Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 64

Mấy ngày nay, Đàm Duy như sống trong một trạng thái lơ lửng, vừa phấn chấn, tích cực vì cơ hội thăng chức cận kề lại vừa có chút bâng khuâng khó tả.

 

Thỉnh thoảng, cô cũng tự hỏi, liệu sếp có phải quá giỏi trong việc vẽ vời hứa hẹn không. Cô còn chưa nhận được chút lợi lộc thực tế nào mà đã tự nguyện tăng ca cống hiến không công.

 

Chỉ là, quy tắc ở nơi làm việc vốn là vậy, nếu ngay từ giai đoạn đầu đã so đo tính toán, thì cuối cùng sẽ chẳng nhận được gì. Giới tư bản vĩnh viễn tinh ranh hơn người làm công.

 

Cũng may, cô đã cẩn thận tính toán giữa chi phí và lợi ích.

 

Sau khi thăng chức, mức lương của cô sẽ được cải thiện toàn diện, không còn là khái niệm “tăng 8%” nữa, mà có thể tính bằng cả mức lương năm. Cô sẽ được chia thưởng của cả đội, một điều vô cùng hấp dẫn. Hơn nữa, một ngày nọ cô vô tình biết được mức lương của Lâm Hiểu Bội nếu chia nhỏ ra hàng tháng sẽ gấp N lần lương của cô. Dù thông tin này khó xác thực và là chuyện riêng tư công ty không cho phép bàn tán, nhưng cứ tạm tính là vậy. Nghĩ đến việc mình đã làm trâu làm

ngựa cho chị ta bao lâu nay, dù Đàm Duy có tức giận cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng, cô tự nhủ lần thăng chức này, bất kể thế nào cô cũng phải đạt được.

 

Mọi người tranh giành để leo lên đều có lý do của mình.

 

Nhưng nếu một người cứ mải miết chạy theo một mục tiêu, chỉ cần dừng lại đôi chút sẽ cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

 

Hôm nay, có khách của một đồng nghiệp ghé qua. Đàm Duy định chờ cô ấy về, nhưng lại sợ khách hàng mất kiên nhẫn bỏ đi, nên đành hy sinh thời gian của mình, trực tiếp giúp đối phương chốt đơn.

 

Lúc người đồng nghiệp kia quay lại, đã nắm chặt tay Đàm Duy: “Vivi, cảm ơn cậu nhiều nhé, tối nay tớ nhất định phải mời cậu một bữa.”

 

Người đồng nghiệp nghiêm túc bàn với cô tối nay tan làm sẽ đi đâu ăn, vì cả hai đều làm ca sáng.

 

Đúng lúc đó, Đàm Duy nhận được một tin nhắn WeChat.

 

Enzo: 【 Anh về rồi. 】

Tin nhắn đến bất ngờ, cô còn chưa kịp nghĩ xem nên trả lời thế nào, nhưng miệng đã buột ra lời từ chối với đồng nghiệp: “Tối nay không được rồi.”

 

Người đồng nghiệp khó hiểu: “Sao vậy, không phải vừa rồi cậu còn đồng ý sao?”

 

Đàm Duy gãi đầu, khẽ lẩm bẩm: “Tớ cũng không biết có chuyện gì, nhưng tớ có cảm giác là mình sẽ có việc bận…”

 

“Hả?”

 

“Không có gì đâu,” Đàm Duy không định giải thích thêm, “Lúc nào ăn mà chẳng được.”

 

“Vậy được rồi.”

 

Giữa trưa, Đàm Duy cầm điện thoại đi ra hành lang nhân viên để gọi điện.

 

Ngoài sân thượng lại có mấy nhân viên đang hút thuốc, vừa nhả khói

vừa trò chuyện. Thấy Đàm Duy đi qua, họ định bắt chuyện với cô. Trong ngành này, hút thuốc là chuyện rất bình thường, không chỉ nam giới mà cả nhân viên nữ cũng rất nhiều.

 

Đàm Duy cảm thấy gọi điện ở đó không tiện, cô bèn rẽ sang một hướng khác. Áp lực của cô cũng rất lớn, nhưng cô không biết hút thuốc, cùng lắm chỉ có thể giải tỏa bằng cách mua sắm.

 

Tìm một góc không người, cô gọi điện nhưng lại chần chừ không nói ngay.

 

Trong lòng Đàm Duy đã không còn căng thẳng, cô thầm nghĩ anh đã nhắn tin trước thì anh phải là người mở lời chứ, không ngờ anh lại im lặng.

 

Không sao cả.

 

Đàm Duy ngồi xổm xuống, tay vô thức xoa vành tai, cất giọng có phần ngượng ngùng: “Anh đang ở đâu?”

 

“Ở nhà.”

 

“Vừa xuống máy bay ạ?” “Ừm.”

Đàm Duy nghe giọng anh có vẻ hơi khàn như bị cảm, trong lòng chợt thấy ngứa ngáy khó tả, chỉ có thể hỏi lại: “Có cần phải điều chỉnh múi giờ không ạ?”

 

Chu Giác nghe cô nói xong thì bật cười: “Xử lý xong công việc, cố gắng ngủ một giấc đến tối là điều chỉnh lại được thôi.”

 

“Sao vừa đi công tác về đã phải làm việc ngay vậy?” Đàm Duy thật không hiểu, người cuồng công việc đến mấy cũng không thể như thế. Cô bỗng trở nên mạnh bạo: “Không được làm việc, anh đi ngủ ngay đi.”

 

“Vivi, em đang quản anh đấy à?” Anh buồn cười hỏi, lần đầu tiên nghe thấy giọng cô có phần ra lệnh như vậy.

 

“Cứ coi là vậy đi, anh nghe em lần này, đi ngủ đi ạ,” cô nheo mắt, giọng mơ hồ, “Bây giờ phải ngủ cho đủ giấc, tối mới có sức… và tinh thần

chứ.”

 

Đầu dây bên kia, Chu Giác lại bật cười.

 

“Anh cười cái gì?” Đàm Duy có chút sốt ruột, anh đang chế giễu cô sao? “Anh đang cười em, có phải là vội quá rồi không?”

Tâm tư đen tối bị chọc thủng. Cô không khỏi lúng túng, nhưng nghĩ lại sớm muộn gì cũng không nhịn được, bèn dứt khoát không giả vờ nữa: “Phải đó, em chính là rất vội.” Anh không vội sao, ban ngày ban mặt nhắn tin cho em, đưa ra ám chỉ như vậy để làm gì!

 

“…”

 

“Anh đừng ở nhà nữa, gần chỗ em làm có một khách sạn, tên là… anh đến đó ngủ đi, rồi chờ em tan làm.”

 

“Vivi…” Vốn đang rất bình tĩnh, anh nghe xong cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh, cố kéo lý trí về: “Em còn đang trong giờ làm việc đấy.”

 

“Cho nên em mới muốn rút ngắn thời gian và khoảng cách,” cảm xúc của Đàm Duy đã ổn định trở lại, cô vạch ra kế hoạch rõ ràng: “Lúc em đến, chúng ta sẽ có một trận thật cuồng nhiệt, được không?”

 

“Tại sao?”

 

“Bởi vì em rất nhớ anh.”

 

“…Được, không cần vội, chỉ có mình em thôi.”

 

Đàm Duy không nghe rõ câu cuối cùng anh nói gì, trái tim đập thình thịch nhưng cô vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

 

Bỗng nhiên, cô cảm thấy có chút chua xót. Cô nói muốn anh không phải là nói dối, dù có rất nhiều lúc cô buộc phải nói dối. Đã một thời gian rất dài họ không gặp nhau, chắc chắn đã vượt xa thời hạn hai tuần anh nói.

 

Cô muốn được anh ôm, muốn được nhấn chìm trong tình yêu của anh.

 

Giữa công việc vất vả, con người thường rất cô độc. Cô muốn được yêu, được chờ đợi, được ôm, điều đó không có gì sai cả.

 

Hơn nữa, chính anh đã cho cô một cái cớ và sự ám chỉ. Dù đang trong giờ làm việc, cũng có những khoảnh khắc để nghĩ về chuyện riêng tư chứ.

 

Cô còn rất có trật tự và chừng mực, bảo anh đến khách sạn. Ở nhà cũng không phải là không được, nhưng dù là địa bàn của ai, cũng sẽ khiến người còn lại cảm thấy gò bó.

 

Khi làm chuyện mình yêu thích nhất, sao có thể không tự nhiên được?

 

Sau khi chìm trong những cảm xúc ngắn ngủi, Đàm Duy trở lại cửa hàng, tinh thần lại phấn chấn lên, cô còn tự khen mình đã suy nghĩ thật chu đáo.

 

Về phần Chu Giác, tuy không biết đã lâu không gặp, cô sẽ nói gì, nhưng anh cũng không nhịn được mà suy đoán.

 

Khả năng lớn nhất là khi tan làm, anh vừa đón được cô, cô sẽ nâng mặt anh lên và vội vàng hôn tới. Cô chính là kiểu người như vậy.

 

Chỉ trách anh, cô còn chưa tan làm đã đi trêu chọc cô.

 

Cũng không ngờ, cô sẽ ra lệnh cho anh đến khách sạn “nghỉ ngơi dưỡng sức”. Khẩu khí thật không nhỏ, dám bảo sếp phải chờ để hầu hạ mình.

 

Nghĩ kỹ lại, anh thấy mình chẳng khác nào một dạng “dịch vụ đặc biệt”, đang chờ được triệu tập.

 

Trong lòng anh vừa tức vừa buồn cười, nhưng vẫn lái xe ra ngoài, hơn nữa còn mang theo con lợn bông màu hồng mà cô hằng ao ước.

 

Lấy thẻ phòng, vào phòng, anh gửi số phòng cho cô.

 

Cô gần như trả lời ngay lập tức: 【 5 giờ rưỡi em tan làm, sẽ đến trong vòng mười lăm phút! 】

 

Anh ngồi trên sô pha cười không thành tiếng, cười cô vội đến không thể chờ đợi, nhưng lại thấy vô cùng đáng yêu.

 

Anh cũng thật sự cần một trận nồng cháy với cô, nghiền nát cô, khiến cả hai cùng đạt đến tận cùng khoái lạc. Trừ lần đầu tiên ở khách sạn với ba lần trong hai ngày, họ chưa hề có tiếp xúc nào sâu hơn, đến một nụ hôn đàng hoàng cũng không có.

 

Những tâm tư đen tối này, chỉ có thể tự mình tưởng tượng trong căn phòng kín.

 

Bỗng dưng, trái tim lại căng lên, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh. Có lẽ, anh cũng đang mong chờ một điều gì đó khác, không chỉ liên quan đến d*c v*ng.

 

Anh mong chờ một cô gái với tính cách nóng bỏng lao vào lòng mình. Cô gái ấy, ở bên ngoài không thích nói chuyện, nhưng chỉ nồng nhiệt trước mặt anh.

 

Một dòng điện mảnh mai lướt qua lồng ngực, để lại cơn tê dại.

 

Chuyến bay hơn mười tiếng đồng hồ không hề thoải mái, chỉ có cảm giác bôn ba mệt mỏi. Anh không xử lý công việc trên máy bay, nhưng cũng khó mà thả lỏng thần kinh. Tắm xong, anh mặc áo choàng tắm ra ngoài, không quên gọi cho cô một ít đồ ăn để lót dạ trước. Đợi “xong việc”, nếu còn thời gian, anh có thể đưa cô ra ngoài ăn bữa chính.

 

Giấc ngủ buổi chiều chập chờn, anh tỉnh dậy giữa chừng hai lần, chỉ sợ bỏ lỡ điện thoại của cô. Thần kinh anh có chút suy nhược.

 

Khi tỉnh lại lần nữa, qua khe hở của rèm cửa đã thấy ánh đèn neon lấp lánh.

 

Đã 7 giờ rưỡi. Cô vẫn chưa đến. Hai giờ trước, cô có gửi một tin nhắn: “Có việc đột xuất, em tạm thời chưa đến được.”

 

Chu Giác liếc nhìn rồi ném điện thoại lên giường. Anh không đến mức trách cô, nhưng không khỏi tự giễu chính mình.

 

Anh đi thay quần áo và chuẩn bị rời đi.

 

Năm phút trước khi Đàm Duy chuẩn bị tan làm, cô đã tiếp một vị khách vãng lai. Ban đầu, cô nghĩ khách chỉ dạo một vòng rồi đi, không ngờ họ lại ở lại lâu như vậy, kéo dài giờ tan làm của cô thêm bốn tiếng đồng hồ.

 

Tính ra, cô đã để Enzo chờ mười tiếng.

 

Chính cô cũng không dám tưởng tượng. Sự kiên nhẫn của anh không tốt đến thế.

 

Cuối cùng, khách hàng cũng chốt đơn, chỉ là quá trình khá lằng nhằng mà giá trị đơn hàng lại không lớn. Nhưng Đàm Duy tuyệt đối không có

cái lý lẽ vì khách mua ít mà tỏ ra sốt ruột. Làm kinh doanh không thể chỉ nhìn lợi ích trước mắt, còn phải tính đường dài.

 

Lúc thay đồ tan làm, cô bước ra ngoài hít một hơi gió lạnh, đầu óc lập tức tỉnh táo nhưng cũng có chút hoảng sợ.

 

Anh không trả lời tin nhắn, là đang giận rồi phải không? Chắc chắn là vậy rồi.

 

“Alô… anh đi rồi sao?” Cô đứng trước cửa khách sạn gọi cho anh, giọng nói đã sớm không còn vẻ tự tin khống chế như ban ngày.

 

“Đi? Anh đi đâu được?”

 

“Em đang ở cửa, không có thẻ phòng, không bấm được thang máy, anh xuống đón em được không?” Đàm Duy chỉ có thể nói như vậy, rồi nín thở chờ đợi câu trả lời.

 

“Chờ một chút.”

 

Đàm Duy bất giác thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù không nghe ra được cảm xúc của anh qua điện thoại, nhưng ít nhất anh vẫn chưa đi.

 

Rất nhanh, Chu Giác đã đi xuống. Anh đứng trong thang máy không

bước ra, chỉ đưa một tay chặn cửa, ra hiệu cho cô thấy. Đàm Duy nhanh chân bước vào.

 

Ban ngày, cô tưởng tượng rằng khi thấy anh, cô sẽ lao vào hôn anh tới tấp, nhưng tình hình thực tế lại không như vậy. Không khí có chút lạnh lẽo. Lúc đón cô, anh đang gọi điện thoại, chỉ nói với cô một tiếng “vào đi”, rồi lại tiếp tục nói chuyện công việc.

 

Đàm Duy đứng sau lưng, yên lặng quan sát anh. Dáng vẻ nghiêm túc của anh, nhìn thế nào cũng không giống một người đang chuẩn bị lên giường cùng cô.

 

Cô bỗng cảm thấy có chút mờ mịt, và cả xa lạ.

 

Vào phòng, cô đang định mở miệng thì thấy anh chỉ tay về phía phòng tắm: “Phòng tắm ở kia.”

 

“Ồ.” Đàm Duy lặng lẽ mím môi, nhanh chóng tắm qua loa bằng nước ấm. Bận rộn cả ngày, lại nói quá nhiều, dòng nước ấm gột rửa cơ thể, thoải mái đến mức cô chẳng muốn nói thêm lời nào, chỉ muốn ngất đi ngay lập tức.

 

Cô không muốn ngủ, vì còn có chuyện quan trọng hơn chưa làm. Nhưng khi cô tắm xong, quấn khăn tắm, lảo đảo bò lên giường, cô chỉ định nhắm mắt nghỉ một chút, nhưng cơn mệt mỏi đã kéo sụp mí mắt, cả người bồng bềnh rồi chìm ngay vào giấc ngủ.

 

Gần đây, đêm nào cô cũng gần như trong trạng thái này.

 

Mặt cô cảm nhận được những ngón tay lành lạnh đang chạm vào. Cô khó khăn mở mắt, thấy gương mặt anh. Cô theo bản năng đưa tay ra muốn ôm, giọng mơ hồ: “Muốn… muốn làm không, đến đây đi.”

 

“Em đang làm cho xong nhiệm vụ đấy à?” Giọng anh lạnh như băng.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment