Đàm Duy thầm nghĩ, dĩ nhiên là không phải. Tuy cô mệt đến chỉ muốn ngủ, nhưng cô cũng rất nhớ anh.
Nhưng nhìn ánh mắt anh lúc này, cô bỗng thấy hơi sợ, không biết phải
trả lời thế nào. Chuyện này, suy cho cùng, cũng do cô sắp xếp không chu toàn. Cô không phải lúc nào cũng tự tin tuyệt đối, cô cũng biết chột dạ.
Chu Giác đứng dậy, rụt tay về, rời khỏi mép giường.
“Đừng đi,” lúc này Đàm Duy mới cuống lên, cô vội vàng ôm lấy eo anh, nỉ non giữ lại: “Em xin lỗi mà.”
Lời xin lỗi của cô luôn đến rất nhanh. Cuộc đời vốn ngắn ngủi, không nên lãng phí nhiệt huyết vào việc dày vò nhau.
Tủ quần áo trong khách sạn có một mặt kính, phản chiếu lại tư thế của hai người. Hơn nửa thân trên của cô lộ ra ngoài chăn, dù trong phòng có máy sưởi, tấm lưng trần chắc hẳn cũng đang lạnh cóng.
“Buông tay ra đã,” anh bất đắc dĩ nói, “Anh đi uống nước.”
Đàm Duy vẫn không buông, lí nhí: “Anh tha thứ cho em rồi hãy đi.”
Hành động của cô lại một lần nữa khiến anh bật cười. Nói hôm nay không có chút tức giận nào là nói dối. Anh đến đây vốn mang theo ham
muốn thể xác, nhưng đợi đến tối mịt mới biết người không thể tới. Chuyện này là sao?
Tất cả đều do cô sắp đặt, vậy mà cô lại xoay anh như chong chóng.
Lúc ấy, anh đã thay đồ và xuống đến tận sảnh khách sạn. Tay vừa đặt lên cửa xe, lòng anh dâng lên một cảm xúc khó tả, nhưng cuối cùng, anh vẫn quyết định quay vào.
Anh trân trọng năng lượng của cô trong công việc, mỗi bước đi của cô bây giờ đều là để tương lai tiến xa hơn. Nhưng sâu trong lòng, anh vẫn hy vọng cô có thể phân định rạch ròi giữa công việc và cuộc sống.
“Em nghĩ anh phải nói gì mới được xem là tha thứ?” Anh quay đầu hỏi.
Đàm Duy siết chặt vòng tay quanh eo anh. Cô chỉ muốn mọi thứ trở lại như mong đợi ban đầu. Cô cũng biết cảm xúc đã nguội lạnh thì rất khó hâm nóng lại, nhưng cô vẫn lên tiếng: “Dù sao đi nữa, chắc chắn không phải là vẻ mặt của anh bây giờ.”
Chu Giác gỡ từng ngón tay cô ra, nhẹ nhàng đẩy cô vào lại trong chăn, “Cho nên, lỗi của em thì anh phải chịu trách nhiệm, đúng không?”
“Ơ…”
“Xem ra, điểm yếu của anh là không biết làm nũng như em?”
“…” Đàm Duy thầm nghĩ, cũng đâu phải, anh có sở trường khác mà, sao không tận dụng chứ.
“Không sao, ngủ đi.”
Chu Giác uống nước xong quay lại, đèn đầu giường vẫn mở, ánh sáng không quá gắt, vừa đủ để soi rọi gương mặt say ngủ hiền hòa của cô. Một nửa khuôn mặt hướng về phía anh, nửa còn lại chìm trong bóng tối.
Cô chắc chắn đã mệt lả. Công việc này rất vất vả, không chỉ hao tổn trí
lực mà còn cần thể lực dồi dào, lại phải nuốt xuống không biết bao nhiêu ấm ức.
Lúc này anh rất thương cô nhưng lại chẳng thể giúp được gì. Tất cả đều là lựa chọn của mỗi người. Cô là một người tham lam, cái gì cũng muốn, nhưng làm gì có chuyện tốt đẹp đến vậy. Muốn có được sự viên mãn, thì phải trả cái giá gấp bội.
Chẳng lẽ lại khuyên cô đừng quá gắng sức? Anh có tư cách đó sao?
Chuyện chăn gối vốn nên thuận theo tự nhiên. Anh không cần sự lấy lòng, cũng chẳng muốn một ai phải miễn cưỡng.
Từ tủ lạnh, Chu Giác lấy một chai nước, đặt ở đầu giường cô rồi sang phía bên kia nằm xuống.
Không gian tĩnh lặng.
Đàm Duy rất mệt nhưng lại ngủ không yên. Vừa rồi cô không hề ngủ, chỉ qua sự thay đổi của ánh đèn cũng cảm nhận được dường như anh đã lắc đầu. Tại sao lại lắc đầu? Là tức giận hay thất vọng?
Một buổi tối tràn đầy mong đợi, vốn tưởng rằng họ sẽ chen chúc trong một chiếc chăn, tạo nên một thế giới nhỏ chỉ thuộc về những người yêu nhau để thủ thỉ tâm sự, sau đó cùng chìm vào một cơn d*c v*ng.
Vậy mà lại vì một sự cố mà trở nên khó xử.
Giữa hai người có một khoảng trống đủ cho một người nữa nằm vào. Sự ngăn cách này thật tệ, không phải điều cô thích. Đàm Duy do dự trên gối của mình một lúc, rồi nhanh chóng lăn sang gối của anh.
“Ngủ đi,” anh lại vỗ nhẹ vai cô. “Anh nhấc tay lên một chút.” “Sao thế?”
“Em muốn gối đầu lên tay anh.”
Thế là Chu Giác dang tay ra để cô nằm vào. Cuộc trò chuyện đêm khuya lại đứt quãng bắt đầu: “Anh chỉnh lại được múi giờ chưa?”
“Ừm.”
“Anh đến Thành Đô à? Vui không?” “Anh đi công tác.”
“New York có vui không?” Cô lại tìm chủ đề. “Sao em toàn quan tâm chuyện đi chơi vậy?”
Đàm Duy trả lời rất chân thành: “Em có đến New York bao giờ đâu, hỏi một chút thì sao? Nếu không thì nói chuyện gì bây giờ? Bàn về thặng dư thương mại xuất nhập khẩu là tốt hay xấu à? Vậy anh dậy giảng bài cho em đi.”
“Em sẽ được đi, sẽ đi rất nhiều nơi,” anh cười khẽ, cánh tay siết chặt hơn. Anh phải cẩn thận để không đè lên tóc cô, nhưng bàn tay lại bất giác v**t v* mái tóc dài mềm như lụa.
Thấy cô không còn động tĩnh gì, anh định bụng buông cô ra để cô ngủ cho ngon.
Nhưng không bao lâu sau, tay anh lại bị nắm lấy. Cô quay lưng về phía anh, cầm tay anh mân mê một lúc, không rõ muốn làm gì.
Khi anh vừa thả lỏng, cô bỗng há miệng cắn nhẹ.
Đợi cô cắn xong, anh mới khẽ “hừ” một tiếng như thể đau đớn.
“Sau này, em chắc chắn sẽ còn phạm nhiều sai lầm nữa, anh đừng giận em nhé.” Thời gian họ có thể ở bên nhau vốn đã ít ỏi rồi.
Chu Giác lại không muốn dễ dàng đồng ý. Anh không thể hứa những điều mình không làm được. Cô đây là đang được đằng chân lân đằng đầu.
Cơn đau dịu đi, tay anh trượt xuống dưới.
Tan làm là cô đến thẳng đây, dĩ nhiên không mang theo đồ ngủ. Tắm xong cũng chẳng nghĩ đến việc mượn anh một bộ quần áo, dù sao lên giường rồi cũng phải cởi ra.
Vì vậy, lúc này trên người cô vẫn không một mảnh vải.
Trong bóng tối, mọi giác quan trở nên nhạy bén vô cùng. Cô ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng trên người anh, hơi thở của anh cũng sạch sẽ và mát lành.
Ban ngày lúc Đàm Duy gọi điện, cô thấy mấy người đàn ông đang hút thuốc. Có người nghiện rất nặng, chỉ cần họ đến gần nói một câu là cô có thể bị ám mùi. Người nghiện thuốc lá dù có đánh răng hay tắm rửa bao nhiêu lần vẫn không hết mùi, cứ như thể nó đã ngấm vào trong máu.
Còn anh, từ đầu đến chân lúc nào cũng hoàn mỹ đến mức không thật.
Cảm xúc của cô bị khuấy động một cách mơ hồ, khiến cô hoảng hốt nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy anh.
Đó là ở dưới cầu thang xoắn ốc của cửa hàng tổng. Anh cùng mấy người nước ngoài đi xuống, rõ ràng có rất nhiều điểm đáng chú ý, nhưng ánh mắt cô lại chỉ dừng lại trên ngón tay anh.
Khi thuyết minh, anh thỉnh thoảng có thói quen dùng ngôn ngữ cơ thể.
Sau này rất nhiều lần, cô không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt anh. Cô chỉ có thể len lén quan sát đôi tay anh.
Cô âm thầm kinh ngạc, tay người đàn ông này thật sự quá hoàn mỹ.
Cô cau mày, cố gắng kìm nén cảm xúc đang trào dâng rồi lại vùi mặt vào gối để không ai nhìn thấy.
Anh thật kiên nhẫn, cứ thản nhiên dệt một tấm lưới để cô sa vào. Cô tham luyến cảm giác này và khao khát có được nhiều hơn. Cô từng nghĩ mình có thể nhịn được, nhưng cuối cùng vẫn là tự chủ không đủ.
Cô thích tay anh như vậy, cứ thế tạo thành một vòng lặp khép kín hoàn hảo.
Đàm Duy không thể đối diện với một bản thân đang chìm trong d*c v*ng, trong khi anh lại hoàn toàn dửng dưng. Điều này khiến cô cảm thấy dù ngủ chung một giường, cô vẫn thật cô đơn.
Rất nhiều chuyện cô có thể lừa được anh, chẳng qua là vì anh bằng lòng bị lừa. Anh trước sau vẫn là người mạnh mẽ, nếu anh không muốn, cô có làm gì cũng vô dụng.
Cô chật vật không chịu nổi, lại đối diện với ánh mắt bình tĩnh làm chủ tất cả của anh. “Mệt như vậy rồi em sẽ ngủ được thôi, đúng không?”
Anh thật sự chỉ muốn cô mau chóng ngủ một giấc, đừng suy nghĩ lung tung nữa.
Đây là đang dỗ cô ngủ sao?
Sau đó, anh vỗ nhẹ lên chân cô, ra hiệu cô thả lỏng, rồi rút tay ra, đứng dậy lấy một tờ khăn giấy. Đàm Duy không dám nhìn cảnh đó, chỉ có thể vội vã đứng dậy đi vào phòng tắm.
Rửa sạch sẽ xong, cô khoác một chiếc áo choàng tắm mới bước ra, thật sự không có dũng khí “trần như nhộng” trước mặt anh.
Việc tiêu hao thể lực khiến cô vừa mệt vừa đói.
Cô đành đến tủ lạnh tìm thứ gì đó lót dạ. Cô biết khách sạn thường sẽ chuẩn bị một ít trái cây hoặc bánh quy cho khách.
Không ngờ lại có bất ngờ, trong tủ có một hộp sushi đầy đặn, chính là của nhà hàng trên lầu mà cô thỉnh thoảng vẫn hay ghé ăn, hương vị rất ngon.
Cô lấy ra, bóc đũa rồi ngồi xổm trước bàn trà ăn ngấu nghiến. Sushi để lạnh một chút ăn lại càng ngon.
Nhân rất đầy đặn, thịt cá béo ngậy. Ăn xong hai miếng, cô lại lấy thêm một hộp trái cây cắt sẵn, bắt đầu bữa tối muộn của mình.
Chu Giác đi tới, đứng nhìn cô ăn. Vừa rồi đã như vậy, bây giờ lại bị anh nhìn chằm chằm khiến Đàm Duy rất ngượng ngùng: “Anh nhìn gì vậy?”
“Ngon không?” Anh ngồi xuống ghế sô pha sau lưng cô, cẳng chân dán vào lưng cô.
Đàm Duy không nghĩ muộn thế này anh còn ăn, bèn giả vờ đưa hộp sushi về phía anh: “Anh ăn không?”
Anh không nói gì, chỉ cúi người xuống, ghé sát vào đầu cô.
Chẳng lẽ muốn cô đút cho anh? Họ chưa bao giờ làm những hành động sến sẩm như vậy, anh không thể tự lấy ăn sao? Cô thầm nghĩ.
Đàm Duy do dự một chút, rồi gắp một miếng cô không thích lắm đưa đến miệng anh. Miếng ngon nhất, dĩ nhiên phải để dành cho mình.
Cô thật sự rất đói, cũng chỉ nỡ cho anh một miếng, sau đó định một mình xử lý hết cả hộp.
Lúc đánh răng, anh đứng cùng cô. Anh chen vào lấy nước rửa tay, rồi rất kỹ lưỡng xoa rửa từng ngón tay. Đàm Duy lúc này mới ý thức được tay anh đã dính thứ gì, và tại sao vừa rồi anh lại không tự mình lấy đồ ăn.
Anh cố ý rành rành ra đấy, khiến Đàm Duy chỉ muốn thẳng tay đẩy anh từ tầng 20 xuống.
Lúc đánh răng, Chu Giác đứng ở phía ngoài, chắn mất lối đi của cô. Đàm Duy đành phải đợi anh một lát. Từ trong gương, cô ngắm nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, mái tóc gọn gàng không kiểu cách, thần thái có chút lười biếng, nhưng gương mặt thì vô cùng đẹp trai.
Hiếm khi thấy dáng vẻ đời thường thế này của anh, cô bất chợt có cảm
giác họ như đã sống cùng nhau từ lâu. Nhưng cô lại chưa từng dám nghĩ, liệu sau này họ có thể thật sự sống cùng nhau hay không.
Trở lại giường, cuối cùng cũng có thể ngủ yên. Đàm Duy đã kiệt sức, chẳng còn hơi đâu để lăn lộn, quả nhiên rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Có lẽ do trước khi ngủ tâm trạng có chút nặng nề, cũng có thể do ăn đồ lạnh quá muộn, cô đã tỉnh giấc khi trời còn chưa sáng hẳn. Người bên cạnh vẫn đang ngủ say, đồng hồ còn chưa đến 5 giờ.
Trong phòng rất nóng, chắc hẳn mặt cô cũng đang đỏ bừng. Đàm Duy cẩn thận cử động, với lấy chai nước ở đầu giường, uống vài ngụm cho dịu cơn khát.
Chu Giác nhận ra động tĩnh, anh xoay người qua ôm lấy cô.
Đàm Duy lập tức rúc vào lòng anh, nằm yên một lát. Khi xác định mình không còn buồn ngủ nữa, cô chống gối, dứt khoát bò lên người anh.
Cô cẩn thận hít hà mùi hương trên cổ, cảm nhận hơi ấm của anh. Sau đó, cô nâng mặt anh lên và hôn xuống.
Động tĩnh lớn như vậy, người đàn ông này không thể nào còn chưa tỉnh.
Chu Giác bỗng nhiên mở mắt, vô cùng kinh ngạc trước hành động của cô. Vừa lúc đó, điện thoại anh rung lên, là chuông báo thức. Hóa ra, mỗi
ngày anh đều thức dậy lúc 5 giờ sáng. Một người đàn ông tích cực đến mức b**n th**.
Ngoài việc kinh ngạc với thói quen sinh hoạt khác người của anh, Đàm Duy lại nghĩ, anh không ngủ cũng tốt, như vậy cô không tính là đang quấy rầy giấc mộng của người khác. Tức khắc, mọi áy náy trong lòng cô tan biến.
“Em đang làm gì vậy?” Giọng anh lúc mới tỉnh có chút khàn khàn, mang theo một thoáng không phòng bị.
Đàm Duy hôn lên cằm anh: “Em muốn anh.”
Tối qua là cô không còn sức, nhưng bây giờ cô đã nghỉ ngơi đủ rồi. Cô muốn làm theo ý mình.
Chu Giác đương nhiên sẽ không từ chối, chỉ theo bản năng muốn đổi vị trí, nhưng lại bị cô cứng rắn đè lại.
“Đừng nhúc nhích,” giọng cô cũng có chút hung dữ, học theo bộ dạng của anh.
Sự bướng bỉnh, đối kháng của đêm qua không hề tan biến sau vài tiếng ngủ. Thậm chí nó còn âm ỉ lớn dần theo thời gian, giống như men rượu lan tỏa đến mọi ngóc ngách trong phòng. Cả hai đều không muốn như vậy, họ đang cố gắng hết sức để đẩy bầu không khí trở lại quỹ đạo ban đầu. Nhưng con người càng tự tin, lại càng dễ chuốc lấy thất bại, khiến mọi chuyện trở nên dở dang. Bởi vì ngay từ đầu kỳ vọng của họ quá cao, để rồi cuối cùng chỉ còn lại sự ngượng ngùng.
Bầu không khí giữa những người yêu nhau giống như một chiếc bình
pha lê chứa đầy khói sương huyền ảo. Một khi đã vỡ, dù có thể tỉ mỉ dán lại, làn khói sương bên trong cũng đã sớm tan biến vào hư không.
Tuy đáng tiếc, nhưng cũng chẳng cần phải nuối tiếc. Dán lại rồi, chiếc bình vẫn có thể chứa đựng những thứ khác, không phải sao?
Cô hài lòng nhìn hứng thú của anh đã bị cô khơi dậy hoàn toàn. Anh nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng.
Có lẽ cảm giác ở thế yếu không dễ chịu chút nào, anh vẫn thích chủ đạo cô hơn. Anh lạnh lùng nhìn cô đang chìm đắm, sắc mặt trầm xuống, ra lệnh: “Xuống dưới.”
“Em không muốn,” cô lại đẩy tay anh đang dò xét ra, chuyển sang v**t v* gương mặt anh, cằm anh đã lún phún râu.
Môi anh buổi sáng hơi khô, mùi kem đánh răng bạc hà vẫn chưa tan hết.
Cô nghiêng người cầm chai nước tự mình uống một ngụm, Chu Giác hiếm khi lười biếng, cũng thuận theo tay cô uống một chút. Môi hai người đã trở nên ươn ướt.
Buổi sáng, sự kiên nhẫn của anh có hạn. Anh có thể nhường cô, nhưng không có nghĩa là để cô làm càn. Anh dứt khoát vặn vai cô, xoay người lại, giành lấy thế chủ động.
Trời dường như đã hửng sáng, hoặc có lẽ cô ảo giác rằng đèn vẫn chưa tắt.
Nhưng khi nghe thấy tiếng rên khẽ của anh hòa cùng nhịp với mình, cô cuối cùng đã bật cười, một nụ cười đầy đắc thắng.
Cô yêu cảm giác được anh ôm trọn trong vòng tay, một sự vững chãi đầy an toàn.
“Em cười cái gì?” Chu Giác dịu dàng v**t v* mái tóc dài của cô, gạt những lọn tóc bết mồ hôi còn vương trên má cô ra sau tai.
“Em có cười đâu,” cô nhanh chóng mím chặt khóe miệng, giả vờ ngây thơ.
Nhưng anh lại cười khẽ, ánh mắt như nhìn thấu tất cả: “Ngoan vậy sao?” Nằm nghỉ một lát để hồi sức, Đàm Duy mới vào phòng tắm rửa mặt.
Trời vẫn còn sớm, mới 7 giờ, nhưng cô phải đi rồi. Cô cần về nhà thay quần áo để đến công ty, nếu không các đồng nghiệp chắc chắn sẽ đoán già đoán non về đêm qua của cô.
Tâm trạng cô cuối cùng cũng nhẹ nhõm hẳn. Dẫu có chút trắc trở, nhưng ít nhất cô đã thành công kéo anh cùng chìm đắm trong cơn mê của d*c v*ng. Như vậy, sẽ không một ai có thể dửng dưng đứng ngoài cuộc.
Đây mới là dáng vẻ của anh mà cô yêu thích.
------oOo------