Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 73

Hôm đó, Đàm Duy đang trong ca làm việc thì cô được Lâm Hiểu Bội gọi vào văn phòng để thông báo một chuyện: Cloe đã nộp đơn từ chức.

 

Chuyện này rất bất ngờ, Đàm Duy có thể nghĩ đến việc ai cũng sẽ từ

chức nhưng cô chưa bao nghĩ đó là Cloe. Từ trước đến nay, cô ta luôn rất nhiệt huyết trong công việc, cho dù sau này Lâm Hiểu Bội không mấy hài lòng với cô ta, cô ta vẫn là trụ cột về mặt nghiệp vụ.

 

Đàm Duy không biết nên nói gì.

 

Lâm Hiểu Bội nói rất thẳng thắn: “Chị sẽ thông báo cho phòng nhân sự mau chóng tuyển một nhân viên bán hàng cấp cao khác để lấp vào vị trí, nhưng không chắc sẽ có người vừa ý ngay được. Chỉ tiêu thành tích của quý này không thay đổi, cho nên em phải gánh vác rồi.”

 

“Vâng.” Đàm Duy cũng không từ chối, cô đã ở vị trí này thì phải gánh vác trách nhiệm lớn hơn.

 

Lâm Hiểu Bội nhìn biểu cảm của cô, rồi nói tiếp: “Tập trung vào việc lớn, bỏ qua việc nhỏ. Đừng quá phụ thuộc vào một vài nhân viên bán hàng cá biệt, nếu không em sẽ rơi vào thế bị động.”

 

“Em biết rồi, cửa hàng trưởng.” Đàm Duy đứng dậy.

 

Cuộc nói chuyện riêng giữa hai người luôn không có nhiều chủ đề, nói xong là kết thúc. Lâm Hiểu Bội làm động tác tay “mời”, ra hiệu cô có thể rời đi.

 

Đàm Duy trở lại văn phòng bán hàng, xem lại số liệu một lần nữa, chỉ tiêu của quý này vẫn còn thiếu rất nhiều mới hoàn thành. Cô cảm thấy hơi choáng váng, bèn lên phòng trà nước để pha cà phê, thì thấy Cloe đang đứng đó khuấy ly.

 

“Hi!” Đàm Duy chủ động đi qua chào hỏi. “Em nghe nói rồi à?”

“Vừa rồi cửa hàng trưởng có nói với em.” Giọng Đàm Duy có chút do dự, đây được xem là một giai đoạn nhạy cảm, cô đang cân nhắc từ ngữ. “Tiếp theo chị định đi đâu?”

 

Cloe bỗng nhiên bật cười, thầm nghĩ Vivi quả thật không giả tạo. “Chưa nghĩ sẽ đi đâu cả, đơn thuần chỉ là muốn nghỉ ngơi một chút thôi.”

 

Đến lúc này, hai người ngược lại có thể bình tĩnh nói chuyện với nhau.

 

Đàm Duy nói: “Nếu cảm thấy mệt mỏi, chị có thể xin nghỉ một kỳ nghỉ dài, đi chơi trong và ngoài nước, cũng không nhất thiết phải từ chức.”

 

“Ha ha, cảm ơn đề nghị của em, nhưng chị không muốn.”

 

“Thật ra em hy vọng chị có thể ở lại, chúng ta cùng nhau kề vai chiến đấu.”

 

“Thôi bỏ đi.” Cloe thở dài, nói: “Mệt mỏi quá rồi. Làm sales có mấy ai mà không điên? Mỗi ngày nhịp tim đều không bình thường, bị khách hàng phàn nàn, bị cấp trên gây áp lực… Chị rất quý trọng mạng sống

của mình. Hơn nữa tuổi tác cũng lớn rồi, chị đang cân nhắc kết hôn với bạn trai.”

 

Đàm Duy: “…”

 

Cloe khuấy xong ly của mình, quay người lại nhìn Vivi.

 

Cô ta không nói nên lời đó là cảm giác gì, rốt cuộc là ngưỡng mộ cô còn trẻ như vậy đã nắm được bí quyết thăng tiến trong sự nghiệp? Hay là đoán chắc rằng cô chẳng qua vẫn chưa đến giai đoạn kiệt sức với công

việc?

 

Liệu sẽ có một ngày Vivi cảm thấy mệt mỏi không?

 

Năm đó cô ta theo Lâm Hiểu Bội đến tổng cửa hàng, rồi lại vào cửa hàng mới này đã gặp qua rất nhiều đối thủ, nhưng tuyệt đối không ngờ tới người dẫm lên mình để bước lên một bậc lại là Đàm Duy. Bởi vì lúc ban đầu, trông cô thật sự… quá đỗi bình thường.

 

Cô ta đã 30 tuổi, bị một người nhỏ hơn mình rất nhiều vượt mặt, điều đó cho thấy con đường thăng tiến của cô ta ở cửa hàng này đã gặp phải trở ngại rất lớn, không cần thiết phải lãng phí thời gian thêm nữa.

 

Cây dời đổi chỗ thì chết, người dời đổi chỗ thì sống, chẳng bằng nhân lúc vẫn còn được xem là trẻ, sớm nhảy sang hố khác.

 

“Được thôi, hy vọng cuộc sống sau này của chị mỗi ngày đều vui vẻ.” “Ừm.”

Đàm Duy trở lại chỗ làm của mình, định uống một ngụm nước, nhưng không biết vì sao lại đặt ly xuống. Lời vừa rồi của cô nói với Cloe không phải là khách sáo, mà là thật sự hy vọng Cloe có thể ở lại.

 

Con người ở những vị trí khác nhau thì lập trường cũng khác nhau.

Trước đây mọi người đều là nhân viên bán hàng cùng cấp, tranh giành thành tích không có gì đáng trách, nhưng bây giờ cô cần Cloe cống hiến cho đội nhóm, sẽ không còn để tâm đến chút ân oán cá nhân đó nữa.

 

Cô không phải kẻ ngốc, người ta nói gì cô tin nấy rồi. Lời Cloe nói muốn nghỉ ngơi một thời gian, Đàm Duy không tin, cô càng tin rằng cô

ta đã tìm được bến đỗ tiếp theo. Về bản chất, cô và Cloe là cùng một loại người, những người chạy như điên trên một con đường thẳng tắp, sao có thể cam tâm dừng lại.

 

Cloe từ chức ngay khi cô vừa thăng chức, cũng không thể xem là bị chơi một vố, dù sao thì ai cũng có chí hướng riêng.

 

Nhưng, áp lực và tình thế khó khăn mà cô đang phải đối mặt lúc này lại là sự thật không thể chối cãi.

 

Cơ thể Diệp Hiểu Hàng đã hồi phục đến mức có thể ra ngoài, cô ấy muốn ra ngoài hít thở không khí, nên cả nhóm hẹn nhau ăn tối.

 

Buổi chiều, cô đã nhắn tin trước cho Chu Giác, bảo anh không cần đến đón mình.

 

Nửa ngày trời không thấy anh trả lời, khiến cô có chút tự mình đa tình, dù sao thì họ cũng đâu có hẹn trước. Cô chớp chớp mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại.

 

Trước giờ tan làm, cô đột nhiên nhận được điện thoại của anh. “Anh vừa mới họp xong, đang chuẩn bị qua chỗ em đây.”

 

“Không cần đâu ạ.” Tâm trạng Đàm Duy lập tức vui vẻ trở lại. “Hôm nay em đi ăn liên hoan với bạn, các cậu ấy sẽ đến đón em tan làm.”

 

Chu Giác hỏi thêm một câu: “Mấy người?”

 

“Ba người ạ, chúng em có bốn người, anh định trả tiền cơm cho em à?” “Có thể.”

Anh thế mà lại không nghe ra đó là lời nói đùa, khiến Đàm Duy nhất thời không biết nói gì, cô vội vàng nói một câu cô phải bận rồi rồi nhanh chóng cúp điện thoại.

 

Phần lớn thời gian Đàm Duy sẽ đi ra bằng lối đi dành cho nhân viên, nhưng hôm nay thay quần áo xong, cô lại muốn đi dạo một chút, nên đã đi ra bằng cửa trước.

 

Không bao lâu, Cố Văn gọi điện cho cô, nói xe đang ở dưới lầu bảo cô nhanh lết xác ra đây.

 

Đàm Duy chạy ra từ trong tòa nhà.

 

Tại một quán thịt nướng kiểu Hàn, Đàm Duy vừa mới bắt đầu ăn uống thỏa thích thì điện thoại reo lên, phải trả lời tin nhắn của khách hàng. Khóe miệng cô khẽ cười, Lý Đông Ca nhìn không vừa mắt: “Tớ chịu không nổi cái bọn thích làm màu, đừng có yêu đương trước mặt tao.”

 

Đàm Duy dúi điện thoại vào mặt cô ấy: “Nhìn cho rõ, tớ đang làm việc.”

 

“Đừng cho tớ xem, mắt tớ bẩn mất.” So với yêu đương, Lý Đông Ca càng không chịu nổi công việc hơn. Cả hai việc việc nào cũng vô cùng dơ bẩn.

 

“Làm trâu làm ngựa còn chê cày bẩn, khi cậu có ý thức phản kháng thì nỗi thống khổ của cậu sẽ đến.”

 

Diệp Hiểu Hàng nghe các cô bạn đấu võ mồm, tâm trạng cuối cùng cũng khá lên, mọi chuyện không vui ở nhà cuối cùng cũng bị ném ra sau đầu.

 

Cả nhóm ăn như hổ đói, chẳng định để phần cho Đàm Duy. Cô ấy dùng một lá rau diếp cuộn một miếng thịt ba chỉ cho Đàm Duy, nhét vào miệng cô, nói: “Lúc ăn cơm tốt nhất đừng xem điện thoại, không thì tiêu hóa không tốt đâu.”

 

“Tớ xong ngay đây.” Đàm Duy nghiêng mặt đi một chút, môi suýt nữa cắn phải ngón tay của Diệp Hiểu Hàng.

 

“Cậu cứ cưng cậu ấy đi!” Cố Văn ngồi đối diện chen vào, nói với Đàm Duy: “Bạn tôi ơi, bạn lại hạnh phúc rồi ha.”

 

“Để bệnh nhân hầu hạ, đúng là chán sống mà!” Lý Đông Ca tiếp tục cà khịa.

 

“Hết cách rồi, con người tớ sinh ra là để được cưng chiều mà.” Đàm Duy cười ha hả.

 

“Tiểu Hàng, chuyện nhà cậu đã giải quyết xong hết chưa?” “Cũng tàm tạm rồi, không cần lo đâu.”

“Duy Duy đúng là đồ đẹp mà không dùng được, nếu mà tớ ở đó,” Đông Ca giơ bắp tay rắn chắc của mình ra: “Ba cậu mà gặp phải phụ nữ Đông Bắc bọn này, tớ sẽ khiến ông ta không biết mình họ gì luôn.”

 

Đàm Duy: “Sau đó hai người cùng nhau vào đồn cảnh sát à? Từ đó, cuộc đời cậu lưu lại một nét bút chói lọi rực rỡ.”

 

“Đồ vô dụng như cậu không có quyền lên tiếng.” Đông Ca véo cánh tay Đàm Duy. “Không phải tớ nói cậu chứ cậu yếu quá đấy, ăn nhiều ngủ nhiều vào, dưỡng cho cơ thể khỏe mạnh lên, mới không bị người khác bắt nạt.”

 

“Cậu tưởng tớ đang sinh tồn nơi hoang dã à?” Đàm Duy chu môi làm nũng với Lý Đông Ca: “Tớ có cậu là đủ dùng rồi, đúng không, tráng sĩ?”

 

 

“Thôi toang rồi, tớ cứ nghĩ đến việc mấy tháng nữa là Tiểu Hàng đi, là tớ chịu không nổi.”

 

“Cậu ra nước ngoài chứ có phải ra khỏi Trái Đất đâu, một tấm vé máy bay khó mua lắm à?”

 

 

Bữa ăn này diễn ra trong sự ồn ào hỗn loạn, nhưng rất vui vẻ. Cố Văn đợi mọi người ăn uống gần xong, lúc đứng dậy, khoác vai Đàm Duy, nói với cô một chuyện: “Tuần trước, chân sai vặt của Lâm Thu Trì tìm tớ, hỏi có thể hẹn cậu ra ngoài được không.”

 

“Ai?”

 

Đàm Duy trong chốc lát thế mà lại không phản ứng kịp.

 

Cố Văn cũng không hiểu, cô nói ai là ai, cô ấy nhắc lại: “Lâm Thu Trì, chân sai vặt của cậu ta là Vương Hạo đó, hỏi tớ có thể hẹn cậu ra ngoài được không.”

 

Rồi nói thêm: “Lâm Thu Trì về rồi.”

 

Hai ba năm rồi Đàm Duy lại lần nữa nghe thấy cái tên này rất nhanh cảm thấy thật xa lạ, nhưng lồng ngực lại như có một luồng điện chạy qua, tê

tê dại dại. Sau một lúc im lặng, mặt cô không biểu cảm nói: “Gần đây tớ đang sứt đầu mẻ trán vì công việc, đừng tìm thêm việc cho tớ.”

 

“Đương nhiên, sao tớ có thể để ý đến cái loại rẻ tiền đó được!” Cố Văn làm cái biểu cảm khoa trương, cô ấy đương nhiên là phải bảo vệ chị em của mình. “Mẹ nó phiền thật sự, liên lạc với tớ làm gì chứ?”

 

“Cậu đúng là hiểu tớ, ăn xong rồi nói sau.” Đàm Duy lại nở nụ cười. “Nếu không, bữa thịt này tớ thật sự nuốt không trôi.”

 

“Đó là đương nhiên, cậu là bảo bối của tớ mà.” Cố Văn thầm thở dài, cũng không biết gã kia bị từ chối, với tính cách của anh ta có thật sự sẽ bỏ cuộc không.

 

Lúc Chu Giác ngồi vào xe, đã là 12 giờ đêm.

 

Ghế sau có một túi hồ sơ, lặng lẽ nằm ở đó. Anh biết đó là gì, nhưng không mở ra ngay. Anh nhắm mắt lại, xoa xoa sống mũi, tài xế hỏi anh có muốn nghỉ ngơi một lát trong xe không hay là đi bây giờ, anh nói đi thôi.

 

Lúc xuống xe, anh cầm theo túi hồ sơ.

 

Về nhà, anh tắm rửa trước, tinh thần tập trung hơn một chút. Mặc dù đã rất mệt nhưng anh vẫn vào thư phòng. Túi hồ sơ đặt trên bàn, người làm việc cho anh động tác rất nhanh, trong vòng 24 giờ đã đưa đồ đến.

 

Đương nhiên, điều kiện chi trả đủ hậu hĩnh có thể đảm bảo sự chuyên nghiệp và hiệu suất cao.

 

Anh nhìn chằm chằm vào túi giấy kraft, không biết vì sao bỗng nhiên lại không muốn mở ra.

 

Ngược lại, anh lướt điện thoại, cô đã gửi một tấm ảnh vào lúc 9 giờ tối, là ảnh chụp chung với Gấu Brown ở trung tâm thương mại.

 

Trong trung tâm thương mại rất nóng, cô cởi áo khoác vắt trên cánh tay, bên trong là một chiếc áo len cashmere đen bó sát, quần jean ôm, phác họa rõ ràng đường cong cơ thể. Lớp trang điểm đã không còn tinh xảo, mặt cô cũng bị nóng đến đỏ bừng, mắt cong cong nụ cười.

 

Rất đáng yêu.

 

Đây là lần đầu tiên cô gửi ảnh của cô cho anh, có tính chất riêng tư nhất định nhưng cũng rất bình thường. Chu Giác không biết làm thế nào để đáp lại h*m m**n chia sẻ của một cô gái trẻ, bèn hỏi một câu: “Em muốn cái này à?”

 

Sau đó, Đàm Duy trả lời anh bằng sáu dấu chấm rồi không nói gì nữa.

 

Anh đặt điện thoại lên bàn, mở túi hồ sơ ra, một tờ giấy rơi ra bên trong. Anh ta tên Lâm Thu Trì, năm nay 26 tuổi.

 

Quê quán ở một thành phố biển phía nam, từ trường cấp ba anh ta học, chuyên ngành đại học cho đến nơi du học sau khi tốt nghiệp, tất cả rõ ràng trong nháy mắt.

 

Chuyện này không khó, không liên quan đến bí mật riêng tư nào đương nhiên cũng tránh được rủi ro, giống như sơ yếu lý lịch cá nhân có thể tra được trên mạng.

 

Người làm việc cho anh biết chừng mực, lại khéo léo tiết lộ một vài điều, ví dụ như mạng lưới quan hệ của anh ta.

 

Lại ví dụ như: Có một người bạn thanh mai trúc mã từ cấp ba đến tốt nghiệp đại học.

 

Trước khi anh ta ra nước ngoài, hai người đã chia tay. Nhưng vì sao chia tay thì không ai biết được.

 

Chu Giác xem xong, theo bản năng úp tờ giấy xuống mặt bàn. Quả thực ngoài dự đoán của anh, ban đầu anh chỉ nghĩ có ai đó đang theo dõi Vivi.

 

Nếu anh đã yêu đương với cô, đương nhiên anh cũng có hiểu biết cơ bản về tình hình của cô.

 

Không đến mức phải dùng từ “tra”, chỉ cần xem qua thông tin cá nhân điền trong hệ thống công ty là rõ.

 

Từ nhỏ cô sống trong một gia đình hòa thuận, điều kiện kinh tế tốt, cha mẹ rất cưng chiều, thành tích học tập cũng không tồi.

 

Khi cô làm việc ở bên B, sếp của cô là họ hàng của cô.

 

Dù không có kinh nghiệm làm việc, tính cách cũng không quá nổi bật nhưng lại được Tina để mắt tới, có được cơ hội giới thiệu nội bộ, gia nhập công ty.

 

Đó là những gì anh biết.

 

Điều anh không biết là, từ năm 16 tuổi đến 22 tuổi của cô lại luôn có một chàng trai cùng tuổi ở bên cạnh cô.

 

Khi cô ở bên anh, cô sẽ làm nũng nhưng không quá bộc lộ cảm xúc, có chút thông minh lanh lợi, nhưng lại rất kiềm chế, cô còn thích đồ chơi nhồi bông… Chu Giác nhắm mắt lại, lúc mở ra đã mang một cảm xúc khác. Anh đứng dậy, nhét tờ giấy đó vào máy hủy tài liệu.

 

Anh bình tĩnh rời khỏi thư phòng.

 

Để lại trên sàn nhà một mớ hỗn độn.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment