Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 71

Khúc nhạc đệm nho nhỏ ban ngày không hề ảnh hưởng đến tâm trạng

của Đàm Duy. Ăn tối xong, cô ôm công chúa vào lòng hít hà điên cuồng cả một tiếng đồng hồ, đến mức làm cho con mèo cũng phải phát cáu.

 

10 giờ rưỡi, ba cô cuối cùng cũng về đến nhà. Hai ba con nịnh nọt nhau một phen, Đàm Duy lấy ra bộ quần áo mua cho ông buổi chiều: “Đẹp không ba?”

 

“Bảo bối mua thì chắc chắn là đẹp rồi.” “Mẹ trả tiền, nhưng là con chọn đó nha.”

Ba cô cũng không hề thất vọng, lập tức cởi áo khoác cũ ra mặc thử, “Mắt nhìn không tồi, trông ba như trẻ ra năm tuổi.”

 

Đàm Duy thoải mái nằm dài trên sofa, rất hưởng thụ những lời tâng bốc này. Rất nhanh ba cô ngồi xuống cạnh cô trò chuyện: “Công việc mệt lắm hả con?”

 

“Cũng ổn ạ.”

 

“Gầy đi rồi này.” Ba cô dùng tay chạm vào mu bàn chân cô, thấy hơi lạnh liền thuận tay lấy áo khoác của mình đắp lên cho cô. “Không cần vất vả quá, công việc mà, làm tàm tạm là được rồi.”

 

Đàm Duy xoa xoa con mèo: “Nói gì kỳ vậy? Con người cũng phải có tham vọng chứ?”

 

“Được được được, bảo bối nhà ta chắc chắn là đỉnh nhất rồi.” Ba cô nhìn cô rồi lại hỏi: “Vẫn chưa có bạn trai à?”

 

“Ba đoán xem?” Đàm Duy cười gian xảo.

 

Câu trả lời này đã quá rõ ràng. “Khi nào dẫn về cho ba mẹ xem mặt?” “Con muốn đi ngủ.”

 

Ở nhà đương nhiên là rất vui vẻ, nhưng không thể ở quá lâu, Đàm Duy dự định mùng bốn Tết sẽ quay về. Trước khi về cô còn có một chuyện khác.

 

Lớp cấp ba tổ chức họp lớp, còn đặc biệt nhắn riêng cho Đàm Duy. Đàm Duy thẳng thừng từ chối, quãng thời gian cấp ba của cô không phải là không vui vẻ, chỉ là người tổ chức buổi họp lớp lại chính là kẻ đã từng bắt nạt cô.

 

Không phải thù hằn gì to tát, nhưng Đàm Duy chính là người rất thù dai, cô cũng ghét kiểu ôn lại chuyện xưa một cách khó hiểu. Quan hệ của họ có tốt đến thế sao?

 

Diệp Hiểu Hàng muốn rao bán căn nhà mà ông nội để lại, đã có người mua đến xem.

 

Nói ra thì, cô và Diệp Hiểu Hàng quen nhau từ khi còn rất nhỏ, chuyện lớn nhất trong cuộc sống khi đó chỉ là phiền não vì thứ hạng trong kỳ thi tuần bị tụt xuống, hay là “giờ ra chơi mày đi mua trà sữa với tao đi…” Thời gian thấm thoát thoi đưa, họ đã lớn đến độ có thể tự mình xử lý những việc trọng đại của đời người như mua bán bất động sản.

 

Đàm Duy lái xe đến từ sáng sớm, lúc gần đến nơi thì gọi cho Diệp Hiểu Hàng: “Hôm nay giải quyết xong được đúng không? Xong rồi thì cậu

qua nhà tớ ở vài hôm.”

 

“Tớ ký giấy ủy thác là được.” Diệp Hiểu Hàng nói trong điện thoại, vẻ như không có chuyện gì.

 

Đàm Duy tìm đến theo địa chỉ Diệp Hiểu Hàng đưa, sau đó tìm chỗ đỗ xe. Đó là một khu chung cư cũ, vị trí khá tốt. Cô xuống xe rồi lại gọi cho Diệp Hiểu Hàng, không ai bắt máy.

 

Đi về phía đối diện, cô thấy một người trông giống như người môi giới đang đứng trong gió lạnh nói chuyện với một đôi nam nữ. Nơi này của họ là cùng một khu, nói cùng một phương ngữ, Đàm Duy nghe không hiểu, cô lập tức đi tới hỏi có phải họ vừa từ nhà Diệp Hiểu Hàng ra không.

 

Ánh mắt người đàn ông rất kín kẽ, hỏi cô là ai. “Tôi là bạn của cô ấy.”

“Ồ, nhà họ nói chuyện chưa xong, cô tự lên mà xem đi.” Nói xong, mấy người họ nhanh chóng rời đi.

 

Đàm Duy không khỏi nhíu mày, nghe giọng điệu thì chẳng phải chuyện gì tốt đẹp. Cô ít nhiều cũng đoán được diễn biến sự việc, tài sản của người già phân chia không đều, tất nhiên sẽ gây ra bất hòa cho con cháu.

 

Nếu ai cũng phát triển tốt, sẽ không đến mức vì một căn nhà nhỏ mà tranh giành sứt đầu mẻ trán, nhưng nếu điều kiện kinh tế không cho phép, thì việc náo loạn đến mức trở mặt thành thù thì đầy. Nói không chừng còn kéo theo cả một chuỗi bị kịch gia đình cẩu huyết.

 

Cô lo lắng chuyện như vậy sẽ xảy ra, nên mới đến tìm Diệp Hiểu Hàng.

 

Trong một khoảnh khắc, Đàm Duy còn muốn nhìn quanh xem có thứ gì thuận tay để làm vũ khí không, nhưng một lát sau, cô lắc đầu, chắc không đến mức đó chứ nhỉ.

 

Vừa đến dưới lầu, đã nghe thấy tiếng ba của Diệp Hiểu Hàng vang vọng khắp hành lang. Cô vội vàng bước tới, cửa căn hộ tầng ba đang mở, mọi người đi cả giày vào nhà, để lại đầy dấu chân trên sàn.

 

Ba và mẹ kế của Diệp Hiểu Hàng đang chặn không cho cô ấy ra ngoài. Diệp Hiểu Hàng nói: “Căn nhà này là của con, hợp đồng đã ký rồi, những thứ khác hai người đừng hòng nghĩ đến.”

 

“Mày dám bán, tao đánh chết mày.”

 

“Nếu ba đánh con, con sẽ báo cảnh sát, sau đó kiện ba tội cố ý gây thương tích.” Diệp Hiểu Hàng nói với ba mình.

 

“Bốp” một tiếng, một cái tát giáng xuống mặt Diệp Hiểu Hàng, khiến đầu cô ấy lệch cả sang một bên. Ba của Diệp Hiểu Hàng vẫn chưa hả giận, còn nắm tóc cô quật xuống đất.

 

Đây là một động tác ông ta vô cùng quen thuộc, ông ta biết rõ làm thế nào để kéo một người yếu sức, khiến cô ấy không còn chút sức lực phản kháng nào.

 

Đàm Duy xông vào đẩy ba cô ấy ra: “Ông làm gì vậy? Sao lại có thể đánh người?”

 

Sức của cô không nhỏ, lưng của ba Diệp Hiểu Hàng đập vào tủ, phát ra một tiếng kêu thất thanh. “Mắc rắm gì tới mày, khuyên mày bớt lo chuyện bao đồng đi.Tao đang dạy dỗ con gái tao.”

 

“Chuyện của Tiểu Hàng chính là chuyện của tôi. Hai người không được bắt nạt cậu ấy.”

 

Cục diện đột nhiên trở nên hỗn loạn, tranh giành lợi ích, ai cũng chẳng còn giữ thể diện, quả nhiên là như vậy.

 

Diệp Hiểu Hàng vừa bị đánh đến ngây người, phẫn nộ, bi thương, vô vàn cảm xúc chất chồng trong lòng, nước mắt cứ thế trào ra lúc nào không hay.

 

“Tao đã bảo, chuyện người khác mày bớt quản đi, điếc à?”

 

Thấy ba mình sắp nhằm vào Đàm Duy, Diệp Hiểu Hàng theo bản năng lao tới che trước người Đàm Duy, cú đá kia liền giáng xuống lưng cô ấy. Lúc đó không thấy đau lắm, nhưng cảm giác như lục phủ ngũ tạng sắp trào cả ra ngoài.

 

“Tiểu Hàng?”

 

“Duy Duy, cậu ra ngoài trước đi.” Diệp Hiểu Hàng không muốn để Đàm Duy thấy cảnh này. Cô ấy chưa từng trải qua chuyện thế này, Diệp Hiểu Hàng cảm thấy quá mất mặt. “Để tớ tự giải quyết.”

 

“Lúc này rồi cậu còn bận tâm cái gì, phải làm sao thì làm vậy.” Đàm Duy rất hiểu Diệp Hiểu Hàng. “Hoặc là báo cảnh sát.” Cô lấy điện thoại ra nói: “Hoặc là, để tớ…”

 

Ba của Diệp Hiểu Hàng lại nổi nóng, định động thủ tiếp. “Mẹ kiếp, đừng có lấy cảnh sát ra dọa ông đây, chỉ cần tao còn ở đây, mày sẽ không bán được đâu, có thời gian thì cứ giằng co với tao.”

 

Diệp Hiểu Hàng đột nhiên căm hận đến tột cùng, chạy vào bếp xách dao ra. “Ông cũng bớt nói mấy lời chó má đó đi, tôi chịu đủ rồi! Tôi bị ông đánh đến nửa cái mạng cũng không còn, nếu ông dám động đến bạn tôi, tôi liều mạng với ông.”

 

Cô ấy vốn không định phản kháng, bao nhiêu năm nay đã trôi qua như vậy, dù sao nửa năm nữa là đi khỏi đất nước này rồi, nhưng cô ấy thật sự không có cách nào nhìn Đàm Duy vì mình mà chịu ấm ức. “Tôi sẽ giết

ông.”

 

Cú đá mà Diệp Hiểu Hàng phải chịu khá nghiêm trọng, cô ấy phải vào bệnh viện kiểm tra.

 

Đàm Duy lo lắng chờ đợi bên ngoài, nếu Tiểu Hàng thật sự vì cú sốc này mà để lại di chứng. Cô không thể nào chấp nhận được.

 

Nước mắt cứ lặng lẽ rơi, cô không thể kiểm soát được, chỉ có thể dùng tay lau đi một cách bừa bãi, vùng da dưới mí mắt lại nổi lên một mảng mề đay đỏ ửng, trông vô cùng đáng thương.

 

Không lâu sau, ba Đàm Duy chạy đến, ông thở dài, trách cô: “Hai đứa nhỏ các con sao có thể xử lý chuyện này được, không biết gọi người lớn à?”

 

“Sớm biết con đến tìm Tiểu Hàng là vì chuyện này, ba đã không để con ra khỏi cửa.”

 

“Ba đừng nói nữa.” Cô lại lau nước mắt, cô ghét sự bất lực của chính mình, rồi lại nói: “Con nhất định phải khiến họ trả giá đắt!”

 

Ba cô hỏi: “Trả giá đắt thế nào?” “Bắt ông ta ngồi tù!”

“Ba hỏi con, tại sao chuyện này lại bị xác định là tranh chấp gia đình?” “…”

“Con không phục cũng vô ích, phải chấp nhận hiện thực.” Ba cô vỗ vỗ đầu cô, có chút bất đắc dĩ nói: “Con cứ nghĩ mình đã thực sự trưởng thành, nhưng cách nhìn nhận sự việc vẫn còn là của một đứa trẻ con.”

 

“Vậy ba nói phải làm sao bây giờ?”

 

“Để ba xem rồi lo liệu.”

 

Dù thế nào đi nữa, nếu ba đã nói ông sẽ xử lý, thì nhất định sẽ xử lý ổn thỏa, nỗi lo của Đàm Duy đã vơi đi một phần.

 

Tối hôm đó, Chu Giác nhận được điện thoại của Đàm Duy.

 

Trước Tết ai cũng khá bận, nên họ đã hẹn sau Tết sẽ dành thời gian ở bên nhau vài ngày. Nhưng cô lại đột nhiên nói: “Em vừa nộp đơn xin nghỉ phép online rồi, chắc em phải về muộn một chút.”

 

Thế nên, lời hẹn “ở bên nhau vài ngày” của họ đương nhiên đổ sông đổ bể.

 

Chu Giác hỏi: “Có chuyện gì sao em?”

 

“Chỉ là nhà em có chút chuyện thôi ạ, nhưng cũng không có gì đâu.” Giọng cô rất ổn định, nghe không ra là chuyện tốt hay xấu, lại còn đang che giấu, không trả lời thẳng vào vấn đề. Thậm chí cô còn cố tỏ ra vui vẻ, làm nũng với anh: “Xin lỗi mà, lần sau gặp anh phạt em nhé.”

 

“Phạt em cái gì?” Chu Giác hỏi cô.

 

Đàm Duy im lặng vài giây, rồi trả lời: “Anh muốn phạt gì thì phạt đó thôi.”

 

Lời này mang ý ngầm, Chu Giác biết ý cô, nhưng anh không hỏi dồn dập cô nữa. “Giọng em nghe không ổn, em bị cảm à? Có tiện mở video

không?”

 

“Chắc là hôm nay em ra ngoài chơi nên bị trúng gió rồi.” Đàm Duy nghiêm túc trả lời anh: “Bây giờ em hơi buồn ngủ, nên không mở video đâu. Em ngủ trước nha.”

 

“Em tự chăm sóc tốt bản thân nhé.”

 

Chu Giác chưa bao giờ ép cô phải làm theo ý mình, nhưng qua dăm ba câu, anh vẫn nghe ra được vấn đề. Anh không thể hỏi cô cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chuyện gì có thể khiến một người yêu công việc như cô phải liên tục xin nghỉ phép.

 

Họ dường như… vẫn chưa thân thiết đến mức có thể đề cập đến chuyện gia đình của nhau.

 

Năm nay anh ở lại trong nước ăn Tết, dù không làm việc, những chuyện cần xử lý vẫn không ít. Tuổi ba đã cao, những việc như chúc Tết quan hệ xã giao luôn cần anh phải ra mặt.

 

Dù bận rộn, anh vẫn dành ra vài ngày để hẹn hò với cô.

 

Những người từng họp với Chu Giác, dù là cấp dưới hay nhà cung cấp đều biết không được đến muộn, quan niệm về thời gian của anh rất khắt khe.

 

Cô không đến, lịch trình sắp tới của anh sẽ trống không.

 

Buổi tối, anh hẹn bạn bè đi chơi bóng, Diệp Văn Thiệu cảm nhận rõ ràng sự bực bội của anh rất lớn.

 

“Người anh em, cậu đá kiểu này là muốn cho tôi chạy đến chết à?” Anh ta hết sức cạn lời: “Đúng là người có phúc thì thảnh thơi, kẻ vô phúc chạy bở hơi, số tôi là cái số gì vậy?”

 

Anh đi đến khu nghỉ ngơi ngồi xuống, lại cầm điện thoại lên. Sau cuộc nói chuyện tối qua, anh lại nhắn tin hỏi cô đã có chuyện gì.

 

Đàm Duy trả lời: 【Không có gì đâu ạ, anh đừng nhớ em quá nha, cũng không cần lo cho em đâu ạ.】

 

Một câu có đến ba trợ từ ngữ khí.

 

Anh đại khái có thể đoán ra được logic xã giao khó khăn của cô, dùng những cảm xúc tích cực để né tránh vấn đề mấu chốt. Nhớ lại giọng nói của cô, không phải cảm cúm, mà anh biết cô đã khóc.

 

Anh có vài phỏng đoán, có phải trong nhà cô có người bị bệnh nặng hay là đã qua đời không?

 

Thấy hai người nghỉ ngơi, nhân viên sân bóng đến nhanh chóng quét dọn mặt sân, dùng cây lau nhà lớn màu xanh lam lau sạch sàn phòng ngừa có giọt mồ hôi làm người khác trượt ngã.

 

Cây lau nhà quét ngang qua, đẩy vào giày anh, mặt giày anh bẩn một mảng. Chu Giác cảm thấy lạnh buốt, anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng khó chịu. Nhân viên có chút sợ hãi, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi

anh.”

 

Diệp Văn Thiệu phẩy tay: “Không sao, chỗ này không cần dọn.” “Vâng ạ.” Người đó lại nói lần nữa: “Vô cùng xin lỗi ạ.”

Chu Giác úp điện thoại xuống đùi, anh thực sự không có cách nào thông qua một đoạn tin nhắn, dăm ba câu nói mà phán đoán được cô đã xảy ra chuyện gì.

 

Diệp Văn Thiệu ghé sát vào điện thoại của anh, cũng muốn nhìn xem, nhưng chỉ thấy một khung chat, anh đã tắt màn hình đi.

 

Anh ta ngửi thấy mùi hương trên người anh. Thời thanh thiếu niên, cả đám vận động xong lúc nào cũng mồ hôi nhễ nhại, hôi rình, bây giờ

bước vào tuổi ba mươi mấy lại mở ra cánh cửa của nguy cơ dầu mỡ tuổi trung niên.

 

Mà người này cũng thật kỳ lạ, vận động chẳng mấy khi ra mồ hôi, lúc nào cũng giữ được trạng thái sạch sẽ và thơm tho.

 

“Anh trai, anh thơm quá nhaa.” Diệp Văn Thiệu ghé vào vai anh nói.

 

Không biết câu nói này đã kích hoạt công tắc cảm xúc nào của anh, Chu Giác liếc anh ta một cái: “Cậu có bệnh à?”

 

Một thằng đàn ông to xác mà nói những lời này, ghê tởm chết đi được.

 

“Làm gì mà nghiêm túc thế?” Diệp Văn Thiệu cũng không cho rằng lời nói của mình đã chọc tức anh, anh ta nghĩ có lẽ là do chuyện cây lau nhà vừa rồi.

 

Cũng có gì to tát đâu, ai mà chẳng có lúc sai sót chứ? Con người anh đúng là rất khó định nghĩa, nói anh là một ông chủ rất hay so đo, nhưng anh cũng sẽ chu đáo đến mức chuẩn bị quà cho nhân viên bên cạnh; nói anh tốt bụng đi, thì anh lại là người không thể chịu đựng được một chút sai lầm nào.

 

Chu Giác đứng dậy, nói một câu: “Tôi không nghiêm túc.”

 

Anh cũng không hề đưa ra quyết định gì, nhất định phải có ngay một kết quả nào đó.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment