Sáng hôm sau đi làm, Đàm Duy và Trang Hạ gặp nhau. Hai cô gái ngượng ngùng một cách khó hiểu, bộc lộ một không khí vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, hệt như một cặp đôi nhỏ vừa mới yêu.
Chỉ cảm thấy, tiếp xúc gần với mỹ nữ còn khiến người ta ngại ngùng hơn cả tiếp xúc với trai đẹp.
Hôm qua Đàm Duy nghe trộm điện thoại của cô ấy, bản thân cô cũng rất ngượng.
Công việc vô cùng bận rộn, nhưng cũng không cảm thấy phiền, chỉ là tương đối cẩn trọng, cần phải có trách nhiệm với cô ấy, cô cung cấp ý tưởng và đề nghị, giảm bớt cảm giác căng thẳng khi mới vào nghề của cô ấy.
Trang Hạ cũng rất thông minh, không hỏi những câu ngớ ngẩn để lãng phí thời gian của Đàm Duy, nhưng vẫn phạm phải một vài sai lầm bất ngờ.
Ví dụ như, lúc cô ấy rót nước cho khách, đã vụng về làm đổ nước nóng lên quần áo của khách, quá căng thẳng.
Tuy khách hàng không lên tiếng trách cứ, nhưng trên mặt đã tỏ vẻ không vui, trông họ rất phiền.
Đàm Duy vội vàng ngồi xổm xuống, giúp xử lý sạch sẽ, sau khi xin lỗi lại nói vài câu hay, biểu cảm của khách hàng lúc này mới dịu lại.
Đợi khách hàng đi rồi, Trang Hạ áy náy đến phòng trà tìm Đàm Duy.
Cô ấy tự nhận mình có bằng cấp không tồi, đầu óc cũng tạm được, đã vượt qua năm ải, chém sáu tướng mới vào được công ty, nhưng công
việc đầu tiên lại là bưng trà rót nước. Hơn nữa cô ấy đến cả việc phục vụ người khác cũng làm không tốt, thật quá chán nản.
Đàm Duy an ủi cô ấy: “Không sao đâu, chuyện này không phải đã qua rồi sao?”
“Em cảm thấy hơi thất bại, chị cũng từng phạm phải sai lầm tương tự chưa ạ?”
Đàm Duy không phạm sai lầm trong việc phục vụ cơ bản, nhưng cũng từng chán nản, bởi vì Enzo nói cô thích hợp đi làm ở quán cà phê. “Đừng để một chuyện nhỏ đã qua trong lòng, bởi vì sau này em sẽ còn phạm sai lầm rất nhiều.”
“A?”
“Chị đùa với em thôi, quen với nhịp điệu ở đây là được.” Mắt Đàm Duy nhìn chằm chằm vào ấm dưỡng sinh, đang nấu long nhãn và táo đỏ. Hôm nay tinh thần cô không tốt lắm, không uống cà phê, đến kỳ lại không may còn bị cảm.
“Chị đã bắt đầu dưỡng sinh rồi ạ?” Trang Hạ từ trong túi mình lấy ra một túi trà, đưa cho Đàm Duy coi như là quà đáp lễ cho chiếc móc khóa: “Chị uống trà sữa có bị mất ngủ không ạ?”
Đàm Duy nhận lấy xem tên, nói: “Đây là hồng trà, sẽ không bị mất ngủ đâu.”
“Chị hiểu về trà ạ?” “Một chút thôi.”
Bầu không khí hơi trầm lắng qua đi, Trang Hạ cho rằng Đàm Duy sẽ không hài lòng với biểu hiện của mình, nhưng quan sát một lúc, phát hiện cô thật sự không hề tức giận.
Đi làm được hai ngày, cô ấy có cái nhìn mới về bộ phận bán lẻ. Cô ấy phát hiện rất nhiều nhân viên sales n không thiếu tiền, có người trông còn có tiền hơn cả khách, nhưng vẫn có thể cúi mình trước mặt khách hàng, phục vụ với thái độ khiêm tốn.
Cô ấy không nhịn được hỏi ra nỗi băn khoăn trong lòng, “Sẽ không cảm thấy tôn nghiêm bị tổn hại sao ạ?”
“Duy trì hình tượng là yêu cầu nghề nghiệp. Khách hàng cũng ‘trông mặt mà bắt hình dong’, được tôn trọng rồi mới chịu nghe em nói chuyện, tiếp thu sự chuyên nghiệp của em. Phục vụ là nội dung công việc của chúng ta, không liên quan đến những thứ khác, không cần nghĩ quá
nhiều.”
Tôn nghiêm, thường là món đồ tự cất giữ đầy lý tưởng hóa của những người mới đi làm, có chút tự cho mình là cao. Đàm Duy có thể hiểu, nhưng cô đã hoàn toàn vượt qua giai đoạn này rồi.
Làm việc trong ngành này càng lâu, sẽ càng chấp nhận bản chất của xã hội.
Người có năng lực, hoặc bằng cấp càng cao, thì phục vụ đối tượng cao cấp hơn, và ngược lại cũng tương tự.
Dù sao, thế giới này chính là một nền tảng phục vụ rộng lớn, mọi người đều là nhân viên phục vụ.
Sau khi tan làm, Đàm Duy không về nhà.
Lâm Hiểu Bội đã ở đây gần một năm, nhưng quan hệ với bên bất động sản vẫn không tốt lắm. Đàm Duy hẹn quản lý tòa nhà, ngồi xuống trò chuyện một chút.
“Cũng không phải nhắm vào các cô.” Đối phương đối mặt với thái độ tốt của Đàm Duy, cũng không cố tình làm khó, nhưng vẫn không nể mặt mà chỉ ra rất nhiều điểm: “Biết các cô là thương hiệu quốc tế lớn nên rất kiêu ngạo, lần nào họp cũng đến trễ, thông báo mà lại không phản hồi kịp thời, như vậy chắc chắn là không được rồi. Nếu không thể chấp nhận chế độ quản lý hiện tại, quý sau các cô có thể cân nhắc lại.”
Đàm Duy đã hiểu, quản lý mối quan hệ tốt có thể tận dụng được nguồn lực của thương hiệu, không tốt cũng có thể trở thành chướng ngại vật.
Cô báo cáo lại chuyện này với Lâm Hiểu Bội. Lâm Hiểu Bội nói một câu vất vả, rồi lại nói: “Sau này những việc này sẽ do em lo nhé.”
“A?” Đàm Duy không muốn nhận việc về mình. Chuyện này trong mắt người khác chẳng phải là ôm đồm làm thay việc của quản lý cửa hàng sao, hơn nữa loại chuyện này không phải là nghiệp vụ trọng tâm kiếm tiền.
“Đừng ‘a’ nữa.” Lâm Hiểu Bội nhìn cô: “Những việc về quản lý, em nên nhanh chóng làm quen đi. Chẳng lẽ muốn làm một nhân viên bán hàng bình thường cả đời sao?”
Đàm Duy nheo mắt lại, không trả lời ngay.
Lâm Hiểu Bội mở điện thoại, xoay về phía Đàm Duy, đó là một bản mô tả công việc cho vị trí giám sát bán hàng, “Tiết lộ cho em một tin. Vị trí này, cấp trên đã hỏi chị là tuyển từ bên ngoài hay đề bạt nội bộ, chị đã đề cử em. Người nhảy dù khó mà hòa nhập cũng khá phiền phức, chỗ chúng ta toàn là những người tinh ranh. Chị và em phối hợp rất ăn ý, hy vọng em sẽ làm trợ thủ đắc lực cho chị.”
“…”
“Chuẩn bị cho tốt đi.” Lâm Hiểu Bội cười với cô một cái. “Wow, chị thật sự cảm thấy em có cơ hội thắng sao?” “Chị đã nói với em, thì tức là có sự chắc chắn này.”
“Dạ được, cảm ơn chị quản lý, vậy em đi trước.”
Trên mặt Đàm Duy phải giả bộ một vẻ không rõ ràng, là vì không muốn để Lâm Hiểu Bội biết được tham vọng của mình, rồi đề phòng cô. Thực ra trong lòng cô cũng đã có chút nắm chắc, lần thăng chức này cũng nên đến rồi, cô thậm chí đến cả bài thuyết trình cạnh tranh cũng đã làm xong.
Cô nỗ lực làm việc, làm trâu làm ngựa cho Lâm Hiểu Bội, cũng không phải là cống hiến vô tư.
Có câu nói gọi là “lặng lẽ làm chuyện lớn”, đó là phong cách trước nay của cô. Cho nên trước khi thành công, cô sẽ không chia sẻ với bất kỳ ai, kể cả bạn thân của mình.
Nhưng khi về đến nhà, Đàm Duy có chút hưng phấn. Cảm xúc này giống như hơi nước bốc lên, bất giác lan tỏa khắp cơ thể, lâng lâng.
Cô gọi cho mình một phần cơm hộp. Đợi tắm xong thì cơm cũng được giao tới. Cô ngồi xếp bằng trên sô pha, vừa ăn cơm hộp, vừa mở một bộ phim.
Hơn 10 giờ, điện thoại trên bàn rung lên, cô cầm lên xem.
Chu Giác gửi cho cô một tin nhắn WeChat, còn có một tấm ảnh, hỏi cô có thích con gấu nhỏ trong tủ kính này không.
Đàm Duy cảm thấy phong cách này vô cùng không giống anh. Sao anh lại chia sẻ với cô loại đồ vật này chứ?
Gấu bông nhỏ đúng là đáng yêu, cô chắc chắn thích rồi.
Nhưng cô không trả lời anh. Nhìn đồng hồ, 10 giờ 09 phút. Sau đó cô đặt điện thoại xuống, tiếp tục xem phim. Đợi phim kết thúc, cô lên giường ngủ.
Hôm nay Chu Giác đang đi công tác ở phương Nam, một sự kiện kỷ niệm của một cửa hàng flagship, anh bắt buộc phải đích thân đến một chuyến.
Một bộ phận trong đội đã đến trước hai ngày để dựng sân khấu, trao đổi quy trình. Anh xử lý xong việc ở Bắc Kinh mới có thể bay qua. Anh đến vào buổi sáng, buổi tối duyệt lại lần cuối quy trình, đảm bảo ngày mai sẽ không xảy ra sai sót. Kết thúc đã là 10 giờ.
Cuộc sống về đêm của thành phố này rất phong phú, dường như trong không khí đều có mùi lẩu.
Đi ngang qua tủ kính của một trung tâm thương mại, anh thấy con gấu bông này, nghĩ đến cái cô nàng thích ăn lẩu kia, đoán chừng cô sẽ thích nên anh chia sẻ cho cô xem,hỏi cô có muốn không.
Đợi một lúc không thấy trả lời.
Đêm qua anh đi tìm cô, cũng đúng là có mang theo mục đích, dù sao hai tuần tiếp theo hai người sẽ không gặp mặt.
Nhưng sự việc lại không diễn ra như anh dự đoán, cô lên án anh xong thì lập tức bỏ đi.
Chu Giác đã kéo cô lại.
Đàm Duy quay đầu lại, trong mắt có sự tức giận bình thản. Im lặng một lúc, cô bỗng nhiên nâng mặt anh lên, hung hăng cắn lên môi anh một cái rồi nói, “Hôm nay em bị cảm. Nếu không lây bệnh cho anh, xem như đây là sự an ủi cho việc anh đến đón em nhưng hôm nay lại thất vọng ra về. Nếu lây bệnh cho anh… chỉ có thể là quá anh xui xẻo.”
Cô nói xong không đợi anh phản ứng, người đã đi mất. Làm anh tức đến bật cười.
Cô giống như một con lươn, làm thế nào cũng không bắt được. Cô không phải là người khiến người khác không đoán được, từ trước đến nay cô luôn trực tiếp nói cho anh biết cô thích gì và không thích gì.
Chỉ là ý chí quá lớn, không theo ý anh mà thôi.
Đàm Duy không trả lời tin nhắn, Chu Giác sẽ không nhắn lại lần thứ hai để hỏi.
Ngày hôm sau anh vô cùng bận, điện thoại rung liên tực. Buổi chiều anh cố ý mở khung chat ra xem, vẫn không thấy trả lời.
Anh bị đủ thứ việc vặt làm cho vô cùng bực bội, cảm xúc lên xuống thất thường.
Từ góc độ của anh, anh sẽ có tư tâm hy vọng bạn gái của mình ngoan một chút.
Trước nay Chu Giác đều lên kế hoạch cho mọi việc của mình rất rõ ràng. Sự thật chứng minh, mấy năm này đúng là không phải thời điểm tốt để bắt đầu một mối quan hệ. Anh bị quá nhiều việc ràng buộc, không thể toàn tâm toàn ý đầu tư.
Cô cũng đang ở độ tuổi ham chơi.
Cả hai ăn ý đặt cuộc sống cá nhân sau công việc. Cô không dồn hết tâm trí, anh cũng không cần quá tích cực, hoặc nói là không cần quá nghiêm túc. Một mối tình có thể đi đến đâu thì đến đó.
Hôm nay làm việc đến rất khuya. Buổi tối anh có xã giao, không chắc khi nào mới kết thúc, nên anh đã bảo tài xế đến cửa hàng bên cạnh mua con gấu nhỏ trong tủ kính về, đặt trong phòng anh là được.
Trở về khách sạn đã là rạng sáng. Anh cởi áo khoác đi tắm, vội vàng ngủ mấy tiếng.
Hôm sau còn có lịch trình khác, 10 giờ bay, 8 giờ xuất phát từ khách sạn. Vào lúc 8 giờ 10 phút, anh lại một lần nữa mở điện thoại ra, quả nhiên có một tin nhắn từ cô, đúng giờ đến.
Đàm Duy nói: “Em không thích gấu, bây giờ em thích lợn.”
Cô không hỏi anh cảm giác bị lờ tin nhắn thế nào, có khó chịu không, có dày vò không?
Vì cô đoán anh đã cảm nhận được rồi.
Chu Giác nhìn chằm chằm vào điện thoại, bỗng nhiên trong lòng bật cười. Anh cho cô leo cây 34 tiếng, cô cũng cho anh leo cây 34 tiếng, không nhiều một phút cũng không ít một phút.
Quả thật là một người tính toán chi li. Xem ra, có thể cô còn đặt cả báo thức để nhắc nhở việc trả thù anh. Cô đã lớn từng này rồi mà?
Chu Giác trả lời: “Cả gấu và lợn anh đều mua.” Đàm Duy: “Thật không ạ, em xem nào?”
Anh cũng không trả lời câu hỏi này, lại hỏi lần nữa: “Em đang làm gì vậy?”
Đàm Duy cũng biết chọc tức người khác: “Em đang tìm một người bạn trai khác đi chơi cùng em.”
“…”
------oOo------