản phẩm quá tốt, họ sẽ ngừng bán nó không.”
“Tại sao ạ? Chê tiền nhiều à?” Đàm Duy cũng luôn thắc mắc, khách hàng đến hỏi những sản phẩm bán chạy nhất, sau đó lại được thông báo hết hàng sẽ rất thất vọng.
Tại sao chứ?
Anh nói cho cô biết: “Doanh số quá tốt, sản phẩm đó sẽ mất đi tính độc đáo của nó. Một khi được giới trung lưu ưa chuộng, nó sẽ nhanh chóng bị nhóm người có giá trị thực cao hơn vứt bỏ.”
Ngành này rốt cuộc là kiếm tiền của người giàu, hay kiếm tiền của người thường, cần phải lấy lòng ai, vừa nhìn là hiểu ngay.
Đàm Duy rất căm phẫn, nói chuyện cũng bắt đầu tư duy hơn: “Ha, chính là không bán cho người thường chứ gì, vậy còn làm marketing trên diện rộng làm gì? Mở cửa hàng ở các trung tâm thương mại tổng hợp làm
gì?” Cứ để giới nhà giàu tự chơi với nhau là được rồi.
Anh chỉ ra lỗ hổng logic của cô: “Một thương hiệu nếu không được người thường săn đón, thì người giàu cũng sẽ không mua.”
Về việc tạo ra giấc mơ, chính là một vòng lặp khép kín như vậy, đối với đa số người mà nói thì quá méo mó.
“Ngành này vốn dĩ đã méo mó.”
Anh bế cô lên. “Cho nên, nếu em muốn là một người quản lý tốt, tất nhiên không thể được đa số người yêu thích, phải có sự cô lập xã hội nhất định. Em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“Ờm.” Đàm Duy vẫn không muốn đối mặt lắm, ậm ừ vài tiếng rồi không muốn nói nhiều, cô vòng tay ôm cổ anh, lại thì thầm vài câu bên tai anh.
Sau đó Chu Giác đứng dậy đi tắt đèn, trong phòng nhanh chóng chìm vào đêm tối.
Bên ngoài cũng không thể nhìn thấy bên trong đã xảy ra chuyện gì, cô có thể an tâm thưởng thức bóng đêm, cũng có thể từ từ cảm nhận sự tồn tại của anh trong cơ thể mình.
Lúc được anh ôm, cô sẽ cảm thấy rất an toàn, cơ thể cao lớn của anh có thể bao bọc lấy toàn bộ cơ thể cô.
Con người ở những giai đoạn khác nhau, nhu cầu về tình cảm cũng khác nhau. Khi còn nhỏ chỉ cần vui vẻ hạnh phúc, không suy nghĩ đến ngày mai.
Bây giờ, cô yêu sự trưởng thành, mạnh mẽ của anh, thậm chí cả sự lạnh lùng do thuộc tính xã hội tạo thành cũng trở nên quyến rũ đến thế. Cô càng yêu hơn việc dù bản tính anh ngạo mạn, vẫn đồng ý giữ sự dịu dàng với cô kiên nhẫn dẫn dắt cô, nói cho cô nghe một vài đạo lý.
Cô cũng không cảm thấy nhàm chán, ngược lại còn vô cùng thú vị.
Cảm giác yêu đương với anh thật tuyệt. Nhưng cô mơ hồ nhận ra, thứ tình cảm hay mối quan hệ như vậy không được lành mạnh và bình thường cho lắm.
Nó có pha lẫn yếu tố công việc. Cả hai người họ đều có dã tâm, có những mục tiêu quan trọng hơn, họ không chịu lún sâu trước một bước, cả hai đều chỉ dừng lại ở mức “thích”.
Enzo rất khó để trở thành bến đỗ tình cảm của cô, và bản thân cô tất nhiên cũng không phải là điểm cuối của anh.
Nghĩ đến thôi đã thấy rất đáng sợ, cô có xúc động muốn khóc, rõ ràng
giờ phút này đang ngọt ngào đến thế. Cô lại có chút hận ý, hận bản thân tại sao không thể mạnh mẽ hơn một chút, không thể hoàn toàn khống
chế được ý chí của người đàn ông này.
Dưới sự thôi thúc, cô há miệng cắn anh, cắn rất mạnh, trong khoang miệng đều có vị gỉ sắt. Cứ ngỡ sẽ nhận lấy một cú đánh trừng phạt của anh, nhưng đợi rất lâu, bàn tay anh vẫn chậm chạp không hạ xuống.
Anh chỉ nhìn cô, ánh mắt khẽ thay đổi, một lớp sương tuyết lạnh băng lặng lẽ tan ra. Anh hôn lên đôi môi đang rướm máu của cô: “Vẫn còn giận à?”
“Đúng vậy,” cô giải thích: “Đôi khi em có thù tất báo đó.”
“Vậy thì đến đây đi.” Anh nói rồi dùng sự nóng bỏng, lấp đầy khoảng trống của cô, cũng chặn lại tiếng kêu kinh ngạc của cô.
…
Sáng sớm, Đàm Duy ngủ mơ mơ màng màng, cũng không biết trời đã sáng hay chưa, chỉ cảm thấy người bên cạnh đã dậy, rời khỏi phòng ngủ. Cô muốn mở mắt ra nhưng thật sự không tỉnh lại nổi, chỉ có thể ngủ tiếp.
Sau đó anh hỏi bên tai cô: “Hôm nay em làm ca nào?”
Cô nói ca trưa, sau đó anh nói mình phải đi rồi, đắp lại chăn cho cô rồi rời đi.
Điều này dẫn đến lúc Đàm Duy thức dậy, một mình đối mặt với căn phòng xa lạ và trống trải, vẫn sẽ có chút hoảng sợ. Mọi chuyện tối qua đều giống như một giấc mơ, người trong mộng đã biến mất đúng giờ.
Mà thể lực bị tiêu hao khiến cơ thể cô có chút khó chịu. Cô tìm thấy quần áo của mình trên chiếc ghế bên ngoài, mặc vào từng món một, rửa mặt qua loa đại khái rồi rời khỏi nhà anh.
Trở về nhà mình, cô tắm lại một lần nữa, thay quần áo, dù rất mệt mỏi nhưng vẫn chạy đến chỗ làm.
Buổi chiều, cô nhận được một cuộc điện thoại.
Người ở đầu dây bên kia hỏi cô, có phải hôm qua đã nói chuyện điện thoại với Lâm Thu Trì, còn bảo anh ta đi chết không.
------oOo------