Buổi sáng Đàm Duy thức dậy thấy mũi có chút sổ.
Đây là lần thứ hai cô bị cảm trong mùa đông năm nay. Trước kia cả năm cô chẳng bệnh lấy một lần, xem ra quả nhiên là công việc khiến người ta hương tan ngọc nát mà… Cô vừa thầm thở dài, vừa lôi các loại đồ bổ mẹ gửi từ trong tủ bát ra, chuẩn bị mang đến cửa hàng nấu nước uống.
Vì công việc của cô là phải nhìn mặt đoán ý, nên không thể tránh khỏi việc để tâm đến chuyện Chu Giác không trả lời tin nhắn của mình. Cô yêu đương rất coi trọng cảm giác trải nghiệm, yêu cầu với người khác
không cao, nhưng nếu không làm cô thoải mái, vậy thì cô cũng sẽ không để người đó thoải mái.
Buổi sáng họp, có tổng cộng hai việc.
Thứ nhất, hoạt động kết thúc, Lâm Hiểu Bội có thời gian để chấn chỉnh lại nơi làm việc. Chị ta lôi chuyện thiết bị điện hôm nọ ra nói, người chịu trách nhiệm cuối cùng là Cloe.
Chuyện này không có gì để chối cãi, Cloe vỗ trán: “Chủ yếu là, em không nhớ mình là người cuối cùng đi.”
Lâm Hiểu Bội liếc cô ta một cái, “Bất kể có phải là người cuối cùng hay không, đi lên kiểm tra lại khu trưng bày và các chi tiết khác trong văn phòng là yêu cầu cơ bản.”
“Dạ được.” Cloe chỉ có thể trả lời như vậy, trông có vẻ không phục lắm.
“Gần đây trong công việc em có vẻ thường xuyên mắc lỗi, phải cẩn thận một chút. Nếu thật sự mệt thì cứ nghỉ ngơi, đừng nói với chị là trạng thái không tốt. Khách hàng cũng sẽ không quan tâm trạng thái của em có tốt hay không, họ chỉ biết khiếu nại thôi.”
“Em biết rồi,quản lý.”
Lâm Hiểu Bội không phải là người hay nói bóng gió. Ai cũng có cơ hội bị chị ta chỉ trích làm khó dễ, nhân viên bán hàng kỳ cựu không cần cảm thấy mất mặt vì người khác không chế giễu.
Chuyện thứ hai là trong cửa hàng có thực tập sinh quản lý mới, một cô gái. Ánh mắt Lâm Hiểu Bội lướt một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Đàm Duy, gọi: “Vivi!”
“Dạ?” Đàm Duy bị gọi tên.
Lâm Hiểu Bội nói: “Em dẫn dắt cô bé này đi.” “Vâng.”
Đàm Duy như thể được giao phó trọng trách. Cô chưa từng dẫn dắt ai, vì biên chế nhân viên của cửa hàng này khá ổn định, cũng không có người mới nào vào.
Thực tập sinh quản lý học hỏi về nghiệp vụ bán hàng sẽ do Đàm Duy quản. Cô bé tự giới thiệu tên tiếng Anh là Jessica. Thôi được rồi, gần như công ty nào cũng sẽ có một cô gái tên Jessica, mọi người không thoát khỏi định luật này.
Tên tiếng Việt của cô bé là Trang Hạ, là một cô gái rất hoạt bát, lanh lợi hơn Đàm Duy lúc mới vào rất nhiều. Perla toàn nói Đàm Duy trông ngốc đặc.
Sau khi tan họp, Trang Hạ lập tức tìm đến Đàm Duy: “Chị Vivi, cảm ơn chị đã dẫn dắt em nha. Phiền chị rồi ạ!”
Đàm Duy mỉm cười với cô ấy, khóe miệng gần như không thể kìm lại được, nhưng vẫn nói một cách rất nghiêm túc: “Em cứ gọi chị là Vivi là được rồi.”
“Dạ.” Trang Hạ nhìn Đàm Duy chạy đi, cô ấy đuổi theo sau gọi: “Chị đi đâu vậy ạ?”
Đàm Duy nói: “Đi vệ sinh thôi!”
Sau đó cô lao thẳng vào nhà vệ sinh, khóa mình trong buồng, cười như điên gần một phút, rồi nhắn tin cho Perla: “Chỗ bọn em có một cô gái mới đến, sếp bảo em dẫn dắt, em ấy gọi em là chị Vivi!”
Perla trêu chọc cô: “Em đừng có cười đến méo miệng đấy, mất mặt chết đi được.”
Đàm Duy nói: “Không có, em nhốt mình trong nhà vệ sinh cười đây này.”
Perla có thể tưởng tượng ra bộ dạng ngốc nghếch của cô. Một lát sau, cô ấy cổ vũ: “Vậy thì dẫn dắt cho tốt vào, bạn học Vivi, em đã tiến hóa rồi đấy!”
Đàm Duy dành chút thời gian để cảm xúc lắng đọng lại, thu lại nụ cười, sau đó bình tĩnh bước ra ngoài, rửa tay, rồi trở lại vị trí làm việc.
Công việc ngày hôm nay rất bình thường, chỉ là giảng giải một chút về nghiệp vụ cho người mới. Cô cũng không giao tiếp nhiều với đối phương, cũng không thể nào giống như lúc mình mới vào làm, bị Perla lải nhải suốt ngày.
Đối với loại thực tập sinh luân chuyển thế này, thực ra rất khó để dốc
quá nhiều tâm sức, bởi vì tràn ngập sự không chắc chắn. Cô ấy chỉ ở vị
trí này một thời gian, không biết bộ phận tiếp theo của cô ấy sẽ là đâu, cũng không thể giao những việc quan trọng cho đối phương.
Thực ra, đây không phải là một việc tốt đẹp gì. Đàm Duy nhận lời, chỉ là muốn tích lũy thêm chút kinh nghiệm mà thôi.
Cô gái thực tập sinh này cũng không phải người nói nhiều, rất nghiêm túc học tập.
Đến giờ tan làm, đối phương chào cô, đeo túi xách rồi rời đi. Đàm Duy gật gật đầu nói: “Mai gặp nhé.”
Sau đó cô đi vào nhà vệ sinh, bụng cô có chút đau, quả nhiên là đến kỳ.
Ngồi trên bồn cầu một lúc, cô nghe thấy cửa buồng bên cạnh được mở ra, một người đi vào, truyền đến tiếng trò chuyện lí nhí.
“Ngày đầu tiên của tớ ở bộ phận bán lẻ đã kết thúc viên mãn rồi. Sáng nay lúc báo danh căng thẳng quá, chị quản lý đang mắng người.”
“Nhưng mà, chị mentor của tớ, chị ấy siêu cấp nice luôn, mời tớ uống cà phê, còn tặng tớ một cái móc khóa nữa.”
“Tớ về nhà ngay đây, tuyệt đối không để công ty bóc lột không công một phút tăng ca nào của tớ. A a a, còn có vài chuyện khác, về nhà tớ kể cho cậu nghe!”
…
Đàm Duy hắt xì một cái, mũi ngứa quá, còn có chút xấu hổ.
Người bên cạnh nghe thấy tiếng động thì lập tức ngừng nói chuyện, sau đó là tiếng bồn cầu xả nước, rồi tiếng người rời đi.
Một lát sau Đàm Duy mới đi ra, lại không nhịn được muốn cười, buồn cười quá.
Lúc cô mới vào làm, từng bị Cố Văn chế nhạo, nói rằng doanh nghiệp nước ngoài là một nơi tập kết tiếng Anh bồi, chẳng mấy chốc cô sẽ gia nhập vào hàng ngũ đó, khuyên cô bớt làm màu đi.
Cô đã phải thích ứng một thời gian. Cô gái này so với cô thích ứng tốt hơn. Con người rất dễ bị môi trường ảnh hưởng. Cô bỗng nhiên nhớ lại ngày hôm qua, Enzo nói: “Các cô phối hợp với nhau đi”, thực ra là muốn nói: “align một chút”.
Anh nói lúc anh mới vào cũng luân chuyển qua lại giữa các bộ phận, không biết, liệu anh có từng giống như những người mới bây giờ, không có lòng trung thành không?
Đàm Duy rửa tay, thấy khuôn mặt mình trong gương, bỗng nhiên lại có chút tức giận, tại sao cô phải nghĩ đến anh?
Dựa vào cái gì?
Đàm Duy cũng chuẩn bị thay đồ về, đã đến giờ tan làm của cô. Lâm Hiểu Bội gọi cô qua, nói rằng tháng này trung tâm thương mại cho điểm cửa hàng rất thấp.
Chắc là cấp trên của Lâm Hiểu Bội đã tìm chị ta.
Đàm Duy không phải người mới, có thể để công ty bóc lột không công thời gian tăng ca của mình. Cô cần phải lấy lòng cấp trên, vô tư cống hiến tăng ca.
Thế là hai người cùng đi lên văn phòng ở tầng cao nhất, nói chuyện với người bên bộ phận hoạt động, nhưng cũng không nói ra được điều gì.
Lúc đi xuống, mặt mày Lâm Hiểu Bội không vui, khoanh tay hỏi Đàm Duy: “Em nói xem, câu cuối cùng của giám đốc hoạt động đó là có ý gì? Là muốn chúng ta đưa tiền trà nước sao?”
Trước giờ Lâm Hiểu Bội luôn rất cao ngạo, nếu không phải có Đàm Duy ở đó, chắc đã họ đánh nhau rồi.
—— người đó sẽ đánh Lâm Hiểu Bội.
Đàm Duy suy nghĩ một chút, “Chắc là không có ý gì đâu ạ, marketing là quyết sách của cấp trên, không liên quan đến chúng ta. Điểm của cửa hàng là do quản lý tòa nhà chấm.”
“Quản lý tòa nhà mới đến họ gì?” Lâm Hiểu Bội vừa hỏi xong câu này, điện thoại của Đàm Duy vang lên. Chị ta thở dài: “Em cứ nghe điện thoại trước đi.”
Đàm Duy lấy điện thoại ra xem là một dãy số, cô chưa từng lưu, cô đoán là khách hàng, cô đi sang một bên khác để nghe máy.
“Hôm nay em làm ca sáng, bây giờ tan làm rồi sao?” Giọng nói ở đầu dây bên kia, ngược lại làm cô cảm thấy bất ngờ.
Sao anh biết cô làm ca sáng? “Có việc gì không ạ?” Cô hỏi.
Chu Giác nói: “Anh đến đón em, bây giờ đi được chưa?”
Khóe miệng Đàm Duy cười lạnh,cô đạm bạc nói: “Bên em vẫn còn chút việc, nói sau đi.”
Sau đó cô nhanh chóng cúp máy, nhét vào túi. Lâm Hiểu Bội hỏi cô: “Bạn trai thúc giục à?” “Không phải, là tiếp thị bán hàng.”
Lâm Hiểu Bội tiếp tục chủ đề lúc nãy: “Quản lý tòa nhà mới đến là con gái đúng không, họ gì?”
Thường thì Đàm Duy tiếp xúc với họ nhiều hơn, vì phải phụ trách một số việc vặt hằng ngày. Cô lấy điện thoại ra xem, “Không biết họ gì, em có thêm WeChat, nói chuyện vài câu, không thấy có ý kiến gì với chúng ta cả.”
“Xem ra đúng là cần phải làm tốt quan hệ với họ. Vậy đi, em tìm một ngày hẹn họ ra uống cà phê.” Lâm Hiểu Bội cũng biết, mình không làm được chuyện hạ mình này.
Đàm Duy không tỏ ra khó xử: “Dạ được, để em xem sao.”
Cô từ hành lang đi ra, bị gió lạnh thổi qua, rất muốn rụt cổ lại.
Chiếc xe màu đen đó đỗ ở ven đường, nháy đèn với cô. Đàm Duy không giả vờ như không thấy mà cô đi thẳng qua.
Kéo cửa xe ra, cô ngồi xuống, nghe thấy anh lấy một câu trong công việc làm lời mở đầu: “Chuyện ngày hôm qua đã giải quyết xong chưa?”
“Xong rồi ạ.” Đàm Duy thầm nghĩ anh đúng là một kẻ cuồng công việc, không phải là gọi cô đến để nói chuyện công việc đấy chứ?
“Tối nay em muốn ăn gì?” Thế mà anh bỗng nhiên đổi chủ đề.
“Em bắt đầu giảm cân rồi.” Cô đã từng bắt đầu vô số lần giảm cân, cũng không tính là nói dối, hôm nay đúng là không có khẩu vị.
Câu trả lời này khiến người ta bất ngờ. Cô không phải thuộc dạng béo, thậm chí lúc ôm có thể cảm nhận được cô rất gầy, không cần giảm cân, cô cũng rất thích ăn.
Anh đưa tay ra vỗ vỗ đầu cô, có ý an ủi, hỏi: “Có muốn ăn lẩu không?”
Đàm Duy thầm nghĩ người này đúng là, anh không vui thì lạnh mặt với người khác, phớt lờ tin nhắn, bây giờ lại như không có chuyện gì xảy ra mà đến dỗ dành người ta.
Cô đi thẳng vào vấn đề: “Hôm qua anh không trả lời tin nhắn của em.”
Chu Giác sững sờ một chút rồi phản ứng lại, mở điện thoại ra, lướt xuống dưới, thấy tin nhắn cô gửi từ sáng hôm qua, đúng là đã bị anh bỏ qua. Anh xin lỗi cũng rất nhanh, “Xin lỗi em, anh không nhìn thấy. Em tìm anh có chuyện gì muốn nói à?”
Đàm Duy nói: “Không phải anh không thấy, mà là anh cố tình lờ đi, đúng không?” Chu Giác nghe vậy nhíu mày, sau đó giải thích: “Hôm qua anh xử lý quá nhiều việc, không phải là lờ tin nhắn em đi, tin nhắn của em bị trôi xuống dưới.”
Anh đưa điện thoại cho cô. Có quá nhiều nhóm chat và người liên lạc, vô cùng khoa trương, phải lướt mấy màn hình mới có thể thấy tên cô.
Anh ghi chú cho cô, chính là Vivi.
Đàm Duy có chút bất ngờ, anh thế mà lại đưa thẳng quyền riêng tư của mình, nơi chứa đựng danh sách liên lạc đủ loại, cứ thế cho cô xem.
Chính cô cũng không thể làm được điều đó.
Có lẽ lời xin lỗi của anh lúc này là có thành ý, nhưng Đàm Duy cũng không phải là người dễ dàng tin tưởng người khác. Lý do này cũng không đủ thuyết phục.
“Những tin nhắn quan trọng, anh lại bấm vào trả lời kìa.” Cô nói. “Anh xin lỗi.”
“Em có thể hiểu anh bận rộn, công việc của em cũng không thoải mái, bị anh chỉ trích trong công việc em không hề oán hận. Nhưng em không thích cách xử lý của anh trong chuyện riêng tư, bốn chữ ‘tạm thời không rảnh’ gõ ra chỉ mất vài giây, cũng không khó.”
Anh nhìn cô, ánh mắt đã có chút dịu dàng: “Ngày mai anh đi rồi, tối nay chúng ta…”
“Anh đã cho em leo cây hơn ba mươi tiếng đồng hồ. Để công bằng, em cũng sẽ không đồng ý với yêu cầu lần này của anh. Em cũng phải cho anh leo cây lại thì em mới có thể hả giận.” Đàm Duy nói: “Anh không có ý kiến gì chứ?”
------oOo------