Cơ thể Diệp Hiểu Hàng vô cùng đau đớn. Sau khi làm một loạt kiểm tra, may mắn là không bị gãy xương, cũng không có xuất huyết diện rộng, nhưng phần lưng sưng lên lại rất nghiêm trọng, phổi cũng có vết bầm, cô ấy cần phải nhập viện để theo dõi.
Đàm Duy hỏi bác sĩ có cần làm vật lý trị liệu không, vì trông cô ấy đau quá.
“Cứ theo dõi xem sao đã, nghỉ ngơi nhiều vào.” Bác sĩ nói. “Vậy được ạ.”
Cô vào phòng bệnh ở cùng bạn, nhưng chỉ cần vừa đến gần cô ấy, cô lại cảm thấy thế giới này quá hoang đường. Tại sao lại có người cha tàn nhẫn với con gái mình như vậy? Không chu cấp cho cô ấy thì thôi, lại còn đánh cô ấy gần chết mới cam lòng.
Cô có chút không nỡ lại gần, chỉ đứng bên mép giường mà rơi nước mắt. “Duy Duy, cậu lại đây một chút.”
“Sao vậy?” Đàm Duy vội vàng bước tới.
“Cậu khóc thành cái bộ dạng ngốc nghếch này, tớ còn tưởng mình sắp bay màu đến nơi rồi.”
“Xin lỗi cậu. Tớ không biết có phải vì hôm nay tớ đến mà làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn không.” Đàm Duy có chút tự trách, cú đá kia là ba của Diệp Hiểu Hàng định đá vào người cô.
“Cậu bưng ghế lại đây ngồi đi, ở với tớ một lát.” Hơi thở của Diệp Hiểu Hàng rất yếu, cô nói: “Không cần chuyện gì cũng đổ lỗi cho bản thân
mình.”
Đàm Duy hiểu hết những đạo lý đó, chỉ là đầu kia của sợi dây diều lại do Diệp Hiểu Hàng nắm giữ, nên cô không có cách nào đứng ngoài cuộc được.
“Ông ta xấu xa như vậy, tớ chúc ông ta cả đời thất bại, còn cậu thì phát tài.”
“Ha ha ha ha.” Diệp Hiểu Hàng bây giờ không thể cười nổi, nhưng vẫn bị cô chọc cho bật cười.
Không lâu sau, mẹ của Diệp Hiểu Hàng đã đến. Hai mẹ con trông rất giống nhau, đều xinh đẹp nhưng gò má của mẹ cô ấy hơi hóp vào, hốc mắt rất sâu, trông có vẻ khắc nghiệt hơn một chút.
Đàm Duy thầm nghĩ, đây có lẽ là định kiến của mình, mà cũng có lẽ không phải.
Mẹ của Diệp Hiểu Hàng hỏi cô ấy hôm nay đã xảy ra chuyện gì, bị đánh có nghiêm trọng không, Diệp Hiểu Hàng trả lời răm rắp.
Sau đó là một khoảng lặng, mẹ Diệp Hiểu Hàng quay đầu nói với Đàm Duy: “Đàm Duy, chuyện hôm nay cảm ơn cháu nhé. Thế này đi, cháu về nghỉ ngơi trước đi, để dì ở lại là được rồi.”
Đàm Duy không thể nói không, dù cô rất muốn ở lại chăm sóc Diệp Hiểu Hàng, nhưng xét cho cùng cô không phải người nhà của cô ấy.
“Tiểu Hàng, có việc gì thì gọi cho tớ, mai tớ lại đến thăm cậu.”
Đàm Duy đi ra ngoài phòng bệnh, nhưng không rời đi ngay mà đứng lại một lúc. Quả nhiên, cô nghe thấy mẹ cô ấy đang chất vấn bạn mình.
“Không phải mẹ đã nói với con rồi sao, đừng có đụng vào căn nhà đó, cho dù ông nội cho con cũng đừng lấy, tại sao con không nghe lời mẹ?”
“Nó vốn dĩ thuộc về con mà.”
“Năm đó lúc mẹ mang con đi rồi ly hôn ông ấy, không lấy của họ một đồng nào, chẳng phải vẫn sống tốt sao? Nuôi con ăn học thành tài, bây giờ sao con lại không có cốt khí như vậy?”
Diệp Hiểu Hàng muốn hỏi mẹ mình, những năm qua họ có thật sự sống tốt không? Cái gọi là cốt khí của mẹ, đáng giá bao nhiêu tiền? Chỉ có người nghèo mới xem chuyện cốt khí là quan trọng nhất.
“Chuyện của con, mẹ đừng can thiệp.” “Con nghe mẹ nói, trả lại căn nhà đi.”
“Đồ của người khác con không lấy, nhưng đồ của con thì con sẽ không nhường.” Diệp Hiểu Hàng nói: “Mẹ đừng nói nữa, con cần tiền.”
“Con cần nhiều tiền như vậy để làm gì?” Diệp Hiểu Hàng không nói.
Nhưng mẹ cô ấy rất nhanh đã đoán ra. “Con muốn ra nước ngoài hả? Con muốn rời xa mẹ, có phải không?”
“Mẹ nói cho con biết, con không có cửa đâu!”
“Diệp Hiểu Hàng, con là do mẹ sinh ra, con có bao nhiêu cân lượng, mẹ biết rất rõ.”
“Mẹ đừng nói nữa được không?”
Đàm Duy không nghe thêm nữa, nhân lúc chưa có người đến đã vội vàng rời đi. Cô không biết đêm nay cơ thể Diệp Hiểu Hàng đau đớn như vậy lại còn bị mẹ trách mắng, sẽ phải trải qua như thế nào.
Cô cũng không biết mình nên làm gì.
Ngày hôm sau, ba Đàm Duy đưa cô đến bệnh viện thăm bạn. Vừa hay
mẹ của Diệp Hiểu Hàng không có ở đó, ông tiện thể trò chuyện với Diệp Hiểu Hàng một chút, không nói nhiều lời vô nghĩa, mà vào thẳng vấn đề: “Tiểu Hàng, chú nghe Duy Duy nói cháu định bán nhà để ra nước ngoài.
Trước tiên chú xin lỗi cháu vì đã tìm hiểu chuyện riêng của cháu mà chưa được phép, hy vọng cháu không để tâm.”
Chuyện này cũng không có gì không thể cho người khác biết, Diệp Hiểu Hàng ngồi dậy từ trên giường.
“Cứ cù cưa mãi không phải là cách.” Ba Đàm Duy nói: “Người nhà cháu cứ làm loạn như vậy, sẽ không có người mua nào dám ký hợp đồng với cháu đâu.”
Diệp Hiểu Hàng lại đột nhiên không biết nên nói thế nào, không muốn làm lớn chuyện là một mặt, những lời mẹ cô ấy nói tối qua cũng đã làm lung lay quyết tâm của cô.
“Chú vẫn luôn cho rằng cháu trưởng thành và hiểu chuyện hơn Duy Duy. Suy nghĩ vấn đề cũng đủ toàn diện.” Ba Đàm Duy thở dài, rồi nói tiếp: “Nhưng hiểu chuyện và trưởng thành là hai khái niệm trái ngược nhau. Cái gọi là ‘hiểu chuyện’ thực chất chỉ là một mệnh đề giả.”
“Duy Duy gặp vấn đề, phản ứng đầu tiên là tìm người giúp đỡ. Còn cháu thì quen tự mình gánh vác hơn.”
“Cháu ngại mở lời nhờ chú.” Diệp Hiểu Hàng lập tức hiểu ý của vị trưởng bối trước mặt. “Cháu cũng biết hỏi chú sẽ hiệu quả hơn.”
Ba Đàm Duy không vòng vo nữa. “Cháu là bạn thân nhất của Duy Duy, chú xem cháu như con mình. Nếu cháu muốn nhanh chóng có tiền mặt để rời đi, vứt bỏ mớ hỗn độn này, chuyện bán nhà chú sẽ giúp cháu dàn xếp ổn thỏa, tuyệt đối không để lại hậu hoạn. Tiền đề là, bản thân cháu phải quyết đoán một chút.”
“Chủ yếu là cháu không yên tâm về mẹ cháu.”
“Mới năm mươi mấy tuổi, có gì mà không yên tâm?” Cũng chưa đến tuổi dưỡng lão.
“…”
“Cô bé à, cuộc đời còn rộng lớn. Nếu cháu đã nghĩ kỹ đường ra cho mình, thì cháu xứng đáng với những điều tốt nhất. Phải nhẫn tâm một
chút.” Ba Đàm Duy đứng dậy, vỗ vỗ cánh tay Diệp Hiểu Hàng. “Nghĩ kỹ rồi thì nói cho chú biết.”
Người thật lòng yêu thương cô ấy sẽ không nỡ để cô ấy phải khó xử, Diệp Hiểu Hàng đã sớm hiểu ra đạo lý này.
Diệp Hiểu Hàng nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên đang bước ra ngoài, hít một hơi thật sâu. Cô hộ công đi vào dọn dẹp cho cô ấy, nói một câu: “Ba của cô trông có phong thái thật đấy. Chắc là ông chủ làm ăn lớn nhỉ?”
Có lẽ là do vừa được nhét bao lì xì nên khen tặng, cũng có lẽ là lời khen thật lòng.
Diệp Hiểu Hàng cảm thấy mình vô cùng mâu thuẫn, đôi khi cô ấy ghen tị với Đàm Duy. Nếu cô ấy cũng có được một người ba người mẹ tốt như vậy thì hay biết mấy, cô ấy đã ảo tưởng vô số lần rồi.
Thế nhưng ngay giây tiếp theo, Đàm Duy sẽ lại đem tình yêu thương mà mình nhận được chia cho cô ấy một ít. Người bạn tốt như thế khiến cô ấy không thể nào mà có được những suy nghĩ tăm tối được.
Đàm Duy không thể xin nghỉ thêm được nữa.
Ba cô nói sẽ tìm người giúp bán căn nhà của Tiểu Hàng, đảm bảo người nhà cô ấy sẽ không đến gây rối nữa, Đàm Duy cuối cùng cũng yên tâm.
Điện thoại có mấy trăm tin nhắn chưa kịp trả lời, Đàm Duy nhìn chằm chằm vào những chấm đỏ chồng chất, tim cô như nhảy ra ngoài.
Cô xem qua trong lúc chờ ở sân bay.
Trong dịp Tết, nhóm chat của lớp cấp ba trở nên sôi nổi có đến hàng trăm tin nhắn, còn có người tag cô. Cô không hiểu, cô có đi họp lớp đâu, tìm cô làm gì chứ?
Cô còn chẳng thèm xem rồi trực tiếp rời khỏi nhóm, sau đó mới giải quyết từng việc một trong công việc.
Cô không thể hẹn hò với Chu Giác, trong lòng vừa thấy có lỗi lại vừa sợ hãi. Đây không phải lần đầu tiên cô lỡ hẹn, mặc dù hai ngày nay, cô đã tranh thủ gọi điện cho anh, nhưng vẫn có chút lo lắng anh sẽ mất kiên nhẫn với mình.
Lỡ như, cô chỉ nói là lỡ như thôi cô cứ không giữ chữ tín như vậy, người ta không muốn qua lại với cô nữa thì phải làm sao?
Đàm Duy phiền não vò vò tai.
Ngày đầu tiên đi làm vô cùng bận rộn, kỳ nghỉ mấy ngày trước đã khiến tất cả công việc trên bàn của cô chất đống lại với nhau.
Việc kiểm kê kho hàng tháng này vẫn chưa xong, cần phải nhanh chóng hoàn thành. Còn phải thống kê các hoạt động của trung tâm thương mại trong tháng tới, các ngày nghỉ lễ, dự đoán lưu lượng khách, làm một bản dự báo doanh thu (Sales forecast), và lên kế hoạch mặt hàng sẽ bán trong quý tới để báo cho bên cung ứng.
Việc này đòi hỏi dữ liệu trước đó để hỗ trợ, điều phối tài nguyên trước, đảm bảo hoạt động bán hàng diễn ra thuận lợi. Lâm Hiểu Bội cũng không biết làm công việc xử lý dữ liệu, tất cả đều trông cậy vào cô.
Làm xong hai việc đó thì một ngày cũng đã qua.
Lúc đứng dậy uống nước, cô đột nhiên phát hiện tố chất của mình đã giảm đi một bậc, rất muốn chửi thề, hóa ra mức lương một năm như vậy không dễ lấy chút nào.
Gần đến giờ tan làm, cô nhắn một tin cho Diệp Hiểu Hàng, hỏi cô ấy tối ăn gì.
Diệp Hiểu Hàng trả lời: “Tớ đang nấu cơm ở nhà, mời đại tiểu thư về.”
“Cậu lên đây bằng cách nào?”
“Có sao đâu,tớ chỉ bị trầy da thôi mà.”
“Được rồi.” Đàm Duy nhìn điện thoại mỉm cười.
Mấy ngày nay cô làm ca sáng, muốn về sớm một chút để ở cùng Tiểu Hàng. Lúc tan làm, cô nhận được điện thoại của Chu Giác, anh đang đợi cô ở dưới lầu.
Đàm Duy rất muốn ở cùng Chu Giác, vì mấy ngày nay cô rất nhớ anh. Nhưng cô cũng không thể bỏ mặc người bạn đang bị thương của mình, điều này thật sự rất khó xử.
“Tối nay em không thể ở cùng anh được rồi.” Đàm Duy vừa lên xe đã rào trước một câu, áy náy nói: “Xin lỗi anh, bạn em vẫn đang ở nhà em.”
Nói xong, cô nhìn biểu cảm của anh rồi có chút do dự. “Em đi tàu điện ngầm cũng nhanh thôi.”
Dường như Chu Giác đang thất thần,ánh mắt anh xa xăm.
Trung tâm thương mại được chia thành khu nam và khu bắc, đối diện tòa nhà, sát mặt đường có một quán cà phê với sân thượng ngoài trời, có không ít khách ngồi đó.
“Vậy em đi nhé?” Cô chuẩn bị xuống xe.
Chu Giác nắm lấy tay cô, hỏi: “Người bạn ở nhà em là con gái à?”
Đàm Duy nắm ngược lại tay anh, có chút làm nũng, lại có chút oán trách anh không nhớ tên bạn mình. “Em đã nói với anh rồi mà, cậu ấy tên Diệp Hiểu Hàng, là con gái.” Sao cô có thể để con trai vào nhà mình
được chứ?
“Trong điện thoại em nói có người bị thương, cũng là cô ấy sao?”
“Đúng ạ.” Đàm Duy nghĩ, tối nay họ không thể ở bên nhau rồi, lại còn phải để anh đưa mình về, lỡ như anh đang có hứng, chắc sẽ thất vọng lắm. “Em đi đây?”
“Vội gì, ăn cơm xong rồi anh đưa em về, bạn em sẽ không vui sao?”
“Chắc là không đâu ạ, em nhắn cho cậu ấy một tin là được.” lúc này Đàm Duy mới nở nụ cười, cuối cùng cũng yên tâm ôm cổ anh, rướn người lên hôn. Cô cũng đã chắc chắn anh không vì lần lỡ hẹn này mà so đo với cô.
Chu Giác không thích tìm hiểu chuyện riêng của người khác, nhưng vẫn xác nhận một chút, cô hoãn ngày về là vì bạn gặp tai nạn. Cớ của Đàm Duy là bạn cô bị ngã dẫn đến bị thương.
Anh biết trong đó có lỗ hổng rất lớn, bạn bị ngã, rồi lại lập tức bình phục đến mức có thể xuất viện, cô có đến mức phải khóc khàn cả giọng
không? Nhưng cuối cùng anh vẫn không hỏi. Chỉ cần không phải người nhà bị bệnh hay gặp khó khăn lớn hơn là được.
Mấy ngày nay Chu Giác không quá bận,anh có thể đưa đón cô tan làm, chút thời gian trên đường xem như bù đắp cho khoảng thời gian ở bên nhau vốn đã không nhiều của hai người.
Ngày hôm sau, anh đến sớm năm phút, đỗ xe ở điểm dừng xe tạm thời ven đường. Anh lại nhìn về phía quán cà phê đối diện, ở chỗ sân thượng ngoài trời, vẫn có một người ngồi đó.
Từ lúc Đàm Duy chạy ra khỏi hành lang, đến đường lớn, rồi lên xe. Anh vẫn luôn nhìn cô.
Ngày thứ ba vẫn như cũ.
Anh biết cô xinh đẹp, là kiểu đi trên đường cũng sẽ khiến người ta phải chú ý vài giây, ai cũng yêu cái đẹp. Nhưng việc duy trì sự chú ý đúng giờ, đúng địa điểm này chắc chắn không bình thường và cũng rất nguy hiểm.
Cô không thích xã giao, người bên cạnh đơn giản chỉ là người bạn thân trong miệng cô, và các đồng nghiệp đi làm cùng, anh không mấy khi thấy cô tiếp xúc với nam giới lạ nào.
Chu Giác không biết trước khi anh phát hiện ra, người này đã chú ý đến cô bao lâu rồi.
Đó là một chàng trai tóc hơi dài, khí chất có chút quen thuộc, Chu Giác không nghĩ ra đã gặp ở đâu, có lẽ là đã gặp quá nhiều chàng trai trẻ tuổi như vậy, những người mẫu nam trong demo mà các công ty quảng cáo gửi đến đều thế cả.
Nhưng, giác quan thứ sáu của đàn ông cũng rất khó hiểu.
Buổi tối, anh gọi một cuộc điện thoại nhờ đối phương giúp hỏi thăm một người. Anh không nhờ người có liên quan đến công việc làm ăn của anh, ít nhiều anh cũng có chút lo lắng, sợ lỡ như lại dính vào mấy tin tức vớ vẩn.
Đối phương hiểu ý anh, từ “hỏi thăm” này đổi thành một từ khác, có thể gọi là điều tra.
Điều tra rồi lấy tiền thôi.
Nhận tiền của người ta, thay người ta gánh họa, từ xưa đến nay vẫn là đạo lý như vậy.
“Sếp, chỉ dựa vào một tấm ảnh có độ phân giải thấp như vậy để tìm người, độ khó hơi lớn, có thể cho một phạm vi không ạ?” Ví dụ như làm ở công ty nào.
“Không có.”
“Tên thì sao? Một cái tên tiếng Anh cũng được.” “Tôi không biết.”
“Được thôi, sếp.”
------oOo------