Đàm Duy tỉnh dậy lúc 8 giờ sáng, nhận được một tin nhắn WeChat.
Enzo: 【 Tuần này anh ở Thượng Hải, có việc thì gọi điện cho anh, tự chăm sóc bản thân nhé. 】
Cô nhìn mấy chữ này rất lâu. Anh thường xuyên đi công tác, thỉnh thoảng sẽ nói cho cô biết, nhưng cũng chỉ là nói miệng cho xong chuyện.
Đây có được tính là báo cáo lịch trình không?
Tâm trạng của cô theo tin nhắn WeChat này mà dịu đi, thế là cô trả lời tin nhắn cho anh.
Vivi: 【 Vâng ạ. 】
Vivi: 【 Em dậy đi làm đây! 】
Nếu anh đã cho cô một cái thang đi xuống, cô sẽ không cứng đầu không chịu xuống nước, bởi vì cô cũng không thích giận dỗi, cô muốn nhanh chóng làm hòa với anh.
Còn về một vài va chạm nhỏ, cô cảm thấy có thể giải thích rõ ràng hoặc là phớt lờ đi.
Diệp Hiểu Hàng mua bữa sáng trở về, nhìn nhìn cô, hỏi: “Hôm nay ngực còn đau không?”
“Đỡ nhiều rồi, tớ đoán chắc là do mặc quần áo không phù hợp.” Đàm Duy lau mặt đi ra.
Diệp Hiểu Hàng nói: “Tớ đã hẹn phòng khám cho cậu vào thứ năm rồi, cậu nghỉ ngơi, vẫn là nên đi bệnh viện xem một chút đi.”
“Không cần đi đâu, loại đau nhẹ này không phải thường xuyên xảy ra sao, bác sĩ chắc chắn sẽ đuổi tớ về thôi.”
Các thủ tục liên quan đến việc ra nước ngoài của Diệp Hiểu Hàng đã làm xong, ký túc xá của trường cũng đã trả, khoảng thời gian này cô ấy đang ở cùng Đàm Duy. Cô ấy rót cho Đàm Duy sữa bò nóng. “Không phải cậu còn chưa trang điểm sao? Có kịp không?”
Đàm Duy chậm rãi nói: “Thôi kệ, tớ đến cửa hàng trang điểm sau.” Diệp Hiểu Hàng lại hỏi: “Chuyện kia giải quyết xong chưa?”
“Ừm, Chu Giác giúp tớ giải quyết rồi.”
Diệp Hiểu Hàng không nói gì nữa, ngồi xuống ăn bữa sáng. Đàm Duy không đủ thời gian, cầm một lát bánh mì nhét vào miệng, vội vàng ra cửa.
Buổi chiều, Lục Văn Tâm gửi tin nhắn đến, xác nhận thời gian với Đàm Duy.
Năm ngoái Lục Văn Tâm đã giới thiệu cho Đàm Duy hai người bạn, hôm nay người đến chính là một trong số đó, cô Ngô.
Cô Ngô là người rất khách sáo, nhưng lúc thật sự bàn chuyện làm ăn, ít nhiều có vẻ phòng bị. Nhưng có Lục Văn Tâm đi cùng, có thể xóa bỏ rất tốt tâm lý đề phòng của cô ấy đối với nhân viên bán hàng, toàn bộ quá trình diễn ra thuận lợi.
Cô Ngô cũng mua rất nhiều thứ, giúp cô tăng vọt doanh số ngoài mong đợi.
Đàm Duy có thể cảm nhận được Lục Văn Tâm đang chìa cành ô-liu với mình. Giới thiệu khách hàng thì không có gì lạ, nhưng đi cùng còn giúp cô nói chuyện, điều này lại mang ý nghĩa phi thường.
Mặc dù không biết tại sao, cô thầm nghĩ, cô nhất định phải tìm một cơ hội để cảm ơn Lục Văn Tâm.
Lúc trò chuyện, cô Ngô tiết lộ rằng cô ấy có một nhà máy rượu ở nước ngoài, và còn kinh doanh một hầm rượu ở Bắc Kinh. Đàm Duy rất ngạc nhiên nói: “Thật sao ạ?”
“Em thích rượu à? Chị gửi cho em một thùng nhé.”
“Không cần đâu ạ, em chỉ hơi tò mò thôi, em không có nghiên cứu gì về rượu cả.”
“Chờ em có thời gian có thể đến hầm rượu của chị nếm thử, uống nhiều là có thể hiểu thôi.” Cô Ngô nói.
Lục Văn Tâm nói: “Đừng chờ có thời gian nữa, Vivi, lát nữa không phải tan làm sao, chúng ta đi cùng nhau đi.”
“A? Như vậy không hay lắm đâu ạ?”
“Có gì mà không tốt?” Lục Văn Tâm nháy mắt với cô. Lúc cô Ngô đi vệ sinh, Lục Văn Tâm nói với Đàm Duy: “Người này thật sự có tiền, em đừng có ngốc, xã giao là phải có qua có lại.”
Đàm Duy lập tức hiểu ra, xã giao hướng lên trên chỉ dựa vào nịnh nọt là vô dụng, phải có chủ đề để nói, phải có giá trị.
Cô nói: “Lát nữa em mua mấy chai rượu.”
“Thông minh.” Lục Văn Tâm khen cô, sau khi cô Ngô vào, họ lập tức không nói gì nữa.
Sau khi tan làm, Đàm Duy cùng Lục Văn Tâm và cô Ngô hẹn ăn tối, sau đó lại đến hầm rượu ngồi một lát. Cô Ngô rất có hứng thú giới thiệu cho Đàm Duy về các loại nho, phương pháp sản xuất.
Đàm Duy không có hứng thú với những thứ này, nếu không phải khách hàng mời, cô sẽ không đến. Nhưng cô lại nhớ đến Chu Giác, có phải anh rất thích rượu không?
Cô Ngô kể cho cô nghe về các nhà máy rượu nổi tiếng, tốt nhất là Romanée-Conti. Đàm Duy nghiêm túc nghe xong, chọn một chai có niên
đại rất tốt, cũng rất dễ bảo quản.
“Em mới nhập môn, có thể chọn một chai vài trăm tệ, cũng không tệ đó.” Cô chọn chai hơn vạn tệ, uống mà không hiểu sẽ thành lãng phí.
“Không sao ạ, chị nói chuyên nghiệp quá làm em xúc động muốn mua, vừa hay có thể tặng ạ.” Đàm Duy cười nói. “Đúng rồi, chai rượu này tặng người khác sẽ tăng thêm thể diện cho em đúng không ạ?”
Cú tâng bốc này quá mức chính xác, đánh trúng vào điểm của cô Ngô. “Nhân viên bán hàng các em đều giàu như vậy à, ra tay rộng rãi thế?”
“Làm gì có ạ, thuần túy là người làm công thôi. Em chỉ đơn thuần là tin tưởng chị, vì sự chuyên nghiệp của chị mà chốt đơn.” Bản thân Đàm Duy là nhân viên bán hàng, đương nhiên biết nhân viên bán hàng thích nhất khách hàng khen họ điều gì.
Được khen ngợi về sự chuyên nghiệp, tạo ra sự tin tưởng đủ lớn… Cảm giác thành tựu như vậy là có thể bù đắp cho một phần lợi ích bị mất đi.
“Làm gì có chuyện đó chứ.” Miệng cô Ngô cong lên đặc biệt vui vẻ,
khoác tay Đàm Duy nói: “Chai rượu này là đồ quý riêng của chị, nếu em đã có mắt nhìn như vậy, lại còn tin tưởng chị đến thế, chị cũng chỉ có thể đau lòng mà nhượng lại vật yêu thích thôi.”
“Thật sao ạ, cảm ơn chị nhiều!” “Nhưng mà, em tặng cho ai vậy?” “Bạn trai ạ.”
“Chậc chậc chậc.” Cô Ngô thầm nghĩ tặng bạn trai chai rượu đắt như vậy, chứng tỏ đối phương cũng không phải người tầm thường. Nhà giàu mới nổi thì nhiều, người có gu thì hiếm, xem ra có giá trị để kết giao. “Em đúng là người biết điều.”
Lục Văn Tâm ngồi trên sofa, nhìn Đàm Duy, nghĩ rằng cô thực ra đã sớm không còn là cô gái nhỏ đơn thuần, cũng đã nhuốm mùi của một yêu tinh chốn công sở rồi.
Qua hai ngày nữa thì Lục Văn Tâm sẽ kết thúc kỳ nghỉ, cô ta sẽ bay đến Thượng Hải, tham gia một buổi tiệc tối của một thương hiệu. Sau khi kết thúc thì nhìn thấy Chu Giác.
Anh đã ở bên này công tác gần một tuần rồi.
Nhân viên đã bắt đầu dọn dẹp hiện ở trong đó, khách sạn Lục Văn Tâm ở ngay bên cạnh, nên không vội đi.
Hai người trò chuyện một lát, đứng trên sân thượng hóng gió, Lục Văn Tâm bỗng nhiên nói với Chu Giác: “Hai ngày trước em có dẫn bạn đến cửa hàng của các anh ở Bắc Kinh.”
“Chuyện này không phải rất bình thường sao?” Chu Giác nói. “Là Vivi tiếp đãi.”
Cả đêm Chu Giác phải xã giao, uống rất nhiều rượu, lúc này rất mệt, nhưng gió thổi một lúc, đầu óc anh lại tỉnh táo trở lại. Anh có một chút do dự có nên tiếp lời của Lục Văn Tâm hay không.
“Cô ấy là bạn gái của tôi.”
Lục Văn Tâm nói: “Biết em đoán ra bằng cách nào không?”
Chu Giác rất bình thản: “Em thấy à?”
“Hai người cùng lúc xuất hiện ở khách sạn ngoại ô, mặc dù Vivi tìm cớ rất hay, nhưng em không tin.”
Lúc đó Lục Văn Tâm nghe Đàm Duy miêu tả, lập tức cảm thấy cô có chút buồn cười, cũng có chút đáng yêu. “Nhưng anh yên tâm, hai người yêu đương bí mật, em sẽ không nói ra đâu.”
Chu Giác chạm nhẹ ly champagne của mình vào ly của cô ta. “Được, phiền em về mặt kinh doanh chiếu cố cô ấy nhiều hơn.”
Lục Văn Tâm ngẩn người kinh ngạc. “Anh đúng là, bất cứ ai cũng có thể bị anh lợi dụng, còn tiện thể giới thiệu mối quan hệ cho bạn gái anh đúng không?”
Sao lại có cảm giác vừa cho vừa nhận thế này?
Cạnh tranh nơi công sở chính là mạng lưới quan hệ, tài nguyên, và năng lực tổng hợp. Anh đương nhiên sẽ không thanh cao đến mức cho rằng Vivi không cần những thứ này. Những thứ cô thiếu trong công việc, nếu anh có, anh sẽ cho cô.
Chu Giác đồng ý: “Ân tình này ghi vào chỗ tôi.”
“Anh có thể điều cô ấy đến bộ phận khác, không cần thiết phải vất vả như vậy. Bạn trai như anh hoàn toàn có năng lực đó.” Lục Văn Tâm nói: “Cũng không cần phải phiền người khác để mắc nợ ân tình.”
“Cô ấy có kế hoạch sự nghiệp của riêng mình.” Chu Giác cũng không cho rằng bộ phận bán lẻ kém hơn, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chức vụ và giới tính của tôi và cô ấy có quá nhiều yếu tố xen vào, không tiện
lắm. Sự dìu dắt giữa phụ nữ với nhau sẽ thuần túy hơn một chút, sẽ không gặp phải những nghi ngờ vô cớ.”
Lục Văn Tâm phán đoán anh là một người đàn ông chung thủy điển hình, việc xây dựng quan hệ với bạn đời là điều không dễ dàng. Tiếp xúc với Vivi, ít nhiều có thể phát hiện ra một vài manh mối về sự phát triển
của mối quan hệ này: “Ở một góc độ nào đó, cô ấy rất giống anh.” “Giống thế nào?”
Lục Văn Tâm úp úp mở mở. “Công việc là thứ mài giũa con người. Anh đừng biến một cô gái đơn thuần trở nên giả tạo giống như anh.”
Lục Văn Tâm là bạn nhiều năm của Chu Giác, nhưng anh cũng không có hứng thú bàn chuyện riêng tư trong giờ làm việc, huống chi còn là chuyện riêng của nửa kia.
“Anh nói ân tình ghi vào chỗ anh, anh định trả thế nào?”
“Em có thể đề xuất, trong phạm vi hợp lý tôi có thể.” Chu Giác không sợ không trả được ân tình, lại nghiêm túc nói: “Từ góc độ công việc, Vivi là một người đáng tin cậy, cho dù không có quan hệ của tôi, tôi đề nghị em có thể tìm hiểu cô ấy sâu hơn, tương lai cô ấy có thể là mối quan hệ của em.Chỉ là thời gian làm việc của cô ấy ngắn, không có nghĩa là cô ấy
yếu.”
“Anh đánh giá bạn gái mình rất cao.”
“Phân tích khách quan thôi” Anh nói: “Em có thể tin tưởng vào phán đoán của tôi.”
…
Chu Giác trở lại khách sạn đã là 1 giờ sáng,chắc cô đã nghỉ ngơi, anh không tiện nhắn tin nữa.
Họ ở bên nhau quá ít, thời gian bên nhau lại dùng vào việc phát triển các hành vi thể xác. Anh phải thừa nhận, anh không đủ hiểu biết về những suy nghĩ thật sự của Vivi.
Anh vừa tắm xong từ phòng tắm bước ra, điện thoại vứt trên giường rung lên, lại là cô gọi đến.
“Alo, bây giờ anh có thời gian trò chuyện với em không?” Giọng Đàm Duy nghe có vẻ hưng phấn, xen lẫn ý tứ lấy lòng và ngoan ngoãn.
Giống như mâu thuẫn giữa họ chưa từng tồn tại.
Chu Giác rất ngạc nhiên, theo bản năng lại xem giờ, có chút ý trách cứ: “Sao em còn chưa ngủ?”
“Cãi nhau với anh, em ngủ không được.” Đàm Duy nói như vậy, nhưng giọng điệu lại cao lên. “Anh vẫn còn giận em à?”
“Không có.”
“Vậy em cũng không giận anh nữa, chúng ta xem như hòa nhau nhé.” Cô nằm trên giường lăn qua lăn lại, trong cổ họng nhẹ nhàng phát ra một tiếng thở dài. “Anh đoán xem em làm sao mà biết bây giờ có thể gọi điện cho anh?”
Chu Giác nghe giọng làm nũng của cô, cảm xúc phiền muộn cũng tan thành mây khói. Anh ngồi bên cửa sổ nhìn dòng nước sông Hoàng Phố chảy, cùng cô trẻ con một chút cũng được, anh nói: “Anh không biết, em nói cho anh nghe đi.”
Đàm Duy tiết lộ đáp án: “Bởi vì em rình coi vòng bạn bè của Slin, chị ấy kết thúc công việc rồi đi ăn khuya. Nhưng anh chắc chắn sẽ không đi.”
“Tự tin như vậy sao?”
“Kết quả không phải đã chứng minh rồi sao?” Cô hơi đắc ý. “Em rất hiểu anh mà.”
Chu Giác bị cô chọc cho bật cười, đúng không? Cô thật sự hiểu anh sao? “Vivi, tuần sau em có thời gian không?”
Đàm Duy cảm nhận được anh sắp nói gì, lập tức mở miệng trước một bước: “Có ạ, anh về rồi, chúng ta nói chuyện một chút về những chuyện xảy ra gần đây được không ạ?” Cô còn vội vã giải quyết vấn đề hơn cả anh.
“Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, anh sẽ về rất nhanh thôi.” Giọng anh thấp và dịu dàng nói với cô, nhưng trái tim lại tê dại đau nhói trong một vài khoảnh khắc.
“Vâng ạ. Vậy em ngủ đây.” “Ngủ ngon, Vivi.”
Đàm Duy cúp điện thoại, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống. Cô vùi đầu vào trong chăn, mắt cô có chút ươn ướt, rất nhanh cô khóc nấc lên.
Rõ ràng trong điện thoại anh đã dịu dàng nói với cô phải ngoan ngoãn, nói với cô ngủ ngon, nhưng cô lại cảm thấy đối phương đã đi rất xa rồi.
Trong mối quan hệ yêu đương, cô không ngại nhún nhường một chút. Cô cũng ý thức được sự chung sống nhìn bề ngoài như gió êm sóng lặng nhưng thực chất đã xảy ra vấn đề.
Đó là một loại tâm lý rất mâu thuẫn trong mắt người ngoài. Là cô thích Enzo trước, nhưng cô lại không dám lún quá sâu.
Giống như đầu tư, cô chỉ dám ném vào đó một phần,cô không thể nào đem toàn bộ gia sản ném vào đầu tư vậy.
Cô cũng xác định mình rằng cô vô cùng nghiêm túc, trong mỗi lần ở bên nhau cô luôn cố gắng cho anh đủ giá trị cảm xúc, làm cho cảm giác yêu đương của cả hai tốt đẹp. Dù một khắc trước bản thân cô có suy sụp đến đâu, cô cũng sẽ không mang cảm xúc tiêu cực đi gặp anh, cho dù cô biết như vậy là rất mệt.
Yêu đương chẳng phải là như vậy sao?
Tại sao vẫn sẽ xuất hiện những vấn đề mà cô không hiểu được?
------oOo------