Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 84

Chu Giác xử lý công việc vô cùng dứt khoát. Định hướng duy nhất của anh là giải quyết vấn đề, và anh chưa bao giờ suy nghĩ về kết cục của người phạm sai lầm.

 

Ngày hôm sau đi làm, Đàm Duy nhận được một email, công ty thông báo về việc xử lý vụ trộm điểm tích lũy của khách hàng.

 

Perla không hiểu rõ nội tình, còn chụp màn hình email gửi cho cô: “Em có biết chuyện này không?”

 

Đàm Duy đương nhiên là đã biết.

 

Perla lại hỏi: “Em không học theo đấy chứ, lúc em rời khỏi trụ sở chính chị đã dặn em rồi, ở bên ngoài mà phạm phải chuyện này, đừng nói cho người khác là chị đã dạy em.”

 

Đàm Duy: “Nếu em mà làm, liệu còn có thể nguyên vẹn mà trò chuyện với chị ở đây sao?”

 

“Vậy thì tốt rồi.”

 

Đàm Duy nghĩ một lát, nói: “Ngày đó mỗi một chữ chị nói với em, em đều ghi tạc trong lòng.” Cô cũng nhớ kỹ, nếu một người muốn phát triển lâu dài thì không nên đi hại người, và tốt nhất bản thân cũng đừng phạm sai lầm.

 

Perla: “Em đúng là một cô bé ngoan.”

 

Đàm Duy có chút thổn thức. Cô và Perla đã một thời gian dài không làm việc cùng nhau, trong lòng Perla, cô vẫn là một cô bé con mới bước chân vào chốn công sở, một kẻ ngốc nghếch mặc người bắt nạt.

 

Nhưng không phải, cô sớm đã có toan tính của riêng mình. Có lẽ là từ lần đầu tiên cô làm nũng, giả vờ ngây thơ với khách hàng, hoặc có lẽ vốn dĩ không có một ranh giới rõ ràng nào cả.

 

Chuyện này chính là do cô chọc ra để anh giải quyết mà.

 

Nạn nhân duy nhất là Stacy. Đàm Duy cứ ngỡ cô ấy sẽ không chịu nổi cú sốc mà từ chức, nhưng vào buổi họp sáng hôm sau, cô đã thấy Stacy có mặt đúng giờ.

 

Bên nhân sự đã chuẩn bị cho cô ấy một hộp quà, còn có một khoản tiền thưởng xem như “an ủi”, điều mà trước đây chưa từng có.

 

Tiền thưởng và sự khích lệ có tác dụng an ủi. Stacy nói với Đàm Duy: “Không ngờ sếp lớn lại tốt như vậy, em lại có thêm niềm tin rồi, phải bắt đầu học bù lại tiếng Anh chuyên ngành thôi.” Cô ấy nhất định sẽ làm

việc thật tốt.

 

Đàm Duy cảm thấy đây là một dấu hiệu tốt, con người không dễ dàng bị đánh bại như vậy, bởi vì chính cô cũng đã đi qua con đường đó.

 

Nghe nói tiền thưởng là do Enzo đặc biệt dặn dò, điều này thật khiến người ta cảm thấy bất ngờ, không ngờ nội tâm anh lại tinh tế đến vậy.

 

Chỉ là Đàm Duy lại cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì khi anh đến vào ngày hôm sau, anh căn bản không biết Stacy là ai, thậm chí còn quên cả tên của nhân viên bán hàng đã chịu uất ức đó.

 

Đàm Duy phát hiện mình hoàn toàn không hiểu rõ về anh, con người anh quá phức tạp, “nhân văn hóa” chỉ là thủ đoạn quản lý của anh, chứ không phải bản chất của anh.

 

Giống như lúc trước cô vô cùng oán hận anh đã đẩy cô đi ăn không ngồi rồi, nhưng lại rất cảm kích anh là vị lãnh đạo duy nhất quan tâm đến cô. Về sau, cô đã dần dần thích anh, có lẽ, cũng có thể gọi là yêu.

 

Chỉ là tình cảm, là một thứ vô cùng buồn cười.

 

—–

 

Cửa hàng mới kinh doanh cả quần áo và đồ da, còn có một khu vực rất nhỏ là trang sức. Hệ thống bán hàng của hai cửa hàng có liên kết với nhau, vì thế Đàm Duy đã phải đi học các kiến thức liên quan để phối hợp.

 

Lại một lần nữa đến tháng Tám nóng bức.

 

Mùa kinh doanh ảm đạm, trong cửa hàng có người bắt đầu nghỉ phép. Nhưng so với vấn đề doanh số, còn có một sự kiện khác tác động đến tâm trạng của Đàm Duy nhiều hơn, đó là Diệp Hiểu Hàng sắp ra nước ngoài.

 

Tháng 9 khai giảng, cô ấy sẽ đi trước mấy ngày.

 

Trước khi ra nước ngoài, Diệp Hiểu Hàng không về nhà. Cho dù phải làm các thủ tục liên quan cần trở về nơi đăng ký hộ khẩu, cô ấy cũng không bước chân vào cửa. Ngôi nhà đã được ba của Đàm Duy giúp bán đi, tiền cũng đã chuyển vào thẻ của cô.

 

Mẹ của Diệp Hiểu Hàng đã đến thăm cô ấy một lần, hai mẹ con không có gì nhiều để nói, ở lại Bắc Kinh hai ngày rồi trở về.

 

Đàm Duy khui chai rượu đắt nhất để tiễn cô ấy. Cố Văn biết giá tiền xong kích động đến không nói nên lời, một lát sau lại nói tối nay mình không uống nước cũng không ăn cơm, lôi chai rượu vang đỏ đắt như vậy ra thật quá đau lòng.

 

Đàm Duy nói cô ấy không có tiền đồ, “Đắt mấy thì cũng chỉ là một chai rượu thôi mà.”

 

Cố Văn nói: “Đừng có ra vẻ, chai này bằng bao nhiêu lần cậu phải khom lưng mỏi gối hả?”

 

Đàm Duy: “… Sao lại đâm trúng tim đen thế, tớ là nô tài thời hiện đại chắc?”

 

“Đừng nói nữa, tớ sắp uống không nổi rồi.” Lý Đông Ca nói: “Không thể để một mình Duy Duy hèn mọn, chúng ta chỉ hưởng phúc sao?”

 

“Uống thôi.” Cố Văn thành kính mở chai rượu, lại không nỡ lắm, cầm điện thoại tra xem loại rượu này uống thế nào. Ồ, phải để rượu thở nửa tiếng thì vị mới ngon nhất. Thế là cô rót nửa chai vào bình decanter, từ từ chờ đợi.

 

Đàm Duy bị hai người họ làm cho cười ra nước mắt. Cố Văn hỏi tại sao cô lại có chai rượu đắt như vậy, cô nói là người khác tặng. Nhưng thật ra không phải, ai lại tặng cô thứ đắt tiền như thế chứ?

 

Đó là cô chuẩn bị để tặng người khác, chỉ là không tặng được mà thôi.

 

Sau đó, các cô thật sự đã nhấm nháp từng ngụm, rất trân trọng mà uống hết cả chai rượu. Do cơ địa nên Đàm Duy không thể uống quá nhiều, cô không say, trong lòng vô cùng tỉnh táo, cũng vô cùng may mắn.

 

May mà là cho bạn bè mình uống, cũng chỉ có những người thân thiết mới quan tâm đến tiền của cô, là bán đi bao nhiêu tôn nghiêm và uất ức mới kiếm được. Mọi người đã độc lập kinh tế, số tiền này cũng không đáng bao nhiêu, nhưng họ lại thấy đau lòng cho cô.

 

Nhưng đối với Enzo mà nói, đó chỉ là một chai rượu không đáng chú ý nhất trong tủ rượu nhà anh mà thôi, anh sẽ trân trọng sự cẩn thận của cô sao?

 

Sẽ không.

 

——-

 

Ngày hôm sau tiễn Diệp Hiểu Hàng ra sân bay, đã đến giờ, cô phải làm thủ tục để vào trong.

 

Diệp Hiểu Hàng vỗ vỗ đầu Đàm Duy, giống như một người chị, “Cậu ở lại mạnh khỏe nhé, tớ đi đây.”

 

Cố Văn nói: “Bọn tớ sẽ chăm sóc tốt cho bảo bối của cậu.” “Ai chăm sóc ai còn chưa biết đâu.”

“Lúc này thì đừng đấu võ mồm nữa.”

 

“Tiểu Hàng, cậu một mình ở bên ngoài mới phải chăm sóc tốt cho bản thân, chú ý an toàn nhé.”

 

“Tục ngữ có câu ở nhà thì tiết kiệm, ra đường thì phải chi, tiền trên người không đủ thì nói với bọn tớ, đừng tự mình chịu đựng, bọn tớ làm thế nào cũng có thể kiếm tiền cho cậu.”

 

“Kiếm tiền? Cướp ngân hàng à?”

 

 

Mọi người cười đùa nói lời tạm biệt, không làm cho không khí quá bi thương, dù sao Tiểu Hàng cũng đang lao tới ước mơ của mình, là một chuyện tốt vô cùng.

 

Chờ cô vào trong, ba người còn lại cũng trở về. Vì là giờ làm việc, họ còn phải trở lại vị trí của mình để đi làm. Hôm nay Đàm Duy phải đến công ty thay Lâm Hiểu Bội họp, chuẩn bị cho sự kiện tháng sau.

 

Những sự kiện vô cùng vô tận cứ kéo dài suốt thế.

 

Cô xuống xe taxi, mới 12 giờ rưỡi, cuộc họp bắt đầu lúc hai giờ. Cô không lập tức vào tòa nhà, mà ngồi ở một quán cà phê bên ngoài một lúc, nhìn những người làm công sở qua lại, tay cầm cà phê, tay xách hộp cơm.

 

Ai nấy đều rất vội vàng, trên mặt đều là vẻ đờ đẫn.

 

Đàm Duy đột nhiên cảm thấy một nỗi buồn mất mát to lớn. Tiểu Hàng đã thật sự đi rồi, tối nay khi về nhà, sẽ không có ai chờ cô, cũng sẽ không còn ai nhắc nhở cô uống thứ thuốc bắc đắng ngắt.

 

Gặp gỡ là vui vẻ, nhưng chia ly cũng tàn nhẫn, mỗi người luôn phải tự mình làm trưởng thành.

 

Từ lần đầu tiên Đông Ca trở về Thẩm Dương, cô đã có thể cảm nhận rõ ràng rằng những người bên cạnh sớm muộn cũng sẽ rời xa cô, từ việc họ không ở chung một nhà; không ở chung một thành phố đến việc không còn ở chung một quốc gia nữa.

 

Cho dù họ còn ở cùng một thành phố, vì cuộc sống bôn ba, hai ba tháng cũng không gặp được một lần.

 

Tương lai họ sẽ lập gia đình, kết giao bạn mới, liệu có xóa nhau ra khỏi cuộc sống này không?

 

Đàm Duy là một người cần rất tình yêu và sự đồng hành. Cô mở điện thoại, nhìn vào khung chat của Diệp Hiểu Hàng, muốn viết cho cô ấy điều gì đó.

 

[Tiểu Hàng, tớ bỗng nhiên nhớ lại lúc chúng ta mới quen nhau hồi lớp

Các bạn nữ luôn đi thành từng nhóm xuống nhà ăn, một mình tớ không có bạn, rất mất mặt, nhưng tớ lại ngại tìm người khác. Cậu đã chủ động ngồi cùng bàn với tớ, điều đó không khác gì cứu tớ một mạng. Sau đó chúng ta ngày nào cũng ăn cơm cùng nhau… thoáng cái đã mười năm. Việc phá vỡ lớp băng và sự đồng hành, trong mắt người khác có lẽ vô cùng nhàm chán và vô nghĩa, nhưng đối với tớ, nó đã cho tớ rất nhiều dũng khí. Chúc cậu giương buồm ra khơi, tớ cũng sẽ luôn là hậu phương vững chắc của cậu. Tiểu Hàng, với tư cách là bạn bè, tớ rất yêu cậu.]

 

Cô lộn xộn gõ chữ, mắt có chút mơ hồ. Điện thoại liên tiếp nhận được hai tin nhắn, thế là cô thoát ra xem.

 

[Đang đi làm tự nhiên khóc như một con ngốc.] [Tớ cũng vậy.]

 

Nước mắt của Đàm Duy cuối cùng cũng có lý do để rơi xuống, thấm đẫm trên tờ giấy ăn. Lát nữa còn phải đi họp, cô sợ mí mắt khóc sưng lên sẽ khó coi, vội vàng lau đi, nhưng nước mắt lại trào ra, khóc ngày càng dữ dội hơn.

 

Điều này còn nghiêm trọng hơn cả thất tình.

 

——-

 

Buổi trưa Chu Giác đi gặp gỡ khách hàng, ăn xong thì anh quay về công ty.

 

Anh bảo tài xế đi trước, tự mình đi bộ một chút cho tỉnh rượu. Qua lớp kính, anh thấy Vivi đang ngồi trong quán cà phê.

 

Cô mặc một chiếc váy dài có đường xẻ bên hông, để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, mái tóc dài xõa trên vai, cô cứ cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì. Chu Giác đứng bên ngoài nhìn cô một lúc, thấy cô ném một tờ giấy lên bàn, là đang khóc sao?

 

Anh biết cô là một người có nội tâm mềm mại, người được tình yêu bao bọc luôn có sự mềm mại như thế. Cô đã trưởng thành hơn so với ba năm trước, bất kể là từ cách ăn mặc trang điểm, hay lời nói cử chỉ.

 

Nhưng thật ra anh chưa từng thấy cô khóc, bất kể là trước đây vì công việc bị trách mắng, hay lúc giận dỗi trong tình yêu, hoặc ngày chia tay cô đã khóc suốt một quãng đường. Anh cũng không thể nào biết được mặt yếu đuối thực sự của cô.

 

Đối với anh, Vivi hoặc là sợ hãi, hoặc là đang diễn vai một người bạn gái đáng yêu và chu toàn.

 

Cô đã khóc rất lâu, cho đến khi anh không thể chịu đựng được nữa, định mở cánh cửa đó ra, bước vào, hỏi cô đã xảy ra chuyện gì. Nhưng người đi trước anh một bước là nhân viên phục vụ.

 

Cô lịch sự mỉm cười với người ta.

 

Chu Giác nhíu mày, lòng anh cũng theo đó thắt lại. Anh nhìn cô thêm vài giây, sau đó bước vào tòa nhà văn phòng.

 

——

 

Đàm Duy khóc xong rồi quả nhiên cô cảm thấy thoải mái hơn. Cậu nhân viên phục vụ đến an ủi cô, Đàm Duy cảm thấy rất ấm lòng, hỏi cậu có đá lạnh không, có lẽ cô sẽ cần đá để chườm mắt.

 

Nhân viên phục vụ rất tốt, mang cho cô một ly đá được bọc trong khăn giấy.

 

Đàm Duy nói cảm ơn, chườm lên mắt một lúc, rồi mở điện thoại xem giờ.

 

Vừa nhìn thì thôi rồi, lúc nãy không cẩn thận, cô thế mà đã gửi đoạn văn nhỏ viết trong lúc tâm trạng hỗn loạn cho Diệp Hiểu Hàng!

 

Ai cũng có lúc yếu đuối, tự mình tiêu hóa là được, chờ bình tĩnh lại rồi xem lại sẽ vô cùng xấu hổ, huống chi còn là gửi cho đám bạn thân.

 

Cô đã có thể tưởng tượng ra, lúc Diệp Hiểu Hàng hạ cánh, nhìn thấy tin nhắn, sẽ chuyển tiếp đoạn văn nhỏ của cô cho hai người còn lại, sau đó các cô bạn sẽ cùng nhau cười nhạo cô — không, cô ấy đang quá cảnh ở Nhật Bản, còn chưa đến mười mấy tiếng đâu.

 

Đã không thể thu hồi được nữa, cô gấp đến mức bấm vào huyệt nhân trung, cảm giác cô sắp ngất đi rồi.

 

Đàm Duy khó khăn sắp xếp lại cảm xúc, bước ra khỏi quán cà phê, thầm nghĩ nếu bạn cô dám cười nhạo cô, cô sẽ cho tất cả lên đường.

 

Nắng hè chói chang, người đi trên đường như cây kem sắp tan chảy.

 

Đàm Duy nhanh chóng bước vào tòa nhà văn phòng, một luồng gió lạnh ập đến. Cô quẹt thẻ đi vào thang máy.

 

Cô thấy Chu Giác đang đứng ở phía xa, ngay trước cửa thang máy ở phía trong cùng.

 

Anh vĩnh viễn trong bộ vest và giày da, áo sơ mi phẳng phiu sạch sẽ, tóc tai không một sợi rối. Đàm Duy thấy anh, cô thường nghĩ trời nóng như thế này, anh vẫn tươm tất thế kia, như thể trong người lắp một cái điều

hòa làm mát vậy.

 

Đương nhiên, anh cũng thấy Đàm Duy, nhưng họ không nói chuyện với đối phương, chỉ nhìn chằm chằm vào thang máy trước mặt.

 

Đàm Duy biết, vào tháng Sáu, Lưu Khâm Nguyên sẽ đến Mỹ nhậm chức, bây giờ sếp lớn nhất là Chu Giác.

 

Anh đã đi đến một vị trí cao hơn, một vị trí mà cô không thể với tới. Khoảng cách của họ đã xa hơn, càng không cần phải nói chuyện làm gì.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment