Đàm Duy dùng nước lạnh để rửa đi vẻ mặt ủ rũ của mình. Khách sạn này có đầy đủ đồ dùng vệ sinh cá nhân, nhưng không có đồ trang điểm.
Cho nên sau khi làm mát da mặt, làn da cô có chút tái nhợt, sắc môi cũng cực nhạt, trông không được khỏe mạnh cho lắm.
Trông cứ như một người sắp lìa đời vậy.
Chu Giác đánh răng xong bước ra thì thấy cô đã mặc nội y và quần jean, đang mặc áo len, để lộ vòng eo vô cùng thon thả, cánh tay kéo lên phác họa ra những đường cơ bắp mượt mà.
“Sắc mặt em không tốt lắm, không thoải mái à?” Anh hỏi.
“Cũng ổn mà?” Đàm Duy nhạy cảm đi soi gương, đúng là vậy thật, nhưng cô cảm thấy khả năng lớn nhất là do ngủ quá ít, “Nếu buổi trưa khách vắng, em có thể ngủ trong văn phòng khoảng hai mươi phút.”
Chu Giác đến gần nhìn kỹ mắt cô.
Mọi người đều biết rất nhiều doanh nghiệp nước ngoài không có khái niệm nghỉ trưa. Họ ở trong một doanh nghiệp Mỹ, cho nên hoàn toàn tiếp nối thói quen làm việc và nghỉ ngơi của người Mỹ. Việc Chu Giác nhận được email của đồng nghiệp từ trụ sở chính vào lúc hai ba giờ sáng cũng là chuyện diễn ra hằng ngày cho nên anh sẽ dậy rất sớm để xử lý, duy trì hiệu suất cao.
Ở bộ phận bán hàng có thể linh hoạt hơn một chút,họ có thể tranh thủ được chút thời gian.
“Sắp đến Giáng Sinh rồi, cả công ty trên dưới sẽ bận rộn. Anh đề nghị em nên xin nghỉ một ngày mới có thể dùng trạng thái tốt nhất để tiếp tục công việc.” Tay anh xoa mặt cô, lòng bàn tay lướt qua môi cô một chút.
“Không được.” Đàm Duy trực tiếp phủ quyết đề nghị của anh, “Gần đây em đã bắt đầu bận rộn rồi.”
“Em còn đánh Tennis không?”
Đàm Duy không biết tại sao anh còn nhớ cô cũng đánh tennis, nhưng cô nhớ đến trận đấu khó hiểu đầu năm nay của hai người, kỹ thuật của cô kém đến mức muốn b*p ch*t chính mình, cô khẽ giọng nói một câu: “Một tuần một buổi ạ”
Câu trả lời của cô cũng không quá tự tin, bởi vì cô đã lỡ hẹn với huấn luyện viên riêng rất nhiều lần, khung chat của hai người họ cũng không biết đã trôi đi đâu rồi.
Chu Giác nói: “Tìm thời gian rảnh anh sẽ luyện cùng em.”
Khóe miệng Đàm Duy giật giật, xấu hổ nói: “Không cần đâu.” Cô không muốn bị khinh bỉ.
Cô không muốn, Chu Giác cũng không miễn cưỡng, chỉ nói với cô: “Vivi, em phải học cách điều tiết sự cân bằng giữa công việc và cuộc sống. Bất kể em thiên về bên nào, thời gian dài em sẽ rất mệt mỏi.”
Anh nói rất trịnh trọng, cho nên Đàm Duy cũng rất nghiêm túc đồng ý, “Em biết rồi, tình huống tối qua em sẽ cố gắng để nó ít xảy ra hơn, được không anh?”
Cô cố gắng làm dịu bầu không khí, bèn nhón chân hôn lên mặt anh một cái, “Em phải đi đây, anh đừng quá nhớ em nhé.”
Chu Giác rất thích dáng vẻ tràn đầy sức sống bất cứ lúc nào của cô, “Buổi sáng khó bắt xe, anh đưa em đi.”
“Không cần đâu ạ, lão nhân gia nhà anh cứ nghỉ ngơi thêm một lát đi.” Đàm Duy ranh mãnh cười cười.
Mặc dù đã ngủ cùng nhau mấy đêm, nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy dáng vẻ lôi thôi lếch thếch buổi sáng của anh.
Nói thật cô rất có cảm giác. Râu lún phún, áo choàng tắm nửa hở,cô thấy được cơ bắp và kh* ng*c ẩn hiện. Cô rất muốn tạm dừng việc đi làm, tiếp tục quấn quýt với anh.
Nhưng điều này không thực tế, anh sẽ không đồng ý. “Ai là lão nhân?”
“Em thật sự phải đi đây, tạm biệt!” Đàm Duy xỏ giày, cầm áo khoác và túi, cúi người lách qua bên cạnh anh. Cô cảm thấy tức giận với anh nhưng cô cũng sẽ đau lòng vì anh.
“Anh cứ giữ nguyên như vậy đừng động đậy, đẹp lắm.”
Chỉ là vừa đi đến huyền quan, ánh mắt cô đã bị một thứ thu hút. “Lợn hả?” Giọng nói kinh ngạc của cô vang lên.
Trên chiếc ghế thay giày đặt chiếc ba lô màu đen của anh, trên miệng túi có một chú lợn đáng yêu đang ngồi. Đàm Duy đột nhiên kích động, cầm lấy ôm vào lòng, còn là cỡ lớn nhất. Dễ thương quá đi mất, cô quay đầu lại liếc nhìn Chu Giác, “Sao anh lại có cái này?”
“Bạn anh tặng.”
Đàm Duy dừng lại, nói: “Cái này rất khó mua.”
“Vậy sao? Anh không rõ lắm.” Chu Giác nhìn cô, thản nhiên hỏi: “Khó mua đến mức nào, cần phải mua kèm bao nhiêu hàng mới được tặng
sao?”
“Phải đợi rất lâu đó.” Đàm Duy thầm nghĩ, một con búp bê mấy trăm tệ mà còn cần mua kèm hàng, nghe có giống lời người nói không? cô lại nói: “Em đã trả tiền cho người mua hộ một tháng trước, đến giờ vẫn
chưa có tin tức gì, cũng không biết có phải đã cầm tiền bỏ trốn không.” “Vậy à…”
Lòng Đàm Duy chua xót, miệng cô thốt ra: “Khá tốt…” Đồ tốt như vậy, nếu anh thức thời thì nên chủ động tặng cho cô trước chứ.
“Ừm.”
Người ta chưa nói muốn tặng cô, Đàm Duy không có lý do gì để đòi. Thế là cô đành phải buông con lợn xuống rồi ôm áo khoác rồi đi.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Chu Giác.
Anh không vội thay đồ rời đi mà chỉ đứng lặng trước cửa sổ, dõi theo bóng lưng cô cho đến khi thu lại thành một chấm nhỏ rồi biến mất vào lối xuống tàu điện ngầm. Cô không hề ngoảnh đầu lại. Anh khẽ nhắm mắt, rồi lại mở ra, nhưng màn sương sớm ngoài kia dường như đã len cả vào đáy mắt, phủ lên một tầng mờ mịt.
Anh vốn là người luôn tỉnh táo và nắm quyền kiểm soát. Thế giới của anh trước nay chỉ có hai kết quả: thành công hoặc thất bại. Và với vị thế của mình, anh luôn tin rằng mọi lựa chọn của anh đều sẽ dẫn đến thành công.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc cánh cửa sau lưng cô đóng lại, anh lại cảm nhận rõ ràng một cảm giác mất trọng lượng, tựa như chính anh vừa mở toang một cánh cổng xả lũ, để mặc cho cảm xúc cuốn đi.
Anh cố gắng chống lại cảm giác này. Anh tự nhủ rằng, thứ anh và Vivi đang có nên được định nghĩa là một “mối quan hệ”, chứ không phải “tình cảm”. Một “mối quan hệ” thì sẽ lý trí hơn, dễ kiểm soát hơn.
Nhưng rốt cuộc bản chất của nó là gì, có lẽ chính anh cũng cần phải suy nghĩ lại.
Buổi sáng Đàm Duy vội vội vàng vàng, đầu tiên là về nhà thay đồ, trang điểm thu dọn, rồi chạy đến chỗ làm.
Vừa kịp lúc cô quẹt thẻ chấm công vào giây cuối cùng.
Công ty vẫn dùng máy chấm công truyền thống, cũng có thể chấm công trực tuyến trên điện thoại, nhưng Stella không đồng ý.
Năm nay, có một cửa hàng không phối hợp chia ca tốt, buổi sáng 11 giờ đèn vẫn tối om, không ai đi làm, lại còn xui xẻo đụng phải sếp lớn đi thị sát.
Sếp dĩ nhiên không nói gì, chỉ cười cười nói mọi người vất vả rồi, sau đó quay đầu đi thẳng. Lúc đó Stella lo đến mức, không biết ngày hôm sau chị ta có bị sa thải vì bước chân trái vào công ty trước không.
Đàm Duy thay đồ xong bước ra, vẫn còn thở hổn hển. Trang Hạ đưa cho cô một ly nước lạnh: “Chị uống chút nước cho dịu lại không? em cảm
giác chị sắp chết đến nơi rồi.” “Cảm ơn.”
“Báo thức của chị không reo à?”
“Chắc vậy.” Đàm Duy đổi chủ đề, hỏi cô ấy: “Tài liệu sản phẩm hôm
qua chị giao cho em xong chưa? Hôm nay Wendy muốn đích thân kiểm tra kết quả học tập của em đấy.”
“A…” Trang Hạ mang mặt nạ đau khổ. Ở bộ phận bán lẻ cái gì cũng tốt, phúc lợi tốt, mọi người cũng tốt, chỉ là cái vụ kiểm tra này quá khó còn có cả diễn tập, quả thực là bức tử người hướng nội.
Đàm Duy đặt ly nước sang một bên, bắt đầu bận rộn với công việc của mình.
Enzo nói rất đúng, hoạt động Giáng Sinh sắp đến rồi,đây cũng là sự kiện cuối cùng của năm nay. Là thời khắc mấu chốt để bùng nổ doanh số.
Mọi bộ phận trong công ty đều được huy động để hỗ trợ bộ phận bán lẻ.
Doanh số bùng nổ chính là một cái kết hoàn mỹ, doanh số không tốt… không, không có khả năng đó.
Các sếp sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra.
Một tuần trước Giáng Sinh, công ty sẽ mời khách hàng VIP đến tham gia tiệc. Và cô cần phải xác nhận danh sách, thời gian mời khách hàng trước đó một đến hai tuần.
Có một số khách hàng khá là tùy hứng.
Mỗi nhân viên bán hàng sẽ có ấn tượng sâu sắc với những khách hàng lớn của mình. Ví dụ như Đàm Duy đến nay vẫn còn nhớ lần đầu tiên Lục Quan Vụ đến, phong cách ăn mặc của anh ta nằm giữa một người sành điệu và một kẻ ăn mày.
Sau đó cô trăm phương ngàn kế muốn anh ta mua thêm, anh ta miệng thì đồng ý, còn mời Đàm Duy đến khách sạn của anh ta chụp ảnh check-in,
nhưng tuyệt nhiên không có chút ý định mua sắm nào.
Sau đó lại là trạng thái mất liên lạc, Đàm Duy tạm thời buông xuôi.
Nhưng vào tháng 10 năm nay, Đàm Duy gửi lời mời tham gia hoạt động qua thế mà anh ta lại đến còn mua rất nhiều đồ, còn nói với Đàm Duy một câu đầy ẩn ý: “Lần này thật sự là nể mặt cô đấy, cô cảm ơn tôi đi.”
Làm Đàm Duy có chút ngẩn ngơ, rất nhanh cô đã nói: “Vô cùng cảm ơn sự tin tưởng của anh, hy vọng sự phục vụ của tôi có thể làm anh hài
lòng.”
Lục Quan Vụ chậc một tiếng, khen Đàm Duy: “Cô đúng là càng ngày càng ra dáng rồi đấy.”
Khách hàng tiêu dùng ở Rossi quá 300,000 một năm là có thể lên hạng VIP, số lượng được phân cho mỗi nhân viên bán hàng có hạn, cho nên cô cần phải cân nhắc cẩn thận.
Tiêu chuẩn phán đoán của một sales có thể là gì? Tất nhiên là sức mua. Cho nên lần này cô không chút do dự mà mời anh ta.
Cửa hàng không có khách xếp hàng, cô mới cảm thấy có chút mệt mỏi, hồi tưởng lại một vài chuyện đã xảy ra trong 24 giờ qua.
Mỗi khi Đàm Duy hoàn thành một thương vụ ra trò, cô luôn dành một khoảng thời gian sau đó để suy ngẫm, ghi chép và tổng kết. Sau đó cô sẽ tận dụng kinh nghiệm đã có không ngừng sao chép lại sự thành công này, hoặc lợi dụng sự tin tưởng của khách hàng để liên tục tạo ra doanh số.
Đây là phương pháp Enzo đã dạy cô.
Nghĩ lại, trong quan hệ tình cảm cũng áp dụng tương tự. Nói cho công bằng, việc ở cùng Chu Giác tối qua không thể xem là vui vẻ được. Mấu chốt nằm ở vấn đề của cô, cô đã cho anh một cảm giác trải nghiệm không tốt.
Giờ phút này, Đàm Duy bỗng nhiên có một chút hoài nghi, cô thật sự có năng lực vừa làm tốt công việc lại vừa có thể yêu đương tốt sao?
Và hai ngày nay, bộ phận marketing và công ty tổ chức sự kiện cũng đã bắt đầu dựng gian hàng. Năm nay đã giành được vị trí lớn nhất ở sảnh chính của trung tâm thương mại thế thì cửa hàng họ phải cạnh tranh đến chết với đối thủ đối diện rồi.
Từ sáng sớm họ đã quây khu vực lại, bắt đầu bận rộn. Nhưng thời gian thi công quy mô lớn sẽ diễn ra sau khi trung tâm thương mại đóng cửa.
Gần tối, Enzo đến một chuyến để kiểm tra tiến độ công trình. Anh không vào cửa hàng, Đàm Duy chỉ thấy bóng dáng anh ở phía xa xa.
Nhưng cô sắp tan làm rồi, nên cô không đi tìm anh.
Hôm nay cô hẹn Diệp Hiểu Hàng ăn tối. Gần đây cô ấy học hành rất vất vả, người gầy đi rất nhiều.
Thường Đàm Duy sẽ không làm phiền việc học của Diệp Hiểu Hàng. Nếu không phải cô sắp phải bận rộn vào dịp lễ cũng không đến mức lôi cô ấy ra ngoài thế này.
Ăn cơm xong, hai người dạo quanh trung tâm thương mại. Họ xem quần áo. Đàm Duy hỏi: “Cậu muốn quà Giáng Sinh gì? Tớ mua cho cậu.”
“Tớ có đón Giáng Sinh đâu, cậu đừng lãng phí tiền.”
Lúc nhỏ Đàm Duy tiêu tiền không biết tiết chế, sau khi đi làm lại càng tiêu xài hoang phí. Bản thân cô không cảm thấy gì, nhưng Diệp Hiểu Hàng lại đau lòng cho sự vất vả của cô.
“Nhưng mà tớ chỉ muốn mua cho cậu thôi mà.”
“Cậu đúng là tiêu quá lố.” Diệp Hiểu Hàng cười, “Không phải cậu quên tớ bây giờ không thiếu tiền hả?.”
Lần này Đàm Duy cũng không tiêu tiền bừa bãi, cô mua cho Diệp Hiểu Hàng một chiếc áo phao dày dặn, cũng rất đẹp. Quốc gia mà cô ấy sắp đến rất lạnh, có thể mặc được ngay.
Thời gian không còn sớm, họ lại tiếp tục dạo mấy cửa hàng, mua một
chiếc khăn quàng cổ. Khi Diệp Hiểu Hàng biết cô chuẩn bị tặng cho bạn trai,cô ấy lập tức tức giận, “Sớm biết vậy, tớ nên tiêu hết tiền của cậu.”
“Đây là những chiêu trò nhỏ để đối phó với đàn ông thôi. Tớ với cậu là bạn thân nhất trên đời, cậu không biết sao?” Đàm Duy lập tức đi dỗ người.
Diệp Hiểu Hàng nói: “Sau khi tớ đi rồi, cậu không được dọn qua ở chung với người ta đâu đấy.”
“Tớ là loại người đó sao?” Đàm Duy vuốt tóc,cô thấy kỳ lạ tại sao Diệp Hiểu Hàng lại nghĩ xa như vậy, chính cô còn chưa từng suy xét qua, “Thích là thích, nhưng tớ cũng không thể chấp nhận người khác làm phiền nhịp sống của tớ đâu.”
“Tớ muốn cậu bảo vệ bản thân thật tốt, đồ ngốc.” Diệp Hiểu Hàng thầm nghĩ, đôi khi Đàm Duy không có sự phòng bị, điều này rất nguy hiểm.
Đàm Duy đưa Diệp Hiểu Hàng đến cổng trường, sau đó tự mình về đến nhà cũng mới 9 giờ.
Cô trải chiếc khăn quàng cổ mua cho Enzo ra, quàng thử lên người mình. Len cashmere rất thoải mái, không biết anh có thích không. Cô thật sự muốn lấy lòng anh. Sự lấy lòng này không liên quan đến những thứ khác, chỉ là muốn anh vui vẻ. Giống như cô muốn bạn thân của mình vui vẻ vậy.
Còn nữa, cô muốn con lợn của anh. Cô biết anh chuẩn bị tặng cho cô, không biết hôm nay tại sao anh lại không đưa.
Vậy có thể trao đổi không?
Anh muốn trêu đùa cô sao? Lúc cô đang suy tư thì chuông cửa vang lên. Đàm Duy đi đến cửa nhìn qua màn hình, là nhân viên chuyển phát nhanh.
Cô không nhớ gần đây cô có mua thứ gì mà lại còn giao muộn như vậy. Nhân viên chuyển phát nhanh đặt đồ ở cửa nhà cô, bảo cô ký tên rồi nhanh chóng rời đi.
Đàm Duy tự mình mang đồ vào, vài cái hộp không nặng lắm, có lẽ là quần áo gì đó.
Cô thuận tay mở ngay ở huyền quan, trên cùng là một hộp quà hình vuông.
Bên trong, chính là con lợn mà cô hằng ao ước. Nó đang nằm đó cười ngây ngô với cô.
------oOo------