Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 69

Đàm Duy có chút hoài nghi tin nhắn này không phải do chính anh gửi, nhưng ngoài anh ra, cũng không ai có thể động vào điện thoại của anh được.

 

Cô thầm cười lạnh trong lòng: có lẽ anh đã xem thường bản lĩnh của cô rồi.

 

Cô không trả lời ngay. Đàm Duy đi tắm rửa trước, lấy ra một chiếc áo len và quần jean, bên trong là một bộ nội y ren tinh xảo. Cô đứng trước gương soi một lúc lâu.

 

Trang Hạ nằm trên giường hỏi: “Chị còn muốn ra ngoài sao?”

 

“Ừ,chị đi dạo một chút.” Đàm Duy thuận miệng đáp, rồi lại nói thêm: “Buổi tối không phải họ còn chơi trò chơi và ca hát sao? Em cứ ở trong phòng đợi à?”

 

Buổi chiều Trang Hạ bị say xe nên sau bữa tối mới đỡ hơn. Nhìn đồng hồ mới 8 giờ, còn quá sớm, cô ấy bật người dậy, mặc áo khoác vào: “Thôi em ra ngoài với mọi người vậy, nằm trong phòng mãi cũng chán.”

 

Cô ấy khoác tay Đàm Duy cùng đi ra ngoài. Trang Hạ không giống Đàm Duy, cô ấy rất dễ hòa đồng.

 

Hai người vừa ra đến bãi cỏ phía trước đã thấy các đồng nghiệp đang dựng bếp nướng BBQ. Mùi thì là nồng nặc, cách rất xa đã xộc vào mũi

 

Đàm Duy. Cô không thích ăn thịt cừu, càng không thích mùi thì là nên chỉ có thể lặng lẽ xoa xoa mũi.

 

Các đồng nghiệp nam đang nướng đồ rất vui vẻ, vẫy tay gọi: “Hai người đẹp, mau lại đây nào.”

 

“Ở đây hơi lạnh.” Đàm Duy nói, dù cô đang mặc một chiếc áo phao dày.

 

“Ăn chút gì vào là ấm ngay.” Một đồng nghiệp nhiệt tình nói, “Hai người vào trong lều ngồi đi, ở đó ấm hơn.”

 

“Ồ, được ạ.”

 

Đàm Duy bị Trang Hạ kéo tay, hai người đi cùng nhau nên nếu đột nhiên tách ra đi dạo một mình sẽ rất kỳ quái. Thế là cô đành ngồi vào trong lều, định bụng đợi một lúc rồi tính sau.

 

Lều rất lớn, có thể ngồi được hơn mười người. Sau khi vào cô mới phát hiện, một nửa trong số đó là những người cô không quen biết. Trang Hạ rất nhanh đã hòa vào cuộc trò chuyện, còn Đàm Duy chỉ ngồi bên cạnh, không nói nhiều.

 

Nói ra có lẽ không ai tin, một nhân viên bán hàng xuất sắc lại không hề giỏi giao tiếp xã hội. Nhưng đó là sự thật. Dù có khoác lên mình lớp vỏ nào, bản chất của cô vẫn không thay đổi. Đối mặt với khách hàng là một “nhân cách trình diễn”, cô có thể ngụy trang nụ cười tuôn ra những kiến thức chuyên môn. Nhưng trong những cuộc tụ tập thế này, cô cảm thấy ngột ngạt và lạc lõng.

 

Đàm Duy tự mình uống hết một chai bia. Trang Hạ nói: “Chị uống nhanh thật, không ăn gì sao?”

 

Đàm Duy còn có việc khác, bèn đứng lên: “Mọi người cứ chơi đi, tôi đi dạo một lát.”

 

Trang Hạ cũng định đi cùng: “Bên ngoài tối lắm, em đi với chị nhé.” “Không sao đâu, em cứ ở lại chơi đi.”

Đàm Duy đi ra khỏi lều, đến một không gian trống trải mới thở phào nhẹ nhõm. Cô lấy điện thoại ra xem lại tin nhắn của anh rồi cô đi về phía dãy biệt thự kia. Các căn biệt thự được đặt tên chứ không đánh số. Cô tìm một hồi mới phát hiện nó ở ngay cạnh tòa nhà cô đang ở, là do chính cô đã đi quá xa. Vào trong rồi cô lại phải tìm phòng.

 

Khả năng định hướng của cô đã không tốt, lại ở trong một môi Tr**ng X* lạ, còn sợ đụng phải người khác, làm cô có chút phiền lòng. Để “ăn”

được bữa này cũng không dễ dàng gì. Mà cũng không biết là ai “ăn” ai. Đàm Duy sa sầm mặt, chuẩn bị nhắn tin hỏi anh.

Vừa cúi đầu, cô đã nghe tiếng mở cửa phía sau. Theo bản năng cô định bỏ chạy, nhưng một cánh tay đã vòng qua eo cô. Khi cô kịp phản ứng lại, người cô đã bị kéo vào trong.

 

Cửa bị đóng sầm lại. Vừa nhìn rõ mặt người tới, cô đã bị anh hôn lên. Gáy bị lòng bàn tay anh giữ chặt, buộc phải ngẩng đầu. Cô nếm được vị soda trên đầu lưỡi anh, cũng là hương vị thuộc về cô. Cô không quá yêu thích nhưng cũng có thể chấp nhận.

 

Nhiều ngày không gặp, có biết bao lời muốn nói. Một người thì trẻ con muốn được khen ngợi: Năm vừa rồi em làm không tồi đúng không? Một người thì lại muốn hỏi cô: Khoảng thời gian này có phải em rất mệt không, anh đều thấy cả.

 

Chỉ là cả hai đều vội vàng, nên chẳng ai nói lời vô nghĩa nào. Đã hôn qua vài lần, cũng có chút kinh nghiệm, nhưng khi bị anh cạy mở hàm răng, hô hấp cô vẫn thác loạn, căng thẳng đến không biết phải thở thế nào. Nụ hôn bất ngờ của anh đã làm rối loạn mọi nhịp điệu của cô.

 

Cô bị đặt lên sô pha. Chu Giác đi đến kéo rèm cửa, thuận tiện bật chế độ “Không làm phiền”. Đàm Duy nhìn bóng lưng anh, anh đã tắm xong cũng đã thay một bộ quần áo thoải mái. Cô nghĩ, thời gian còn lại sẽ chỉ thuộc về hai người họ, không còn ai làm phiền nữa.

 

Đàm Duy cởi áo phao ném lên sô pha, đi đến ghé vào lưng anh: “Lần này em không đến trễ, đúng không?”

 

“Thì sao?” “Khen em đi.”

Chu Giác định ôm eo cô, lại không ngờ người này lười đến mức một

bước cũng không muốn đi, cứ thế ăn vạ trên người anh. Anh dùng chút sức một tay n*ng m*ng cô lên rồi bế bổng lên. “Thật sự không đến trễ sao?” Anh trêu chọc, “Anh thấy có người ở dưới lầu lượn lờ mười lăm phút, dò đường à?”

 

“Sao anh lại xấu tính như vậy?” Thế mà lại nhìn cô loay hoay không tìm được chỗ mà không ra tay giúp đỡ. Đàm Duy có chút tức giận.

 

Lần đầu tiên được anh bế lên thế này, cô bỗng cao hơn anh rất nhiều, không cần phải ngẩng đầu nữa. Đầu cô cố ý cụng nhẹ vào đầu anh. Thấy ánh mắt anh thâm trầm, cô tưởng anh sẽ tức giận. Cô đang định bù đắp thì đã bị anh cúi xuống hôn lên.

 

Vừa hôn, anh vừa bế cô về phía mép giường, rồi cả hai cùng chìm vào những con sóng của chăn gối. Chu Giác đưa tay xoa xoa tai cô, nhìn biểu cảm của cô mà bỗng nhiên cười khẽ.

 

“Cười gì vậy?”

 

“Có lúc, em giống hệt một đứa trẻ con.”

 

Bị nhìn thấu khía cạnh này, Đàm Duy lại không biết phải trả lời thế nào. Nhưng dường như câu trả lời của cô cũng không quan trọng, vì lúc này anh có những việc cần chuyên chú hơn.

 

Ban ngày còn là những nam nữ công sở tài giỏi, giờ đây lại không chút che giấu mà quấn quýt bên nhau. Nụ hôn của anh dừng lại trên vành tai cô. Đàm Duy cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng, bất giác ngẩng cao cổ.

 

Rất nhanh, cô bị anh vặn vai xoay đi không thể nhìn anh được nữa.

 

Trên bức tường trắng muốt là bóng của hai người, lúc lắc qua lại, tựa như một giấc mơ. Chỉ là mỗi một cái chạm, mỗi một cảm giác sung sướng lại rõ ràng đến thế, nó đang kéo cô về với hiện thực.

 

Cô không dám phát ra tiếng động, sợ phòng cách âm không tốt, chỉ có một vài âm thanh mỏng manh lọt ra từ kẽ môi. Rõ ràng người mình thích đang ở đây, ở vị trí gần nhất, nhưng cô lại bỗng nhiên rất muốn khóc.

 

Như có một dòng nước sôi bất ngờ dội xuống, cô bị bỏng đến bừng tỉnh.

 

Cô đã nghĩ ra câu trả lời cho câu nói của anh. Bởi vì ở trước mặt người thân cận nhất, con người ta luôn theo bản năng mà biến thành trẻ con, để làm nũng, ỷ lại và tùy hứng.

 

Nếu mấy lần trước là cô cố ý diễn, thì gần đây, nó đã biến thành bản năng.

 

Đàm Duy vẫn luôn tự nhủ, yêu là yêu, nhưng cảm giác và trải nghiệm quan trọng hơn con người. Ngọt ngào là độc dược, là cạm bẫy. Đừng sa ngã, ngàn vạn lần đừng sa ngã vì kết quả cô không thể nào gánh nổi.

 

Cuối cùng, cô ôm chăn vùi mặt vào gối không nói lời nào. Trên vai là sức nặng của anh, họ cùng nhau hít thở.

 

Chu Giác không đè lên người cô hoàn toàn. Khoan khoái một lát, anh ôm cô dậy xoa xoa sau gáy cô. Thấy lông mi cô ươn ướt, anh hỏi: “Sao vậy?”

 

“Tại sao anh không cho em nhìn anh?”

 

“Anh cho rằng như vậy sẽ làm em thoải mái hơn.” Anh trả lời một cách nghiêm túc.

 

Không đợi Đàm Duy nói gì, chiếc điện thoại đặt ở đầu giường vang lên, cánh tay anh buông cô ra. Đàm Duy lại trơ trọi một mình. Cô thấy anh đứng thẳng dậy, thắt lại dây áo choàng tắm quanh eo, đi đến bên bàn

nghe điện thoại.

 

Rất mệt, nhưng lại không muốn đi rửa mặt ngay. Cô nhàm chán nhìn chằm chằm anh, thấy anh ngồi trên ghế với biểu cảm vô cùng nghiêm túc, như thể người vừa kích động vì cô mười phút trước là một người hoàn toàn khác.

 

Đàm Duy không thể lập tức thích ứng với sự chuyển biến này. Cô cũng đi tới, dựa vào người anh, không ngừng có những động tác nhỏ. Chu

Giác yên lặng nghe điện thoại, một bên hứng chịu những nụ hôn rơi trên cổ cô, một bên đưa tay ôm lấy cô để cô không bị ngã.

 

Qua một lát, anh lại nhíu mày. Anh cùng người bên kia điện thoại đối chiếu lịch trình công tác tuần sau. Anh cần hẹn người bên một nền tảng

 

đối tác đến công ty, một cuộc họp tương đối quan trọng. Anh không thể đến trễ.

 

Cô dứt khoát chặn cả hơi thở của anh.

 

Chu Giác không thể nói chuyện, đẩy cô ra trong chốc lát, tranh thủ “Ừm” một tiếng, cô lại ngóc đầu trở lại.

 

Lần này Chu Giác hoàn toàn không dung túng cho sự làm càn của cô nữa. Anh véo nhẹ tai cô kéo một cái như có ý giáo huấn, ra hiệu cho cô đi xuống. Anh đã ra hiệu cô lập tức hiểu, không quấn lấy nữa.

 

Đàm Duy đi tắm. Đi ngang qua thùng rác, thấy thứ bị vứt bên trong, cô nháy mắt tỉnh táo lại, thầm nghĩ cô rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Đang làm cái đuôi bám người sao?

 

Lúc quay lại anh đã gọi điện xong. Cô cũng không còn chút tinh lực nào, mệt lả nằm trên giường.

 

“Có muốn ăn gì không?” Chu Giác ngồi xuống.

 

“Em là lợn sao?” Lời này là câu hỏi thật tâm. Trong mắt anh, ngoài ăn ra thì cô chỉ có ngủ thôi sao?

 

Trong lòng cô ngổn ngang suy nghĩ. Hôm nay anh hỏi cô có dám đến tìm anh không, hành vi này không giống anh chút nào. Thực ra chủ yếu cũng chỉ là để giải quyết nhu cầu sinh lý phải không?

 

Mặc dù chuyện này đôi bên cùng có lợi, nhưng Đàm Duy vẫn cảm thấy cô bị lợi dụng. Thế là cô lại nhanh chóng ngồi dậy: “Máy tính của anh cho em dùng một chút được không?”

 

“Sao vậy?” Chu Giác như đoán được ý đồ của cô. Vì anh đã đột ngột nhận điện thoại trong lúc “hẹn hò”, nên cô cũng muốn “làm việc” một chút để trả đũa. Nhưng anh vẫn đưa máy tính cho cô.

 

Đàm Duy nói: “Bỗng nhiên em nghĩ ra, tuần sau em phải làm bài thuyết trình thăng chức giám sát, tài liệu báo cáo vẫn chưa chuẩn bị xong. Anh giúp em xem qua đi.”

 

“Chúng ta là hai bộ phận song song, anh không hiểu về công việc bán lẻ.”

 

“Nhưng em muốn anh nghe thử,” cô nói. “Anh là người khó tính mà, anh mà thấy được, thì sếp của em chắc chắn cũng sẽ không có vấn đề gì.”

 

“Em đúng là biết cách lợi dụng người khác thật.”

 

“Cả người anh đều là của em rồi, sao lại không thể dùng chứ” Cô buột miệng nói.

 

Lại không ngờ trên mông bị đánh mạnh một cái. Cô sợ đến mức vội vàng im bặt, thấy sắc mặt anh âm trầm xuống tức khắc không biết phải làm gì. Nhưng mà vừa rồi cô có nói gì không đúng sao?

 

“Để anh xem.” Chu Giác không dây dưa vào vấn đề đó nữa.

 

Bài thuyết trình của Đàm Duy làm rất tốt, bố cục rõ ràng nêu bật được thành quả công việc, ưu khuyết điểm và kế hoạch tương lai.

 

Chu Giác nghe một lát thì thấy có vấn đề: “Ngay từ đầu quan hệ của em và Wendy không tốt, em có thể khiến cô ta xem trọng và bồi dưỡng em, chứng tỏ năng lực quản lý cấp trên của em rất tốt. Vậy quản lý cấp dưới thì sao?”

 

Đàm Duy chớp chớp mắt: “Chính là đảm bảo hoàn thành tốt doanh số của cả đội ạ.”

 

“Không cần bồi dưỡng một cấp phó đáng tin cậy sao?” Chu Giác cân

nhắc trong việc dùng từ, “Một vài… ‘việc bẩn’ luôn phải có người làm, em đã nghĩ đến việc sắp xếp thế nào chưa?”

 

Anh chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu cô, anh hiểu được để được Lâm Hiểu Bội ưu ái trong giai đoạn này, cô đã phải trả giá những gì.

 

Đàm Duy đúng là chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Cô vô cùng chú trọng mối quan hệ hài hòa, không thích gây khó dễ cho người khác, thà mình chịu mệt một chút còn hơn.

 

“Lần nào anh nhìn thấy em, em cũng luôn rất mệt. Công việc không phải như vậy. Trở thành một người quản lý cấp cơ sở là bước đầu tiên của em, cấp trên của em sẽ vô cùng chú trọng năng lực quản lý nhân sự của em.” Anh không nói quá nghiêm túc, lại cười với cô một chút: “Nhưng mà, em cũng rất biết nắm bắt thời cơ, còn biết tìm đến anh để hỏi cơ đấy”

 

Đàm Duy suy nghĩ một chút, đúng vậy, cô chỉ nghĩ đến thăng chức, lại chưa từng học qua quản lý. Đây có lẽ sẽ trở thành rào cản đầu tiên sau khi cô được thăng chức.

 

“Em biết rồi, em sẽ sửa lại.” Cô không muốn quá nghiêm túc nữa, bèn đi ôm lấy cổ anh.

 

“Thăng chức lên làm giám sát xong, sau đó thì em tính sao? Mục tiêu tiếp theo của em là gì?” Anh lại hỏi cô.

 

“Là anh!” Đàm Duy không chút do dự trả lời.

 

“Đã ở trong tay em rồi còn gì.” Ánh mắt anh ra hiệu về hành động cô đang ôm cổ anh.

 

“Không phải ạ.” Mặt Đàm Duy không khỏi đỏ lên. Ý của cô dĩ nhiên không phải là có được anh về mặt tình cảm, cũng sẽ không tồn tại việc ai hoàn toàn thuộc về ai. “Em nói là, em muốn trở thành người giống như anh, hoặc là giống như Stella.”

 

Cô say mê sự quyết đoán của Stella, sự sùng bái của cô đối với chị ta cũng là niềm tin để cô theo đuổi nghề này. Trước đây, Đàm Duy không

quá bộc lộ lòng mình vì sợ người khác cảm thấy cô buồn cười. Nhưng cô không ngại nói điều này với Chu Giác.

 

Chu Giác lại không hề cảm thấy bất ngờ. Anh nói với Đàm Duy: “Vivi, bất kể làm đến vị trí của ai, em đều sẽ vô cùng vất vả.”

 

“Nhưng d*c v*ng của em còn mãnh liệt hơn, cho nên em không sợ vất vả.”

 

“Được, anh biết rồi.” Anh lại một lần nữa ôm lấy cô, để cô ngồi trên người mình.

 

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment