Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 82

Còn năm phút nữa đồng hồ báo thức mới reo, Chu Giác đã tỉnh giấc, trời đương nhiên cũng chưa sáng.

 

Anh không phải là người ham ngủ nướng, thậm chí gần như không có sở thích cấp thấp nào, dậy sớm đối với anh mà nói không phải là việc khó.

 

Nhưng lúc này, anh lại không dậy ngay, mà nằm thêm một lát.

 

Lúc xoay người, con gấu nhỏ mặc vest ngồi ở đầu giường rơi xuống, đập vào chiếc gối đầu còn lại.

 

Anh kéo con gấu nhỏ lại, nhét vào trong chăn cho ngột ngạt. Cho đến năm phút sau, đồng hồ báo thức vang lên.

 

Trên chiếc bàn rửa mặt vốn luôn trống trải giờ đây đã có thêm một đống chai lọ, là lần trước cô đến đây mua, được đặt gọn gàng trong một góc, đựng trong một chiếc khay da bò nhỏ.

 

Chu Giác lúc đánh răng liếc qua một cái, lúc rửa mặt lại liếc qua một cái. Anh ném khăn giấy, sau đó đi ra ngoài.

 

Anh vào thư phòng xử lý một vài công việc giấy tờ, lúc ra tới, thấy túi giấy bên cạnh sofa.

 

Đêm qua lúc tài xế đưa Vivi đi, anh cũng không rời khỏi, mà ở phòng nghỉ tầng một.

 

Sau đó tài xế gọi điện lại thông báo đã đưa người đến nơi. Anh có chút im lặng, nhưng không cúp máy ngay, một lúc lâu sau, mới hỏi: “Cô ấy có khóc không?”

 

“Có ạ.”

 

Tài xế không nói, cô ấy khóc như một đứa trẻ, gào khóc thảm thiết. Đừng nói là người trong cuộc, một gã đàn ông thô kệch như anh ta nghe thấy mà tim cũng muốn vỡ nát.

 

Nghe anh không trả lời, tài xế rất lanh lợi mà nói thêm một câu: “Chắc là không sao đâu ạ, có một cô gái khác đến đón cô ấy đi rồi.”

 

“Được.” Chu Giác cúp điện thoại, ánh mắt lại không biết nhìn về nơi nào, chỉ cảm thấy hoang mang.

 

Sau đó giám đốc nhà hàng đi xuống, tìm thấy anh, nói rằng phòng ghế lô của họ có đồ bị bỏ quên, đưa cho anh một chiếc túi giấy. Anh biết không phải là bỏ quên, là cô cố ý không mang đi, chiếc túi còn bị cô làm rách.

 

Một cảm xúc chán ghét không thể diễn tả kéo dài đến tận sáng, anh cần phải làm gì đó để ngăn chặn nó.

 

Nếu không phải vì cô, Chu Giác không thể nào mua những thứ đồ chơi trẻ con như gấu bông. Anh xách túi giấy vào phòng thay đồ, tìm một cái túi.

 

Chiếc túi xách nam này là Vivi tặng cho anh, đối với cô mà nói, giá cả không hề rẻ. Anh không hiểu, anh tặng cho cô một vài bộ quần áo, túi xách, là bởi vì cô thích, và những thứ đó đối với anh mà nói vừa hay không phải là gánh nặng.

 

Lúc mua cũng là có một loại tâm lý kỳ quái, dỗ cô vui vẻ là chính Nhưng anh cũng không hề nghĩ đến việc trao đổi ngang giá gì với cô.

 

Anh nhét hết đồ chơi và mỹ phẩm dưỡng da vào, đặt vào tầng sâu nhất của tủ quần áo. Tình cảm của cô đối với anh pha lẫn oán hận và đề phòng, anh cũng không thể nào xóa bỏ được ý nghĩ muốn khống chế cô.

 

Nhưng cuộc sống của anh không thể mất kiểm soát.

 

Làm xong tất cả, anh đi rót một ly nước đá uống cạn, sự lạnh lẽo đi xuống đến tận dạ dày.

 

Anh nhắm mắt cẩn thận cảm nhận, cảm giác cơ thể rơi xuống nhanh chóng, dường như đã từ từ dừng lại.

 

Buổi sáng anh họp mấy cuộc họp liên tiếp, buổi chiều đến cửa hàng.

 

Thương hiệu bên cạnh đã dọn dẹp mặt bằng xong, dời đến khu bắc. Cũng mới khai trương được một năm, thời gian quả thực có hơi ngắn, nhưng sự tăng trưởng bùng nổ của các trung tâm thương mại tổng hợp đã làm cho việc đào thải trở thành thói quen. Việc định vị thị trường cũng không thể nào một bước đến nơi được, họ cần phải không ngừng tìm tòi để phát triển.

 

Sáng sớm hôm nay, nhân viên công tác đã thay tấm bạt che bên ngoài vị trí cửa hàng bằng logo của Rossi, bên trong đang thi công, bụi đất bay mù mịt, bên ngoài vẫn đang kinh doanh bình thường.

 

Chu Giác nhìn chằm chằm hiện trường một lát, anh lên lầu tìm La tổng nói chuyện.

 

Khu văn phòng bất động sản không lớn, dù sao cũng là nơi tấc đất tấc vàng, bộ phận marketing và bộ phận chăm sóc khách hàng ở gần nhau. Lúc anh nói chuyện xong đi ra, đối diện có hai cô bé chăm sóc khách hàng đi tới, nhỏ giọng thảo luận về tin tức lớn ngày hôm qua.

 

Cửa hàng bán lẻ chính là nơi tụ tập buôn chuyện, không có chuyện gì có thể giấu được, đặc biệt là chuyện xấu.

 

“Đêm qua một nhân viên bán hàng của Rossi lại bị khách hàng đánh nữa, trời ơi, ồn ào đáng sợ lắm!”

 

“Chắc lại là nói câu nào không đúng rồi,” một người khác nói: “Có một số khách hàng có thể diện thì đúng là có thể diện, nhưng không nói lý thì cũng quá vô lý rồi.”

 

Cùng là người trong ngành dịch vụ, đương nhiên đối với đồng nghiệp họ sẽ có sự đồng cảm, họ cảm thấy đây là vấn đề của khách hàng. Có chuyện gì mà cứ phải động thủ chứ?

 

Nhưng, cũng nhìn riết quen mắt, chuyện nhân viên phục vụ và khách hàng đánh nhau cũng đã từng xuất hiện.

 

“Có báo cảnh sát không?”

 

“Cái đó thì không, dù sao cũng xử lý đến khuya lắm.” Biểu cảm của Chu Giác có chút khó coi, không nói gì.

La tổng cười nói: “Ngành dịch vụ thì hơi khó làm thiệt, đặc biệt là chuyện giữa thương hiệu và khách hàng, cho nên chúng ta phải cần trung tâm thương mại để tham gia vào việc quản lý.”

 

“Làm phiền rồi.”

 

Chu Giác buông hai chữ, không để La tổng tiễn thêm, anh đi thang máy xuống.

 

Anh vào trong cửa hàng.

 

Có mấy nhóm khách hàng, nhân viên bán hàng đang tiếp đãi. Ánh mắt anh tìm một vòng, không thấy người, anh hỏi cô gái đến rót nước: “Hôm nay Wendy có đi làm không?”

 

Cô gái ấy nói: “Chị ấy đi họp bên bất động sản rồi ạ.” “Vivi đâu?”

“Hôm nay chị ấy … xin nghỉ ạ.”

 

Thái độ của lãnh đạo không rõ ràng, thậm chí có thể cảm nhận được áp suất thấp rõ rệt, nhân viên bán hàng không dám nói gì thêm, sợ tự rước thêm phiền phức vào người, ấp úng nói: “Có cần em gọi điện thoại kêu chị ấy đến không ạ?”

 

Chu Giác không nói chuyện với nhân viên bán hàng bình thường, càng sẽ không hỏi công việc cụ thể, chỉ nói: “Chờ Wendy về, bảo cô ta đến phòng họp tìm tôi.”

 

“Vâng, sếp Enzo.”

 

Thấy anh đóng cửa lại, nhân viên bán hàng chỉ cảm thấy tình hình không ổn, không phải là chuyện tối qua đã truyền đến tai đối phương rồi chứ?

Nhưng Wendy đã dặn không ai được nói ra ngoài. Lần này thì tiêu đời rồi.

 

Đàm Duy lăn lộn cả đêm, sáng sớm dậy với hai con mắt gấu trúc đi ra khỏi phòng ngủ, Diệp Hiểu Hàng hoảng sợ: “Cậu làm gì vậy?”

 

“Làm việc.” Cô nghiến răng nói.

 

“Sao lại ra bộ dạng này?” Diệp Hiểu Hàng có chút muốn cười.

 

Đàm Duy thành thật nói với Diệp Hiểu Hàng: “Tớ vẫn cảm thấy không khỏe, hay là đi bệnh viện xem thử đi.”

 

Diệp Hiểu Hàng nhìn cô: “Sao vậy, sợ chết à?”

 

“Đau ngực không phải vấn đề nhỏ, hơn nữa tớ còn cảm thấy… nói chung là khó chịu không nói nên lời.”

 

“Cậu đi rửa mặt trước đi, tạm thời đừng ăn sáng, tớ đi bệnh viện với

cậu.” Diệp Hiểu Hàng đi tới vỗ lưng cô, Đàm Duy cảm thấy không khỏe, chua đến muốn nôn, ngay lập tức né tránh.

 

Hôm nay dù thế nào cô cũng phải đi làm, bởi vì buổi chiều phải đến kho hàng lấy đồ cho khách. Đi bệnh viện còn phải xếp hàng, có lẽ là không kịp, cô đành phải thận trọng xin Lâm Hiểu Bội nghỉ hai tiếng đồng hồ.

 

Trên đường đến bệnh viện quả thực có chút sợ hãi, thầm nghĩ cô sẽ không thật sự mắc bệnh nặng gì chứ? Vậy thì tiêu đời, mọi nỗ lực sẽ đổ sông đổ biển.

 

Tâm lý thấp thỏm này không ngừng gia tăng tra tấn cô, cũng làm cô hoảng hốt đến cực điểm. May mà Diệp Hiểu Hàng bận trước bận sau giúp cô đăng ký, xếp hàng, làm cô bớt lo đi một chút.

 

Sau đó nhận được kết quả không liên quan đến tim, nguyên nhân đau ngực là do trào ngược dạ dày thực quản, chỉ là vị trí đau làm cô sinh ra ảo giác.

 

Bác sĩ kê đơn thuốc, rồi lại dặn dò liều lượng, bảo cô chú ý ăn uống. “Cô không hút thuốc uống rượu chứ?”

 

“Không ạ.”

 

“Vậy thì ăn ít đồ ăn k*ch th*ch tiết axit dạ dày, không được ăn khuya, ít nhất là trong vòng ba tiếng đồng hồ trước khi ngủ không được ăn gì, biết chưa?” Bác sĩ nam trung niên nhìn cô, thái độ không thể nói là tốt cũng không thể nói là không tốt, có lẽ là đã thấy quá nhiều rồi.

 

“Dạ.” Đàm Duy không biết nghĩ đến cái gì, đờ đẫn gật đầu. “Được rồi, hai cô ra ngoài đi.”

Diệp Hiểu Hàng nghe bác sĩ nói vậy, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, nắm tay cô đi về phía thang cuốn. Dây giày của Đàm Duy bị tuột. Cô ngồi xổm xuống buộc lại, lúc đứng lên đột nhiên hốc mắt đỏ hoe.

 

Cô tan làm luôn giống như một con quỷ đói đầu thai, trước đây anh vẫn luôn nhắc nhở nếu đã muộn, không được ăn gì.

 

“Duy Duy, sao vậy?” Diệp Hiểu Hàng quay đầu lại nhìn cô. “Tiểu Hàng, cậu nói xem tớ có chết không?”

“Cậu vừa mới bị điếc à?” Không nghe thấy bác sĩ nói không phải chuyện lớn sao?

 

“Nếu mà tớ chết, trong thẻ có chút tiền, nhưng ba mẹ tớ chắc là không thèm đâu, có thể để lại cho cậu. Nhưng tương lai cậu phải thay tớ phụng dưỡng họ…”

 

“Cậu có đi không thì bảo?”

 

Cô dụi dụi mắt, đã có chút ươn ướt, đây xem như là một căn bệnh mãn tính rồi, có lẽ sẽ tra tấn cô rất lâu. Cô sâu kín thở dài một hơi: “Thất tình

 

không phải là một trận mưa rào, mà là nửa đời sau ẩm ướt…”

 

“Mẹ kiếp, cậu lại ra vẻ nữa, tớ đấm cho vỡ đầu bây giờ!” Diệp Hiểu Hàng chỉ chỉ vào thái dương cô.

 

“Đùa thôi mà, tự trêu một chút thôi.” Đàm Duy cười nói.

 

Diệp Hiểu Hàng đương nhiên biết, những gì cần khóc thì tối qua cô đã khóc xong rồi, làm gì có nhiều nước mắt đến thế. Nhưng Diệp Hiểu Hàng vẫn ôm cô một cái: “Không sao đâu, chỉ là một căn bệnh vặt thôi.

Cậu không chỉ không chết mà còn sống lâu trăm tuổi, muốn cái gì sẽ được cái đó, đây là tớ nói đấy.”

 

“…Cậu tưởng mình là con rùa trong giếng ước nguyện à?” “Yêu đương có vui không?” Diệp Hiểu Hàng hỏi cô.

“Có lúc vui, cũng có lúc không vui.”

 

“Enzo quả thực rất đẹp trai, nhưng tớ thấy trong cửa hàng của các cậu cũng có rất nhiều anh chàng đẹp trai mà, lại còn non hơn anh ta, ngọt ngào hơn anh ta.”

 

“Mấy người đồng nghiệp nam bên cạnh tớ, đều là gay cả đấy…” Đàm Duy giải thích, rồi lại buồn cười nói: “Không phải, sao trong mắt cậu tớ lại khao khát yêu đương đến thế à?” Cô chỉ thích Enzo, chứ không phải ai cũng thích.

 

“Cậu rất bác ái mà. Tâm trạng khá hơn chút nào chưa?” “Khá hơn nhiều rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.”

 

“Ăn gì?”

 

“Ăn kem giải nhiệt nhé?”

 

“Không được đâu, bác sĩ nói cậu không thể ăn đồ lạnh.” “Đi ăn cháo hải sản?”

“Không được đâu, sẽ k*ch th*ch axit dạ dày.” “Thôi đói chết cũng mặc kệ tớ.” Đàm Duy cạn lời.

“Cũng không được tức giận đâu nhé, phải giữ tâm trạng vui vẻ.” “…Để cho tớ chết đi!”

Đàm Duy ăn xong bữa trưa rất nhanh chạy đến chỗ làm. Cả đêm cô không ngủ vì chuyện bệnh tật dọa cho một chút buồn ngủ cũng không có.

 

Đến cửa hàng quan sát một vòng, phát hiện Stacy cũng không đến, hôm nay cô ấy không đi làm sao?

 

Một đồng nghiệp khác đến gõ cửa, rón rén nói với cô: “Sếp Enzo đã đến được nửa ngày rồi, chị và cửa hàng trưởng không ở đây, sếp bảo hai người đến phòng họp tìm anh ấy.”

 

“Bây giờ sao?” Đàm Duy nhíu mày, trong lòng mơ hồ có dự cảm không lành.

 

“Mau qua đi”

 

“Tôi thay quần áo rồi đi liền.” Đàm Duy đặt túi xách và điện thoại xuống, chuẩn bị đi phòng thay đồ. Vừa ra khỏi cửa đã gặp Enzo từ phòng họp đi ra.

 

Anh vẫn là gương mặt nạ không chê vào đâu được, bộ vest ba mảnh, giày da bóng lộn, thân hình cao lớn, tràn đầy phong thái.

 

Lúc này cô lại bị anh săm soi từ đầu đến chân.

 

Bởi vì Diệp Hiểu Hàng dặn cô phải mặc ấm một chút, cô mặc áo lông vũ, quần nhung rộng thùng thình, còn đi một đôi giày đế bằng. Điều này làm cô trông vô cùng mất khí thế, còn lùn hơn anh rất nhiều.

 

Đàm Duy bị anh nhìn đến vô cùng không tự nhiên, ánh mắt đó có ý gì vậy?

 

Enzo nhìn xong trang phục của cô, lại lặng lẽ nhìn mặt cô một lát, hỏi: “Trong giờ làm việc, em đi đâu vậy?”

 

Đàm Duy không cần phải báo cáo hành tung của mình cho anh, chỉ nói: “Có việc, em đã xin nghỉ phép rồi ạ.”

 

Anh cũng không hỏi dồn là chuyện gì, có lẽ anh vừa định đi làm việc khác, thấy cô thì thay đổi ý định, buông một câu: “Vào đây với anh một lát.”

 

“Dạ.” Đàm Duy bỗng nhiên cảm thấy phiền lòng.

 

Tối qua vừa mới vứt bỏ cô, bây giờ lại muốn tìm cô nói chuyện công việc, cũng có khả năng là đến để mắng cô.

 

Cô không vào phòng họp ngay, mà đi thay quần áo trước, cô không thể nào mặc quần áo của mình đi nói chuyện công việc với lãnh đạo được.

 

Thay quần áo xong, vừa hay Lâm Hiểu Bội cũng đã về, hỏi cô: “Enzo đến à?”

 

Xem ra Lâm Hiểu Bội cũng ý thức được sẽ bị chất vấn chuyện gì, cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.

 

Đàm Duy gật đầu: “Vâng ạ.”

 

“Sếp có nói muốn nói chuyện gì không?” Lâm Hiểu Bội lại hỏi.

 

“Em không biết.” Đàm Duy chậm rãi nói, dù sao cô cũng không làm sai chuyện gì, cô không sợ.

 

Hai người trao đổi ngắn gọn hai câu, không chậm trễ thời gian nữa.

 

Vừa vào cửa đã nhìn thấy Enzo ngồi trên sofa, đặt điện thoại xuống, nhìn hai người họ đi vào, mở miệng dò hỏi: “Ai giải thích cho tôi, vụ khiếu nại của khách tối qua đã phát triển thành đánh người như thế nào

không?”

 

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment