Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 74

Cố Văn đã rào trước với Đàm Duy một câu, Lâm Thu Trì đã trở về, và cố ý muốn gặp mặt cô.

 

Đàm Duy nghe xong, ngoài mặt thì cười ha hả nhưng thật ra trong lòng cô phiền không chịu được. Quay về tìm cô làm gì chứ? Cô cũng không muốn gặp anh ta.

 

Cô không giỏi xử lý các mối quan hệ và mâu thuẫn phức tạp giữa người với người. Sau khi cãi nhau với ai đó, phản ứng theo bản năng của cô là bỏ trốn. Lâm Thu Trì là một người bá đạo như vậy, lúc chia tay họ rất không vui vẻ, không biết lần này anh ta sẽ lại làm gì nữa.

 

Hơn nữa, Đàm Duy có chút lo lắng anh ta biết địa điểm làm việc của cô, sẽ trực tiếp đến tìm cô. Cả một ngày trời, cô luôn thấp thỏm không yên.

 

Lúc sắp tan làm, một đồng nghiệp gục trên bàn làm việc khóc nức nở. Hôm nay cô ấy bị khách hàng chỉ thẳng vào mặt mắng một trận, lời lẽ có chút khó nghe, cô ấy liền cãi lại sau đó bị khách hàng khiếu nại.

 

Thông báo xử phạt của công ty được gửi xuống vào lúc chập tối, cô gái biết mình đã phạm sai lầm lớn, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng ấm ức.

 

Rất nhiều khách hàng cho rằng nhân viên bán hàng không tươi cười là đang xem thường họ, nhưng thực tế không phải vậy, mà là bị áp lực doanh số đè đến không cười nổi.

 

Ai cũng có những trải nghiệm tương tự, cảm xúc của Đàm Duy cũng bị lây lan một chút, chỉ có thể an ủi cô ấy: “Chuyện đã xảy ra rồi, nếu em không để tâm đến nó thì ảnh hưởng của nó đối với em cũng chỉ kéo dài vài tiếng đồng hồ này thôi. Còn nếu em cứ để tâm mãi, nó sẽ ảnh hưởng đến em liên tục.”

 

Buổi tối có hẹn gặp Chu Giác, trước khi tan làm Đàm Duy ngồi trên bồn cầu trong nhà vệ sinh,cô cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, không thể mang thứ cảm xúc tiêu cực này vào một cuộc hẹn hò được.

 

Rồi cô lại đột nhiên bị chính mình chọc cười, cô cảm giác như mình đang đi nhầm sân khấu để diễn kịch vậy.

 

Từ trên lầu đi xuống, hai tay cô đút trong túi, ánh mắt lướt qua những ánh đèn neon trong đêm, nhanh chóng khóa chặt vào chiếc xe quen

thuộc rồi chạy tới.

 

Cô gõ vào cửa sổ xe phía bên anh.

 

Chu Giác hạ cửa sổ xe xuống, giọng điệu lạnh lùng nói: “Em đến muộn năm phút.”

 

“…”

 

Là đang chỉ trích cô sao? Đàm Duy không biết có phải là ảo giác của cô không, thái độ của anh có chút… kỳ lạ.

 

Nhưng cô cũng chẳng mấy để tâm,cô đứng tại chỗ vài giây, không lập

tức qua phía bên kia lên xe. Tay cô lục lọi trong túi áo khoác, móc ra một cành hồng rồi đưa đến trước mặt anh, cười tủm tỉm nói: “Anh trai, mua một cành hoa đi.”

 

“Mua hoa làm gì?” Chu Giác bị hành động bất ngờ này của cô làm cho có chút ngẩn người.

 

Đàm Duy nghiêng đầu, tựa vào cửa sổ xe nhìn anh. “Ai biết được, có lẽ là anh có thể tặng cho bạn gái của anh chẳng hạn?”

 

Cô nghịch ngợm như vậy, Chu Giác cong môi, cầm điện thoại chuyển cho cô một khoản tiền. Anh đang định lấy bông hoa vào thì cô lại không buông tay.

 

“Muốn quỵt tiền sao?” Anh hỏi.

 

Cũng không phải định quỵt tiền, Đàm Duy chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, cô chưa bao giờ thấy hoa hay cây cỏ trong nhà anh, không biết anh có bị dị ứng phấn hoa không.

 

Thế là cô rút tay về, như đang cố ý trêu chọc anh. “Không phải bảo anh tặng cho bạn gái sao? Anh không tặng cho em à?”

 

“Đồ lừa đảo.” Chu Giác đưa tay véo má cô, dùng lực rất mạnh, Đàm Duy cảm thấy đau điếng. “Lên xe đi, hay là em muốn tiếp tục đứng trong gió lạnh.”

 

Đàm Duy cuối cùng cũng chạy lên xe, ném bông hoa ra ghế sau một cách tùy tiện. Cô nhìn vào điện thoại, vừa rồi anh cho cô xem màn hình chuyển khoản, cô không nhìn rõ, cứ ngỡ là một trăm hay một nghìn, không ngờ phía sau lại là bốn con số không.

 

Anh cũng quá hào phóng rồi, cô chỉ là muốn chọc anh vui thôi mà.

 

Đã nhận của anh nhiều quà đắt tiền như vậy, cũng không thể tỏ ra thanh cao mà nói đột nhiên không nhận chút tiền này. Số tiền này đối với người khác là rất nhiều, nhưng với anh thì chẳng qua chỉ bằng một bữa ăn thôi.

 

Đàm Duy đương nhiên nhận tiền, cô cảm nhận được một lực đẩy từ phía sau, anh đã lái xe đi. Cô khẽ nhướng mày nói: “Ngày mai anh có cần dậy sớm không, để em đặt khách sạn?”

 

Lời này mang ý tứ rõ ràng, mấy tiếng đồng hồ tiếp theo sẽ xảy ra một vài chuyện.

 

Chu Giác nhất thời không nói gì, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó.

 

Đột nhiên, màn hình điện thoại của cô tự động nhảy lên, có người gọi đến, là một số lạ.

 

Đàm Duy tưởng là khách sạn gọi tới vì cô vừa xem ứng dụng để lại thông tin, cô không thích bị xâm phạm riêng tư như vậy, nhưng vẫn bắt máy. “Alo?”

 

Đầu dây bên kia có chút tạp âm, không có ai nói chuyện. “Xin chào?” Cô nhíu mày, hỏi lại một tiếng.

Sau mười giây chờ đợi, người đối diện cuối cùng cũng chịu lên tiếng. Giọng anh ta vừa trầm vừa sa sút, nhiều năm trôi qua, Đàm Duy vẫn có thể nhận ra.

 

“Anh không chấp nhận được việc em ở bên người khác.”

 

Tim Đàm Duy lúc này đập thình thịch không ngừng, ban ngày cô vẫn luôn lo lắng anh ta sẽ nổi điên mà tìm đến cô. Vừa mới chìm đắm trong sự mong đợi cho đêm nay không còn lo lắng nữa, thì lại bị một cú đánh bất ngờ không kịp đề phòng.

 

Cô theo bản năng nhìn về phía Chu Giác, anh đang chuyên tâm lái xe, dường như không nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia.

 

Đàm Duy đột nhiên rất tức giận, tại sao cô phải cảm thấy sợ hãi? Cô có làm chuyện gì trái với lương tâm đâu, người ngoại tình cũng không phải

 

cô.Bây giờ cô chỉ không muốn để người yêu cũ đến quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của mình mà thôi.

 

“Không chấp nhận được thì đi chết đi.” Cô khẽ nói một câu ngắn gọn như vậy, rồi cúp máy, số điện thoại cũng cho vào danh sách đen.

 

Trong xe đột nhiên yên tĩnh đến quỷ dị, dường như chỉ cần hơi thở của cô dồn dập hơn một chút cũng sẽ bị anh phát hiện.

 

Diễn biến sự việc trước mắt cũng thật điên rồ, cô đang ở bên cạnh bạn trai hiện tại, lại nhận được cuộc điện thoại điên cuồng của bạn trai cũ, nói rằng không thể chấp nhận họ ở bên nhau.

 

Nhưng, làm sao anh ta biết được?

 

Đàm Duy biết, cho dù anh không nghe rõ giọng nói trong điện thoại,

chắc chắn cũng đã nghe thấy câu nói thô thiển của mình. Và sự im lặng của anh lúc này, là đang suy nghĩ về nhân phẩm của cô sao? Hay là đang đoán xem người nói chuyện với cô là ai?

 

Khi đối mặt với sự dò xét của anh, tâm lý của cô cũng không vững vàng đến thế.

 

“Tại sao em lại có thái độ đó với bạn của em?” Anh quả nhiên đã hỏi. “Không có gì đâu ạ.”

“Hai người cãi nhau à?”

 

Đàm Duy không muốn trả lời câu hỏi này, dù phải hay không phải, câu trả lời đều không chính xác, bởi vì bản thân câu hỏi đã không đúng. Cô đổi chủ đề: “Em đã chọn mấy khách sạn rồi, anh có muốn xem thử là anh thích cái nào không?”

 

“Em ở bên anh, mục đích chính là để đi khách sạn sao?”

 

“Hả?” Chẳng lẽ tối nay anh không định ở cùng cô sao? “Anh muốn đưa em về nhà à?”

 

Chu Giác chọn cách không trả lời câu hỏi của cô, Đàm Duy có chút khó hiểu. Nếu tối nay anh không có hứng thú ở bên cô thì cũng không cần phải miễn cưỡng, thật vô vị, cô cũng không quá muốn làm chuyện đó với anh.

 

Cảm xúc mà Đàm Duy khó khăn lắm mới khơi dậy được lập tức tụt xuống điểm ban đầu, cô cũng không nói gì nữa,cô chỉ nghịch điện thoại. Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, cô phát hiện con đường trước mắt không phải đường về nhà cô.

 

Tòa nhà trước mắt, là nhà của anh.

 

Chu Giác lái xe vào ga ra, đỗ xe xong, anh nói với cô: “Xuống đi.”

 

Cô đã một năm không đến nơi này. Lúc đi theo anh lên lầu, đầu óc cô choáng váng, bèn đưa tay ấn vào mí mắt đang căng lên của mình, nhưng tay cô lại bị anh nắm lấy.

 

Đứng trước cửa, anh đứng sau lưng cô.Anh nắm lấy cổ tay cô đặt lên khóa cửa, hỏi bên tai cô: “Còn nhớ không?”

 

Ồ, cô biết mật khẩu nhà anh. Hóa ra, sau khi anh sa thải cô,anh lại không hề đổi mật khẩu.

 

Trí nhớ của cô không tồi, nhưng vẫn nhập sai một lần, giọng nữ lạnh lùng vang lên nhắc nhở.

 

“Thử lại lần nữa đi.” Anh kiên nhẫn nói. “Ồ.”

“Ting” một tiếng, lần thứ hai cuối cùng cũng nhập đúng, Đàm Duy cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

Chu Giác vào cửa thay giày, Đàm Duy ngẩn người ở cửa nhìn động tác của anh.

 

Cô đã từng ra vào nhà anh vô số lần, nhưng chỉ có một lần là cùng tồn tại với anh trong căn phòng này. Bây giờ đến đây, có phải là anh đang muốn mở ra lãnh địa riêng tư của anh cho cô không? Điều này đại diện cho cái gì?

 

“Vào đi.” Anh nói.

 

Đàm Duy mang giày bốt đi vào, cử chỉ có chút gượng gạo khi ở nhà người khác. Cô không biết nên đổi đôi dép lê nào, trước đây đúng là có một đôi, nhưng đã bị cô vứt vào thùng rác sau khi nói những lời phũ phàng, nghĩ lại cô vẫn thấy xấu hổ.

 

Chu Giác bóc một đôi dép lê hoàn toàn mới cho cô, ném xuống đất, rồi chỉ vào một căn phòng nói: “Bên trong có phòng tắm, có thể tắm rửa.”

 

Đàm Duy gật đầu, không đi vào ngay. Một vài thứ ẩn sâu trong ký ức lại bị lôi ra, là thông tin Trần Cẩn tiết lộ cho cô, về thói quen của vị chủ nhà mà cô làm giúp việc theo giờ này.

 

Lạnh lùng, khắc nghiệt, vô nhân tính.

 

Toàn bộ bố cục trong căn phòng này không có gì thay đổi, chỉ là đồ đạc đã được làm mới. Nhà bếp mở, nối liền với phòng khách và phòng ăn,

 

không gian rất lớn nhưng ánh đèn lại tối tăm lạ thường. Dưới tủ bát có một màn hình điện tử, mô phỏng ngọn lửa lò sưởi nhảy nhót không ngừng.

 

Lòng cô cũng theo đó mà run rẩy, có chút sợ hãi. Cô đi theo sau anh: “Anh sẽ không lừa em vào đây để giết em đấy chứ?”

 

Chu Giác quay đầu lại đánh giá cô. “Trên người em có chỗ nào đáng giá à?”

 

“Anh chưa nghe qua sao? Cơ thể con người ấy, hợp lại là một đống phân, tan ra là cả trời sao đấy.”

 

“Cái gì?”

 

“À, ý em là các cơ quan trong cơ thể người rất đáng giá, tim này, gan này, thận này…”

 

“Anh chỉ hứng thú với việc kinh doanh chính đáng.” Anh xoa đầu cô, rồi buông tay ra, đi lấy một chai rượu, rót một ly đặt lên bàn. “Em muốn ở đây uống với anh hay là bây giờ đi tắm?”

 

“Sao anh cứ giục em đi tắm vậy?” “Không phải em rất vội sao?”

Bị anh nói như vậy, Đàm Duy hết sức cạn lời, nhưng đó cũng là sự thật. Lúc vừa tan làm, cô vô cùng vội vã, muốn lao vào một cuộc hẹn hò ấm áp rồi vứt bỏ mọi phiền não ra sau đầu.

 

“Được rồi, em đi tắm.”

 

Đàm Duy cởi áo khoác đưa vào tay anh, rồi tự mình đi vào phòng. Căn phòng này hẳn là phòng ngủ của anh. Không có đồ đạc thừa thãi, chỉ có một chiếc giường lớn, ga giường màu sẫm, chân giường có một cây đèn sàn đang chiếu thứ ánh sáng mờ ảo.

 

Cô nhanh chóng tắm xong đi ra. Nhiệt độ trong phòng rất thích hợp, cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm cũng không thấy lạnh. Lại gần mới thấy trên đầu giường có đặt một con gấu bông mặc vest.

 

Là cô tặng cho anh, được anh đặt ở đầu giường, rất không hợp với phong cách căn phòng của anh.

 

Đàm Duy có chút vui vẻ, cầm nó xuống, ôm vào lòng x** n*n mấy cái.

 

Chu Giác đi vào thấy bộ dạng của cô, ánh mắt lóe lên. Họ đã làm chuyện đó vài lần, cô biết điều đó đại diện cho ý gì, trên mặt cô hiện lên một chút ngượng ngùng, cô nói với anh: “Thế mà anh lại đặt con gấu này trong phòng ngủ.”

 

“Anh đi tắm trước.” Anh không trả lời cô mà đi vào phòng tắm.

 

Lúc anh ra tới, cô đã tự giác ngồi trên giường, trong lòng vẫn ôm con gấu nhỏ, mặt dán vào đó hôn hít. Giống như một cô bé vẫn còn đang trong giai đoạn chơi búp bê, đang đóng vai với món đồ chơi của mình.

 

“Anh có thể tìm cho em một bộ đồ ngủ không?” Cô chẳng mang theo gì cả.

 

Chu Giác ném chiếc khăn vừa lau tóc xong xuống đất, tiện tay còn tắt cả cây đèn sàn ở chân giường.

 

“Không cần mặc.” Anh nói.

 

Trong phòng nhanh chóng chìm vào bóng tối cực độ, không nhìn thấy gì cả, Đàm Duy có chút hoảng sợ, ôm chặt con gấu nhỏ trong lòng. Rất nhanh, con gấu nhỏ cũng bị người ta cưỡng ép giật đi.

 

Ngón tay lành lạnh xoa lên mặt cô, rồi đến cổ, cô rùng mình một cái, trong bóng tối mò mẫm tìm đến cơ thể anh, muốn níu lấy thứ gì đó.

 

Bỗng dưng, cơ thể chợt lạnh.

 

Vừa định ôm lấy, đã bị ấn xuống, cô không có sức phản kháng, ngay sau đó lại bị đổi một hướng khác. Sự xâm nhập bất thình lình, không hề có chuẩn bị.

 

Lần này anh cũng không hề có những màn dạo đầu an ủi cô như là hôn cô hay ôm cô. Đàm Duy cảm thấy đau đớn và bất lực, ở một nơi xa lạ vốn đã dễ sợ hãi, lại bị đối xử như vậy, nước mắt cô sắp rơi xuống.

 

Anh đã hứa với cô, nếu cô không thích sự lạnh lùng của anh, thì sau này anh sẽ không lạnh lùng với cô nữa.

 

Nhưng qua cơn đau, một vài cảm xúc lại chân thật đến thế, khiến cô không nhịn được mà phát ra những âm thanh vụn vặt và xấu hổ. Tay cô quờ quạng phía trước, sờ phải bộ vest của chú gấu nhỏ.

 

“Loay hoay cái gì?” Anh lại nắm lấy tay cô, ấn lên gối.

 

“Con gấu…” Họ đang làm chuyện đó sao có thể để con gấu nhìn thấy được, cô muốn giúp nó lật người lại. Nhưng không thể được như ý, con gấu bị người ta quăng mạnh ra ngoài rồi rơi phịch xuống sàn.

 

“Sao anh lại như vậy?” Anh không chỉ không kiên nhẫn với cô, mà đến cả một con gấu bông cũng không chịu nổi sao?

 

Đàm Duy nhận ra một chuyện, anh đang trút giận lên cô, đang trừng phạt cô. Chẳng trách từ lúc gặp mặt, cô đã cảm thấy có gì đó không đúng.

 

Mặc dù cô không biết mình đã làm sai điều gì, nhưng vẫn thấy chột dạ không thôi, chỉ có thể im lặng.

 

Chu Giác hôn lên vùng da sau tai cô.

 

Tặng gấu bông cho nhau, làm nũng rồi những tiểu xảo nhỏ, có phải đều là những thói quen cô học lỏm từ người khác, rồi dùng lên người anh không.

 

“Vivi, nghiêm túc hơn một chút được không?” Anh mất kiên nhẫn nói.

 

“Em đã như thế này rồi? Còn có thể nghiêm túc thế nào nữa?” Đàm Duy không hiểu, tay chân mình đều không cử động được còn bị anh đối xử như vậy, cũng không thể làm chuyện riêng. Cô lại suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh sẽ không thật sự cho rằng em đang cắm sừng anh, qua lại với một người khác đấy chứ?”

 

Anh im lặng hồi lâu, Đàm Duy bắt đầu thật sự sợ hãi. Anh nói tính cách nào cô không thích thì sẽ không xuất hiện nữa. Hóa ra con người thật sự có thể che giấu bản chất nhưng không thể nào hoàn hảo không một kẽ hở được, sự tăm tối và mạnh mẽ sẽ thỉnh thoảng chạy ra ngoài.

 

Nhìn cô run rẩy muốn quay người lại ôm mình, trông thật đáng thương. Chu Giác không thỏa mãn cô, chỉ nhẹ nhàng sờ sờ mặt cô.

 

Nhưng cô cũng thật đáng ghét.

 

Miệng thì nói dốc hết sức mình cho tình cảm, biểu đạt rằng rất thích nhưng trong lòng chưa chắc đã có được ba phần.

 

Cô dùng những tiểu xảo của bọn trẻ mười mấy tuổi để đối với một người đàn ông ba mươi mấy tuổi, lấy lòng, đòi hỏi, cũng không biết nâng cấp

hệ thống. Giống như cô đang đóng vai, nghiêm túc diễn vai bạn gái, đèn tắt, cô sẽ lập tức rút lui, sau đó chờ đợi đến buổi biểu diễn tiếp theo, rồi lại tỏa sáng trên sân khấu.

 

Cô chỉ hứng thú với tình yêu, tận hưởng quá trình, đối tượng có thể là anh, cũng có thể là người khác.

 

Anh rất ích kỷ,anh có thể cho cô rất nhiều nhưng anh muốn cô ngoan ngoãn, lại còn có chút muốn kiểm soát cô.

 

Sự việc phát triển đến bây giờ đã vượt ngoài sự kiểm soát của anh, bản thân anh chưa chắc đã nghiêm túc đến đâu, lại hy vọng cô toàn tâm toàn ý và trưởng thành theo ý muốn của anh.

 

Lần này Đàm Duy thật sự đã khóc, cơ thể đã không còn đau, anh cũng không dùng sức làm cô. Chỉ là con người anh quá kỳ lạ, nghĩ gì làm nấy.

 

“Rốt cuộc anh có ý gì?” Cô lên án anh. “Em không thích như vậy, như vậy rất khó chịu, em muốn anh ôm em.”

 

“Thôi bỏ đi.”

 

Chu Giác khẽ thở dài, buông cô ra, rồi lại lật người cô lại.

------oOo------

 

Bình Luận (0)
Comment