Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 83

Việc báo cáo chuyện này với lãnh đạo, tự nhiên là do Lâm Hiểu Bội đảm nhận, mặc dù các cô cũng không biết làm thế nào mà Enzo lại biết chuyện này nhanh như vậy.

 

Enzo với biểu cảm thờ ơ nghe xong, hỏi: “Nhân viên bán hàng bị đánh là ai?”

 

Lâm Hiểu Bội nói: “Stacy ạ.” Chị ta biết Enzo chắc chắn không quen biết nhân viên này nên vội bổ sung một câu: “Là nhân viên mới vừa nhận việc, kinh nghiệm xử lý vấn đề chưa đủ, cho nên đây xem như một tai nạn ngoài ý muốn.”

 

“Trong công việc, đừng lấy tai nạn ngoài ý muốn ra làm lý do.” Lời Enzo nói ra bao giờ lạnh lùng, anh không hề có chút tình người nào, chỉ biết chỉ ra vấn đề của người khác: “Để một nhân viên không có kinh nghiệm một mình đối mặt với khách hàng, là sự tắc trách của cô với tư cách là người phụ trách cửa hàng này.”

 

Lâm Hiểu Bội muốn nói, vị khách hàng đó rất thông minh, biết lựa một người đang trong thời gian thực tập để hỏi chuyện, hòng tìm ra lỗ hổng để trả hàng. Chẳng lẽ Stacy có thể không phục vụ người khác này sao?

 

Nhưng chị ta không có cách nào giải thích điểm này, chỉ biết nếu còn nói nữa sẽ bị anh chụp một cái mũ còn nghiêm trọng hơn, bởi vì từ góc độ

của cấp trên, trước nay mọi thứ phải hướng đến kết quả, không có lý do, không có tai nạn.

 

“Vâng, tôi sẽ tự kiểm điểm.” Lâm Hiểu Bội nói.

 

Có một hai giây, trong phòng họp vô cùng yên tĩnh, tiếng một tờ giấy rơi cũng có thể nghe thấy.

 

Dù Đàm Duy không cảm thấy chột dạ, cũng có chút khó thở, ngón tay cô vô thức gảy gảy mép váy.

 

Trong mắt Enzo bỗng nhiên lại có chút hoang mang, “Cô vừa nói, là Vivi đã xử lý sao?” Nói rồi, tầm mắt anh dừng trên mặt Đàm Duy, “Khách hàng có làm gì em không—”

 

Đàm Duy lập tức trả lời: “Không có ạ.”

 

Enzo nhìn chằm chằm vào cô, lại một lần nữa dò hỏi: “Em chắc chứ?”

 

“Không có ạ.” Đàm Duy nói, sau đó nhân cơ hội giải thích đầu đuôi câu chuyện.

 

“Được.” Anh gật đầu.

 

Khách hàng và nhân viên bán hàng xô xát, ít nhất ở công ty của họ còn

chưa có tiền lệ. Hôm nay giống như một cuộc thẩm vấn, mọi người đang rất căng thẳng. Đàm Duy lặng lẽ dời tầm mắt của mình đi.

 

Cô thầm phỏng đoán trong lòng, lúc nãy ở bên ngoài anh cứ nhìn cô bằng ánh mắt dò xét đó, chẳng lẽ anh cho rằng người bị đánh là cô sao?

 

Nếu đêm qua người bị đánh là cô, vậy thì cô tuyệt đối sẽ không đến buổi hẹn với anh, cô không có một trái tim mạnh mẽ đến vậy.

 

Mà giờ khắc này, trong bầu không khí như vậy, Đàm Duy cuối cùng cũng cảm nhận được giữa họ đã trở lại mối quan hệ công việc thuần túy. Anh đưa ra sự sắp xếp như vậy, cô cũng rất tự nhiên mà chấp nhận.

 

Chờ cô lại một lần nữa nâng mí mắt lên, lại phát hiện anh vẫn đang nhìn cô.

 

“Đã thương lượng xong phương án giải quyết với khách hàng chưa?” Giọng anh bình tĩnh hỏi.

 

Đàm Duy cũng khách quan báo cáo: “Thương lượng xong rồi ạ.” Cô giải thích thêm lý do, khách hàng đã miễn cưỡng chấp nhận, lợi ích của công ty cũng sẽ không bị tổn hại, chỉ là phiền phức hơn một chút về mặt nhân lực.

 

Cô lại nói: “Những chi phí phát sinh trong quá trình này, cửa hàng em sẽ tự chi trả, sẽ không xin thêm kinh phí từ phòng tài vụ.” Ý tứ bên trong là, anh cũng đừng vì chuyện này mà lại phê bình gì nữa.

 

Dường như cô đang thể hiện khí phách của mình, điều này rất tốt, anh có thể thấy được.

 

Enzo suy nghĩ vài giây, tạm thời đưa ra một quyết định: “Không, việc tiếp theo là tôi sẽ sắp xếp một đồng nghiệp khác qua đó.”

 

Lâm Hiểu Bội khó hiểu lại có chút sốt ruột, “Tại sao?”

 

“Đã xảy ra xô xát, sự tin tưởng giữa cửa hàng và khách hàng đã sụp đổ, hiện tại chỉ là duy trì liên lạc mà thôi.” Enzo nhìn Lâm Hiểu Bội: “Bây giờ thân phận của các cô quá nhạy cảm.”

 

Gặp lại nhau cả hai bên sẽ cảm thấy không thoải mái.

 

Khách hàng sẽ chột dạ vì mình đã ra tay, lo lắng người trong cuộc trả thù; hơn nữa cũng rất khó nói họ sẽ không nảy sinh oán hận với khách hàng, mâu thuẫn sẽ như sắp bùng nổ, mọi việc sẽ không đi đến đâu

 

Để một người không có lợi ích liên quan đi xử lý sẽ tương đối công bằng hơn.

 

Lâm Hiểu Bội nghĩ thông suốt, đành phải gật đầu: “Vâng,cảm ơn sếp đã suy xét chu toàn.”

 

Cuối cùng cũng báo cáo xong sự việc lần này, Đàm Duy thở phào một hơi, mông ngồi đến ê ẩm.

 

Lại nghe thấy Enzo nói với Lâm Hiểu Bội: “Cô có biết bên ngoài đã lan truyền chuyện này rồi không?”

 

Phần sau chính là truy cứu trách nhiệm. Đàm Duy xem như có mắt nhìn, biết lúc này cô nên tìm một cái cớ để chủ động rời đi. Nhưng cô lại không làm vậy, mà ngồi yên không nhúc nhích trên ghế.

 

Lâm Hiểu Bội không hề phát hiện, cúi đầu nghe lãnh đạo dạy bảo, mà Enzo liếc cô một cái, tiếp tục nói: “Wendy, cô sắp phải kiêm quản hai cửa hàng, dưới trướng có mấy chục nhân viên bán hàng, nếu đều xử lý mâu thuẫn giữa nhân viên và khách hàng như thế này, thì không thích hợp.”

 

Lâm Hiểu Bội nói: “Tôi đã cố gắng hết sức để thu nhỏ ảnh hưởng, nhưng công việc hàng ngày của cửa hàng chính luôn phải đối mặt với một số chuyện phức tạp.”

 

“Chú trọng sự hài hòa trong đội nhóm, là điều tôi đã sớm nhắc nhở cô.” Chu Giác ngắt lời than khổ của chị ta, “Hễ gặp vấn đề là đẩy nhân viên ra ngoài, văn hóa công ty không phải vô nhân tính như vậy.”

 

Lâm Hiểu Bội thầm thở dài, nhưng đây thật sự là một chuyện rất khó cân bằng, “Tôi sẽ sắp xếp cho cô bé đó đi tư vấn tâm lý.”

 

Biểu cảm của Chu Giác cuối cùng cũng có chút đồng tình, “Muốn có thành tích, nhưng nếu không có một đội ngũ đắc lực theo cô, cô cũng chẳng làm nên trò trống gì.”

 

“Tôi hiểu rồi.”

 

“Mặt khác, chuyện này ảnh hưởng đến cửa hàng rất không tốt, rất nhanh cũng sẽ lan truyền lên mạng xã hội.”

 

Danh tiếng, mới là thứ Enzo quan tâm nhất.

 

Anh nói đến điểm này, cuối cùng cũng có ý muốn kết thúc, “Nếu có khách hàng hỏi, hãy giải thích cho tốt.”

 

“Vâng.”

 

Anh liếc nhìn thời gian trên điện thoại, cũng gần đến lúc phải đi, nói thêm một câu: “Viết một bản tường trình tình hình sự việc rồi gửi lên cho Stella.”

 

Lời này không biết là nói với ai, Đàm Duy vểnh tai nghe, bỗng nhiên phát ra một chút tiếng động, khiến cả hai người nhìn về phía cô.

 

“Bên em đã viết xong rồi, bây giờ sẽ gửi vào hòm thư của sếp.” Đàm Duy nắm bắt thời cơ, nhanh chóng nói: “Còn có một chuyện khác em cần báo cáo ạ.”

 

Lâm Hiểu Bội kinh ngạc nhìn Đàm Duy. “Em viết rồi à?”

Chu Giác nhìn cô, lại một lần nữa cầm lấy điện thoại, quả nhiên thấy email cô gửi tới. Anh nhíu mày, không biết nên có cảm nghĩ gì, lướt qua xem, anh không tính ở đây nghiêm túc xem bảng kiểm điểm này hay phải phản hồi lại cô.

 

Cô đã viết vài trang, cũng khá tốn thời gian. Anh thuận miệng hỏi: “Viết khi nào vậy?”

 

“Đêm qua ạ.” “…”

Tối hôm qua tài xế nói với anh, trên đường đưa cô về cô đã khóc suốt. Anh cứ nghĩ rằng, cô về đến nhà sẽ ổn định lại cảm xúc, ngoan ngoãn đi ngủ. Ngày hôm sau sẽ khởi động lại bản thân.

 

Thật sự ngoài dự đoán của anh.

 

Anh đã hỏi cô lý do đến muộn, nhưng cô không nói thật với anh. “Được, anh biết rồi.” Anh cất điện thoại.

Đàm Duy thở ra một hơi thật sâu, nói: “Chờ một lát, phiền anh lướt đến trang thứ ba, là điều em sắp nói tiếp theo.”

 

“Nếu anh để đồng nghiệp khác qua đó, có một chuyện cần phải giải quyết gấp.” Đàm Duy nói: “Hôm qua trong quá trình trao đổi với khách hàng, em biết được vị khách này sở dĩ nóng nảy như vậy, một nguyên nhân rất quan trọng là bị sales trộm mất điểm tích lũy.”

 

Enzo không thể không từ bỏ ý định rời đi, bảo cô nói cho xong chuyện.

 

Anh nhìn mặt cô, lúc trang điểm cô đã quên mất đôi môi, sắc môi nhợt nhạt, trông khí sắc thật sự không tốt.

 

Lâm Hiểu Bội không khỏi trừng lớn mắt, thế mà Đàm Duy lại vào đúng lúc này chọc ra chuyện như vậy, lại còn nói cho Enzo.

 

Lâm Hiểu Bội bị đặt vào thế bị động, vì thế cũng nhanh chóng cầm điện thoại lên xem.

 

Đàm Duy nói: “Nhân viên bán hàng phụ trách vị khách này là Cloe đã nghỉ việc. Năm nay chị ta đã tiêu hết mấy chục vạn, trong đó một phần

giá trị đã được sales thông báo là không được tích điểm. Khách hàng vốn đã nghi ngờ, canh cánh trong lòng, nhưng vì không hiểu quy tắc tích điểm nên đã không vạch trần. Trải qua lần này rất khó mà không truy cứu lại chuyện này.”

 

Việc nhân viên bán hàng trộm điểm tích lũy của khách hàng không phải là chuyện nhỏ, điểm tích lũy là gì, là tiền.

 

Mỗi nhân viên bán hàng khi mới vào làm, sẽ được thông báo đừng động vào điểm tích lũy của khách, đây là vấn đề nguyên tắc.

 

Enzo lướt xong đoạn văn bản cô gửi tới, ánh mắt sắc bén lại một lần nữa rơi xuống mặt cô, rồi nhìn sang Lâm Hiểu Bội: “Cô biết chuyện này

không?”

 

Lâm Hiểu Bội lắc đầu, “Bây giờ thì tôi biết rồi.”

 

Đời này Đàm Duy chưa từng đi mách lẻo, cũng chưa từng dính vào kiện tụng, trước đây ngay cả việc chủ động nói chuyện với lãnh đạo cô cũng gặp vô vàn khó khăn. Vốn còn rất căng thẳng, nhưng khoảnh khắc nói ra, dường như cũng chỉ là chuyện thường thôi.

 

Khi được đối phương hỏi “Em hy vọng sẽ làm thế nào?”, cô nói: “Giải quyết vấn đề này cho khách hàng, thể hiện thành ý của chúng ta, như vậy sự tin tưởng giữa cửa hàng và khách hàng có thể quay trở lại.”

 

“Được.” Chu Giác gật đầu, rồi đứng dậy rời đi.

 

Đương nhiên, lúc anh rời đi, ánh mắt phức tạp nhìn hai người họ.

 

Đàm Duy và Lâm Hiểu Bội lại không lập tức đứng dậy, dù sao lãnh đạo cũng đã đi rồi.

 

Đặc biệt là Lâm Hiểu Bội, chị ta cần phải tiêu hóa cho tốt chuyện này. Chuyện điểm tích lũy tuy nghiêm trọng, nhưng ở dưới trướng chị ta cũng xảy ra không ít, khách hàng tiện tay vứt đi hóa đơn nhỏ, bị người khác nhặt đi đổi chút đồ, có thể nói lên điều gì chứ?

 

Một lát sau, Lâm Hiểu Bội nói: “Em không thương lượng với chị chuyện này từ trước.”

 

Đàm Duy nói đúng sự thật: “Hôm qua lúc khách hàng nghi ngờ chị cũng có mặt ở đó, hôm nay em vừa đến, Enzo đã tới, chúng ta không có thời gian để trao đổi thêm.”

 

Lâm Hiểu Bội có chút khó tin, “Em nói cho cấp trên, nếu Cloe lấy của khách hàng mấy chục vạn điểm tích lũy, công ty muốn truy cứu, công việc hiện tại của Cloe không chắc có thể giữ được đâu.”

 

“Trước khi Cloe đào cái hố này cho chúng ta, cũng đâu có nghĩ xem chúng ta phải làm thế nào.”

 

“Chị không ngờ—” cô gái này lại tuyệt tình như vậy. Tuyệt tình lắm sao?

Đàm Duy không cảm thấy mình quá đáng, “Cửa hàng trưởng, hôm qua chính chị đã nói với em, không cần có quá nhiều sự đồng cảm, cũng không cần phải lương thiện một cách khó hiểu. Em không dùng sự lương thiện của mình lên người chị ta, cũng là chuyện bình thường thôi phải

không?”

 

“Chuyện này đối với chúng ta vốn dĩ là một quả bom nổ chậm, vừa hay Enzo đã biết, để anh ấy xử lý một lần cho xong lại càng tốt.”

 

“Đúng là rất tốt.” Lâm Hiểu Bội không còn lời nào để nói, chị ta chỉ cảm thấy Đàm Duy đã thay đổi.

 

Đàm Duy im lặng và cô thừa nhận rằng trong mấy năm làm việc cùng nhau, Đàm Duy chưa bao giờ gây khó dễ cho cô ta từ những chuyện nhỏ nhặt.

 

Nhưng Cloe không nên sau khi đã đi rồi còn hại cô một vố như thế này. Cô ta không biết, Vivi là một người thù dai.

Lâm Hiểu Bội hỏi Đàm Duy: “Em cảm thấy Enzo sẽ xử lý chứ?”

 

“Em không biết.” Đàm Duy từ từ buông lỏng dây thần kinh căng thẳng trong lòng, không biết tại sao Lâm Hiểu Bội lại hỏi cô câu này, chẳng lẽ không phải chính chị ta tiếp xúc với Enzo còn nhiều hơn cô sao?

 

Cô tỏ ra không quan tâm mà nói: “Em không hiểu rõ anh ấy, nếu anh ấy là một lãnh đạo công bằng, thì chắc là sẽ xử lý thôi.”

 

Lâm Hiểu Bội cười một tiếng.

 

Hai người đang nói chuyện, cửa kính phòng họp bị đẩy ra, Enzo lại một lần nữa bước vào. Anh quay lại để lấy áo vest của mình trên sofa.

 

Lúc nãy các cô chỉ mải nói chuyện nên cũng không để ý đến một vật dễ thấy như vậy, lập tức bị làm cho rất xấu hổ.

 

Có lẽ anh đã nghe thấy cuộc trò chuyện của các cô, khe cửa rất lớn lại không cách âm mà.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment