Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 81

Đàm Duy hỏi thời gian anh trở về, vừa hay hôm sau cô được nghỉ, nhưng vẫn có vài việc cần giải quyết.

 

Giữa trưa Lâm Hiểu Bội về công ty họp, cô phải đến làm thay một ca, hai người không thể cùng nghỉ một ngày. Buổi chiều còn phải đến nhà

 

một khách hàng để làm dịch vụ hậu mãi, phải đến năm, sáu giờ mới có thể rảnh rỗi.

 

Nói như vậy thì ngày nghỉ của cô chẳng khác nào bị công việc chiếm hết, nhưng không còn cách nào khác, giai đoạn này chỉ có thể như vậy.

 

“Chính là nhà hàng Pháp mà lần đầu tiên anh dẫn em đi, được không ạ? Em sẽ đặt trước.” Cô nói với anh trong điện thoại.

 

“Được.” Giọng anh cũng vô cùng trong trẻo.

 

Chu Giác đi kiểm tra các cửa hàng ở Thượng Hải, tiện thể xem qua các đối thủ cạnh tranh. Anh cúp điện thoại, đi một mạch đến tầng năm, là nơi bán đồ dùng cho trẻ em. Bên cạnh thang cuốn có một cửa hàng mà anh nhận ra.

 

Là thương hiệu con heo màu hồng mà cô thích.

 

Chu Giác rất tự nhiên mà đi vào, bên trong có mấy phụ huynh đang dẫn con đi chọn đồ. Đồng nghiệp đi cùng anh, thấy rõ ràng đây là sở thích cá nhân không liên quan đến công việc, họ cười hỏi: “Enzo có con rồi ạ?”

 

“Không có.”

 

“Ồ, là mua tặng cho con của bạn bè họ hàng à.” Anh ta cũng chỉ nói bâng quơ như vậy, không thể nào cứ im lặng đi cùng sếp được.

 

Chu Giác cầm một con thỏ và một con cáo nhỏ, đi thanh toán. Trong lòng anh theo bản năng cảm thấy cô sẽ thích, vừa chuẩn bị nói với cô thì đã nhận được lời mời vô cùng chính thức do cô gửi tới, thông báo cho anh thời gian và địa điểm gặp mặt.

 

Trên mặt Chu Giác có một ý cười khó phát hiện, anh lại trả lời một chữ “Được”.

 

Đàm Duy nhận được chai rượu mua ở chỗ cô Ngô, do chuyên gia giao tới, bên ngoài còn đóng một cái khung gỗ. Sau khi cô xác nhận ký nhận, nhân viên công tác mới dỡ khung gỗ xuống.

 

Cô tiêu tiền không tính là kiềm chế, nhưng cũng sẽ không vì một chai rượu mà trả một hóa đơn cao như vậy, chỉ là vì cô muốn tặng cho người trong lòng, cô cảm thấy rất đáng giá, cho nên không chút do dự mà mua.

 

Cô thay một chiếc váy chưa từng mặc qua, vội vàng ra cửa, co nghĩ rằng trước bữa tối còn phải quay về trang điểm lại một lần nữa.

 

Trong cửa hàng mọi thứ vẫn bình thường.

 

Buổi chiều đến nhà khách hàng cũng khá thuận lợi, kết thúc công việc, Đàm Duy ngồi trên xe về nhà, đã bắt đầu mong chờ khoảng thời gian buổi tối.

 

Về đến nhà sớm hơn dự kiến vài phút, vừa vào cửa cô đã nhận được điện thoại từ cửa hàng. “Có khách hàng có vấn đề hậu mãi đến cửa hàng ạ.”

 

Đàm Duy hỏi: “Khách của ai? Nhân viên bán hàng tiếp nhận không đi làm sao?”

 

“Là khách của Cloe, bây giờ trong cửa hàng khách rất đông, mọi người vô cùng bận. Cửa hàng trưởng tạm thời đi ra ngoài rồi ạ.” Đồng nghiệp nói: “Hay là chị qua đây một chuyến?”

 

Nói thật, nội tâm Đàm Duy có chút kháng cự, xử lý vấn đề khiếu nại của khách hàng vô cùng phiền phức, nhưng cô vẫn đồng ý, hơn nữa còn dặn dò đồng nghiệp: “Mời khách vào phòng nghỉ, chuẩn bị chút đồ uống, an

 

ủi cảm xúc của khách trước, tạm thời đừng nói chuyện quá nhiều với khách.”

 

“Vâng ạ.”

 

Thế là, Đàm Duy giày cũng chưa kịp đổi đã lại ra cửa. Lúc chạy tới, khách hàng đã chờ đến sốt ruột, thấy cô, đứng dậy xối xả mắng mỏ: “Cô là giám sát à?”

 

“Vâng, tôi đến để tìm hiểu tình hình trước, xin quý khách hàng chờ một lát.” Đàm Duy nói.

 

“Có gì mà tìm hiểu, trả hàng cho tôi.”

 

Đàm Duy chỉ có thể cười làm lành, nhắc lại: “Tôi xem ID của cô, là đơn hàng từ ba tháng trước. Không phù hợp với quy trình trả hàng, bên tôi sẽ tìm cách giúp cô làm thủ tục sửa chữa, bảo trì.”

 

“Sao có thể?” Khách hàng lập tức nổi nóng: “Nhân viên bán hàng của tôi nói với tôi là có thể trả.”

 

“Ai nói ạ?”

 

“Chính là Cloe, cô ta nói với tôi.” “Chuyện này có lẽ có hiểu lầm nào đó.”

“Cô cho rằng tôi đang lừa cô sao?” Khách hàng yêu cầu trả hàng một cách có lý có tình như vậy, tất nhiên có căn cứ của mình. Cô ta lấy lịch sử trò chuyện WeChat ra cho Đàm Duy xem.

 

Đúng là WeChat của Cloe, sau khi khách hàng đã nói rõ tình trạng sử dụng sản phẩm và thời gian mua, cũng biết được vấn đề nằm ở việc sử dụng không cẩn thận, cô ta vẫn nói với khách hàng là có thể trả hàng.

 

Hơn nữa khi khách hàng tỏ ra lo lắng, cô ta còn bảo đối phương cứ tỏ thái độ cứng rắn một chút, sẽ dễ xử lý hơn.

 

Loại vấn đề này, lúc Cloe còn làm việc không thể nào xuất hiện. Cô ta cố ý. Sau khi từ chức đã đào một cái hố lớn cho Đàm Duy.

 

Sự bất hòa của họ sẽ không vì cô ta từ chức mà chấm dứt, thậm chí cô ta còn cần phải ra đòn cuối cùng, để trả thù.

 

Đàm Duy trả lại điện thoại cho khách hàng. Cô không có cách nào đôi co quá nhiều với khách, cũng không thể phát tiết oán hận vào lúc này, chỉ có thể mau chóng giải quyết vấn đề.

 

“Nhân viên bán hàng này đã từ chức, bây giờ do tôi phụ trách. Điều tôi có thể làm cho cô là gửi về xưởng để sửa chữa, trong thời gian này sẽ cố gắng hết sức cung cấp một số biện pháp khắc phục, để không ảnh hưởng đến sinh hoạt của cô”

 

Khách hàng hỏi: “Biện pháp bồi thường gì?”

 

Cô ta hỏi như vậy chứng tỏ có vài phạm vi bồi thường có thể chấp nhận. Đàm Duy không trả lời ngay. “Tôi cần phải xin chỉ thị của cửa hàng trưởng một chút, sau đó sẽ trả lời lại cho cô được không ạ?”

 

“Được, cô đi đi.”

 

Đàm Duy đóng cửa lại, vừa hay Lâm Hiểu Bội đã về, hai người vào văn phòng thương lượng một chút. Bởi vì giá trị đơn hàng của vị khách này rất lớn, cần phải đưa ra một chút thành ý.

 

“Em định làm thế nào?” Lâm Hiểu Bội hỏi.

 

Đàm Duy nói: “Bình thường thì gửi đi sửa, sau đó từ kho hàng cho mượn hàng mẫu ba tháng, để giữ chân vị khách này, bổ sung một bản thỏa thuận, đến lúc đó sẽ đổi lại hàng hóa.”

 

Phần lớn khách hàng gặp vấn đề hậu mãi rất để ý đến thái độ xử lý của cửa hàng. Phương án này đối với cửa hàng của họ không có tổn thất gì, khách hàng cũng nhận được sự bồi thường tâm lý hài lòng nhất.

 

“Cứ làm vậy đi.”

 

Đây là điểm mà Lâm Hiểu Bội hài lòng về công việc của Đàm Duy,

trước khi ôm vấn đề đến trước mặt lãnh đạo xin chỉ thị, đã chuẩn bị sẵn phương án giải quyết.

 

“Vẫn cần chị ra mặt, phối hợp với em một chút.” “Được.”

Đàm Duy trước khi ra ngoài nhìn vào thời gian trên máy tính, đã 6 giờ, cô phải tốc chiến tốc thắng.

 

Vừa đi đến cửa phòng nghỉ, cô nghe thấy bên trong truyền ra một tiếng tát giòn giã, theo sau là tiếng hét thất thanh bất ngờ không kịp đề phòng, làm thần kinh cô căng thẳng.

 

Lúc Đàm Duy ra ngoài, Stacy bị khách hàng gọi vào rót nước. Khách hàng nhận ra cô ấy là người mới đến, vẫn muốn trả hàng, khách hàng níu lấy hỏi trước đây xử lý như thế nào.

 

Stacy không hiểu rõ tình hình, cũng nói thật: “Sản phẩm đã bán ra ba tháng, không thể trả lại được, công ty có quy định.”

 

“Hoàn toàn không có khả năng sao?”

 

“Hợp đồng bán hàng có ghi mà, nhân viên bán hàng kia nói bậy lừa cô đó, sao có thể thật được?”

 

“Ý của cô là, các cô xem tôi là đồ ngốc?”

 

“A?” Stacy hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe thấy khách hàng nói: “Lúc cầu xin tôi mua đồ thì không phải thái độ này, đến lúc trả hàng thì lôi quy định ra?”

 

Stacy cũng vội đến đứng dậy: “Tôi không rõ, đó là trao đổi giữa nhân viên bán hàng đó và cô, cần phải phân tích cụ thể, cô đừng hỏi tôi.”

 

Khách hàng níu không cho cô ấy đi, trong lúc giằng co, đã tức giận tát cô ấy một cái.

 

Không chỉ khách hàng bên ngoài nghe thấy, Lâm Hiểu Bội và Đàm Duy cũng nghe thấy, vội vàng chạy qua. Cái tát này làm sự việc trở nên phức tạp.

 

Mặt Stacy đỏ bừng một mảng, rơi nước mắt kể lại mọi chuyện vừa xảy ra. Khách hàng sau khi kinh hoàng thất thố, lại lần nữa trở nên mạnh mẽ, không chịu hợp tác nữa.

 

Đàm Duy nói: “Về vấn đề sản phẩm, chúng tôi sẽ giải quyết theo quy trình; nhưng cô đã đánh đồng nghiệp của tôi, đây là tổn thương thân thể, xin cô hãy xin lỗi đồng nghiệp của tôi.”

 

Lâm Hiểu Bội nhỏ giọng nói: “Em điên rồi sao?” Bảo khách hàng xin lỗi?

 

“Nếu đã động thủ, tính chất đã khác rồi.”

 

Lâm Hiểu Bội thấy thái độ của cô như vậy, chị ta không để cô nói chuyện nữa, che ở phía trước rồi lập tức xin lỗi khách hàng. Chị ta bảo người khác đưa Stacy ra ngoài, và bảo Đàm Duy cũng cùng chị ta ra ngoài nói chuyện.

 

“Cứ theo phương án vừa rồi của em, nói chuyện tử tế với người ta.” Lâm Hiểu Bội trực tiếp ra lệnh cho cô: “Làm dịu mâu thuẫn, đừng nhắc đến chuyện xin lỗi gì nữa.”

 

“Chị nghĩ khách hàng còn đồng ý với phương án ban đầu sao? Cô ta đã ngượng quá hóa giận, đang trút giận đấy.”

 

Lâm Hiểu Bội mới phát hiện Vivi ngày thường thậm chí sẽ không nói một câu phản bác cấp trên, nhưng trong sự việc này lại bướng bỉnh đến vậy.

 

Phản ứng của cô, làm Lâm Hiểu Bội cảm thấy ngạc nhiên, đây không phải là một dấu hiệu tốt.

 

“Em muốn thế nào? Nếu khách hàng không xin lỗi, em còn muốn báo cảnh sát sao?”

 

“Em quả thực có cân nhắc đến việc này.”

 

Lâm Hiểu Bội cười lạnh: “Ngành này ai mà không chịu ấm ức, em bị khách hàng gây khó dễ ít sao? Tại sao đến lượt Stacy thì lại không được? Cô ấy chỉ là một người mới!”

 

“Vâng, em kiếm tiền là để chịu ấm ức, nhưng,” cô khẽ dừng lại, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, người mới… ai cũng có giai đoạn là người mới. Cô nói tiếp: “Nhưng mà Wendy, bản chất là chúng ta đến để làm việc, không phải đến để chịu tổn thương thân thể.”

 

“Ha ha, em nói hay lắm, nhưng thực tế là chúng ta phải ngậm đắng nuốt cay.”

 

“Nhưng nếu em là quản lý, thì không chỉ phải chịu trách nhiệm với khách hàng, mà còn phải chịu trách nhiệm với nhân viên dưới quyền của mình.” Thái độ của Đàm Duy trở nên cứng rắn: “Em không thể để cô ấy lúc đi làm, ngay cả quyền lợi cơ bản nhất cũng không được đảm bảo.”

 

Lâm Hiểu Bội nhìn cô: “Vivi, nếu người quản lý nào cũng giống như em, có nhiều lòng đồng cảm như vậy, còn có thứ gọi là thiện lương, sẽ rất mệt mỏi.”

 

Đàm Duy không trả lời câu này, nó đã đề cập đến sự khác biệt cơ bản nhất trong công việc giữa cô và Lâm Hiểu Bội. Công việc quả thực cần phải dốc toàn lực, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là đi làm kiếm tiền, cô có điểm mấu chốt của riêng mình. Cô lại không phải nghèo đến phát điên.

 

Điện thoại của Lâm Hiểu Bội reo lên, cô ấy đi sang một bên nhận máy.

 

Đàm Duy sờ trán mình, thực ra lời nói ra rất bình tĩnh, nhưng cô lại cảm thấy gân xanh trên trán mình nổi lên. Sau khi xác nhận không có, cô mới thở ra một hơi.

 

Đã gần 7 giờ.

 

Cô không thể nào đúng hẹn đến nhà hàng được, trong lòng uể oải và khó xử, đành phải gửi cho anh một tin nhắn, nói rằng mình sẽ đến muộn

 

khoảng một đến hai tiếng, nếu anh không đợi được, có thể đổi thời gian ăn bữa cơm này.

Rất nhanh Chu Giác đã trả lời. Enzo: 【 Em cứ từ từ. 】

Không cần giải thích, anh đã biết, lý do cô không thể đến hẹn chỉ có thể là công việc.

 

Lâm Hiểu Bội đi tới. “Bây giờ chị phải họp video nửa tiếng, em đi trấn an khách hàng trước đi, nói không cần xin lỗi, giải quyết vấn đề của khách xong rồi tính.”

 

“Vâng.”

 

“Còn nữa, đừng để cấp trên biết chuyện này.” “Vâng.”

Dù họ vừa mới cãi nhau thế nào, vấn đề hàng đầu vẫn là giải quyết vấn đề, đây đã là hành vi theo bản năng của nghề này. Đàm Duy liếc nhìn Stacy, người có khuôn mặt bị khách hàng đánh sưng lên. Một cô gái

khác đang dùng túi đá giúp cô ấy chườm lạnh để giảm đau.

 

Đàm Duy có chút không nỡ, cô sẽ tính món nợ này lên đầu Cloe.

 

Việc tái thiết lập cầu nối tin tưởng với khách hàng không hề dễ dàng. Trước khi vào phòng nghỉ, Đàm Duy sắp xếp lại suy nghĩ một lần nữa, sau đó thở ra một hơi thật mạnh.

 

Giai đoạn này cô còn chưa ý thức được, mỗi lần nuốt vào năng lượng tiêu cực, giống như một cây kim thép đâm vào cơ thể cô, khi số lần đủ nhiều, sẽ hình thành một cái lỗ lớn lọt gió.

 

Quá trình thương lượng đưng nhiên cũng rất khó khăn, phải để đối phương tiếp tục trút giận, cô giống như một tấm thảm hút âm bị giẫm dưới chân, hấp thu toàn bộ. Cho đến khi tiếng nhạc đóng cửa của trung tâm thương mại vang lên, cô mới nhận ra đã là 10 giờ rưỡi.

 

“Nếu hàng đổi về còn có khuyết điểm, tôi sẽ tiếp tục khiếu nại các cô.” Khách hàng đứng dậy.

 

Đàm Duy cũng theo đó đứng dậy, đầu gối rất mỏi, suýt nữa không đứng vững. Cô vịn vào sofa, còn định nói thêm gì đó.

 

Stacy gửi cho cô một tin nhắn WeChat: 【Vivi, em không cần lời xin lỗi đâu, cảm ơn chị đã bảo vệ em, thật sự vô cùng cảm ơn. 】

 

Đàm Duy không trả lời cô ấy, không phải không muốn trả lời, mà là sau khi phát ra năng lượng ở tần suất cao, ngay cả sức để nói chuyện cũng không còn. Cho đến lúc tiễn khách ra cửa, trên mặt cô cũng không nặn ra được một nụ cười.

 

——

 

Lúc thay quần áo đi ra, gáy cô như bị người ta nện một búa. Cô lấy điện thoại ra, gọi cho Enzo, không tự tin hỏi: “Anh đi chưa ạ?”

 

“Anh vẫn còn ở bên này.” Chu Giác nói: “Em muốn qua đây sao? Anh đi đón em, hay là em tự đến?”

 

“Em đi tàu điện ngầm qua ạ, xin lỗi anh…” Ba chữ cuối cùng cô thật sự không tự tin, cho nên giọng nhỏ đến mức đối phương cũng không nghe

 

thấy.

 

Đàm Duy may mắn đuổi kịp chuyến tàu điện ngầm cuối cùng, khoảng cách không xa lắm, cô rất nhanh đã đến nơi.

 

Nhà hàng có bức tường rèm màu đen, ở cửa có hai bảo vệ mặc vest đi giày da đứng đó, mặt không biểu cảm nhìn người qua đường. Đàm Duy đứng ở cửa, bức tường phản chiếu bóng dáng của cô, cô phát hiện cho dù cô mặc một chiếc váy mới cũng giống như một con chó tang gia xui xẻo.

 

Cô không vào cửa ngay, mà đứng ở cửa trang điểm lại một lần nữa, sửa sang lại tóc, nhắm mắt lại bình tâm tĩnh khí một lúc, ra lệnh cho bản thân: Cười, mau cười lên cho tao!

 

Đàm Duy cất gương vào trong túi, lúc này mới ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào.

 

Giám đốc nhà hàng đi xuống, thấy cô thì hỏi một câu: “Cô Đàm?” “Vâng ạ.” Đàm Duy hỏi: “Sao anh biết ạ?”

“Xin mời đi theo tôi, anh Chu đã đợi cô rất lâu rồi.” “Vâng, cảm ơn anh.”

Vẫn là con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, vừa tối tăm vừa mờ ảo, là nơi anh quen mời khách hàng ăn cơm. Nhân viên đưa cô đến cửa rồi rất có ý tứ mà rời đi.

 

Trước khi Đàm Duy vào đã thấy bóng dáng anh, anh mặc một bộ vest vô cùng trang trọng, áo sơ mi trắng, vai rộng, tấm kính phản chiếu chiếc ghim cài độc đáo trên cổ áo anh, tỏa ra ánh sáng lạnh lùng.

 

Có lẽ, anh cũng chẳng thèm để tâm đến việc người khác khen anh đẹp trai, Đàm Duy cũng rất ít khi biểu đạt, nhưng không thể phủ nhận điều ban đầu hấp dẫn cô chính là vẻ bề ngoài.

 

Cô muốn đến gần anh, trở thành anh, đuổi kịp và vượt qua anh.

 

Tiếng bước chân của Đàm Duy làm anh giật mình, lúc anh định quay đầu lại, cô đã cúi người xuống, từ phía sau ôm lấy cổ anh. “Em đến rồi!”

 

Giọng cô hưng phấn, lại có chút áy náy: “Để anh đợi lâu rồi, xin lỗi anh.”

 

“Muốn siết chết anh à?” Chu Giác vỗ vỗ cổ tay cô, như đang dỗ trẻ con.

 

Đàm Duy nhoài người tới, thử hôn lên gò má và tai anh. “Đừng giận nữa được không, em xin lỗi anh.”

 

“Không cần lúc nào cũng xin lỗi, anh không dễ giận như vậy đâu.” Anh kéo cổ tay đang siết chặt của cô ra, cô cũng thuận thế buông lỏng, đứng thẳng người, nghe thấy Chu Giác nói: “Ngồi xuống đi.”

 

Đàm Duy cũng không biết như vậy có được tính là dỗ thành công không, thế là cô ngồi xuống phía đối diện của bàn, nhìn thấy mặt anh. Khoảng thời gian này cô rất nhớ anh, nếu không phải đang ở nhà hàng, cô đã muốn ngồi lên đùi anh rồi.

 

Chu Giác thông báo cho phục vụ mang món ăn lên, từ dưới bàn lấy ra một chiếc túi mua sắm đưa cho cô. “Cho em.”

 

Đàm Duy vô cùng bất ngờ, lấy hai con búp bê ra ôm vào lòng, mân mê qua lại, vui vẻ hơn rất nhiều rồi mới nói: “Hôm nay em đến muộn như vậy, anh còn tặng quà cho em.”

 

Chu Giác nhẹ nhàng nhoài người tới, đưa tay vỗ vỗ đầu cô. “Em là vì công việc, đây không phải là sai lầm.”

 

“Em rất thích.”

 

“Lúc đi kiểm tra cửa hàng thì tình cờ thấy, nên anh mua.” Anh nói với cô: “Anh cũng muốn xin lỗi chuyện kia, là anh đã không cân nhắc đến suy nghĩ của em. Em vẫn còn để tâm sao?”

 

Đàm Duy đặt đồ xuống, lắc đầu. “Em biết anh là vì tốt cho em mà.”

 

Cho nên vẫn là để tâm đến việc người khác dò xét sự riêng tư của mình, đúng không? Cô chưa bao giờ là người bị ý chí của người khác lay chuyển, chỉ là nắm vững nghệ thuật ngôn ngữ mà thôi.

 

Chu Giác tạm dừng chủ đề này, nói với cô: “Ăn trước đi.”

 

“Em đói quá.” Đàm Duy cũng thuận theo lời anh nói, đột nhiên lại cảm thấy ngực từng cơn đau rát, cô cảm thấy có liên quan rất lớn đến việc không ăn gì.

 

“Muộn như vậy, là có khách hàng sao?”

 

“Vâng ạ.” Cô nghĩ có nên nói thêm gì đó để giải thích việc mình đến muộn không.

 

“Ký được hợp đồng chưa?” Anh lại hỏi một câu.

 

Đàm Duy không có cách nào thẳng thắn với anh, khách hàng không phải đến để ký hợp đồng, mà là đến để xử lý dịch vụ hậu mãi. Nếu như cấp trên biết cửa hàng của họ thường xuyên xảy ra vấn đề khiếu nại của

 

khách, bản thân cô và Lâm Hiểu Bội sẽ gặp rắc rối. Cô gật đầu: “Ký rồi ạ, nhưng không nhiều lắm.”

 

“Được.”

 

Chu Giác xem cô cúi đầu ăn cơm, ngay cả những chiếc bánh mì nhỏ

trước bữa ăn cũng ăn rất ngon lành, xem ra là thật sự đói bụng. Anh đã đợi cô bốn tiếng đồng hồ, đây không phải là lần đầu tiên, sau này… cũng sẽ không phải là lần cuối cùng.

 

Anh đi công tác về rất bận, đã từ chối bữa tiệc với người phụ trách bộ phận E-commerce, nhưng không ngờ lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn này. Mà trong công việc của Enzo, thực ra không cho phép xảy ra sự cố ngoài ý muốn, cấp dưới của anh hiểu rõ điểm này.

 

Từng hạng mục công việc luôn được sắp xếp rõ ràng, và luôn có cách giải quyết được. Anh có rất nhiều kinh nghiệm và quyền lựa chọn để giải quyết những vấn đề khó khăn trong công việc. Nhưng cô lại không có nhiều, anh biết rõ điểm này.

 

Cho nên, lúc đợi cô, anh đã tĩnh tâm suy nghĩ rất nhiều.

 

Đàm Duy ăn xong, dường như cảm thấy cơ thể đã sống lại,cô đã có chút sức lực, lời nói ra cũng không cần phải dồn sức như vậy nữa.

 

Cô mơ hồ cảm thấy không đúng. Im lặng.

Quá im lặng.

 

Hơn mười một giờ, anh cũng không nhắc cô ăn khuya quá muộn sẽ không tốt cho cơ thể.

 

“Enzo, anh có chuyện muốn nói với em sao?”

 

“Anh chỉ đang nghĩ, công việc đối với em mà nói vô cùng quan trọng.” Chu Giác suy nghĩ một chút. “Tình cảm so với công việc không đáng để nhắc tới, đúng không?”

 

Đàm Duy nhíu mày, lời này nói ra thì là lời thật lòng, nhưng nói ra vào lúc họ đang hẹn hò thì vô cùng không hợp thời.

 

Cô buông lỏng tay cầm nĩa, nó rơi xuống đĩa, phát ra tiếng vang chói tai. Vẻ ngoài của cô sắp không thể ngụy trang được nữa rồi.

“Anh rất để tâm việc em đến muộn, nhưng em thật sự không phải cố ý, là có sự cố ngoài ý muốn xảy ra.” Cô vội vàng giải thích, đầu óc có chút rối loạn, lại nói: “Đối với anh mà nói không phải công việc cũng rất quan trọng sao? Đây là sự cam chịu ngầm của chúng ta mà.”

 

“Anh đang trần thuật sự thật, Vivi, em không cần kích động.”

 

“Em không kích động.” Cô nói như vậy, nhưng giọng điệu lại đang nhanh dần, cũng có chút lạnh lùng. “Công việc này đối với em mà nói, quả thực vô cùng vô cùng quan trọng.”

 

“Tại sao?”

 

Cô nhấn mạnh đến mức có chút thề thốt, làm cho Chu Giác cũng tự nghi ngờ về bản thân, rằng những chú giải trước đây của anh về cô có phần không công bằng. Anh cho rằng, cô chỉ là có lòng tiến thủ mà thôi.

 

“Em không muốn bị tụt lại phía sau.”

 

“Em có bị tụt lại phía sau sao?”

 

“Có, em đã từng.” Đàm Duy nói: “Em đã trải nghiệm sâu sắc nỗi đau khổ khi bị tụt dốc, cho nên phải nắm bắt mọi cơ hội để tiến về phía

trước.”

 

Cửa phòng ghế lô đã đóng, không ai có thể nghe thấy họ nói gì bên trong.

 

Tư duy của Chu Giác rất nhanh, cô vào làm gần ba năm vẫn luôn đi lên, duy nhất là vào năm trước… Anh có chút không dám tin. “Em vẫn còn để bụng chuyện sắp xếp đó?”

 

“Không phải để bụng, là oán hận.” “Oán hận cái gì?”

Trạng thái của Đàm Duy hôm nay quá tệ, cô nhớ lại cái tát đó, nhớ lại lời Lâm Hiểu Bội bảo cô đừng có lòng đồng cảm, đừng có thứ gọi là thiện lương.

 

Tất cả cảm xúc trước khi bước vào cánh cửa này, bị cô giấu trong lòng. Nhưng khi thấy vẻ mặt thờ ơ như không biết gì của anh, bỗng nhiên không kìm nén được nữa.

 

Cô cũng cần phải phát tiết.

 

“Em oán hận anh và Stella có ý kiến bất hòa trong việc ra quyết định làm em gặp họa, oán hận Wendy thiếu tình người, thậm chí còn có chút oán hận Tina. Rõ ràng lúc chị ấy đưa offer cho em, đã nói sẽ bồi dưỡng em, chị ấy còn nói em thông minh, nhất định sẽ có thành tựu, nhưng thấy em như vậy lại đột nhiên mặc kệ em…”

 

Cô biết không nên oán hận bất kỳ ai, chỉ có thể hận bản thân mình yếu đuối.

 

Cô có chút muốn khóc. “Nếu em bị sa thải, hôm nay, anh sẽ không nhớ đến một nhân viên bán hàng tên là Vivi đâu.”

 

“Nhưng ấn tượng sâu sắc nhất của em chưa bao giờ là chuyện làm ăn, mà là nỗi đau khổ khi sự tự tin bị chèn ép toàn diện. Bởi vì đó là lựa chọn của chính mình, không còn mặt mũi để quay đầu lại, em đã tuyệt vọng đến mức mỗi ngày phải xem bói mới có thể gắng gượng qua

được.”

 

“Anh có thấy em luôn để những vật trang trí may mắn trên túi xách, điện thoại, làm những chuyện huyền học rất buồn cười không? Bởi vì lúc em ở dưới đáy vực, nỗ lực đã không còn tác dụng nữa.”

 

Đàm Duy sẽ không khóc, những chuyện đó đã là quá khứ. Khách hàng không tin vào nước mắt.

Nỗi đau khổ của tầng lớp dưới cùng giống như hạt bụi dưới bánh xe lăn, Đàm Duy cũng không mong đợi Enzo có thể đồng cảm với mình, chỉ biết ghi nhớ kỹ loại đau khổ đó, để ngăn mình không bị tụt dốc.

 

Cô thờ ơ ăn thêm một miếng nữa. “Cũng không có gì, trải nghiệm này đối với em mà nói chỉ là một loại roi vọt.”

 

Chu Giác, người vẫn luôn im lặng, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Anh quả nhiên không hiểu, hoặc là nói, không cần phải đi lý giải, đối với anh mà nói không có ý nghĩa.

 

“Xem ra, thành tựu trong công việc mới có thể chữa lành sự suy sụp của em.”

 

Đàm Duy cứng cổ nói: “Đúng vậy.”

 

“Tình cảm là thứ tiêu khiển của em sau những giờ làm việc nặng nề sao?”

 

“Cái gì ạ?”

 

“Đối với em mà nói, nó giống như một công việc cần phải hoàn thành, một sở thích mà em hứng thú, đúng không?”

 

Đàm Duy cảm thấy ấm ức, nhưng lại rất nhanh hồi phục bình thường.

“Trừ những lúc bất đắc dĩ đó ra, mỗi lần em ở bên anh luôn là trạng thái tốt nhất, chúng ta có đủ cảm xúc thăng hoa, thời gian chúng ta ở bên nhau phần lớn là vui vẻ mà.”

 

Ngay cả khi vừa rồi cô đứng bên ngoài muốn khóc, vẫn bước vào với nụ cười tươi chào đón anh, không làm hỏng cuộc hẹn hò lần này.

 

Chu Giác nói: “Đây là cách em lý giải về nhu cầu tình cảm?” “Không phải anh cũng vậy sao?”

Chu Giác cũng không trả lời câu hỏi của cô. “Em theo đuổi sự vui vẻ về tinh thần và kh*** c*m về thể xác; còn cái anh muốn là một mối quan hệ ổn định và trưởng thành.”

 

Lời này Đàm Duy có thể nghe hiểu, nhưng cô vẫn hỏi: “Có ý gì ạ?” Chu Giác nhìn cô.

 

“Ý của anh là, chia tay sao?” Lúc cô đoán ra được cũng không quá kinh ngạc, có lẽ là đã sớm đoán trước được, từ lúc cô mất kiểm soát cảm xúc mà nói ra nguồn gốc sự oán hận của mình.

 

“Ăn cơm, nói chuyện, tặng quà cho nhau, chỉ dừng lại ở giai đoạn này, là trò chơi yêu đương của trẻ con. Không thích hợp với anh.” Anh bình tĩnh nói: “Em không có đủ sự tin tưởng vào anh, anh cũng không thể nào mổ xẻ con người thật của mình ra cho em xem. Chúng ta không có cách nào giao phó toàn bộ bản thân cho đối phương.”

 

Đàm Duy lập tức đứng dậy, muốn nói gì đó nhưng không biết nên nói gì, há miệng. “Nhưng mà…”

 

“Vivi, thứ em muốn chỉ là cảm giác trải nghiệm khi yêu đương với anh. Bây giờ, em đã cảm nhận được rồi, có lẽ nó cũng không làm em cảm thấy vui vẻ.” Anh nhìn vẻ mặt hoảng loạn của cô, đáy mắt lộ ra sự thất vọng, giống như một đứa trẻ đã dùng hết sức mà vẫn thi điểm thấp. Anh vẫn nói tiếp: “Thứ chúng ta tìm kiếm trong tình cảm không giống nhau. Kịp thời cắt lỗ là một lựa chọn sáng suốt.”

 

“Anh nói mối quan hệ trưởng thành, đủ sự tin tưởng; có phải là ở giai đoạn hiện tại, một bên tất nhiên phải vì đối phương mà hy sinh, chấp nhận nguy cơ bị đâm sau lưng, đúng không?” Cô không phải kẻ ngốc, biết ý tứ đằng sau của anh.

 

“Em không làm được, anh cũng không làm được. Chúng ta phải thừa nhận sự thật này.” Tình cảm của họ dành cho nhau chỉ là thích, còn chưa thể trả giá được gì.

 

“Vâng, em không làm được.” Đàm Duy cũng thừa nhận.

 

“Em là một người kiên định, biết rõ cái gì là quan trọng nhất đối với mình, điều đó rất tốt. Chỉ là chúng ta không hợp nhau.” Chu Giác đứng

 

dậy, nhìn về phía cô ánh mắt vẫn không có cảm xúc, tựa như đang nói một chuyện thường tình. “Anh sẽ tìm người đưa em về.”

 

“Được, cảm ơn anh.” Đàm Duy không nhìn động tác đóng cửa của anh nữa, cũng cố gắng phớt lờ đi tiếng đóng cửa.

 

Cô sẽ không sa vào một mối tình đã mất đi, cũng sẽ không lưu luyến người đã vứt bỏ mình, vĩnh viễn sẽ không!

 

Cô đờ đẫn ăn hết phần thức ăn còn lại, món ăn hôm nay rất ngon, cô cũng sẽ không phụ lòng mỹ thực.

 

Đàm Duy ăn xong cơm, cầm lấy áo khoác và túi xách trên ghế, lại thấy túi giấy trên sàn, là con thỏ và con cáo anh mua cho cô, rất đáng yêu.

 

Đúng vậy, tặng quà cho nhau là trò chơi của trẻ con, cho nên cô một chân đá văng chúng nó đi, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi.

 

—–

 

Một người đàn ông trung niên xa lạ đang đợi ở cửa, thấy cô đi xuống liền bước tới nói với cô: “Cô Đàm, sếp bảo tôi đưa cô về.”

 

Đàm Duy cảnh giác không nói lời nào.

 

Người đàn ông bấm chìa khóa xe, chiếc xe màu đen đỗ ven đường là của Chu Giác, đèn xe sáng lên một chút. Người đàn ông nói: “Đi cùng tôi lên xe đi.”

 

Đây là lần đầu tiên Đàm Duy một mình ngồi trong xe của anh. Trong xe rất ấm, có mùi hương thoang thoảng dịu nhẹ, là mùi hương trên người anh, giống như anh đang ở ngay bên cạnh.

 

Nhưng thực tế là, chỉ có người tài xế đang im lặng lái xe.

 

Cô ngồi ở phía sau, cằm tựa lên cửa sổ xe, một cảm giác bị bỏ rơi mãnh liệt ập đến.

 

Anh nói họ không hợp nhau, nên kịp thời cắt lỗ.

 

Nước mắt không thể kiểm soát mà rơi xuống, cô không nhịn được mà khóc thành tiếng, hôm nay thật sự là tồi tệ hết mức. Tại sao lại như vậy

chứ? Rõ ràng cô đã rất nỗ lực để duy trì. Anh cũng không dễ dàng bị lay động, anh vĩnh viễn lý trí mà.

 

Cô rất muốn nói với anh, em nỗ lực làm việc, mục đích là để đến gần anh hơn một chút, anh chính là tương lai mà em hướng tới.

 

Con đường bị cắt thành từng đoạn từng đoạn, nhanh chóng lướt về phía sau. Mơ hồ rồi lại rõ ràng, rõ ràng rồi lại mơ hồ, tiếng khóc của cô hoàn toàn mất hết thể diện.

 

Đêm đã khuya, thế giới này chỉ còn lại một mình cô hèn mọn, tại sao, anh lại không thể cho cô thêm một chút kiên nhẫn nữa chứ?

 

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment