Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 70

Ở một phương diện nào đó mà nói, Đàm Duy luôn tin tưởng Chu Giác. Cô cũng không có cách nào giải thích rằng đó là sự sùng bái của mình

 

dành cho anh. Anh chính là tâm điểm, là vạch trung tâm mà cho dù cô có đi chệch đường ray cũng không thể nào lệch khỏi quỹ đạo quá xa.

 

Nghe anh chỉ đáp một tiếng “Anh biết rồi” có vẻ không mấy hài lòng, cô vẫn rất tự tin, cứ muốn được anh tán thưởng: “Anh cảm thấy em không làm được sao?”

 

“Em nên chắc chắn việc mình sắp làm.” Anh tựa vào đầu giường, khẽ nâng cằm nhìn cô, chỉ người đứng ở vị thế đủ cao mới không ngại ngước nhìn người khác.

 

“Không chắc chắn thì phải làm sao bây giờ?”

 

“Cứ cố gắng hết sức là được, anh chống lưng cho em.” “Anh chống lưng cho em thế nào ạ?”

“Em sẽ thành công. Mà cho dù không thành công, ở chỗ anh vẫn còn rất nhiều lựa chọn khác cho em.”

 

“Tại sao lại có rất nhiều lựa chọn?” “Bởi vì anh có đủ con át chủ bài.”

Đàm Duy không hỏi sâu hơn nữa, cô biết những chủ đề quá tầm thế này hiện tại cô cũng không hiểu. Mà cô chỉ làm những chuyện trong phạm vi nhận thức của mình, không lãng phí thời gian vào những nỗi lo vu vơ.

 

“Enzo, em thích anh, là rất rất thích ấy.” Cô thấp giọng nói một cách nghiêm túc, rồi cúi người hôn anh, mái tóc dài theo đó rũ xuống như thác đổ, cũng tựa như d*c v*ng đang mời gọi anh.

 

Chu Giác không đáp lại lời tỏ tình của cô, chỉ đáp lại nụ hôn của cô. Có đôi khi, tình yêu không thể diễn tả bằng lời và phần lớn thời gian, nó là sự im lặng.

 

Họ trùm chăn kín mít rồi thì thầm to nhỏ, cô rất trẻ con, nói đủ thứ chuyện trước mặt anh, mà toàn là những lời vô nghĩa. Điều này khiến anh hoài nghi, cô bé nhút nhát đến mức chỉ chạm mắt anh một cái đã đỏ mặt năm đó liệu có thật sự tồn tại không?

 

Cô thao thao bất tuyệt, mắt cứ nhìn chằm chằm vào mắt anh, rồi thỉnh thoảng lại chu môi đòi một nụ hôn. “Anh thơm quá đi.” Nói xong chính cô lại khúc khích cười.

 

Chu Giác không biết tại sao cô cứ nhắc đi nhắc lại câu này, anh cũng chẳng buồn hỏi, ngược lại còn rất hưởng thụ sự ỷ lại và tùy hứng của cô dành cho mình.

 

“Em cũng rất thích Stella. Chị ấy ngầu thật sự, bao giờ em mới được như chị ấy nhỉ?” Cô hơi rầu rĩ, cũng biết rằng ở tuổi này cô vẫn còn thiếu quyết đoán.

 

Nhớ lại chuyện năm đó chị ta giúp cô chốt đơn hàng, bây giờ nghĩ lại Đàm Duy vẫn thấy cô đúng là một con ngốc.

 

“Chị ta lớn hơn em gần hai mươi tuổi, thành công không thể một sớm một chiều được.” Anh không hề có ý thuyết giáo, chỉ muốn an ủi cô là cô cứ từ từ thôi.

 

“Phải lâu như vậy sao?” Cô nhíu mày.

 

Anh chợt nhớ ra một chuyện: “Em thật sự thấy chị ta ngầu, hay là ngưỡng mộ sự nổi bật của chị ta?”

 

“Mỗi thứ một chút ạ.” Cô khá ngượng ngùng, đó là sự ngưỡng vọng của một cô gái trẻ dành cho người phụ nữ lớn tuổi hơn. Có rất nhiều phương diện, vừa sùng bái sự quyết đoán, lại vừa ngưỡng mộ vẻ đẹp và sự giàu có của chị ta. Nhưng những thứ đó, đều cần thời gian tích lũy.

 

Anh xoa đầu cô: “Nếu em muốn mỗi ngày đều được mặc váy đẹp, anh có thể giúp em thực hiện ngay.”

 

“Tại sao ạ?”

 

“Bởi vì anh bán quần áo.” “…”

Trò chuyện mệt rồi, họ lại chuyên tâm hôn nhau, cũng có chút hành động thân mật bên lề. Tay cô siết chặt lấy bàn tay to của anh, như đang níu kéo thứ gì đó về phía mình, bắt anh phải ôm cô.

 

Lần này trong hộp nhỏ tổng cộng chỉ có ba cái, vừa rồi đã tiêu hao mất một, còn một cái nữa thì bị tuột trong quá trình nên không dùng được nữa.

 

Đàm Duy đổ cái cuối cùng ra tay, trong lòng thầm nhủ nhất định phải dùng thật trân trọng, tuyệt đối không được làm hỏng nữa, sau đó cô vô cùng cẩn thận hoàn thành động tác.

 

Mấy lần gần đây, anh không chủ động giành quyền ở trên với cô trừ phi là chính cô không làm được nữa.

 

Cô ở trên có thể đảm bảo cô được thoải mái, dễ dàng tìm đúng vị trí hơn, nhưng vẫn cần vịn vào cánh tay anh để chống đỡ nếu không sẽ rất mệt.

 

Hơn nữa, về mặt trải nghiệm, con gái sẽ khó l*n đ*nh hơn nên họ cần phải có chút kiên nhẫn.

 

Chu Giác đưa tay gạt mớ tóc lòa xòa của cô sang một bên, rồi rướn người hôn nhẹ lên má cô

 

Cô bỗng nhiên cảm thấy nhạy cảm và thẹn thùng, rất nhanh đã ghé sát vào trong ngực anh. Có rất nhiều lúc cô rất dũng cảm, nhưng đôi khi lại rất nhút nhát, làm người ta không thể nào đoán được.

 

“Mệt sao?”

 

“Vẫn là anh đến đi.” Cô bĩu môi, dùng giọng nói vô cùng yếu ớt trả lời, nằm dưới vẫn thoải mái hơn.

 

Cuối cùng cô lại vừa mệt vừa buồn ngủ mà ghé vào gối, hỏi anh mấy giờ rồi.

 

“12 giờ.”

 

“Em phải về rồi.” Cô ngáp một cái, “Bạn cùng phòng của em không tìm thấy em, sẽ cho rằng em đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó nữa.”

 

“Nghỉ ngơi thêm một lát nữa đi.” Chu Giác dùng tay sờ sờ tấm lưng lạnh ngắt của cô, “Bên ngoài vẫn chưa kết thúc, trước khi báo nguy chắc chắn sẽ gọi điện cho em trước.Em tùy tiện tìm một cái cớ là được.”

 

Ồ, hóa ra logic của sự việc là như vậy. Đàm Duy phát hiện mình thật sự mệt đến hồ đồ rồi, lại quay đầu lại nói: “Anh lợi hại thật!”

 

Chu Giác không đáp lại câu này của cô, anh đứng dậy dọn dẹp một chút chiến trường, một lần nữa đắp chăn cho cô, anh cúi người nói bên tai cô: “Kết quả thế nào thì nhớ gọi điện chia sẻ với anh.”

 

“Tại sao ạ?”

 

“Để anh cũng vui với em.” Anh lại hôn lên mí mắt cô.

 

Bỗng nhiên yên tĩnh lại, Đàm Duy quả thật nghe thấy được tiếng ồn ào nhốn nháo, chắc là mọi người vẫn còn đang chơi. Chỉ có họ ở trong căn phòng kín này, làm chuyện như vậy.

 

Anh ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, cầm điện thoại đang xem. Đàm Duy biết, đêm nay qua đi họ lại mỗi người một nơi bận rộn, nhưng lần này cô không buồn như vậy nữa,cô đã chấp nhận hiện thực rồi.

 

Rạng sáng 1 giờ cô trở về phòng mình, thế mà Trang Hạ vẫn chưa về, những người này quá biết chơi đi.

 

Đàm Duy c** q**n áo, chui vào trong chăn, vốn đang định cân nhắc một chút về chuyện quản lý cấp dưới mà anh nói, trước đây cô đúng là chưa từng nghĩ tới, tính cách của cô dường như cũng khó mà phục chúng.

 

Mối quan hệ trong đội hài hòa thì còn dễ nói, không hài hòa lại là một vấn đề nan giải. Nhưng lúc này cô rất mệt, đành phải ngủ trước đã.

 

Không bao lâu Trang Hạ rón rén trở về, Đàm Duy b·ị đ·ánh thức. Cô bé áy náy nói: “Xin lỗi xin lỗi, em không cố ý.”

 

Đàm Duy đầu vùi trong chăn, nói một tiếng không sao.

 

“Sao chị lại không thích náo nhiệt như vậy?” Trang Hạ lại nói một câu, nhưng Đàm Duy đã không trả lời, chắc là ngủ rồi.

 

Việc thăng chức rất thuận lợi, bởi vì cô đã chuẩn bị đầy đủ. Cũng đúng như anh nói, đối với việc sắp phải làm nên có sự chắc chắn, không ai sẽ lãng phí thời gian để thử sai.

 

Cô gọi điện thoại nói cho anh, Chu Giác đang trong chuyến công tác, nói với cô rằng anh đã biết: “Chúc mừng em, Vivi, mong em sẽ luôn đi trên con đường trải đầy hoa.”

 

“Cảm ơn anh, Enzo.” Cô đáp lại.

 

Vào buổi tối, cô đúng giờ nhận được quà mừng thăng chức. Có thể tưởng tượng được ở đầu dây bên kia, thực ra anh sẽ không có biểu cảm gì, thậm chí sẽ không vì chuyện vui của cô mà cười một chút nhưng trong lòng cô vẫn rất rung động.

 

Có đôi khi cảm giác khoảng cách giữa cô và anh thật xa, nhưng có đôi khi lại cảm thấy họ rất gần.

 

Ví dụ như: Cô đã tìm được một điểm tựa trên con đường sự nghiệp này, giống như khi máy bay cất hạ cánh, tất nhiên sẽ báo cho một người biết rằng mình đã bình an.

 

Năm nay Đàm Duy về nhà ăn Tết, không có lý do gì khác, ba cô đã chuyển tiền cho cô, nói rằng thu nhập của cô bị tổn thất trong dịp Tết ông sẽ bù cho.

 

Đã có tiền, ai còn thèm đi làm nữa chứ?

 

Giữa trưa đến nơi, mẹ cô đến đón cô, “Sao ba không đến ạ?” Cô hỏi. “Mẹ đến còn không được à” Mẹ nhìn cô.

 

“Làm ơn đi, bảo bối của hai người đã về rồi, không cần cả nhà nhiệt liệt đón sao?”

 

“Nhà ai có bảo bối hai sáu hai bảy tuổi? Lại còn cao lớn thế này? Dọa chết người ta.”

 

“Nhà ai lại tính tuổi mụ nhiều như vậy? Chưa đến mùng một Tết, con mới 25 thôi.”

 

“Con cứ nói mình mới đầy tháng đi.” Thật sự cạn lời với cô, mẹ đẩy vali hành lý đi về phía xe, “Đi thôi, tiểu bảo bảo.”

 

Tuy nhiên, tuy miệng mẹ cô ghét bỏ, nhưng trong lòng xét cho cùng vẫn xem cô như trẻ con, biểu hiện cụ thể là đưa cô đi mua sắm đồ Tết, đến trung tâm thương mại mua quần áo mới.

 

Mua cho ba cô một chiếc áo khoác da, mua cho Đàm Duy một chiếc váy, mặc đi chúc Tết cho có thể diện, cứ như thể công việc bên ngoài của cô

là sinh tồn nơi hoang dã vậy.

 

Đàm Duy rất cảm động, “Mẹ ơi, mẹ cũng đừng chỉ nghĩ đến con và ba, phải lo cho mình nhiều hơn chứ, tuổi của mẹ cũng có thể đẹp hơn mà.”

 

Mẹ nói: “Vậy thì con lo nhiều vào. Chủ yếu là năm nay mẹ mua quá nhiều quần áo, tủ đồ nhét không vừa nữa. Lát nữa ba con phát hiện ông ấy ngoài q**n l*t ra không có thêm bộ đồ mới nào, thì không hay đâu.”

 

“…”

 

Hai mẹ con đi vào một cửa hàng thời trang nữ. Đàm Duy thử mấy chiếc váy đều rất đẹp, đương nhiên giá cả cũng khá đẹp. Mẹ ngồi trên sô pha, chỉ lo thưởng thức kiệt tác đắc ý của mình.

 

“Chọn chiếc nào đây ạ?” Cô hỏi. “Thích thì mua hết đi.” Mẹ nói.

Đàm Duy rất nhạy cảm hỏi thêm một câu: “Mẹ quẹt thẻ cho con sao?”

 

Mẹ cô đang định phàn nàn cô keo kiệt, thì thấy một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy đi tới, xách theo một chiếc túi da hiếm. Họ không muốn chạm mặt người này, định nhanh chóng rời đi.

 

Người phụ nữ chắc đã nhận ra cô từ sớm, mới lại đây chào hỏi, “Duy Duy? Cháu về rồi à.”

 

“Dạ vâng, dì Lâm.” Đàm Duy cười gượng một chút.

 

“Đang mua quần áo sao? Chiếc cháu đang mặc khá đẹp, nếu thích, dì tặng cho cháu nhé.” Người phụ nữ nói.

 

“Không cần đâu ạ.”

 

“Không sao đâu mà.” Người phụ nữ từ trong túi lấy thẻ ra, ra lệnh cho nhân viên cửa hàng gói lại mấy bộ quần áo Đàm Duy đã thử.

 

Mẹ Đàm Duy kịp thời ngăn bà lại, nói: “Chị làm vậy là làm khó con bé, nhân tình này chúng tôi không trả nổi đâu.”

 

“Không cần trả nhân tình gì cả, tôi chỉ là muốn tặng cho Duy Duy một món quà năm mới thôi mà.”

 

Mẹ cô không nói thêm gì nữa, trực tiếp quẹt thẻ, không cho đối phương cơ hội. Người phụ nữ có chút xấu hổ, lại hỏi: “Duy Duy vẫn đang làm việc ở Bắc Kinh sao? Hay là về lại bên cạnh ba mẹ rồi.”

 

“Vẫn ở Bắc Kinh ạ.”

 

Người phụ nữ cười khổ một chút, nói với mẹ Đàm Duy: “Chúng ta đã lâu lắm rồi không cùng nhau chơi mạt chược, có thời gian thì hẹn nhé.”

 

“Để xem đã, chúng tôi đi trước, chị cứ từ từ dạo.”

 

Mẹ kéo Đàm Duy đi thẳng ra ngoài. Vào thang máy mới tức giận nói: “Đúng là xui xẻo, đi dạo phố cũng gặp phải.”

 

Đàm Duy thì lại không sao cả, hút một ngụm cà phê: “Thôi kệ đi mẹ.”

 

Người phạm sai lầm không phải là người phụ nữ kia, cho nên khi bà ấy nhiệt tình tiếp cận, cô chỉ có thể tránh đi, cũng không thể làm gì khác.

 

Mẹ cô lại dắt tay cô chặt hơn một chút, giống như vậy mới có thể bảo vệ tốt con gái của mình, “Sớm biết vậy, hôm nay mẹ cũng đã xách cái túi đắt nhất rồi.”

 

“Nhưng như vậy rất trẻ con, cũng rất tầm thường mà mẹ.” Đàm Duy bị chọc cười, “Mẹ là giáo viên, cốt cách thanh cao, tự khắc đã có khí chất rồi, căn bản không cần những thứ tầm thường tô điểm.”

 

“Mẹ chỉ là muốn lấy lại thể diện cho con thôi.”

 

“Con đã không để trong lòng từ sớm rồi.” Đàm Duy nghĩ nghĩ, nói: “Trước kia tuổi còn nhỏ rảnh rỗi sinh nông nổi, tình yêu lớn hơn trời.

Bây giờ thì tình yêu cũng chỉ là tình yêu mà thôi, không đến mức phải để con mang cả gia tài tính mạng ra để nói chuyện chứ?”

 

Mẹ cô nhìn cô một cách kỳ quái: “Con sẽ không phải vì một lần bị tổn thương, mà từ đó không còn nghiêm túc với tình cảm nữa chứ?”

 

Đàm Duy bị oan, vội vàng làm rõ: “Con rất nghiêm túc mà. Giống như con nghiêm túc làm việc, nghiêm túc ăn cơm, cũng nghiêm túc tiêu tiền. Con làm gì cũng toàn tâm toàn ý mà”

 

Nghe cô nói vậy, mẹ cô vừa vui mừng lại vừa lo lắng. Chương 70

 

Ở một phương diện nào đó mà nói, Đàm Duy luôn tin tưởng Chu Giác. Cô cũng không có cách nào giải thích rằng đó là sự sùng bái của mình dành cho anh. Anh chính là tâm điểm, là vạch trung tâm mà cho dù cô có đi chệch đường ray cũng không thể nào lệch khỏi quỹ đạo quá xa.

 

Nghe anh chỉ đáp một tiếng “Anh biết rồi” có vẻ không mấy hài lòng, cô vẫn rất tự tin, cứ muốn được anh tán thưởng: “Anh cảm thấy em không làm được sao?”

 

“Em nên chắc chắn việc mình sắp làm.” Anh tựa vào đầu giường, khẽ nâng cằm nhìn cô, chỉ người đứng ở vị thế đủ cao mới không ngại ngước nhìn người khác.

 

“Không chắc chắn thì phải làm sao bây giờ?”

 

“Cứ cố gắng hết sức là được, anh chống lưng cho em.” “Anh chống lưng cho em thế nào ạ?”

“Em sẽ thành công. Mà cho dù không thành công, ở chỗ anh vẫn còn rất nhiều lựa chọn khác cho em.”

 

“Tại sao lại có rất nhiều lựa chọn?”

 

“Bởi vì anh có đủ con át chủ bài.”

 

Đàm Duy không hỏi sâu hơn nữa, cô biết những chủ đề quá tầm thế này hiện tại cô cũng không hiểu. Mà cô chỉ làm những chuyện trong phạm vi nhận thức của mình, không lãng phí thời gian vào những nỗi lo vu vơ.

 

“Enzo, em thích anh, là rất rất thích ấy.” Cô thấp giọng nói một cách nghiêm túc, rồi cúi người hôn anh, mái tóc dài theo đó rũ xuống như thác đổ, cũng tựa như d*c v*ng đang mời gọi anh.

 

Chu Giác không đáp lại lời tỏ tình của cô, chỉ đáp lại nụ hôn của cô. Có đôi khi, tình yêu không thể diễn tả bằng lời và phần lớn thời gian, nó là sự im lặng.

 

Họ trùm chăn kín mít rồi thì thầm to nhỏ, cô rất trẻ con, nói đủ thứ chuyện trước mặt anh, mà toàn là những lời vô nghĩa. Điều này khiến anh hoài nghi, cô bé nhút nhát đến mức chỉ chạm mắt anh một cái đã đỏ mặt năm đó liệu có thật sự tồn tại không?

 

Cô thao thao bất tuyệt, mắt cứ nhìn chằm chằm vào mắt anh, rồi thỉnh thoảng lại chu môi đòi một nụ hôn. “Anh thơm quá đi.” Nói xong chính cô lại khúc khích cười.

 

Chu Giác không biết tại sao cô cứ nhắc đi nhắc lại câu này, anh cũng chẳng buồn hỏi, ngược lại còn rất hưởng thụ sự ỷ lại và tùy hứng của cô dành cho mình.

 

“Em cũng rất thích Stella. Chị ấy ngầu thật sự, bao giờ em mới được như chị ấy nhỉ?” Cô hơi rầu rĩ, cũng biết rằng ở tuổi này cô vẫn còn thiếu quyết đoán.

 

Nhớ lại chuyện năm đó chị ta giúp cô chốt đơn hàng, bây giờ nghĩ lại Đàm Duy vẫn thấy cô đúng là một con ngốc.

 

“Chị ta lớn hơn em gần hai mươi tuổi, thành công không thể một sớm một chiều được.” Anh không hề có ý thuyết giáo, chỉ muốn an ủi cô là cô cứ từ từ thôi.

 

“Phải lâu như vậy sao?” Cô nhíu mày.

 

Anh chợt nhớ ra một chuyện: “Em thật sự thấy chị ta ngầu, hay là ngưỡng mộ sự nổi bật của chị ta?”

 

“Mỗi thứ một chút ạ.” Cô khá ngượng ngùng, đó là sự ngưỡng vọng của một cô gái trẻ dành cho người phụ nữ lớn tuổi hơn. Có rất nhiều phương diện, vừa sùng bái sự quyết đoán, lại vừa ngưỡng mộ vẻ đẹp và sự giàu có của chị ta. Nhưng những thứ đó, đều cần thời gian tích lũy.

 

Anh xoa đầu cô: “Nếu em muốn mỗi ngày đều được mặc váy đẹp, anh có thể giúp em thực hiện ngay.”

 

“Tại sao ạ?”

 

“Bởi vì anh bán quần áo.” “…”

Trò chuyện mệt rồi, họ lại chuyên tâm hôn nhau, cũng có chút hành động thân mật bên lề. Tay cô siết chặt lấy bàn tay to của anh, như đang níu kéo thứ gì đó về phía mình, bắt anh phải ôm cô.

 

Lần này trong hộp nhỏ tổng cộng chỉ có ba cái, vừa rồi đã tiêu hao mất một, còn một cái nữa thì bị tuột trong quá trình nên không dùng được nữa.

 

Đàm Duy đổ cái cuối cùng ra tay, trong lòng thầm nhủ nhất định phải dùng thật trân trọng, tuyệt đối không được làm hỏng nữa, sau đó cô vô cùng cẩn thận hoàn thành động tác.

 

Mấy lần gần đây, anh không chủ động giành quyền ở trên với cô trừ phi là chính cô không làm được nữa.

 

Cô ở trên có thể đảm bảo cô được thoải mái, dễ dàng tìm đúng vị trí hơn, nhưng vẫn cần vịn vào cánh tay anh để chống đỡ nếu không sẽ rất mệt.

 

Hơn nữa, về mặt trải nghiệm, con gái sẽ khó l*n đ*nh hơn nên họ cần phải có chút kiên nhẫn.

 

Chu Giác đưa tay gạt mớ tóc lòa xòa của cô sang một bên, rồi rướn người hôn nhẹ lên má cô

 

Cô bỗng nhiên cảm thấy nhạy cảm và thẹn thùng, rất nhanh đã ghé sát vào trong ngực anh. Có rất nhiều lúc cô rất dũng cảm, nhưng đôi khi lại rất nhút nhát, làm người ta không thể nào đoán được.

 

“Mệt sao?”

 

“Vẫn là anh đến đi.” Cô bĩu môi, dùng giọng nói vô cùng yếu ớt trả lời, nằm dưới vẫn thoải mái hơn.

 

Cuối cùng cô lại vừa mệt vừa buồn ngủ mà ghé vào gối, hỏi anh mấy giờ rồi.

 

“12 giờ.”

 

“Em phải về rồi.” Cô ngáp một cái, “Bạn cùng phòng của em không tìm thấy em, sẽ cho rằng em đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó nữa.”

 

“Nghỉ ngơi thêm một lát nữa đi.” Chu Giác dùng tay sờ sờ tấm lưng lạnh ngắt của cô, “Bên ngoài vẫn chưa kết thúc, trước khi báo nguy chắc chắn sẽ gọi điện cho em trước.Em tùy tiện tìm một cái cớ là được.”

 

Ồ, hóa ra logic của sự việc là như vậy. Đàm Duy phát hiện mình thật sự mệt đến hồ đồ rồi, lại quay đầu lại nói: “Anh lợi hại thật!”

 

Chu Giác không đáp lại câu này của cô, anh đứng dậy dọn dẹp một chút chiến trường, một lần nữa đắp chăn cho cô, anh cúi người nói bên tai cô: “Kết quả thế nào thì nhớ gọi điện chia sẻ với anh.”

 

“Tại sao ạ?”

 

“Để anh cũng vui với em.” Anh lại hôn lên mí mắt cô.

 

Bỗng nhiên yên tĩnh lại, Đàm Duy quả thật nghe thấy được tiếng ồn ào nhốn nháo, chắc là mọi người vẫn còn đang chơi. Chỉ có họ ở trong căn phòng kín này, làm chuyện như vậy.

 

Anh ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, cầm điện thoại đang xem. Đàm Duy biết, đêm nay qua đi họ lại mỗi người một nơi bận rộn, nhưng lần này cô không buồn như vậy nữa,cô đã chấp nhận hiện thực rồi.

 

Rạng sáng 1 giờ cô trở về phòng mình, thế mà Trang Hạ vẫn chưa về, những người này quá biết chơi đi.

 

Đàm Duy c** q**n áo, chui vào trong chăn, vốn đang định cân nhắc một chút về chuyện quản lý cấp dưới mà anh nói, trước đây cô đúng là chưa từng nghĩ tới, tính cách của cô dường như cũng khó mà phục chúng.

 

Mối quan hệ trong đội hài hòa thì còn dễ nói, không hài hòa lại là một vấn đề nan giải. Nhưng lúc này cô rất mệt, đành phải ngủ trước đã.

 

Không bao lâu Trang Hạ rón rén trở về, Đàm Duy b·ị đ·ánh thức. Cô bé áy náy nói: “Xin lỗi xin lỗi, em không cố ý.”

 

Đàm Duy đầu vùi trong chăn, nói một tiếng không sao.

 

“Sao chị lại không thích náo nhiệt như vậy?” Trang Hạ lại nói một câu, nhưng Đàm Duy đã không trả lời, chắc là ngủ rồi.

 

Việc thăng chức rất thuận lợi, bởi vì cô đã chuẩn bị đầy đủ. Cũng đúng như anh nói, đối với việc sắp phải làm nên có sự chắc chắn, không ai sẽ lãng phí thời gian để thử sai.

 

Cô gọi điện thoại nói cho anh, Chu Giác đang trong chuyến công tác, nói với cô rằng anh đã biết: “Chúc mừng em, Vivi, mong em sẽ luôn đi trên con đường trải đầy hoa.”

 

“Cảm ơn anh, Enzo.” Cô đáp lại.

 

Vào buổi tối, cô đúng giờ nhận được quà mừng thăng chức. Có thể tưởng tượng được ở đầu dây bên kia, thực ra anh sẽ không có biểu cảm gì, thậm chí sẽ không vì chuyện vui của cô mà cười một chút nhưng trong lòng cô vẫn rất rung động.

 

Có đôi khi cảm giác khoảng cách giữa cô và anh thật xa, nhưng có đôi khi lại cảm thấy họ rất gần.

 

Ví dụ như: Cô đã tìm được một điểm tựa trên con đường sự nghiệp này, giống như khi máy bay cất hạ cánh, tất nhiên sẽ báo cho một người biết rằng mình đã bình an.

 

Năm nay Đàm Duy về nhà ăn Tết, không có lý do gì khác, ba cô đã chuyển tiền cho cô, nói rằng thu nhập của cô bị tổn thất trong dịp Tết

 

ông sẽ bù cho.

 

Đã có tiền, ai còn thèm đi làm nữa chứ?

 

Giữa trưa đến nơi, mẹ cô đến đón cô, “Sao ba không đến ạ?” Cô hỏi. “Mẹ đến còn không được à” Mẹ nhìn cô.

“Làm ơn đi, bảo bối của hai người đã về rồi, không cần cả nhà nhiệt liệt đón sao?”

 

“Nhà ai có bảo bối hai sáu hai bảy tuổi? Lại còn cao lớn thế này? Dọa chết người ta.”

 

“Nhà ai lại tính tuổi mụ nhiều như vậy? Chưa đến mùng một Tết, con mới 25 thôi.”

 

“Con cứ nói mình mới đầy tháng đi.” Thật sự cạn lời với cô, mẹ đẩy vali hành lý đi về phía xe, “Đi thôi, tiểu bảo bảo.”

 

Tuy nhiên, tuy miệng mẹ cô ghét bỏ, nhưng trong lòng xét cho cùng vẫn xem cô như trẻ con, biểu hiện cụ thể là đưa cô đi mua sắm đồ Tết, đến trung tâm thương mại mua quần áo mới.

 

Mua cho ba cô một chiếc áo khoác da, mua cho Đàm Duy một chiếc váy, mặc đi chúc Tết cho có thể diện, cứ như thể công việc bên ngoài của cô

là sinh tồn nơi hoang dã vậy.

 

Đàm Duy rất cảm động, “Mẹ ơi, mẹ cũng đừng chỉ nghĩ đến con và ba, phải lo cho mình nhiều hơn chứ, tuổi của mẹ cũng có thể đẹp hơn mà.”

 

Mẹ nói: “Vậy thì con lo nhiều vào. Chủ yếu là năm nay mẹ mua quá nhiều quần áo, tủ đồ nhét không vừa nữa. Lát nữa ba con phát hiện ông ấy ngoài q**n l*t ra không có thêm bộ đồ mới nào, thì không hay đâu.”

 

“…”

 

Hai mẹ con đi vào một cửa hàng thời trang nữ. Đàm Duy thử mấy chiếc váy đều rất đẹp, đương nhiên giá cả cũng khá đẹp. Mẹ ngồi trên sô pha, chỉ lo thưởng thức kiệt tác đắc ý của mình.

 

“Chọn chiếc nào đây ạ?” Cô hỏi. “Thích thì mua hết đi.” Mẹ nói.

Đàm Duy rất nhạy cảm hỏi thêm một câu: “Mẹ quẹt thẻ cho con sao?”

 

Mẹ cô đang định phàn nàn cô keo kiệt, thì thấy một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy đi tới, xách theo một chiếc túi da hiếm. Họ không muốn chạm mặt người này, định nhanh chóng rời đi.

 

Người phụ nữ chắc đã nhận ra cô từ sớm, mới lại đây chào hỏi, “Duy Duy? Cháu về rồi à.”

 

“Dạ vâng, dì Lâm.” Đàm Duy cười gượng một chút.

 

“Đang mua quần áo sao? Chiếc cháu đang mặc khá đẹp, nếu thích, dì tặng cho cháu nhé.” Người phụ nữ nói.

 

“Không cần đâu ạ.”

 

“Không sao đâu mà.” Người phụ nữ từ trong túi lấy thẻ ra, ra lệnh cho nhân viên cửa hàng gói lại mấy bộ quần áo Đàm Duy đã thử.

 

Mẹ Đàm Duy kịp thời ngăn bà lại, nói: “Chị làm vậy là làm khó con bé, nhân tình này chúng tôi không trả nổi đâu.”

 

“Không cần trả nhân tình gì cả, tôi chỉ là muốn tặng cho Duy Duy một món quà năm mới thôi mà.”

 

Mẹ cô không nói thêm gì nữa, trực tiếp quẹt thẻ, không cho đối phương cơ hội. Người phụ nữ có chút xấu hổ, lại hỏi: “Duy Duy vẫn đang làm việc ở Bắc Kinh sao? Hay là về lại bên cạnh ba mẹ rồi.”

 

“Vẫn ở Bắc Kinh ạ.”

 

Người phụ nữ cười khổ một chút, nói với mẹ Đàm Duy: “Chúng ta đã lâu lắm rồi không cùng nhau chơi mạt chược, có thời gian thì hẹn nhé.”

 

“Để xem đã, chúng tôi đi trước, chị cứ từ từ dạo.”

 

Mẹ kéo Đàm Duy đi thẳng ra ngoài. Vào thang máy mới tức giận nói: “Đúng là xui xẻo, đi dạo phố cũng gặp phải.”

 

Đàm Duy thì lại không sao cả, hút một ngụm cà phê: “Thôi kệ đi mẹ.”

 

Người phạm sai lầm không phải là người phụ nữ kia, cho nên khi bà ấy nhiệt tình tiếp cận, cô chỉ có thể tránh đi, cũng không thể làm gì khác.

 

Mẹ cô lại dắt tay cô chặt hơn một chút, giống như vậy mới có thể bảo vệ tốt con gái của mình, “Sớm biết vậy, hôm nay mẹ cũng đã xách cái túi đắt nhất rồi.”

 

“Nhưng như vậy rất trẻ con, cũng rất tầm thường mà mẹ.” Đàm Duy bị chọc cười, “Mẹ là giáo viên, cốt cách thanh cao, tự khắc đã có khí chất

 

rồi, căn bản không cần những thứ tầm thường tô điểm.” “Mẹ chỉ là muốn lấy lại thể diện cho con thôi.”

“Con đã không để trong lòng từ sớm rồi.” Đàm Duy nghĩ nghĩ, nói: “Trước kia tuổi còn nhỏ rảnh rỗi sinh nông nổi, tình yêu lớn hơn trời.

Bây giờ thì tình yêu cũng chỉ là tình yêu mà thôi, không đến mức phải để con mang cả gia tài tính mạng ra để nói chuyện chứ?”

 

Mẹ cô nhìn cô một cách kỳ quái: “Con sẽ không phải vì một lần bị tổn thương, mà từ đó không còn nghiêm túc với tình cảm nữa chứ?”

 

Đàm Duy bị oan, vội vàng làm rõ: “Con rất nghiêm túc mà. Giống như con nghiêm túc làm việc, nghiêm túc ăn cơm, cũng nghiêm túc tiêu tiền. Con làm gì cũng toàn tâm toàn ý mà”

 

Nghe cô nói vậy, mẹ cô vừa vui mừng lại vừa lo lắng.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment