Chu Giác trả lời một chữ: “Ừm.” Rồi đóng khung chat lại.
Anh biết cô đang giở trò với mình, nhưng anh có thể làm gì bây giờ? Không thể nào bay về đánh cô một trận được.
Tiếp theo lại là một lịch trình công việc dày đặc. Cô đáng yêu thật, nhưng anh cũng không thể đắm chìm mãi trong mối tình ngắn ngủi và
mới mẻ này.
Sau khi kết thúc chuyến công tác trong nước, anh bay thẳng đến Mỹ để chuẩn bị cho show diễn bộ sưu tập Xuân Hè.
Con người không nhất thiết phải đuổi theo bước chân của cha mẹ vốn đã thành đạt hơn mình, nhưng tất nhiên sẽ có sự ảnh hưởng của “mưa dầm thấm lâu”. Vì từ nhỏ đã không thể sống cùng mẹ, chỉ có thể nhìn bà bay khắp thế giới, nên anh sớm đã chú ý đến sự nghiệp của bà và tiếp xúc với ngành thời trang từ rất sớm.
Mấy năm nay, kinh tế toàn cầu suy thoái, các thương hiệu xa xỉ cũng đang trải qua một làn sóng đóng cửa. Ngay cả những đế chế xa xỉ truyền thống cũng không thể không cúi mình, thay đổi theo hướng lấy người tiêu dùng làm trung tâm để chiều lòng khách hàng. Những thương hiệu thời trang nữ cao cấp như Rossi cũng phải dung hòa với văn hóa đường phố, xu hướng thể thao mà thế hệ Millennial và Gen Z yêu thích, tung ra các sản phẩm kết hợp liên thương hiệu. Bởi vì, nhóm người này chính là lực lượng tiêu dùng chủ lực.
Giống như người cao ngạo phải cúi đầu, việc giữ vững quy tắc không bao giờ giảm giá của các thương hiệu truyền thống là sự quật cường cuối cùng, nhưng quy luật sắt này thỉnh thoảng cũng phải nới lỏng. Và những người làm trong ngành này như anh, cũng đang trong đủ thứ bộn bề, chủ động hoặc bị động thay đổi quan niệm của mình.
Kris phàn nàn với Chu Giác, rằng đây là cuộc sống mà thời sinh viên họ từng khao khát, một cuộc sống mà đa số người cho là vô cùng hào nhoáng: bay đến các kinh đô thời trang, xem show diễn, đặt hàng. Thực chất, nó chỉ chiếm một phần rất nhỏ trong công việc. Phần lớn thời gian là bầu bạn với đủ loại số liệu và áp lực. “Nói thật, chỉ muốn chết đi cho xong.”
Chu Giác nói: “Cậu đừng chết.”
Kris cho rằng anh còn chút nhân tính, bèn “Ừm” một tiếng tò mò.
Chu Giác nói tiếp: “Trước khi chết thì hoàn thành KPI đã, nếu không sếp Lưu sẽ làm cậu chết không toàn thây.”
Sếp Lưu chính là sếp lớn Lưu Khâm Nguyên. Mọi người trước mặt thì gọi tên tiếng Anh, sau lưng vẫn không khỏi mang theo cảm xúc phức tạp mà gọi một tiếng “Lão Lưu”, vừa như thân thiết, vừa như oán hận.
Kết thúc phần công việc này, anh lại cùng các đồng nghiệp ở trụ sở chính bàn bạc về khung sườn marketing cho cả năm tiếp theo.
Trạm cuối cùng là gặp mẹ anh. Khoảng cách từ lần gặp trước của hai mẹ con đã gần một năm. Gặp mặt tất nhiên phải hàn huyên, nhưng Chu Giác không nói với bà về bất cứ thay đổi nào trong cuộc sống của mình.
Ngược lại, Cố Ngâm lại không chút nể tình mà nhận xét: “Cảm giác con lại phong sương đi nhiều rồi, có phải đã gặp phải chuyện gì khó khăn
không?”
“Con đã làm việc liên tục ba tuần không nghỉ.” Chu Giác có chút bất đắc dĩ, giọng điệu cũng không mấy vui vẻ.
Cố Ngâm lại cười: “Mẹ đùa thôi mà, con cần gì phải để ý như vậy?” Chu Giác không nói gì, ngồi trong xe nhắm mắt lại.
“Trước đây mẹ chưa từng phát hiện, con lại để ý đến ngoại hình của mình như thế. Trong ấn tượng của mẹ, con và ba con giống hệt nhau, rất ít khi chú ý đến phương diện này. Có ai chê con sao?”
“Mẹ ngưng công kích cá nhân đi, mình đi ăn cơm thôi ạ.”
“Được được, lần này thật sự không nói nữa.” Cố Ngâm nói, “Nếu lần này không vội, ở lại đây với mẹ một thời gian đi?”
“Bạn trai của mẹ đâu?” Tại sao lại bảo anh ở lại?
Cố Ngâm đáp: “Ông ấy cũng có công việc của mình, có phải anh em song sinh đâu mà lúc nào cũng dính lấy nhau.”
Chu Giác lùi lịch về lại hai ngày. Công việc dù gấp gáp đến đâu cũng không thể làm phiền kỳ nghỉ của anh.
Anh cho rằng mối quan hệ với Đàm Duy đã “hòa hảo” – anh tạm dùng từ ngữ của học sinh tiểu học mà cô hay dùng để diễn tả sự hòa hoãn này – nhưng vì chênh lệch múi giờ, hai người không mấy khi trò chuyện qua mạng. Đàm Duy có thể lãng phí thời gian trên WeChat để lải nhải với bạn bè, nhưng lại không quen đối mặt với đàn ông theo cách đó, cảm
giác như gãi không đúng chỗ ngứa, chẳng có ý nghĩa gì.
Họ đang yêu, nhưng chưa đến mức chuyện gì cũng phải bày tỏ.
Cô có một mặt rất tích cực, luôn nhiệt tình đáp lại mỗi câu nói của anh, và cũng không thích nhắc lại chuyện cũ. Một khi đã tự mình báo thù, cô tuyệt đối sẽ không nhắc lại lần nào nữa.
Sáng hôm nay, anh tính toán thời gian để gọi video cho cô. Đàm Duy vừa tắm xong, chuẩn bị đi ngủ. Cô hỏi anh đi công tác có vui không.
Chu Giác thẳng thắn đáp: “Rất bận.” Với anh, đó chỉ là công việc.
Cô vốn đang nằm sấp trên giường, bỗng nhiên ngồi bật dậy với vẻ kinh hãi. Anh hỏi cô làm sao vậy, qua màn hình thấy đầu giường của cô rất nữ tính, bày một đống búp bê.
“Em phát hiện ra mặt em lúc nằm sấp bị biến dạng, xấu quá. Lỡ anh chụp màn hình, sau này cười nhạo em thì sao?”
Mà nguyên nhân thật sự, là cô đang mặc một chiếc váy ngủ cổ trễ, nằm sấp sẽ lộ ra kh* ng*c.
Cô nghĩ anh là cô chắc? Vừa trẻ con lại vừa thiếu đạo đức.
Đàm Duy không nói thì anh cũng chẳng nhận ra việc nằm sấp có gì không ổn. Anh nói đùa: “Em định làm gấu koala à?”
“Ý gì ạ?” “Ngủ ngồi.”
Đàm Duy phồng má, mỉa mai đáp trả: “Vậy anh chính là ngựa.” “Hửm?”
“Ngủ đứng chứ sao.”
“Thế này thì không được rồi, nếu chúng ta là hai loài khác nhau, sẽ tồn tại cách biệt sinh sản mất.” Anh phân tích một cách lý trí.
“…” Người này thật cạn lời, đây là lý do cô không thích nói chuyện với anh qua mạng.
Đàm Duy ngáp một cái: “Em phải ngủ đây, công việc mệt chết đi được.” Cô nói xong, không đợi anh trả lời đã tự ý cúp máy.
Hôm sau, Chu Giác trở về, còn chưa kịp báo cho cô biết. Anh vừa thức dậy rửa mặt đã nhận được điện thoại của Cố Ngâm, hôm nay anh phải đi ăn cơm và dạo phố cùng bà.
New York hôm nay có tuyết rơi, không lớn nhưng rất lạnh.
Bầu bạn là nghĩa vụ anh nên làm. Nếu không có quan hệ huyết thống, hai người ở hai đầu thế giới có lẽ sẽ chẳng còn liên hệ gì.
Lúc thanh toán, anh quẹt thẻ, Cố Ngâm liếc nhìn chiếc túi của anh.
Đó là một chiếc ba lô nam màu đen tuyền anh thường dùng khi đi công tác, dung tích rất lớn, quanh năm móc trên vali. Lần trước gặp mặt, bà cũng thấy chiếc này.
Chu Giác kéo khóa kéo, trên vách ngăn có treo một vật trang trí màu đỏ. Bà khá tò mò muốn lấy ra xem, lại bị anh theo bản năng dùng tay ngăn lại.
Cố Ngâm có thể hiểu. Dù là mẹ con thân thiết, đồ vật cá nhân tốt nhất không nên tùy tiện động vào. Huống hồ, thứ đó trông như được thỉnh ở đâu đó về, mà những vật phẩm tâm linh thì không nên qua tay người khác.
Cố Ngâm nói: “Con quả nhiên giống hệt ba con, lại đi tin vào mấy thứ này.”
“Con trước nay luôn tin tưởng vào ‘sự tại nhân vi’,” Chu Giác trả lời, “Nhưng mà, có lẽ điểm cuối của sự nỗ lực chính là huyền học?”
“Con đang đùa với mẹ đấy à?” Cố Ngâm bật cười.
Chu Giác không chỉ một lần giải thích với người khác về điều này.
“Chỉ là đồ dùng quen rồi, không muốn đổi thôi. Năm ngoái có vài việc tiến triển không như ý, nhưng cũng có cơ hội để xoay chuyển. Thứ này có thể giúp con an tâm một chút. Không phải huyền học, mà là liệu pháp tâm lý.”
Cố Ngâm lại muốn phàn nàn, dù sao anh cũng làm trong ngành thời trang: “Mẹ càng ngày càng không hiểu con.”
“Giữa người với người không cần phải hoàn toàn thấu hiểu, chấp nhận là được ạ.”
Cố Ngâm lại dạo thêm mấy cửa hàng. Lúc bà thử đồ, Chu Giác cũng xem qua khu đồ nữ. Không cần thử, anh nắm bắt kích cỡ rất chuẩn, trực tiếp bảo nhân viên gói lại.
“Mua cho mẹ sao?” “Cho bạn gái con.”
Đối với chuyện này, Cố Ngâm quả nhiên rất hứng thú: “Phong cách hàng ngày của cô bé thế nào, mẹ tư vấn cho.”
“Không cần tư vấn đâu, cô ấy còn rất trẻ.” Cho nên phong cách nào cũng có thể thử. Mặc dù anh thấy cô mặc đồng phục là chủ yếu, nhưng gu thời trang riêng của Đàm Duy vẫn rất hay thay đổi.
“Bởi vì hôm qua mẹ công kích con, nên giờ con đang trả thù mẹ à?” Cố Ngâm nói vậy, nhưng bà không phải người hẹp hòi. “Nhưng mẹ đề nghị con vẫn nên cân nhắc nhiều hơn đến sở thích của đối phương. Nếu con mua quần áo cô ấy không thích, cô ấy sẽ không mặc. Mà con thấy cô ấy không hứng thú, con cũng sẽ không vui, con sẽ cho rằng tâm ý của mình không được trân trọng.”
Chu Giác suy ngẫm lời của Cố Ngâm.
“Mặc dù con làm việc cùng rất nhiều phụ nữ, cũng kinh doanh sản phẩm cho phụ nữ, nhưng kinh doanh là kinh doanh, tình cảm là tình cảm.
Trong một mối quan hệ thân mật, con thực ra không biết cách lấy lòng đối phương. Con phải thừa nhận, đây là điểm yếu của con.”
Thế là, anh mở điện thoại ra.
Giờ này cô hẳn còn đang ngủ say. Anh lướt vòng bạn bè của cô, ảnh sinh hoạt cá nhân rất ít.
Anh thoát ra, rồi lại bất chợt bấm vào lần nữa, lướt một hồi, anh dừng lại ở một trạng thái từ một tháng trước.
Đó là một tấm ảnh chụp màn hình từ trang web chính thức của một thương hiệu, chi chít chữ nhỏ, kèm theo lời phàn nàn đầy căm phẫn của cô.
Cô oán giận một con thú nhồi bông rất khó mua, trên web chính thức không có, mà trong nước lại không bán. Bấm vào ảnh lớn xem kỹ, mới phát hiện nhân vật chính là một con lợn lông dài màu hồng. Nói thật, rất xấu.
Có thể khiến cô phải đăng cả một trạng thái để phàn nàn, xem ra cũng thật sự khiến người ta tức giận.
Hóa ra cô thật sự rất muốn có được con lợn nhồi bông đó. Anh cứ tưởng cô chỉ nói bừa để chọc tức anh mà thôi. Vốn anh định hứa rằng làm xong việc về nước sẽ tùy tiện mua một con cho cô là được.
Chu Giác tìm hiểu một chút về thương hiệu đồ chơi này, đơn giản chỉ là chiến lược marketing khan hiếm. Chính cô đang làm trong ngành, biết rõ
chiêu trò nhưng vẫn dễ dàng rơi vào bẫy.
Thương hiệu rất bình thường, không có giá trị sưu tầm gì, qua một thời gian nữa chẳng phải là sẽ có hàng sao?
Anh đứng dậy nói với Cố Ngâm, bảo bà về nhà trước. “Con không ăn tối cùng mẹ sao?”
“Con còn có việc.”
Anh tra xem thương hiệu này có cửa hàng tại những trung tâm thương mại nào, biết đâu có thể trực tiếp mua được cho cô.
Kết quả lại không như ý, anh đi liên tiếp mấy nơi đều báo hết hàng. Tuyết càng rơi càng lớn, đậu trên áo khoác anh rồi nhanh chóng tan ra. Chu Giác bước ra từ một trung tâm thương mại, hai tay trống không.
Nhìn bầu trời tối sầm, anh cảm thấy mình thật hoang đường. Đây là cửa hàng thứ mấy rồi? Anh sắp lật tung cả thành phố này lên rồi.
Một con lợn chết tiệt, sao lại khó mua đến vậy?
Anh không phải thiếu niên mười mấy tuổi, không ham thích những chuyện tình yêu trong sáng.
Nhưng tối hôm đó, trong vẻ mặt tức giận của cô, có thoáng qua một tia thất vọng. Chỉ là một khoảnh khắc, nhưng anh đã nhận ra.
Chu Giác căm ghét cái nhìn đầy mất mát ấy.
Trong sự nghiệp của anh, dù là lúc mới vào nghề cũng chưa từng có tiền lệ không hoàn thành một công việc đơn giản. Chuyện nhỏ này, không có lý do gì anh lại làm không được.
…
Cuối cùng vẫn không mua được. Anh không cam lòng, nhưng các trung tâm thương mại cũng đến giờ đóng cửa.
Trở lại khách sạn, anh tắm rửa rồi rót cho mình một ly rượu. Anh uống một ngụm rồi đặt lên bàn.
Cố Ngâm nhắn tin hỏi anh rốt cuộc đã đi làm gì, anh không trả lời. Lúc tâm trạng không tốt, anh không có kiên nhẫn để đối phó với những cuộc trò chuyện vô nghĩa.
Anh lại tìm bạn bè, hỏi xem có ai biết về thương hiệu này không.
Sau đó, anh xem xét các kênh mua sắm khác, rồi chìm vào sự chờ đợi trong lo lắng.
Đến khuya, bạn anh mới trả lời, giải thích rằng vừa xong việc, rồi cười nói: “Con thú bông này à, con gái tôi mới mua hai con, nó yêu vô cùng. Cậu muốn à?”
Chu Giác không khách khí: “Cậu hỏi con bé xem, có thể nhượng lại cho tôi một con không.”
Dù người bạn có cạn lời, nhưng cũng thật sự đi hỏi. Đáp án là có thể nhượng lại một con. Đối với trẻ con, thứ đã có được, chơi qua rồi cũng không còn quý giá như vậy nữa.
Người bạn đồng ý với anh, ngày mai trước khi anh lên máy bay sẽ đưa đến tận tay. Chu Giác nói được, lúc này mới buông lỏng những ngón tay đang nắm chặt. Lúc nãy, trong khi chờ đợi, anh đã suy tính nếu không được, anh có thể dùng thứ gì để trao đổi.
Ngày hôm sau, bên người bạn xảy ra chút sự cố, không kịp đến, bèn rất áy náy nói với anh: “Tôi gửi chuyển phát nhanh về cho cậu nhé, cũng nhanh thôi.”
Không ngờ Chu Giác trực tiếp hủy chuyến bay. Anh nói chuyển phát nhanh vẫn quá chậm, anh phải tự mình mang con lợn này về.
Sau khi nhận được vật thật, anh cẩn thận xem xét, mặt con lợn hơi méo, mềm oặt, không như anh tưởng tượng. Nhưng thứ mà cô muốn, chắc hẳn phải rất đáng yêu trong mắt cô.
Anh lại rất hoài nghi: “Đây là cậu nhượng lại cho tôi sao?”
“Bên trong là vật liệu nhồi bông mềm cho trẻ con. Đồ mấy chục đô la thì chỉ được như vậy thôi.” Người bạn cũng muốn nổi cáu, chưa từng thấy anh như vậy. “Enzo, sao cậu lại vì một món đồ mà gấp gáp đến thế?”
Chu Giác trả lời: “Không chỉ là một món đồ. Có một số việc cần phải dựa vào một ý nghĩ xúc động nhất thời để hoàn thành, nếu không sau này nghĩ lại chỉ cảm thấy hoang đường.”
“Không ngờ cậu cũng có những ý tưởng bốc đồng, tôi cứ tưởng cậu chỉ có những kế hoạch kín đáo và lạnh băng thôi chứ.
Chu Giác đã ở lại thêm một ngày. Lúc lên máy bay, đối mặt với chuyến bay dài hơn mười tiếng đồng hồ, anh không giấu được vẻ nóng nảy.
Anh đặt con lợn xấu xí trong tầm tay, thỉnh thoảng lại véo nhẹ một cái.
Đây không phải là công việc, nhưng một khi anh đã bỏ ra thời gian và tâm sức, thì cần phải có sự đền đáp xứng đáng.
Sự đền đáp ấy, trong đầu anh cũng đã hình dung vô cùng cụ thể. Anh cần Đàm Duy phải lao vào lòng mình với tất cả sự nhiệt thành, phải nói với anh điều gì đó thật hưng phấn và bức thiết.
Với lối tư duy của cô, tất nhiên đó sẽ là những lời anh không thể ngờ tới. Và những lời đó sẽ là chất k*ch th*ch tuyệt vời nhất, khiến não bộ anh lâng lâng trong men say của dopamine.
Và cô sẽ làm gì đó với anh.
Anh biết chắc điều này.
------oOo------