Đàm Duy không tính nổi đây là lần thứ mấy cô mất ngủ trong năm nay.
Thực ra đôi khi cũng không hẳn là mất ngủ, chỉ đơn thuần là bị cơn đau ngực hành hạ đến không ngủ ngon được, uống thuốc nhưng tác dụng lại rất chậm. Cô nằm trên giường lo âu chờ trời sáng. Cô có chút hoài niệm khoảng thời gian năm ngoái, lúc đó cô mệt đến mức về nhà là ngã đầu xuống ngủ ngay.
Hơn ba mươi tiếng sau, Diệp Hiểu Hàng mới trả lời tin nhắn của cô: [Tớ cũng yêu cậu.]
Diệp Hiểu Hàng không phải là người giỏi biểu đạt tình cảm, thường xuyên bảo Đàm Duy đừng có sến sẩm gọi cô ấy là bảo bối nữa.
Diệp Hiểu Hàng không nói cho Đàm Duy biết, khi cô ấy đặt chân lên mảnh đất xa lạ, trong lòng cô ấy tràn đầy mờ mịt và hoang mang. Dù xung quanh có rất nhiều người Trung Quốc, cô ấy vẫn cảm thấy cô độc.
Cô ấy thuê một căn phòng nhỏ, bên trong phòng không có gì cả, ngày đầu tiên cô ấy đã phải quấn chăn ngủ trên sàn nhà.
Cô ấy và Đàm Duy là những người không dễ kết bạn. Tính cách cô ấy lạnh lùng, quật cường, còn Đàm Duy lúc đó lại nhút nhát, nội tâm, chỉ khi gặp được đối phương mới dần dần trở nên tốt hơn.
Thứ tình cảm này không cần đến những thử thách sinh ly tử biệt, chỉ đơn giản là sự đồng hành và thấu hiểu lẫn nhau qua từng năm tháng mà cùng nhau xây nên một ngôi nhà vững chắc.
Diệp Hiểu Hàng đọc đi đọc lại đoạn tin nhắn đó, im lặng rồi khóc rất lâu. Trong số những người bạn thân thiết, chỉ có tình yêu của Đàm Duy là không toan tính thiệt hơn, không khiến cô ấy cảm thấy gánh nặng. Đàm Duy chính là nơi cô ấy thuộc về.
Lời tỏ tình này đã chống đỡ Diệp Hiểu Hàng suốt nhiều năm.
Hôm đó trước khi tan làm, Đàm Duy đi một chuyến đến kho hàng, tình cờ gặp một người không có giao tình gì đặc biệt, chỉ từng tiếp xúc qua công việc.
Cô kiểm hàng xong thì bị Tần Tinh Văn gọi lại. Dù sao đối phương cũng là cấp trên, cô không thể không qua chào hỏi, họ trò chuyện một lúc.
Đàm Duy không ngờ Tần Tinh Văn lại để ý đến cô, muốn cô chuyển sang làm ở mảng thương mại điện tử.
“A?” Cô quả thực quá kinh ngạc.
Tần Tinh Văn hút thuốc, “Rất bất ngờ sao?”
Những người làm bán lẻ truyền thống như họ, trong lòng ít nhiều cũng có chút oán niệm với mảng thương mại điện tử, dù sao cũng là đối thủ cạnh tranh, nhưng đây lại là xu thế của tương lai.
“Là một niềm vui bất ngờ ạ.” Đàm Duy cười nói, “Không ngờ anh lại chú ý đến tôi.”
Đáng lẽ cô nên cảm thấy vinh hạnh, dù sao cũng được một vị sếp lớn của một bộ phận khác để mắt đến và chủ động tìm đến tận nơi. “Cô nghĩ thế nào?”
Đàm Duy biết từ chối lời mời này có thể sẽ đắc tội với người ta, nhưng vẫn nói: “Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi vẫn thấy mình hợp với mảng Bán lẻ hơn.”
Tần Tinh Văn cười, “Không suy nghĩ một chút sao?”
Đàm Duy nói: “Tôi đã làm việc lâu như vậy, đương nhiên biết tôi hợp với cái gì, tôi không muốn gây thêm phiền phức thêm cho anh đâu ạ.”
“Được thôi.” “Tạm biệt anh.”
Trên đường trở về nội thành, tâm trạng của Đàm Duy bỗng nhiên tốt lên một cách khó hiểu. Không vì lý do gì khác, có người coi trọng cô, điều đó chứng tỏ năng lực của cô đã được công nhận.
Trong một công ty, chỉ biết âm thầm làm việc là không đủ, cần phải thể hiện bản thân.
Thực ra cơ hội lần này, có thể xem như một sự thăng tiến.
Cô cong khóe miệng cười một chút, rồi lại đột nhiên bình tĩnh lại, không biết đã nghĩ đến điều gì.
Tháng Chín, mọi người vô cùng bận rộn nhưng việc sếp lớn đã giao phó và chỉ định, không ai có thể từ chối. Tần Tinh Văn tìm thời gian tìm hiểu một chút về lý lịch của Đàm Duy.
Các phương diện của cô khá ổn, tuy không có nền tảng giáo dục ở nước ngoài, nhưng tốt nghiệp từ một trường cũng không tồi. Bằng cấp như vậy nếu cứ làm nhân viên bán hàng ở cửa hàng thì có chút đáng tiếc, dù sao ngưỡng cửa ở đó cũng không cao.
Sau đó khi gặp giám đốc Từ ở công ty, đối phương cũng đánh giá cô là một người kiên định và chăm chỉ. Tóm lại một câu, người này có thể dùng được. Lại không ngờ bị chính cô từ chối. Đương sự không muốn, Tần Tinh Văn cũng không thể ép uổng, đành phải để phòng nhân sự tiếp tục tìm kiếm ứng viên bên ngoài.
Trong lòng Tần Tinh Văn cảm thấy kỳ quái, Enzo có phải là người có thể nhìn thấy sự nỗ lực của nhân viên cấp cơ sở không? Khả năng cao là không, anh lý trí, kiêu ngạo, trước nay chỉ xem trọng kết quả. Khi doanh số của cấp quản lý không tốt, anh ta đến gặp anh thì một nụ cười người sếp lớn này cũng không thèm ban phát.
Chẳng lẽ đây là tâm tư của một người đàn ông đối với một người phụ nữ?
Nếu thật sự moi ra được chuyện bát quái này thì còn gì k*ch th*ch bằng, cách làm việc cũng phải thay đổi một chút. Vì thế anh ta lại lên WeChat hỏi thăm Tôn Khảng về lịch trình của Chu Giác, mới biết sáng sớm nay anh đã đi công tác, bận vô cùng.
“Lúc đi sếp có dặn dò gì không?”
Tôn Khảng hỏi thẳng: “Anh muốn biết chuyện gì ạ? Nếu anh có việc cần gặp sếp, tôi có thể hỏi giúp, hẹn lịch cho anh.”
“À, chuyện của tôi không gấp, đợi sếp về rồi nói sau.” Bên phía Vivi cũng đang đi làm bình thường.
Dường như những suy nghĩ của anh ta chỉ là những suy nghĩ thoáng qua. Nếu Enzo thật sự có gì đó với Vivi, chẳng phải sẽ tự mình sắp xếp cho cô sao? Cần gì phải vòng vo như vậy?
Chốn công sở thật khó lường, tâm tư của lãnh đạo lại càng khó đoán.
Vắt óc suy nghĩ nửa ngày, Tần Tinh Văn đã đi đến kết luận chắc chắn, vì thế anh ta không tiếp tục theo đuổi chuyện nhỏ nhặt này của Enzo nữa.
Mãi cho đến khi phòng nhân sự tuyển được người mới, trong lúc họp anh ta mới báo cáo với Enzo.
Có vẻ Enzo cũng không quan tâm lắm, họ lại quay về chủ đề kế hoạch công việc cho tháng Mười. Có mấy mốc hoạt động quan trọng, sếp hy vọng đội ngũ anh ta không được lơ là cảnh giác, đồng thời sếp cũng nhắc lại chỉ tiêu hay những mục tiêu trong quý 4, nhiệm vụ này vô cùng nặng nề.
Tần Tinh Văn cảm nhận được áp lực từ đối phương, trong việc theo đuổi doanh số Enzo còn khắc nghiệt hơn cả Lão Lưu. Nếu lúc bước vào cửa anh ta còn đang nghĩ đến chuyện gì đó không liên quan đến công việc, thì bây giờ chỉ cảm thấy đầu óc căng như dây đàn.
Lần tiếp theo Đàm Duy nhìn thấy Chu Giác là vào tháng Mười.
Từ khi anh thăng chức, công việc trở nên bận rộn hơn, anh không còn xuống cửa hàng nữa. Hai người không cần gặp mặt, Đàm Duy cảm thấy như vậy rất tốt. Trước đây cô rất phiền não, ngày hôm trước chia tay, ngày hôm sau cô vẫn phải nghe anh mắng, cuộc đời sẽ không có gì tồi tệ hơn thế.
Hôm nay có một hoạt động lớn, anh đích thân đến một chuyến.
Anh bước vào nhưng không ở lại bên ngoài quan sát, mà đi thẳng vào phòng họp rồi gọi mọi người vào họp. Sau khi ra ngoài sắc mặt Lâm Hiểu Bội không được tốt lắm, chị ta bảo Đàm Duy pha một bình cà phê mang vào.
Đàm Duy thầm nghĩ thật kỳ quái, công việc của cô là pha cà phê sao? Vậy thì chẳng thà đi làm ở quán cà phê cho rồi, tại sao lần nào cũng gọi cô vậy?
Lời oán thầm này đương nhiên cô không thể nói ra, chỉ có thể gật đầu: “Em đi ngay đây.”
Trên đường có khách tìm cô, vì thế cô nhờ một đồng nghiệp khác mang vào.
Buổi chiều hoạt động kết thúc, các lãnh đạo đều đã ra ngoài. Cô thấy trong phòng họp không có ai, cô định thu dọn ly tách để tối còn phải họp tiếp.
Lại không ngờ vừa bước vào đã thấy một người ngồi trên ghế sô pha. Là lỗi của cô, ban nãy đứng ở cửa cô không nhìn thấy.
Đàm Duy nhanh chóng nói một tiếng “Xin lỗi” rồi lùi ra ngoài.
Chu Giác đặt tập tài liệu màu xanh trong tay xuống, úp nó lên sô pha, “Em vào đi.”
“Anh có việc gì cần dặn dò không ạ?” Ý cô hỏi, là anh muốn uống nước hay cà phê không?
“Đóng cửa lại rồi ngồi xuống.”
Đàm Duy trong lòng kháng cự mệnh lệnh của anh, nhưng vẫn làm theo lời anh, đóng cửa lại nhưng không khóa, đi đến bên bàn dài ngồi xuống. Cô cố tình không ngồi đối diện anh, nhưng anh lại ngồi ở một nơi cách cô chưa đầy một mét, cô dễ dàng ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh.
Cô nhăn mũi.
Cô nghe thấy anh hỏi mấy câu về công việc, Đàm Duy trả lời từng câu một.
Cơ thể anh hơi ngả về phía sau, đột nhiên anh đổi chủ đề: “Anh nghe nói, em đã từ chối cơ hội luân chuyển à?”
Đàm Duy ngẩng đầu, buột miệng nói ra một câu mà chính cô cũng không ngờ tới: “Là sếp nghe người khác nói sao?”
Câu hỏi ngược này lại khiến Chu Giác phải sững người một chút, nhưng rất nhanh anh đã khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, “Chuyện này em không cần biết. Tại sao em lại từ chối?”
“Không phù hợp.”
“Em còn băn khoăn điều gì?”
“…” Đàm Duy không biết tại sao Chu Giác đột nhiên lại quan tâm đến chuyện này, chuyện như vậy đối với anh mà nói chẳng phải là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể sao?
Anh suy nghĩ một chút, rồi nói một cách đầy ẩn ý: “Không ai có ý ép
buộc em, đây chỉ là một cơ hội để em lựa chọn. Về nguyên tắc, bây giờ em đã tự mình có quyền lựa chọn đối với công việc của mình rồi.”
Đàm Duy ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt vững vàng của anh, hỏi anh: “Anh đối với mỗi một nhân viên cũng đều quan tâm như vậy sao?”
Chu Giác không trả lời câu hỏi của cô, “Em đang chất vấn anh sao?” “Không có. Em chỉ tò mò thôi.”
Chu Giác từ trên sô pha đứng dậy, đi đến bên bàn, kéo ghế ra ngồi xuống. Giữa họ là một chiếc bàn đàm phán, anh nhìn cô: “Sự luân chuyển này đối với em mà nói là một cơ hội không tồi.”
Anh nói những lời này với giọng rất thấp, dường như có ý kiên nhẫn giải thích cho cô nghe.
Ngoài cửa phòng họp có người, cánh cửa lại là loại kính mờ, có người nhìn vào một cái rồi nhanh chóng tránh đi. Thấy sếp lớn đang nói chuyện với cô, có lẽ họ cho rằng đang bàn chuyện gì đó quan trọng.
Thực ra không phải, chuyện họ đang nói chỉ liên quan đến chuyện của cô. Ngay cả khi còn yêu nhau, họ chưa bao giờ chiếm dụng thời gian làm việc. Đàm Duy nhắc nhở: “Đây là phòng họp.”
Anh vẫn khuôn mặt không biểu cảm đó, bởi vì anh đang ngồi bên trong, không ai dám tự tiện xông vào.
“Anh chắc chắn muốn thảo luận chuyện riêng ở đây sao?”
Chu Giác ngầm thừa nhận điều này, nhàn nhạt nói: “Nói vài câu cũng không sao.”
Đây là lần đầu tiên anh mở đầu một cuộc nói chuyện như vậy.
“Được.” Đàm Duy nhận được sự khẳng định của anh, gật đầu, “Bởi vì trong đó có ân tình của anh, cho nên em không muốn nhận.”
Ngày đó khi bị Tần Tinh Văn tìm đến, cô đã đoán được. Cô và đối phương tiếp xúc không sâu, một cơ hội mà ai cũng tranh giành, làm sao có thể vô duyên vô cớ rơi vào đầu cô được.
Cô đương nhiên cũng không cho rằng sau khi chia tay, cô có thể xem mối quan hệ của họ như chưa từng yêu nhau được. Anh là đang nhớ tình cũ mà bồi thường cho cô một cơ hội sao?
“Tại sao?” Anh biết ngay, cô chắc chắn đã đoán ra nguyên do.
“Em nhớ anh đã từng nói với em, hành động theo cảm tính sẽ ảnh hưởng đến sự phán đoán và lý trí trong công việc.” Đàm Duy đối diện với ánh mắt dò xét của anh, “Vậy thì, khi anh mở lời cho em cơ hội như thế, anh có đủ lý trí không?”
“Anh đã nói với em nhiều lời như vậy, em chỉ nhớ được mỗi câu đó sao?” Giọng anh không khỏi cao lên một tông.
Đàm Duy: “Những gì nên nhớ em sẽ nhớ, những gì không nên nhớ em đương nhiên sẽ không nhớ được.”
Chu Giác có chút tức giận vô cớ, nói cô: “Năng lực phân biệt của em bây giờ không tốt chút nào.”
Đàm Duy nói: “Tốt hay không là chuyện riêng của em, không phiền anh phải bận tâm.”
“Được.”
Anh lại nhìn cô một lần nữa, không nói thêm một lời vô nghĩa nào, đứng dậy cầm áo khoác rời đi.
Đàm Duy vẫn ngồi thẳng tắp trên ghế, cô có thể cảm nhận được việc anh tức giận bỏ đi vì cô không nghe lời anh, nhưng lúc này trong lòng cô lại rất vui vẻ.
Mỗi lần anh cho, anh ban phát, cô phải nhận sao?
Ngoài công việc ra, họ chỉ là những người khác giới bình đẳng.
Sau khi chia tay anh, cô cố tình không suy nghĩ lại, không tự vấn, tự nhủ phải nhanh chóng thoát khỏi cảm xúc tiêu cực. Cô không thể lại một lần nữa vì thất tình mà làm cho công việc và cuộc sống trở thành một mớ hỗn độn.
Bây giờ nghĩ lại thì cho dù khi yêu nhau cô đã làm không tốt, không biết nên chung sống với một người như anh thế nào, thủ đoạn của cô còn non nớt vụng về, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc chia tay anh.
Sự lý trí của Chu Giác thật đáng sợ, anh nhanh chóng phán đoán họ không hợp nhau, sau đó đưa ra quyết định như thế.
Đêm đó trên đường đến buổi hẹn, trong đầu cô nghĩ làm thế nào để bồi thường cho anh, để cứu vãn mối quan hệ của họ; còn anh thì suy nghĩ làm thế nào để chia tay cô.
Cô là lựa chọn đã bị anh loại bỏ, tại sao phải chấp nhận sự thiện ý không chân thành như vậy của anh? Trên thế giới này, cô đâu có thiếu người tốt với mình đâu.
------oOo------