Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 68

Trong suốt sự kiện, Đàm Duy cảm thấy cô giống như một công cụ sắc bén của các sếp. Đang lúc cô còn định trêu chọc Enzo một câu “Phần thưởng của em đâu?”, thì Lâm Hiểu Bội đã đi vào. Mỗi khi đạt được thành tích tốt, Lâm Hiểu Bội sẽ huy động toàn bộ cơ mặt và sự tích cực của mình, tỏ ra vô cùng niềm nở với tất cả mọi người.

 

Chị ta thấy Enzo và Đàm Duy đang đứng nói chuyện với nhau nhưng cũng không thấy có gì kỳ lạ, bèn hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

 

Enzo không trả lời, còn Đàm Duy trước mặt cấp trên tất nhiên không dám quá hoạt bát, bèn thành thật đáp: “Dạ, đang nói về thành tích ạ.”

 

Lâm Hiểu Bội lập tức nở nụ cười: “Vậy thì phải cảm ơn sự hỗ trợ của Enzo rồi. Hôm nay sếp có hài lòng không ạ?”

 

Enzo không tiếc lời khen, nói với Lâm Hiểu Bội một tiếng: “Không tồi.” Sau đó anh rời đi.

 

Đàm Duy không nhận ra ý nghĩa sâu xa đằng sau câu hỏi của Lâm Hiểu Bội, cô chỉ nghĩ đơn thuần là cấp dưới đang xin ý kiến cấp trên. Sau khi Enzo đi, cô nhanh chóng báo cáo với Lâm Hiểu Bội về tình hình tổng doanh thu của ngày hôm đó.

 

Bởi vì số liệu có chút chậm trễ nên chỉ có thể ước tính sơ bộ, nhưng kết quả đã đủ khiến người ta kinh ngạc. Lâm Hiểu Bội nói: “Phải chi lần nào sự kiện như thế này cũng tổ chức ở cửa hàng của chúng ta thì tốt quá. Có bộ phận marketing hỗ trợ, đúng là hốt bạc.” Nhưng loại tài nguyên này thường chỉ được ưu tiên cho các cửa hàng flagship lớn.

 

Đàm Duy lặng im.

 

Lâm Hiểu Bội nhìn biểu cảm của cô, nói đùa: “Sao thế, hối hận vì đã rời khỏi cửa hàng flagship lớn rồi à?”

 

Lâm Hiểu Bội là một người phức tạp, luôn thích đào những cái hố như vậy cho cô nhảy vào. Nhưng Đàm Duy sẽ không mắc lừa: “Đương nhiên là không ạ. Hạnh phúc phải do chính đôi tay mình tạo ra mà.”

 

Lâm Hiểu Bội gật đầu, cũng chạm ly với Đàm Duy: “Tóm lại, trước mắt cứ chúc mừng chúng ta đã. Hy vọng năm sau sẽ có nhiều cơ hội hơn.”

 

“Chúng ta sẽ giành được thôi.” Đàm Duy tỏ ra rất lạc quan. Về việc tranh thủ cơ hội, cô và Lâm Hiểu Bội hoàn toàn đứng chung một chiến tuyến.

 

Buổi tối các sếp còn phải họp tổng kết, Lâm Hiểu Bội thấy mọi người đã kiệt sức nên cho các nhân viên bán hàng về trước. Đàm Duy vẫn chưa nói chuyện được với Enzo, nên trước khi đi đã gửi cho anh một tin nhắn.

 

Sau đó cô về nhà và ngủ một giấc say sưa. Chỉ những ai từng trải qua một ngày nói liên tục hơn mười tiếng đồng hồ mới biết nó khủng khiếp

 

đến mức nào, gần như rút cạn toàn bộ sức lực của cô. Đó là lý do tại sao cứ mỗi lần kết thúc sự kiện, cô chỉ cần đặt lưng xuống giường là có thể ngủ ngay.

 

Chu Giác họp phân tích thành tích xong đã là 12 giờ đêm. Anh thấy tin nhắn của Vivi, cô nói trên bàn làm việc của cô có một cái hộp, bên trong là quà Giáng Sinh cho anh.

 

Chu Giác đương nhiên biết bàn nào là của cô. Anh thậm chí còn biết, trong phòng nghỉ, chiếc cốc nào là của cô. Không phải anh cố tình ghi nhớ, chỉ là mỗi lần đến đây sẽ vô tình nhìn thấy. Anh cầm chiếc hộp xuống lầu, tài xế vẫn đang đợi. Anh đặt chiếc hộp lên đùi rồi mở ra xem.

 

Con gấu bông anh tặng cô đã bị “trả lại”.

 

Nhưng, cô đã mặc cho chú gấu một bộ vest hoàn toàn mới, thắt nơ, trên cổ còn quàng thêm một chiếc khăn len.

 

Trên trán chú gấu dán một tờ giấy ghi chú, là tên của anh. Trong mắt cô, anh chính là chú gấu nghiêm túc này sao?

 

Thật đáng yêu.

 

Anh đang nói cô, cô thật đáng yêu.

 

Tài xế lái xe đến dưới khu nhà, cẩn thận gọi một tiếng: “Chu tổng, đến nơi rồi.” Đã muộn thế này, anh ngồi sau không phát ra tiếng động, tài xế đã nghĩ anh đã ngủ rồi nhưng thực ra không phải.

 

Anh chỉ đang suy nghĩ một vài vấn đề. Tổ chức sự kiện tại trung tâm thương mại này vào thời điểm này tất nhiên là để đẩy mạnh doanh số. Phía thương hiệu muốn có số liệu đẹp, đồng thời cũng muốn giúp trung tâm thương mại tăng doanh thu, nhượng ra một phần lợi nhuận.

 

Phương án hiện tại không phải là lựa chọn tốt nhất. Anh vốn định cắt giảm ngân sách quảng cáo truyền thống, nhưng cuối cùng vẫn phải chi tiền. Đây là năm đầu tiên bất động sản này tiến vào thị trường Bắc Kinh, việc tạo ra thành tích là vô cùng quan trọng. Nếu doanh thu năm không đạt 1,5 tỷ, họ thậm chí còn không lọt vào danh sách các trung tâm thương mại hàng đầu, chỉ có thể so với các thành phố cấp hai, cấp ba, điều này ảnh hưởng trực tiếp đến việc thu hút các thương hiệu lớn.

 

La tổng là một người mạnh mẽ, ông ta đã gây cho Chu Giác một chút áp lực, vì vậy Chu Giác tất nhiên cũng phải thu về được thứ gì đó.

 

Công ty có kế hoạch tiếp tục mở rộng các cửa hàng kinh doanh trực tiếp trong nước vào năm sau. Cửa hàng này từ khi khai trương đến nay thành tích rất khả quan, một phần nhờ đội ngũ năng nổ của Lâm Hiểu Bội, một phần nhờ vị trí và lưu lượng khách.

 

Vì vậy, anh có kế hoạch chiếm lấy một cửa hàng nữa ở tầng một, vị trí nào thì anh cũng đã xem xong.

 

Bị tài xế gọi một tiếng, Chu Giác mới hoàn hồn. Anh nói một câu “Vất vả rồi” rồi cầm thú bông xuống xe, để quên chiếc hộp trên xe.

 

Về đến nhà, việc đầu tiên anh làm là đi tắm, quyết tâm thanh lọc đầu óc. Anh không nghĩ đến những vấn đề công việc rườm rà nữa.

 

Anh đi đến phòng khách, lại nhìn chú gấu đang nằm nghiêng ngả trên sô pha. Anh cầm nó lên, gỡ chiếc khăn quàng cổ treo lên giá áo, còn chú gấu thì được đặt ở đầu giường.

 

Anh hình như đang nhiễm thói quen của cô.

 

Điện thoại có đủ các loại tin nhắn chúc mừng lễ hội. Anh không để ý, anh chỉ gửi cho cô một tin nhắn. Không thấy trả lời, có lẽ cô đã ngủ say.

 

Ngày hôm sau, Đàm Duy ngủ đến gần 11 giờ mới dậy. Cô gọi điện cho

cửa hàng xin đến muộn một chút rồi mới chậm rãi rửa mặt, thay quần áo. Ngủ một giấc thật sảng khoái giờ cô mới cảm thấy mình như được sống lại.

 

Sau sự kiện sẽ có một khoản tiền thưởng cho cả đội, mọi người đã rất sôi nổi bàn luận xem nên tiêu như thế nào. Lâm Hiểu Bội nói: “Để tôi dội một gáo nước lạnh trước nhé các cục cưng, chúng ta tạm thời vẫn chưa

thể thả lỏng được đâu, phải cố gắng vượt qua nốt dịp Tết Nguyên Đán rồi hãy hưởng thụ một lần.”

 

Nghe Lâm Hiểu Bội gọi “các cục cưng”, ai nấy sởn gai ốc, quá đáng sợ. Lại nghĩ đến việc vừa vất vả qua lễ Giáng Sinh, giờ lại đến một dịp lễ lớn nữa, càng đáng sợ hơn.

 

Không còn cách nào khác, đây là số phận của người làm ngành bán lẻ, chỉ có thể nhìn người khác nghỉ lễ.

 

Tuy nhiên, cấp trên cũng thông cảm hai dịp lễ này quá gần nhau, lượng khách hàng tích lũy được cũng đã tiêu hao gần hết nên KPI đặt ra cũng không quá khắt khe, xem như có thể nhẹ nhàng hoàn thành.

 

Kỳ nghỉ Nguyên Đán qua đi, Lâm Hiểu Bội mới cho mọi người nghỉ phép. Hoạt động team-building lần này không thể đi xa, chỉ là ra ngoại ô nướng BBQ, miễn cưỡng xem như giải trí. Cả ngày ở trong thành phố có chút ngột ngạt, nên mọi người cũng thích được gần gũi với thiên nhiên. Phong cảnh ở đây không tệ, chỉ là chỗ ở không được tốt lắm, là một biệt thự cải tạo, phòng rất nhỏ.

 

Trang Hạ đi cùng xe với Đàm Duy, tay lái của tài xế không tốt lắm nên vừa xuống xe cô ấy đã nôn thốc nôn tháo. Đàm Duy lấy từ trong túi ra một chiếc túi nôn đưa cho cô ấy: “Đừng nôn ra đất, lỡ có người khác cũng xuống xe ở đây, nhìn thấy lại nôn theo thì…” Cảnh tượng đó, thật không dám tưởng tượng.

 

Cô thường xuyên nhìn thấy những bãi nôn ở các trạm xe buýt, chỉ có thể nhắm mắt đi vòng qua.

 

Trang Hạ nói: “Chị đúng là chu đáo thật, thảo nào làm sales giỏi thế.”

 

Đàm Duy ôm ngực nói: “Đều là cái khổ và cái mệt của cuộc sống cả, hy vọng em sẽ không bao giờ phải trải qua.”

 

Trang Hạ nôn xong thì thấy khá hơn. Vào phòng, cô ấy nói chuyện với Đàm Duy. Nhiều chuyện lúc mới đến khó mà nói, nhưng ở chung lâu rồi tự nhiên sẽ có chừng mực. Cô ấy hỏi Đàm Duy tại sao không thể học cách mạnh mẽ như Wendy để tạo cho người khác cảm giác năng lực rất cao.

 

Đàm Duy đương nhiên biết, cả đời này có lẽ cô không thể tỏ ra mạnh mẽ như Lâm Hiểu Bội được. Khả năng bắt chước của cô rất tốt, nhưng riêng điều này thì không thể học được. “Để đạt được mục đích có rất nhiều cách, không phải cứ mang ra càng nhiều vũ khí thì càng dọa được kẻ thù, em hiểu không?”

 

“Em không hiểu lắm.”

 

“Em đương nhiên là không hiểu rồi.Chị cũng không hiểu, bởi vì chị đang chém gió đấy.”

 

“Ha ha ha ha.”

 

Rửa mặt xong người khoan khoái hơn nhiều, Đàm Duy bôi lại kem dưỡng, đi xuống ăn cơm. Lâm Hiểu Bội thông báo với mọi người về lịch trình của hai ngày này, Đàm Duy nhíu mày, kinh ngạc hỏi: “Còn có lịch trình nữa ạ?”

 

Đa số mọi việc cô không có ý kiến, nhưng cô thật sự rất ghét các hoạt động team-building phải làm nhiệm vụ.

 

“Chị gửi trong nhóm rồi, em không thấy sao?” Lâm Hiểu Bội nhìn cô, nói: “Cũng không có gì đâu, chỉ là một vài hoạt động giải trí, mọi người tự nguyện tham gia thôi”

 

Đàm Duy bèn vào nhóm tìm file tài liệu, nhanh chóng lướt xem.

 

Sau đó cô nghe có người hỏi: “Vậy nếu mọi người đều nằm ỳ ra thì sao, vài người chẳng phải sẽ không làm được gì à?”

 

Lâm Hiểu Bội nói: “Còn có các đồng nghiệp ở văn phòng nữa, lần này chúng ta team-building cùng nhau. Họ ở mấy căn biệt thự khác.”

 

Đàm Duy mới vừa rồi còn đang chán nản, có nhà nào lại thưởng cho nhân viên bằng team-building chứ, cô thà ở nhà nằm còn hơn. Nghe đến đây, đôi mày đang nhíu chặt của cô hơi giãn ra, không xem tiếp tài liệu nữa.

 

Tuy nhiên cô vẫn muốn nằm hơn, cô lười chẳng muốn nhúc nhích.

 

Ăn cơm xong, cô gửi cho anh một dấu chấm hỏi. Qua gần nửa tiếng, anh mới trả lời: 【 Anh vừa mới lái xe, sao vậy? 】 Giọng điệu rất bình thường.

 

Đàm Duy trực tiếp hỏi anh có ở đây không.

 

Chu Giác cũng thẳng thắn gửi số phòng cho cô, sau đó hỏi: “Có dám đến không?”

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment