Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 87

Sáu tháng cuối năm của Đàm Duy không mấy suôn sẻ, bởi vì công việc ngày càng chồng chất.

 

Những hoạt động thường nhật cô đã quen tay, chỉ riêng việc phải báo cáo với cấp trên cũng khiến cô rất phiền não, bởi vì vừa phải đối mặt với giám đốc Từ, lại còn phải đối mặt với Stella. Đây là khó khăn mà từ khi đi làm đến nay cô vẫn chưa thể khắc phục được. Trớ trêu thay, Lâm Hiểu Bội lại giao hết mọi báo cáo nghiệp vụ của cửa hàng cho cô.

 

Điều đó khiến mỗi lần đến kỳ báo cáo công việc thì tối hôm đó cô sẽ luôn trằn trọc khó ngủ. Nhưng thực ra, dù làm tốt hay không tốt, cô luôn phải đối mặt với sự đánh giá và săm soi từ nhiều phía.

 

Công việc bận rộn khiến thời gian trôi qua trong nháy mắt, chẳng mấy chốc đã đến sinh nhật cô. Đông Ca đang đi công tác, Cố Văn xách theo rượu và bánh kem đến nhà cô.

 

Vừa vào cửa, Đàm Duy đã thấy căn phòng tối om như có ma. “Cậu làm gì thế?”

 

Cố Văn đang loay hoay châm nến, giải thích: “Tiệm bánh kem quên cho tớ diêm, cũng không có bật lửa, nên tớ dùng bếp nhà cậu để mồi tạm.”

 

Đàm Duy giật cả mình, vội bật đèn lên: “Chút tiền điện này tớ vẫn trả nổi mà.”

 

Cố Văn đẩy vai cô ngồi xuống, “Thổi nến ước trước đi!”

 

Nhưng Đàm Duy còn chưa kịp nghĩ kỹ, đã vội vàng ước một điều. Cố Văn cùng cô ngồi quanh bàn ăn một lúc, tiện thể cà khịa: “Tớ vừa vào bếp nhà cậu, trời ạ, chắc phải mấy tuần rồi cậu không dùng đến ấy nhỉ.”

 

Đàm Duy đáp: “Cũng ổn mà, tuần nào tớ cũng gọi người đến dọn dẹp đó.”

 

“Ý tớ là lâu lắm rồi cậu không nấu cơm sao?” Cố Văn tiếp tục nói,

“Trước đây cậu thích nấu ăn lắm mà, tự nấu còn chưa thỏa thích còn tìm việc làm thêm như nấu ăn nữa mà.”

 

“Bây giờ tớ làm gì có thời gian.”

 

Đàm Duy đi tắm xong, cô nằm dài trên sofa. Cố Văn cầm rượu qua, cùng cô nằm ở góc đối diện, hai người đầu tựa vào nhau, câu được câu không trò chuyện.

 

“Dạo này cậu áp lực lắm à? Tớ lấy cho cậu hai món đồ chơi giải tỏa nhé?”

 

“Không có hứng,” cô đáp uể oải, rồi lại lôi điện thoại ra, thấy tin nhắn chúc mừng sinh nhật của Diệp Hiểu Hàng. Cô ấy đã canh đúng giờ để gửi, nhưng ban ngày cô bận quá không để ý, cũng chưa kịp trả lời.

 

Đàm Duy ghim cuộc trò chuyện với Diệp Hiểu Hàng lên đầu để không bỏ lỡ.

 

Cô nhắn cho cô ấy:【 Thật không hiểu sao hồi nhỏ lại mong lớn lên để rời xa ba mẹ như vậy. Giờ đây tớ mệt đến độ cảm thấy bản thân như một khối chất lỏng phi Newton. 】

 

Bên phía Diệp Hiểu Hàng vẫn là ban ngày, đang giờ học, nhưng cô ấy

trả lời rất nhanh:【 Trưởng thành thực sự là khi đã vỡ mộng với thế giới này, nhưng vẫn kiên trì bước tiếp đó. 】

Đàm Duy:【 Ví dụ như? 】

Diệp Hiểu Hàng:【 Ví dụ như cậu nhìn những món đồ xa xỉ không còn cảm xúc nhưng vẫn phải ra sức quảng cáo với khách hàng; ví dụ như tớ phát hiện trăng ở nước ngoài chưa chắc đã tròn hơn, nhưng vẫn phải cắn

răng học tiếp ở đây. 】

Đàm Duy bật cười:【 Câu này có lý. 】

Cố Văn hỏi: “Cậu cười gì thế?”

 

Đàm Duy bèn đưa điện thoại cho Cố Văn xem rồi nhắm mắt lại. Cố Văn thấy nội dung trò chuyện cũng không có gì đặc biệt, nhưng Đàm Duy lại đặt biệt danh cho Diệp Hiểu Hàng sến súa muốn chết. Cô nàng không phục, bắt Đàm Duy phải sửa lại biệt danh của mình cho thật kêu.

 

Quay đầu lại, Cố Văn thấy Đàm Duy đã ngủ thiếp đi, hơi thở đều đều. Cô ấy im bặt, đi vào phòng ngủ lấy chăn ra.

 

Lúc cúi xuống đắp chăn cho cô, Cố Văn thấy bạn mình ngay cả trong giấc ngủ vẫn nhíu mày mím môi, dáng vẻ đầy tâm sự. Cố Văn thấy thương cô bạn mình vô cùng.

 

——-

 

Năm đó kết thúc trong những biến động và tìm tòi để phát triển không ngừng. May mắn là mọi nỗ lực của họ đều có kết quả.

 

Cuối cùng tháng Một bận rộn cũng qua.

 

Buổi tiệc thường niên của công ty dường như là một hoạt động rất có ý nghĩa, bởi vì đây là lần duy nhất không cần phục vụ khách hàng, chỉ cần tận hưởng thành quả thắng lợi của chính mình là đủ.

 

Phần thưởng cuối năm nay của Đàm Duy rất hậu hĩnh. Lâm Hiểu Bội hỏi cô: “Em có cảm thấy năm nay mình thu hoạch được gì không?”

 

“Giữa chúng ta mà cũng cần phải nói những lời khách sáo này sao?” Đàm Duy cười nhạt.

 

Lâm Hiểu Bội nói: “Bất cứ lúc nào em cũng cần phải biết cách báo cáo với cấp trên. Kể cả khi chúng ta có những cuộc nói chuyện phiếm đơn giản, sau đó em cũng nên gửi cho chị một bản tổng kết, để chị thấy được quyết tâm học hỏi và sự tiến bộ mỗi ngày của em.”

 

“Được thôi,” Đàm Duy cụng ly với chị ta, cô thầm nghĩ Lâm Hiểu Bội đúng là người tuyệt vời, trong người chảy dòng máu của dân công sở chính hiệu.

 

Lâm Hiểu Bội vỗ vai Đàm Duy, nói với cô: “Đi với chị.” “Làm gì ạ?”

Lâm Hiểu Bội dẫn Đàm Duy đi mời rượu các sếp phòng ban. Những dịp thế này vốn dĩ là để xã giao, thúc đẩy tình cảm và giao lưu giữa các bộ phận. Đàm Duy cảm thấy rất ngượng ngùng, trước kia có thể trốn là cô sẽ trốn.

 

Lâm Hiểu Bội đi trước để nói những lời xã giao, tiện thể chị ta giới thiệu Đàm Duy. Cuối cùng, họ đến bàn của các sếp lớn để mời rượu Stella.

 

Lâm Hiểu Bội nói đùa: “Năm nay chúng em đã đạt được một thành tích như vậy, lãnh đạo có hài lòng không ạ?”

 

Stella nói: “Hiểu Bội, em vất vả rồi.”

 

“Cũng cảm ơn sự hỗ trợ của công ty, cùng với sự tin tưởng và đào tạo

của các sếp.” Lâm Hiểu Bội nói những lời này một cách tự nhiên, không ai có thể nhận ra chị ta đã từng ngồi trong xe mắng cả công ty là một lũ ngốc, và Stella cũng là một kẻ ngốc.

 

Điểm này khiến Đàm Duy vô cùng nể phục. Sau đó, cô bị Lâm Hiểu Bội huých nhẹ vào eo, “Lên đi!”

 

Đàm Duy đành gượng cười, thật sự không thể nói ra những lời khoe khoang hay nịnh bợ, cô chỉ đành nói đơn giản: “Chị vất vả rồi ạ.”

 

“Được rồi, năm nay Vivi biểu hiện cũng không tồi, tiến bộ rất lớn,”

Stella cười ôn hòa. Đương nhiên không thể coi là thật, tất cả là những lời nói xã giao mà thôi.

 

Đàm Duy thầm nghĩ mau kết thúc đi thôi, cô muốn về bàn của mình ăn gì đó. Rồi cô thấy Lâm Hiểu Bội lại tiến về phía Enzo.

 

Hôm nay anh chỉ nói vài câu lúc lên sân khấu, sau đó cứ im lặng ngồi ở dưới, hoặc là tiếp nhận lời mời rượu của người khác. Trên mặt anh thậm chí không có nụ cười lịch sự mà xa cách như của Stella.

 

Vì vậy, khi Đàm Duy bị buộc phải đến trước mặt anh, cô cũng không biết nói gì, chỉ cúi mắt không nhìn thẳng vào anh, nói ngắn gọn: “Sếp, chúc mừng năm mới.”

 

Sau đó cô uống cạn ly rượu trong tay, bên tai toàn là tiếng ăn uống ồn ào và náo nhiệt.

 

Anh vừa đứng dậy đã thuận tay cài cúc áo vest, một thói quen lịch sự. Đàm Duy biết, anh có vô số bộ vest kinh điển của Napoli, với chất liệu, màu sắc và chi tiết khác nhau, khiến con người anh trông vừa lịch lãm lại vừa khắc nghiệt, khó lòng đoán được anh nghĩ gì.

 

Anh khẽ nói: “Được rồi, có lệ là được.” Đàm Duy gật đầu, không nói gì thêm.

Sau đó, trên sân khấu đang trình diễn vài trò chơi, cô thấy anh đứng dậy rời đi. Đàm Duy định đi tìm Perla nói chuyện thì bị Lâm Hiểu Bội giữ lại.

 

“Sao vậy chị?”

 

Đứng ở hành lang, một cơn gió lạnh thổi qua khiến hồn cô như bay mất. Trên người cô chỉ mặc một chiếc váy lễ phục màu đen. Lâm Hiểu Bội nói: “Em vào trong mặc thêm áo khoác đi, chúng ta ra ngoài nói

chuyện.” “À, vâng.”

Hai người cùng đi đến bên hồ phun nước. Đàm Duy quấn chặt áo khoác, xem giờ trên điện thoại, rồi cô lại nhìn lon bia Lâm Hiểu Bội đưa cho mình, cảm thấy có gì đó không ổn, bèn giải thích: “Tối nay em không ở lại đây được, sáng mai em có hẹn với khách hàng, lát nữa phải về ạ.”

 

Khách sạn tổ chức tiệc thường niên cách chỗ làm khá xa, nên lần này cô không mang theo đồ đạc, cũng không định ở lại đây làm gì.

 

Lâm Hiểu Bội nói: “Không sao, em uống một chút đi.”

 

“Vâng ạ,” Đàm Duy nhận lấy, mở ra uống một ngụm.

 

Quả nhiên, Lâm Hiểu Bội nói với cô một chuyện động trời: “Sau Tết, khoảng tháng ba chị sẽ rời Bắc Kinh, em chuẩn bị đi là vừa.”

 

“Hả? Chị muốn từ chức sao?” Điều này quá sốc, cô không hề nghe được bất cứ tin đồn nào.

 

“Không phải từ chức,” Lâm Hiểu Bội nhìn cô, giải thích: “Là đi ra ngoài phụ trách khu vực. Vừa hay có cơ hội nên chị đã xin Stella đi.”

 

Đàm Duy nói: “Chuyện này đột ngột quá.”

 

“Hầu hết mọi chuyện xảy ra đều không có điềm báo trước, nhưng cơ hội đến trước mắt, nếu em thấy đột ngột thì sẽ không nắm bắt được.”

 

Lâm Hiểu Bội nói với Đàm Duy về thành phố mình sắp đến. Đàm Duy cảm thấy đây không phải là một lựa chọn khôn ngoan, giám đốc khu vực nhỏ, doanh thu không thể so sánh với Bắc Kinh. “Nếu chỉ tính thu nhập, chị ở lại vị trí hiện tại chẳng phải kiếm được nhiều hơn sao?”

 

“Chị nghĩ em sẽ cảm ơn chị, vì đã nhường vị trí này cho em,” Lâm Hiểu Bội cười khẽ.

 

Đàm Duy thật sự chưa từng nghĩ như vậy. “Không, tuổi tác và kinh nghiệm của em chưa thể một mình phụ trách cả cửa hàng, cấp trên… cũng sẽ không đồng ý.”

 

“Vì vậy em phải đi tranh giành.”

 

Lâm Hiểu Bội cũng không giấu giếm chuyện riêng tư, lần này chị ta giải thích với Đàm Duy lý do mình đưa ra quyết định này. Chị ta đã ly hôn, con giao cho chồng cũ, là chính chị ta không muốn nuôi.Một mình chị ta

 

nuôi con chắc chắn không thành vấn đề, nhưng ở tuổi này, phát triển sự nghiệp là điều quan trọng nhất với chị ta. Lâm Hiểu Bội không muốn bị con cái kéo lùi bước chân. Không thể ở bên cạnh, hai mẹ con cùng chịu khổ thì có ý nghĩa gì? Thà rằng tương lai chị ta tự do tài chính, để lại cho con chị ta thừa kế, con chị ta cũng sẽ cảm ơn người mẹ này.

 

Đàm Duy cần chút thời gian để chấp nhận sự thật này. Lãnh đạo trực tiếp của cô sắp đi, cô nên đi đâu về đâu?

 

Lâm Hiểu Bội nói: “Chị đã suy nghĩ kỹ. Đương nhiên, những nơi kinh doanh tốt sẽ không có chỗ trống cho chị. Chị thích thử thách, nếu làm tốt xem như giúp Stella một tay, chị ấy sẽ không bạc đãi chị.”

 

Suy nghĩ về sự nghiệp của Đàm Duy và Lâm Hiểu Bội giống nhau, nếu cuộc sống ổn định không có cơ hội thăng tiến, vậy thì phải tìm lối đi riêng.

 

“Vấn đề em phải đối mặt là, nếu đến tháng ba em không thể thăng chức, sếp sẽ tìm một người mới đến quản lý em.” Lâm Hiểu Bội nói vậy, Đàm Duy hiểu. Kết quả cũng giống như khi cô bị Lâm Hiểu Bội tiếp quản, không ai có thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra.

 

Đàm Duy lắc đầu. Dù chưa chuẩn bị sẵn sàng, cô cũng không muốn bị một sếp “nhảy dù” đè đầu cưỡi cổ.

 

Lâm Hiểu Bội nhìn cô, lại nói: “Mấy tháng nay, chị cố tình tách riêng

các công việc của cửa hàng để em phụ trách, cho em cơ hội báo cáo với cấp trên, để các sếp nhìn thấy em.”

 

“Em biết,” Đàm Duy đáp, nhưng không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.

 

“Em đã có đủ năng lực của một người quản lý, nhưng em thiếu dũng khí để gánh vác trách nhiệm.”

 

Đàm Duy cũng tự thừa nhận: “Em sợ sự săm soi và ánh mắt của lãnh đạo, cũng sợ một khuyết điểm nào đó của bản thân bị phóng đại và phân tích.” Có lẽ nguyên nhân là do cô không đủ tự tin.

 

“Cái này em phải tự mình khắc phục, chị không thể giúp em được,” Lâm Hiểu Bội thở dài, “Bởi vì, chị lo thân chị còn chưa xong nữa là.” Nếu chị ta ra ngoài làm không tốt, cũng sẽ phải rời đi.

 

Đàm Duy cảm nhận rõ sự mệt mỏi của năm nay, lại không ngờ đến thời gian thở cũng không có. Cô hỏi Lâm Hiểu Bội: “Nhưng mà, điểm cuối của việc thăng chức là gì ạ?”

 

“Em sẽ cầm câu hỏi ngớ ngẩn này đi hỏi Enzo, hỏi sếp điểm cuối cùng ở đâu sao?” Giọng Lâm Hiểu Bội trở nên nhẹ nhàng hơn. “Không có điểm cuối, chỉ có trạm tiếp theo. Nếu nhất định phải nói, thì khi em cảm thấy mệt mỏi, đó chính là điểm cuối.”

 

Đàm Duy: “Wendy, có lúc nào chị cảm thấy mệt mỏi không?”

 

“Đương nhiên là có. Bằng tuổi em bây giờ, chị cũng từng khóc, từng muốn từ bỏ, nhưng ngày hôm sau mở mắt ra,chị vẫn sẽ tiếp tục chiến đấu.”

 

“Công việc có sức chi phối lớn đến vậy đối với chị sao?” “Không, cái giá của việc từ bỏ là quá lớn.”

Lâm Hiểu Bội đứng đây. Chị ta và Đàm Duy trong công việc không phải là bạn bè, mà là lợi dụng lẫn nhau, cùng nhau thành công. Việc báo trước và bồi dưỡng là cách Lâm Hiểu Bội đặt dấu chấm cho mối quan hệ hợp

tác này.

 

“Đừng quá áp lực tâm lý. Em không nhận ra sao? Em từ sớm đã có một sự tự giác nhất định rồi.”

 

“Tự giác gì ạ?”

 

“Tìm lợi tránh hại. Trên con đường trưởng thành, bạn đồng hành của em cứ đi một đoạn, lại bị bỏ lại một đoạn; đến cuối cùng chỉ còn lại một mình em.” Lâm Hiểu Bội mở rộng vòng tay với cô. “Người hướng dẫn ban đầu của em là Tina, rồi Perla, thậm chí cả Cloe… những người đó dù tốt hay xấu, đều đã bị em bỏ lại phía sau.”

 

Người cũ rời đi, người mới lại đến. Chỉ lựa chọn những gì có ích cho mình. Con đường sự nghiệp của Đàm Duy sẽ sớm gặp gỡ nhiều người hơn, bắt đầu một mối quan hệ hợp tác mới hoặc là những trở ngại mới.

 

Đàm Duy bước lên trước một bước, ôm lấy Lâm Hiểu Bội. “Chúc mừng năm mới.”

“Chúc mừng năm mới.”

 

“Năm sau nhất định sẽ tốt hơn.” “Sẽ tốt hơn thôi.”

—–

 

Tiệc thường niên kết thúc, phần lớn mọi người sẽ về phòng nghỉ, hoặc tiếp tục đi “tăng hai”. Đàm Duy không thể nào thư giãn được, vì khách hàng ngày mai còn quan trọng hơn, sẽ mang lại cho cô một khoản doanh thu không nhỏ, cô cần phải toàn tâm toàn ý phục vụ.

 

Cô xem giờ thì thấy đã muộn, không muốn phiền đến người của công ty nữa, nên cô phải tự mình gọi xe, nhưng bây giờ phải xếp hàng chờ. Cô ngồi ở sảnh khách sạn suy nghĩ một lát.

 

Chậm nhất cuối tháng ba Lâm Hiểu Bội sẽ đi. Như vậy cô cần phải tiếp quản mọi việc trước khi chị ta đi, cả khách hàng, lẫn nhân sự.

 

Theo tính cách của Stella, liệu chị ta có sớm sắp xếp một người đến cạnh tranh vị trí quản lý cửa hàng với cô không? Nếu có, tình cảnh của cô sẽ

trở nên khó khăn hơn. Nghĩ đến đây, thần kinh Đàm Duy căng như dây đàn, cô siết chặt nắm tay đến trắng bệch.

 

Đúng vậy, công việc không phải là động lực, mà là cái giá của việc từ bỏ sẽ quá lớn.

 

Nhìn lại ứng dụng gọi xe, còn hơn hai mươi phút nữa mới đến lượt. Đàm Duy mệt mỏi dụi mắt.

 

Một người đàn ông mặc vest đen từ cửa xoay bước vào, đi đến trước mặt cô, cúi người nói: “Sếp nói, cô Đàm đi xe của anh ấy.”

 

Đàm Duy nhận ra đây là tài xế của anh, nhưng không phải người đã đưa cô về nhà hôm đó.

 

“Xe tôi gọi sắp đến rồi,” Đàm Duy lịch sự cười, “Giúp tôi cảm ơn sếp anh, và cũng cảm ơn anh nhé.”

 

Trong khoảng thời gian này, họ không thể nào hoàn toàn không có tiếp xúc gì. Anh quản lý công việc rất chặt, chính xác đến từng con số tiêu

thụ mỗi ngày. Nhưng dù có chuyện gì, anh cũng không hỏi cô, mà anh sẽ tìm lãnh đạo cấp cao hơn. Đàm Duy cũng không muốn vào lúc đêm hôm khuya khoắt lại bị bắt báo cáo công việc.

 

Người tài xế nhìn cô, vẻ mặt có chút khó hiểu, có lẽ không hiểu tại sao cô lại từ chối, hoặc tại sao lại dám từ chối. Vẻ mặt khó hiểu nhanh chóng bị một cuộc điện thoại cắt ngang. Anh ta nghe máy, “Vâng” một tiếng rồi đưa điện thoại cho Đàm Duy, “Cô nghe máy đi.”

 

Đàm Duy áp điện thoại vào tai, máy móc nói một tiếng “Xin chào” thì lập tức nghe thấy giọng của anh, “Em qua đây.”

 

Bị tài xế nhìn chằm chằm, trong lòng Đàm Duy kháng cự nhưng cô không lên tiếng.

 

“Khuya rồi, em còn có việc khác.”

 

Câu nói này rất bình thản, nhưng lại đánh trúng yếu điểm. Bị tài xế nhìn mình và sếp giằng co thế này thật kỳ quặc. Đàm Duy “Ừm” một tiếng,

trả lại điện thoại cho đối phương, rồi đứng dậy.

 

Trong xe rất ấm áp, rất rộng rãi, ở giữa có một hộp tỳ tay ngăn cách.

 

Anh ngồi ngay ngắn ở hàng ghế sau, đang xem điện thoại, hoàn toàn không nhìn cô, như thể cô không tồn tại.

 

Đàm Duy ngồi vào, hai chân khép lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Trước kia cô có chút ám ảnh về việc mua xe, nhưng nghĩ lại tần suất sử dụng của cô thì lại thôi. Cô chủ yếu làm việc tại cửa hàng, cũng không cần phải ra ngoài liên tục, lại còn kẹt xe. Nhưng để đối phó với những tình huống đột xuất thì vẫn khá tốt. Sống trong nhung lụa, gót giày không dính một hạt bụi. Khi nào thì cô mới có thể sắm được xe, rồi lại sắm luôn một tài xế đây?

 

Đang suy nghĩ, tài xế lái xe đến một đoạn đường sầm uất thì dừng lại, sau đó xuống xe, nói với Chu Giác một tiếng: “Tạm biệt sếp.”

 

Đàm Duy thấy Chu Giác cũng xuống xe, mở cửa ghế lái phía trước.

 

Cô ngẩn người, không phải anh đã uống rượu sao? Sao lại lái xe thế này?

 

Cũng phải, một người đầu óc đầy ắp công việc như anh, trong tiệc thường niên của công ty, muốn không uống anh đương nhiên sẽ có cách.

 

Chu Giác nói: “Ngồi lên phía trước đi.”

 

Đàm Duy do dự, nhớ lại lúc cô ngồi lên xe, đúng là không ngửi thấy mùi rượu. “Anh…”

 

“Ngồi lên phía trước, đó là phép lịch sự.” “…”

Chuyện này thật quá nhiều quy tắc mà.

 

Xe lại lăn bánh, Đàm Duy định nói thả cô ở ngã tư phía trước là được, ở đó có thể bắt xe, nhưng lại bị anh lên tiếng trước: “Tôi biết chuyện năm sau Wendy sẽ chuyển công tác rồi.”

 

“Vâng,” cô không biết với lập trường của mình thì có thể nói gì. “Em nghĩ thế nào?”

“Không có suy nghĩ gì,” cô cúi đầu, mân mê ngón tay.

 

“Nếu em muốn thuận lợi tiếp quản vị trí của cô ấy, thì không thể sợ hãi việc xã giao với lãnh đạo cấp cao hơn, cũng không thể sợ gánh vác trách

nhiệm; hãy thử đặt mình dưới ánh đèn sân khấu rồi bị những người trong ngành bình phẩm mà xem.” Buổi tối hôm nay, thái độ kháng cự thể hiện bản thân của cô hay vẻ mặt trốn tránh của cô, anh đều thấy hết.

 

“Em biết rồi,” cô không thể phản bác.

 

Nhưng cô thật sự có chút bực bội, không phải đối với anh, mà là khi cô nghĩ đến công việc khó khăn của năm sau. Cô lại nhìn những ngón tay trên vô lăng, anh có một đôi tay rất đẹp.

 

Đôi tay ấy đã từng v**t v* má cô, cũng đã từng ở trên cơ thể cô. Mà người ấy, giờ phút này lại đang nói với cô những lời thật giả lẫn lộn, giọng nói lạnh lùng, như đang giáo huấn.

 

“Em đang không kiên nhẫn à?”

 

“Nên làm thế nào, tự em biết rõ,” cô nói.

 

“Nếu em biết rõ phải làm thế nào, thì bây giờ đã không lo lắng như vậy.”

 

Anh đã lái xe đến dưới lầu nhà cô. Tay Đàm Duy đặt trên tay nắm cửa, siết chặt một cái, cô cảm thấy xấu hổ vì bị người khác nhìn thấu.

 

Đúng vậy, việc Lâm Hiểu Bội điều chuyển khiến cô đột nhiên mất đi cảm giác an toàn. Cô cảm thấy mình vẫn chưa đủ mạnh mẽ để đối phó với mọi thứ, thậm chí còn vì tốc độ trưởng thành quá chậm mà khiến công việc năm sau lại gặp khó khăn.

 

Cô cũng nói một câu: “Thật ra bây giờ anh không cần phải nói với em những điều này đâu”

 

Cô không hiểu tại sao anh lại muốn nói với cô những điều này, tại sao còn muốn quản chuyện của cô.

 

“Phải. Đúng là anh không cần thiết phải nói với em,” anh trả lời, cũng từ bỏ những lời định nói tiếp theo.

 

Không ai lại thiếu ý tứ đến mức nhiều lần cãi lại sếp. Vẻ mặt Đàm Duy buồn bực, đẩy cửa xe, lấy túi xách và áo khoác, cô chuẩn bị xuống xe.

 

Chu Giác nhìn vào cổ cô đang để trống, từ phía sau lấy ra một chiếc khăn quàng cổ đưa cho cô, “Bên ngoài gió lớn lắm.”

 

Đàm Duy không nhận ra, cô nói: “Không cần đâu.” Anh liếc cô một cái, nhắc nhở: “Là em mua.”

Đàm Duy nhìn kỹ lại, không hiểu ý anh, hỏi: “Anh muốn trả lại cho em sao?”

 

Cô ngừng lại một chút: “Anh muốn em trả lại hết những thứ anh từng tặng em luôn phải không?” Chuyện này cũng được thôi.

 

“Thôi đi, đừng có hành xử như con nít nữa.”

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment