Đàm Duy mở những chiếc hộp còn lại, có một con gấu và vài bộ quần áo.
Khi còn nhỏ đón Tết, mỗi năm mẹ cô sẽ chuẩn bị quần áo mới cho cô, chờ cô thức dậy để mặc. Cô có chút điệu đà lại có chút hư vinh, mỗi lần vừa mở mắt thấy là sẽ vô cùng vui vẻ.
Phía dưới có một tấm thiệp, cô biết kiện hàng này từ đâu đến.
Đàm Duy cũng không nhất thiết phải đón Giáng Sinh, đơn thuần là thích không khí náo nhiệt. Cô ngồi trên sàn một lát rồi đi tắm. Mấy ngày nay cô ngủ quá ít, sắc mặt cô đương nhiên không tốt, sản phẩm dưỡng da tốt nhất vẫn nên là nghỉ ngơi thật nhiều.
Xả đầy nước vào bồn tắm, cô ném vào một viên bom tắm, còn chưa tan hết đã c** q**n áo bước vào. Nước ấm bao bọc lấy cơ thể, Đàm Duy bất giác thở dài một tiếng.
Chiếc bồn tắm này không đủ lớn, nguyên nhân cơ bản vẫn là do căn phòng nhỏ. Quần áo của cô cũng sắp không có đủ chỗ để.
Thực ra đã rất tốt rồi, một mình sống trong căn hộ hai phòng, thời gian đi lại không quá dài, cũng không giống như đa số những người trôi dạt ở Bắc Kinh phải trải qua những bối rối khi thuê nhà. Ba mẹ cô đã cho cô một khởi đầu ổn định.
Cô nghĩ tương lai nhất định cô phải mua một căn nhà đủ lớn, có thể để hết tất cả quần áo, túi xách và cả búp bê của cô ở đó.
Tắm xong, tinh thần cuối cùng cũng hồi phục. Cô lại ở trên giường chơi với thú nhồi bông một lúc, điều chỉnh cảm xúc của mình, rồi nhắn cho
người nào đó: 【 Người mua hộ đã gửi con lợn của em đến rồi. 】
Không ngờ Chu Giác cũng trả lời rất nhanh: 【 Vậy thì chúc mừng em.
】
Đàm Duy cười 【 Cảm ơn người mua hộ nhé, em rất thích, cả quần áo nữa. 】
Chu Giác: 【 Không cần khách sáo, nhưng em nên ngủ rồi. 】
Chỉ là Đàm Duy còn muốn nói chuyện với anh một lát,cô cân nhắc một chút rồi gõ chữ: 【 Không sao đâu ạ, em để cho cơ thể tuần hoàn vào buổi sáng và buổi tối tuần hoàn não bộ, như vậy mới có thể giữ được cân bằng. 】
Cũng thật thần kỳ, nội dung mờ ám như vậy mà Chu Giác lại hiểu, còn cố ý trêu cô: 【 Sự tiết ra dopamine thích hợp sẽ làm trạng thái của em tốt hơn, đúng không? 】
Đàm Duy nằm trong chăn, mặt cô có chút đỏ, ngón tay cô nắm chặt lấy đuôi con lợn 【 Anh đang làm gì vậy? 】
Cô nhận được một tấm ảnh anh gửi tới.
Là trần nhà sao trời của trung tâm thương mại. Không ngờ vào đêm
khuya đèn vẫn sáng, lại còn đẹp như vậy. Chỉ là không ngờ anh vẫn còn
ở lại trông coi gian hàng. Cũng phải, hoạt động lần này đối với ai cũng là trận cuối cùng, đều có ý nghĩa trọng đại.
Thế là Đàm Duy cũng gửi lại cho anh một tấm ảnh. Lần này anh không
trả lời ngay, chắc là đang bận, không có thời gian thừa để nói chuyện với cô.
Đàm Duy đặt điện thoại lên tủ đầu giường. Cô không có thói quen nghịch điện thoại trước khi ngủ. Chỉ là lúc nhắm mắt lại, khó tránh khỏi suy nghĩ trong lòng, đến cả thời gian làm việc của họ cũng lệch nhau, khi nào họ mới có thời gian ở bên nhau nữa đây?
Chu Giác nhìn thấy tấm ảnh cô gửi, cũng cười một chút. Động tác của cô rất nhanh, đã mặc cho con lợn một chiếc váy nhỏ còn đeo cả vòng cổ, xem ra là thật sự thích.
Làm cô vui vẻ, là mục đích đơn thuần nhất của anh: 【 Giáng Sinh vui vẻ, Vivi. 】
Sáng hôm sau Đàm Duy thức dậy rất sớm, hơn 7 giờ đã đi làm.
Vì hoạt động Giáng Sinh, bộ phận sản phẩm cũng hỗ trợ hết mình, trải đầy đủ các dòng hàng, số lượng SKU cũng đủ.
Đồng nghiệp bộ phận trưng bày đã dùng cả một đêm để điều chỉnh. Còn lại một chút công việc cuối cùng.Họ bàn giao với bộ phận bán lẻ xong mới trở về.
Đàm Duy ngủ một đêm dậy, cửa hàng đã thay đổi hoàn toàn, giống như được tân trang lại, không khỏi cảm thán hiệu suất của đội ngũ này cao đến thế.
Cách trưng bày khác nhau sẽ cho người ta cảm giác khác nhau. Dù là hàng hóa mùa mới, nhân viên bán hàng bán lâu rồi cũng sẽ sinh ra mệt mỏi về mặt thẩm mỹ, sẽ cảm thấy bình thường, đến cả lời khen cho khách hàng cũng không khen ra nổi.
Từ một phương diện khác mà nói, mục đích của việc trưng bày không chỉ là thu hút ánh mắt của khách hàng, mà việc thường xuyên làm mới cũng là để khơi dậy cảm giác mới mẻ của nhân viên bán hàng.
10 giờ rưỡi bắt đầu kinh doanh, còn ba tiếng nữa.
Đàm Duy cảm nhận được nhiệm vụ gian khổ của mình, nếu bán không tốt thì thật quá mất mặt.
Công việc ban ngày vẫn tương đối giống như thường lệ,cô gửi quà và thiệp tay cho những khách hàng VIP không đến tham gia hoạt động.
Thiệp yêu cầu phải viết tay, qua một buổi sáng, đầu ngón tay cô sắp viết đến bốc khói.
Buổi chiều thì tập trung gửi chuyển phát nhanh đi xong, vừa vào cửa cô đã cảm giác được có người đứng sau lưng, vì mùi nước hoa rất quen thuộc. Người đó hỏi cô: ” Đã giao bảng quảng cáo POP đến chưa?”
“A?” Đàm Duy quay đầu lại sững sờ, sau đó cô nói: “Hình như em có thấy, ở trong kho ạ, có cần lấy ra không?”
“Lấy đi, quảng cáo trên tường phía ngoài đã chạy rồi.” “Ồ, vậy em đi lấy ngay.”
“Anh đi cùng em.”
Đàm Duy nuốt ngược lại tiếng kinh ngạc sắp thốt ra khỏi cổ họng. Chu Giác đi cùng cô, anh khẽ hỏi một câu: “Tối qua em ngủ ngon không?”
Đàm Duy còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng đây là đang trong giờ làm việc mà. Cô vội vàng đáp lại thật nhỏ: “Khá tốt ạ.”
“Sắc mặt em khá hơn hôm qua một chút.” Chu Giác đóng cửa kho hàng lại, anh quan sát cô một cái.
Đàm Duy cảm thấy cô có chút rối loạn thần kinh, sự chú ý thế của cô thế mà cứ tập trung vào hành động đóng cửa của anh, trong lòng cô nghĩ tiếp theo anh sẽ không khóa trái cửa rồi cưỡng hôn cô chứ? Đừng như vậy mà, thật sự không thể!
Cô cảm thấy cô có chút hài hước, nhanh chóng nghiêm túc trở lại, “Có khả năng là do trang điểm ạ.”
Cô cũng không phải người vô lo như vậy. Chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu không phải phong cách của cô.
Enzo không thể nào làm ra chuyện thất thố như vậy. Anh lại nhìn mặt cô lần nữa,anh nói thêm một câu: “Tối nay cũng ngủ sớm một chút, đừng
quá lo lắng chuyện công việc.”
“Vâng.” Đàm Duy cảm thấy nụ cười kiềm chế của anh rất đẹp. Anh ngủ cũng rất ít, đáy mắt có một quầng thâm nhàn nhạt.
Cô mở tấm bảng quảng cáo đã được đóng gói ra, “Chính là cái này.”
Nếu đang đi làm, đây là việc của nhân viên cấp dưới, nhưng hành động của cô đã bị Enzo ngăn lại, “Để anh.” Cuộc tiếp xúc ngắn ngủi của hai người nhanh chóng kết thúc.
Lúc đi ra ngoài, một chàng trai bên phòng marketing vội vàng chạy đến nhận lấy, rồi đi điều chỉnh theo chỉ thị của anh.
Mấy bộ phận phối hợp với nhau, hẹn một thời gian vào buổi tối để họp. Người bên phòng marketing duyệt lại quy trình cho mọi người, chủ đề hoạt động, nghi thức thắp đèn, thời gian chụp ảnh của truyền thông, thời gian ban nhạc vào sân, còn có vấn đề an ninh vân vân và vân vân.
Lần đầu tiên sân khấu chính của hoạt động được đặt ở cửa hàng này. Khách hàng của các cửa hàng khác ở Bắc Kinh cũng sẽ đến, lượng người ra vào cần phải được kiểm soát.
Mục đích chính là để hâm nóng cho hoạt động khuyến mãi vào ngày Giáng Sinh.
Sau khi duyệt xong quy trình mới đến quy trình thảo luận chi tiết.
Enzo bổ sung cuối cùng: “Trong thời gian hoạt động sẽ đóng cửa cửa hàng, không tiếp khách vãng lai nữa. Bảo an ở cửa phải làm tốt việc giao tiếp, không được xảy ra xung đột với khách hàng.”
Lâm Hiểu Bội gật đầu nói: “Tôi sẽ sắp xếp.”
“Lần này sản phẩm mới lên kệ có rất nhiều khách hàng đang nhắm tới. Nếu nhất định phải mua, chúng ta có bán hay không ạ…” Một nhân viên bán hàng hỏi.
“Cứ theo quy định mà làm, chỉ trưng bày đến ngày hoạt động mới mở bán.”
“Đã trưng bày rồi còn khóa lại, khách hàng chắc chắn sẽ không thoải mái.” Các nhân viên bán hàng không muốn phải nhận những lời phàn
nàn của khách, ai cũng là thượng đế, trong lòng nhân viên cũng muốn chốt được đơn.
“Sản phẩm hàng đầu không lo không bán được, sổ sách phải làm cho đẹp một chút. Ở đây không có người mới, xin các quản lý hãy phục vụ tốt khách hàng của mình.” Enzo cũng không quan tâm mọi người làm
thế nào, vì đây là yêu cầu cứng. Vì vậy lời anh nói cũng có vẻ lạnh lùng hơn Stella rất nhiều, “Đừng để bị khách hàng dắt mũi.”
Ngay từ đầu mọi người đã biết, phong cách làm việc của Enzo chính là như vậy.
“Nhưng mà…”
Stella cắt ngang lời nhân viên bán hàng đó: “Được rồi, loại vấn đề nhỏ này nói riêng sau, không cần mang ra đây lãng phí thời gian.”
Họp xong lại là đêm khuya, có người nói đùa: “Có thể không cần về nhà, ngủ thẳng ở cửa hàng, sáng mai nối tiếp công việc luôn.”
Đàm Duy thì chịu không nổi. Hôm nay cô chưa đến 6 giờ đã dậy, tuy đã uống rất nhiều cà phê nhưng bây giờ cô vẫn buồn ngủ chết đi được.
Tôn Khảng hỏi sếp của mình: “Enzo, anh có cần dùng xe bây giờ không?”
“Bảo tài xế về trước đi, sáng mai 8 giờ thì đến đón tôi đi công ty, sau
đó…” anh hơi dừng lại, ngồi trên ghế cởi một chiếc cúc áo, xem như để giảm bớt mệt mỏi. Anh đưa cốc cho đối phương, “Giúp tôi rót thêm một ly cà phê, cảm ơn.”
Anh bảo cô đi ngủ sớm, chính mình lại đã tiến hóa đến mức không cần ngủ. Người này thật là gian xảo.
Cô thu dọn đồ đạc của mình rồi đi ra ngoài, dường như nghe thấy anh dặn dò một tiếng. Mọi người trên đường chú ý an toàn, tiền taxi sẽ được công ty thanh toán.
Sáng sớm hôm sau, tấm che khổng lồ ở sảnh chính đã được kéo xuống toàn bộ, để lộ ra bối cảnh của gian hàng. Đó là một cây thông Noel màu vàng kim, cao gần bằng sáu tầng lầu, đèn sáng lên trông huyền ảo đến mức người ta không thể rời mắt.
Phía sau cây thông Noel là màn hình điện tử, đang chiếu quảng cáo của Rossi, hiệu ứng 3D bằng mắt thường khiến cô vô cùng chấn động.
Sau khi trung tâm thương mại mở cửa, khách hàng vừa vào đã bị thu hút. Phản ứng đầu tiên là lấy điện thoại ra chụp ảnh. Đàm Duy cũng không tự chủ được mà chụp mấy tấm.
Marketing truyền thống làm rất tốt, ngân sách cao là sự tự tin lớn nhất. Quá đốt tiền.
Công việc đương nhiên là do mấy bộ phận hợp tác làm, cô cũng chỉ là một con ốc vít trong cỗ máy lớn này.
Và lúc này, người điều phối toàn cục đã chạy đến công ty họp rồi.
Nghi thức thắp đèn vào ngày hoạt động diễn ra một cách có trật tự. Làm xong hoạt động thủ công, khách hàng bắt đầu có ý muốn xem sản phẩm.Họ tìm hiểu một vòng về chương trình giảm giá Giáng Sinh.
Đàm Duy tiếp khách xong, cô nhìn điện thoại mới phát hiện Lục Quan Vụ không đến.
Bị khách cho leo cây là chuyện rất bình thường, mỗi nhân viên sales phải chấp nhận sự thất vọng dù sao cũng quen rồi. Nhưng không khỏi có chút đáng tiếc, bởi vì đây là một khách hàng rất có tiềm năng.
Đàm Duy đang cùng khách chụp ảnh, thì đồng nghiệp gọi cô một tiếng. Là Lục Quan Vụ đủng đỉnh đến muộn, đã qua giờ check-in từ lâu. Thư mời anh ta cũng không mang theo người, lúc nào cũng rất tùy hứng. Anh ta bị bảo an chặn ở ngoài cửa.
Đàm Duy vội vàng qua giải thích, đón người vào.
“Hôm nay anh có việc bận nên đến trễ ạ. Công việc bận rộn quá nhỉ.” miệng Đàm Duy thì tỏ ra thấu hiểu, nhưng thực chất cô muốn nói: Sao bây giờ anh mới đến, có biết tôi chờ anh vất vả thế nào không?
Thần Tài ơi!
Lục Quan Vụ xoay xoay chùm chìa khóa xe trong tay, ánh mắt mơ màng nói: “Cũng không có việc gì, ngủ quên thôi.”
“…”
Đàm Duy cười gượng, “Anh muốn uống gì, hoạt động còn chưa kết thúc, anh cứ bận việc của anh. Tôi đi lấy đồ ăn cho anh.”
“Không cần, tôi xem xong là đi luôn.” “Ồ.”
Lục Quan Vụ chủ động nói: “Tôi sợ ồn ào nhưng không ngờ hoạt động offline của các cô kiểm soát khá tốt.”
Đàm Duy đã sớm nhìn ra, tuy Lục Quan Vụ có vẻ ngoài lịch thiệp, nhưng trong xương cốt vẫn là sự cao ngạo của kẻ có tiền. Anh ta không chạy theo số đông, cũng chẳng mua sắm như người thường. Thứ anh ta cần là cảm giác mình là độc nhất và được trân trọng.
Lúc xem sản phẩm, Lục Quan Vụ liếc nhìn Enzo vừa từ cửa đi vào, đột nhiên hỏi cô: “Đó là lãnh đạo của các cô à?”
“Sao anh biết?”
“Nhìn khí chất là ra.” Lục Quan Vụ cười khẩy, nhanh chóng thu lại tầm mắt: “Trông cũng khá đẹp trai.”
“…”
Đàm Duy theo bản năng cũng liếc về phía Enzo, chỉ thấy anh cùng một đồng nghiệp nhanh chóng đi thẳng vào phòng họp, không hề dừng lại ở khu trưng bày.
Quả nhiên, đàn ông nhìn đàn ông vẫn là chuẩn nhất.
Lục Quan Vụ chọn đồ rất nhanh rồi dứt khoát rời đi. Dường như những hoàn cảnh riêng tư thế này luôn giúp hiệu suất của anh ta tăng vọt. Lúc
ra về, anh ta còn phàn nàn với Đàm Duy, tại sao không thể mua ngay bây giờ, mà cứ phải đợi đến tận Giáng Sinh.
“Anh yên tâm, tất cả những món anh đã chọn, tôi nhất định sẽ giữ lại cho anh.”
Nghe vậy, Lục Quan Vụ mới hài lòng.
Buổi đón tiếp riêng kết thúc một cách suôn sẻ, không có bất kỳ sai sót nào. Các vị khách quý đều hài lòng ra về, và Đàm Duy cũng có thể thở
phào nhẹ nhõm.
Đàm Duy phải thừa nhận, cô rất khâm phục tài điều binh khiển tướng của Enzo. Từ việc đối ngoại với các agency đến việc quán xuyến mọi quy trình chi tiết trong nội bộ, tất cả đều được anh nắm chắc trong lòng bàn tay. Anh sinh ra để làm quản lý.
Mà cô, lại có xu hướng ngưỡng mộ những người mạnh mẽ như anh.
Một tuần lễ bán hàng quyết định sắp tới sẽ là câu trả lời cho tất cả những nỗ lực trước đó. Mọi công tác chuẩn bị đều đã được hoàn tất, căng như dây đàn.
Vào ngày Giáng Sinh, chỉ tiêu doanh số của Đàm Duy đã được hoàn thành ngay từ giữa trưa. Sợi dây thần kinh căng suốt hai tuần của cô cuối cùng cũng được nới lỏng.
Buổi tối, trong khi các nhân viên bán hàng vẫn đang bận rộn chạy đua với doanh số ngoài kia, thì các sếp của những bộ phận cốt lõi lại không đón Giáng Sinh. Họ tập trung trong phòng họp, bề ngoài trông như đang tán gẫu, nhưng thực chất là đang theo dõi sát sao tình hình. Doanh số bùng nổ là điều đã được dự đoán, nhưng kết quả thực tế vẫn vượt xa mọi kỳ vọng, mang lại một sự kinh ngạc lớn. Dù không thể hiện ra mặt, nhưng ai cũng biết họ đang dán mắt vào từng con số đang nhảy múa trên màn hình.
Đến 9 giờ 40 tối, lượng khách đã thưa dần. KPI cá nhân của Đàm Duy có lẽ đã hoàn thành gấp đôi, nhưng cô không cần xem. Cô không cho đó là may mắn, mà tin rằng đây là thành quả mình xứng đáng được nhận.
Cô biết rõ mình đã phải tích lũy và nỗ lực đến mức nào trong suốt giai đoạn vừa qua.
Trong lòng cô dâng lên một cảm giác hưng phấn xen lẫn kích động. Khoảnh khắc ăn mừng và thư giãn thực sự sắp đến rồi. Nhưng trước hết, cô cần uống một ngụm nước.
Đẩy cửa phòng nghỉ bước ra, cô thấy Enzo ở đó.
Cô bước vào, chậm rãi rót nước ấm, chậm rãi uống, không nói một lời nào với anh.
Cô biết anh nắm rõ doanh số của cô trong lòng bàn tay. Rốt cuộc, các sếp vẫn quan tâm đến điều này nhất.
“Hoàn thành 220%” anh nói thẳng, đúng như cô dự đoán.
“Thật ạ?” Cô tỏ ra bất ngờ và phấn khích, nhưng ánh mắt lại bất giác dán vào bàn tay anh đang tùy ý đặt trên mặt quầy trắng. Những ngón tay thon dài, sạch sẽ, với đầu ngón tay hơi ửng hồng.
Hình ảnh đó bất chợt khiến cô nhớ lại cảm giác khi nó ở trong cơ thể mình.
Hồi ức táo bạo lập tức bị cô đè xuống. Đây là giờ làm việc.
“Vivi, em rất tuyệt.” Lần đầu tiên, Chu Giác thẳng thắn khen ngợi cô như vậy.
“Cảm ơn anh, cũng là nhờ có sự hỗ trợ đắc lực của Enzo.” Cô mỉm cười đáp lại, giọng điệu vừa khách sáo lại vừa chân thành.
Theo bản năng, cô cũng đặt tay mình lên quầy. Ngay sau đó, cô thấy những ngón tay anh khẽ trượt về phía trước một chút, rút ngắn khoảng cách giữa họ, nhưng rồi dừng lại, không hề chạm vào.
Cửa vẫn đang mở, họ không thể có bất kỳ hành động thân mật nào ở đây.
Nhưng điều đó chẳng sao cả. Bởi ngay lúc này, sự công nhận từ anh, niềm vui sướng thầm lặng giữa hai người còn khiến cô rung động hơn vạn lần những cái nắm tay.
Anh nâng ly nước của mình, khẽ chạm vào ly của cô, thay cho một lời chúc mừng.
------oOo------