Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 85

Đàm Duy không thích đi trễ.

 

Cô cũng không thích họp hành, nhưng nếu đi trễ mà bị lãnh đạo điểm danh thì đối với cô còn là một t·ai n·ạn lớn hơn.

 

Vào thang máy xong, lúc bước ra ngoài vì cô sợ gặp phải người không muốn thấy, cô vội vã đi thẳng đến phòng họp. Cô là người đầu tiên đến. Rất nhanh sau đó, những người khác lục tục kéo vào, họ là quản lý của các cửa hàng ở Bắc Kinh và giám đốc khu vực từ các thành phố khác.

 

Ngày thường họ vẫn trao đổi trong nhóm chat công việc, nhưng gặp mặt chưa chắc đã quen thân. Đàm Duy lặng lẽ di chuyển đến vị trí cuối cùng ngồi xuống, cúi đầu nhìn điện thoại.

 

Một lúc sau Stella bước vào, thấy vẫn còn vài chiếc ghế trống, sắc mặt chị ta trầm xuống.

 

Đàm Duy đã thay Lâm Hiểu Bội đi họp không ít lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô tham gia một cuộc họp cấp giám đốc như thế này. Ở một nơi xem trọng vai vế và thâm niên, khi chức vụ không đủ cao hoặc kinh nghiệm chưa đủ dày như cô, dù có ngồi trong phòng họp, cô vẫn cảm thấy cô không đủ tư cách.

 

Cho nên cô mới cảm thấy chột dạ.

 

Đã đến giờ nhưng người vẫn chưa tới đủ, mặt Stella càng lúc càng sa sầm. Có người vỗ vai Đàm Duy, rồi ngồi xuống bên cạnh cô.

 

“Chu Địch?” Đàm Duy thấy bất ngờ và vui mừng, thảo nào hôm nay không thấy Tina.

 

Chu Địch, cũng giống như Perla, vẫn gọi Đàm Duy một cách thân mật là “cô bé”, rồi nói: “Trùng hợp thật.”

 

Đàm Duy: “Không phải trùng hợp đâu ạ, hôm nay Wendy xin nghỉ, thực ra em đến thay cho chị ấy.”

 

Lời giải thích này có chút khiêm tốn, nhưng Chu Địch không hề để ý đến sự chột dạ và ý muốn tỏ ra nhỏ bé trong lòng Đàm Duy.

 

Thế hệ trước không chắc có đủ tư cách dạy cho thế hệ sau phải đi con đường nào, thậm chí, thế hệ sau mới là những người có tầm nhìn rộng mở hơn. Người trong môi trường công sở phải luôn trong tâm lý sẵn sàng bị lớp trẻ bắt kịp và vượt qua.

 

Vì vậy Chu Địch chỉ cười, ôm lấy cánh tay cô rồi nói: “Không sao cả, tương lai của em còn rộng mở.”

 

Cuối cùng người cũng đến đông đủ. Cuộc họp của bộ phận bán lẻ hôm nay chủ yếu chia làm hai phần: phần một là tổng kết doanh số tháng Tám, phần hai mới là kế hoạch thúc đẩy doanh số.

 

Nhưng trước khi cuộc họp chính thức bắt đầu, Stella đã dành năm phút đầu tiên để mắng người, chị ta châm chọc: “Các vị dẫn dắt đội nhóm của mình như vậy đấy à? Doanh số tháng Tám đẹp lắm sao?”

 

Phòng họp tức khắc không còn một tiếng động.

 

Đàm Duy cũng có chút sợ hãi, đây là lần đầu tiên cô tận mắt thấy Stella nổi giận, ngày thường chỉ thấy mặt chị ta không biểu cảm đi vào phòng, hoặc là cười giả lả.

 

Sự đáng sợ của Stella và Enzo là cùng một đẳng cấp, không khiến người ta run lẩy bẩy, mà chỉ khiến người ta lạnh sống lưng.

 

Đàm Duy im lặng lắng nghe, cô thầm nghĩ hóa ra để được nghe lãnh đạo cấp cao mắng chửi cũng cần có “ngưỡng cửa”, không phải ai cũng có

được “vinh dự” này.

 

Suy nghĩ vẩn vơ đó không kéo dài lâu, cuộc họp nhanh chóng đi vào chủ đề chính.

 

Vào mùa vắng khách, ngày tháng của mọi người đều không dễ chịu, trớ trêu thay cửa hàng của cô lại đứng đầu bảng… từ dưới lên.

 

Đàm Duy mở slide báo cáo.

 

KPI của ngành bán lẻ không chỉ có tổng doanh thu, mà còn bao gồm doanh số ròng, lượng khách, số lượng giao dịch, số lượng sản phẩm… Doanh số được phân tích từ nhiều chiều khác nhau, mỗi một chi tiết nhỏ hàng ngày sẽ bị lôi ra mổ xẻ, bị phê bình là làm tốt hay chưa.

 

Tổng cộng có hơn ba mươi trang, thời gian báo cáo và giải đáp thắc mắc là mười lăm phút. Bị cấp trên săm soi, chất vấn từng li từng tí, đã rất lâu rồi lòng bàn tay Đàm Duy mới đổ mồ hôi như vậy.

 

Cô từng thầm oán trách lương một năm của Lâm Hiểu Bội gấp mấy lần lương của cô, nhưng lại luôn đẩy việc khó cho cô làm. Giờ xem ra, Lâm Hiểu Bội cũng không hẳn là bóc lột cô, những việc khó khăn nhất chị ta luôn tự mình gánh vác.

 

Stella không làm khó cô quá, chỉ thở dài một tiếng: “Nếu doanh số cửa hàng của em có thể đẹp như bản báo cáo em làm thì tốt rồi.”

 

Đàm Duy gãi tai, tưởng rằng cô ta có ý kiến với mình, vắt óc suy nghĩ xem cô đã làm sai điều gì. Nhưng sau đó cô mới phát hiện, không phải chỉ mỗi cô, chị ta châm chọc tất cả mọi người

 

Chu Địch bảo cô cứ quen dần đi: “Chị ta không mắng em tức là đang khen em rồi đấy.”

 

Đàm Duy: “…”

 

Buổi chiều là khoảng thời gian dễ buồn ngủ, phần một cuối cùng cũng kết thúc. Giải lao, Đàm Duy tìm cớ đi vệ sinh rồi uống chút nước.

 

Khi quay lại, cô thấy không khí trong phòng họp đã khác, rất náo nhiệt, mọi người đang chia nhau trà chiều. Chu Địch đưa cho cô một phần kem, “Là vị em thích đấy.”

 

Đàm Duy ngồi xuống, có chút do dự.

 

“Sao thế?” Chu Địch cười cô: “Tuổi còn nhỏ mà đã lo dưỡng sinh à?”

 

“Haizz, giả vờ một chút để lừa cơ thể thôi chị.” Đàm Duy cũng cười theo, nhận lấy rồi ăn. Ăn được một miếng, cô mới thấy Tôn Khảng, sau khi phát xong phúc lợi cho mọi người, anh ta thuận tay nhặt chiếc túi giấy rơi dưới thảm lên rồi đi ra ngoài.

 

Mấy tháng nay, có thể nói Tôn Khảng đang gặp thời, người gặp chuyện vui tinh thần cũng phơi phới.

 

Sếp lớn thăng chức, làm trợ lý của anh, ít nhiều anh ta cũng có cảm giác như mình được thăng quan tiến chức theo.

 

Lúc mới bắt đầu làm việc cho Enzo, anh ta có chút bất an và không quen. Quả thật bằng cấp của anh ta không tồi, năng lực cũng được công

 

nhận, nhưng vẫn cảm thấy công việc vô cùng khó khăn, nửa đêm hay toát mồ hôi lạnh,anh ta luôn lo lắng mình sẽ bị đuổi việc.

 

Kẻ mạnh có sự cố chấp của riêng mình, bạn phải dựa vào anh ta, thuận theo anh ta, phải nghiền ngẫm tâm lý của anh ta, còn phải kìm nén những suy nghĩ thừa thãi.

 

Tôn Khảng cảm thấy có được ngày hôm nay là do anh ta xứng đáng, việc này người khác không làm được.

 

Khi Chu Giác lên đến vị trí này, mọi người sau lưng không chỉ gọi anh là Enzo nữa, thỉnh thoảng sẽ có người mang theo ý châm chọc hoặc trêu

đùa mà gọi một tiếng: Lão Chu.

 

Nhưng trong công ty này, người có thể được gọi là Lão Chu, cũng chỉ có một mình anh. Giống như trước đây mọi người gọi Lưu Khâm Nguyên

là Lão Lưu vậy, đó là khi đã đứng ở phía đối lập với quần chúng, ở một vị trí rất ít người với tới được.

 

Buổi chiều hơn 3 giờ, Chu Giác kết thúc một cuộc họp, có mười lăm phút trống lịch ở giữa, anh gọi Tôn Khảng vào và hỏi: “Hôm nay có phải bên bán lẻ đang họp không?”

 

Tôn Khảng trả lời: “Vâng ạ, giám đốc mấy khu vực và người phụ trách các cửa hàng đều đến.”

 

Chu Giác gật đầu, nói: “Đặt một ít trà chiều gửi qua đó đi.”

 

Tôn Khảng lập tức làm theo. Phần lớn thời gian các giám đốc bán lẻ phải bôn ba bên ngoài, lại thêm dạo này trời nóng như vậy, rất vất vả.

 

Họ là những người kiếm tiền cho công ty, sếp lớn thể hiện một chút quan tâm, nhân viên sẽ lập tức cảm thấy được khích lệ. Về phương diện này,

 

anh luôn là người rất chu toàn.

 

Tôn Khảng đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

 

Chu Giác từ ghế làm việc đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, kéo nhẹ rèm sáo. Ánh nắng chói chang khiến anh phải nheo mắt lại.

 

Tìm kiếm đáp án trên một tờ giấy trắng không có đề bài là một việc vừa bất lực vừa đau khổ.

 

Không biết tại sao cô lại khóc, là do công việc gần đây không thuận lợi? Hay là mâu thuẫn với cấp trên của mình?

 

Cô luôn im lặng không nói, nhưng trong đầu lại có rất nhiều ý nghĩ. Cô có chọn lọc mà nghe theo một vài đề nghị của anh, còn những gì không muốn nghe thì cô sẽ tự động bỏ qua, lảng sang chuyện khác. Tính cách của Wendy có giới hạn nhưng nếu cô đã chiếm được một vài lợi thế thì đương nhiên cũng phải chịu thiệt thòi.

 

Dịp Tết Nguyên Đán, nhà cô cũng xảy ra chuyện, cô không hề nói với anh. Anh không thể nào đoán được. Sau vài tháng thế mà cảm giác đó lại trỗi dậy .

 

Giờ phút này, sự bực bội trong lòng anh đã có một hình ảnh cụ thể: Cô là người đang khát, còn anh thì đang ở đây tất bật đun nước pha trà. Nhưng cô đã tự tìm một nguồn nước khác để uống và rời đi từ lâu, mà đến lúc này thì nước của anh mới sôi.

 

Họ luôn lỡ nhịp như thế.

 

Chu Giác cảm thấy mình giống như một chiếc ấm nước đang sôi sùng sục trong cô độc, vô cùng nực cười.

 

Mười lăm phút trôi qua rất nhanh, có người gõ cửa, anh nói: “Vào đi.”

 

Người đến là phụ trách bộ phận E-commerce, tên là Tần Tinh Văn, 35 tuổi, năng lực làm việc rất tốt.

 

Chu Giác mỉm cười với anh ta, nói: “Ngồi đi.”

 

“Vâng, cảm ơn Enzo.” Tần Tinh Văn ngồi xuống đối diện anh, bắt đầu báo cáo kế hoạch công việc tháng Chín.

 

Bộ phận của anh ta cũng thuộc khối kinh doanh, nhưng lại là hai đường thẳng không giao nhau với mảng bán lẻ của Trương Đại, đôi khi còn xảy ra việc tranh giành hàng hóa và tài nguyên thị trường.

 

Hôm nay Tần Tinh Văn đến tìm sếp ngoài việc báo cáo doanh số, còn

đưa ra hai yêu cầu: tăng thêm các loại sản phẩm bán trực tuyến, và tăng thêm nhân sự. Cả hai việc này Chu Giác đều đồng ý.

 

Không vì lý do gì khác, mảng thương mại điện tử đã duy trì trên đà tăng trưởng ổn định trong chín quý liên tiếp, tuy có sự cộng hưởng từ livestream và các đợt mua sắm lớn. Nhưng chỉ cần doanh số tốt, bạn sẽ nhận được nụ cười như gió xuân của sếp.

 

Gần đến giờ tan làm, Chu Giác và Tần Tinh Văn cùng nhau đi ra ngoài, vừa lúc gặp bộ phận bán lẻ bên kia cũng kết thúc cuộc họp.

 

Đàm Duy khoác tay Chu Địch, đứng trong góc vừa nói vừa cười, biểu cảm phong phú như đang kể một chuyện gì đó to tát lắm. Thấy có một tốp người nữa đến khu vực thang máy, cô lập tức ngậm miệng, dời tầm mắt, đứng thẳng tắp.

 

Cô là kiểu người khi ở riêng thì nói rất nhiều, còn ở những nơi xã giao thì chỉ nói chuyện với người quen, gặp người lạ thì lại giả vờ như tự kỷ.

 

Rất nhanh thang máy đã đến, họ bước vào.

 

Chu Giác không vội tan làm, không cần phải tranh giành với nhân viên, nên đứng lùi lại phía sau. Tần Tinh Văn thì lại trò chuyện vài câu với người khác.

 

Chu Giác im lặng suy nghĩ điều gì đó. Sau đó, anh đi một thang máy khác xuống dưới, đến tầng hầm rồi lên xe.

 

Trong xe, anh đột nhiên mở miệng hỏi Tần Tinh Văn: “Cô gái đứng cạnh Chu Địch ban nãy tên là gì thế?”

 

Tần Tinh Văn hồi tưởng một chút rồi buột miệng nói: “Cô ấy tên là Vivi, làm ở cửa hàng của Lâm Hiểu Bội.”

 

Tuy là hai bộ phận khác nhau, và phần lớn nhân viên cửa hàng anh ta cũng không quen, nhưng những nhân viên cố định làm việc tại Bắc Kinh thì anh ta vẫn biết. Anh ta trả lời câu hỏi của Chu Giác mà không suy nghĩ gì nhiều, Enzo đã gặp qua đối phương nhưng không biết tên là chuyện rất bình thường, mỗi ngày sếp lớn như anh phải gặp bao nhiêu người, làm sao có thể nhớ hết được.

 

Tư duy của Tần Tinh Văn cũng rất nhanh nhạy, anh ta thầm nghĩ Enzo đã hỏi thì chắc chắn có lý do, chẳng lẽ là vì ngoại hình? Nhưng ngành bán lẻ đâu có thiếu những cô gái xinh đẹp.

 

Là anh ta đã suy nghĩ hẹp hòi thôi.

 

Tần Tinh Văn không biết nói gì, đành phải bổ sung thêm: “Cô ấy làm ở đây lâu rồi, trước đây từng làm ở cửa hàng flagship.”

 

“Anh quen cô ấy à?”

 

“Từng tiếp xúc qua.”

 

Chu Giác thản nhiên giải thích cho câu hỏi ban nãy của mình: “Tôi có ấn tượng với cô ấy, làm việc rất có trật tự. Nếu đội của anh muốn tăng thêm một nhân viên biên chế thì có thể xem xét cô ấy, cô ấy đã từng làm ở cửa hàng, năng lực chịu áp lực chắc hẳn không tồi.”

 

Tần Tinh Văn cười: “Đây là anh muốn tôi tranh người với Trương Đại à?”

 

Chu Giác lại không có ý nói đùa, anh rất khách quan mà nói: “Tôi chỉ đưa ra cho anh một gợi ý thôi.”

 

Chuyện luân chuyển nội bộ vẫn thường xảy ra, nhưng từ bộ phận bán lẻ chuyển sang các bộ phận khác lại không thường thấy, cần phải xem xét rất nhiều yếu tố như kinh nghiệm làm việc, nền tảng giáo dục, v.v.

 

Nhưng người có thể được sếp lớn đánh giá như vậy, Tần Tinh Văn đương nhiên sẽ không cho rằng đối phương kém cỏi, mà mở vị trí tuyển người bên ngoài cũng sẽ gặp phải những vấn đề mới.

 

“Để tôi xem xét.”

 

Tối nay có buổi xã giao, đến nơi, Chu Giác đẩy cửa xe bước xuống, khẽ thở dài một tiếng rồi nói thêm: “Tiền đề là anh phải hỏi ý người ta, nếu bản thân cô ấy cũng không muốn thì sao.”

 

Tần Tinh Văn đáng tin cậy hơn Lâm Hiểu Bội, nhưng đây cũng chỉ là anh cố ý cho cô thêm một lựa chọn. Buổi chiều anh đã tốn thời gian nghiên cứu sơ yếu lý lịch của Vivi,, về mọi mặt đều đủ điều kiện luân chuyển. Nhưng cô luôn có suy nghĩ của riêng mình, chưa chắc đã đồng ý.

 

Còn Chu Giác, anh chỉ không hy vọng một nhân viên có tiềm năng lại bị hao mòn bởi những mâu thuẫn nội bộ. Anh hoàn toàn không có ý gì khác.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment