Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 88

Trong lòng Đàm Duy âm ỉ một ngọn lửa, cô quay đầu nhìn lại anh, thầm nghĩ không phải chính anh là người khơi mào trước sao? Chẳng phải là anh có ý muốn phân chia rạch ròi quyền sở hữu đồ đạc còn gì?

 

Cô thật sự không nhịn nổi nữa: “Ai là con nít chứ?”

 

Chu Giác không muốn đôi co với cô thêm nữa, nhàm chán hết sức. Ánh mắt anh lướt qua cổ cô, “Em muốn bị cảm lạnh thì cũng được thôi.” Người bệnh chịu khổ cũng đâu phải là anh.

 

“Đây là chuyện riêng của em, sếp quản hơi bị rộng rồi đấy.” “Sếp đưa em về nhà, mà thái độ nói chuyện của em như vậy à?”

Đàm Duy thầm nghĩ, là chính anh gọi cô lên xe, cũng là chính anh muốn đưa cô về, tất cả là do anh đơn phương tình nguyện, rốt cuộc là ai công tư không phân minh? Ai thiếu chuyên nghiệp đây?

 

Anh đúng là một người kỳ quái.

 

Cô không hiểu tại sao cô đã chia tay lâu như vậy rồi mà vẫn phải chịu đựng sự tức tối này. Bây giờ cũng không phải giờ làm việc, cô kéo cửa xe, lại phát hiện anh đã khóa lại.

 

“Em muốn xuống xe.”

 

“Nói tạm biệt với anh đi. Lịch sự một chút.” Anh nhìn thẳng về phía trước, không thèm nhìn cô.

 

“…” Đàm Duy cắn môi, sắc mặt đầy vẻ không cam chịu, một lúc lâu sau mới nén giận nói: “Sếp, tạm biệt.”

 

“Vivi, tạm biệt.”

 

Anh cũng đáp lại cô một câu tạm biệt tương xứng, rồi mới mở khóa.

 

Đàm Duy bước trên đôi giày cao gót đi về nhà, gót chân phía sau đã bị cọ đến trầy da, đôi giày này là cô mới mua. Giày rách thì có sao đâu, tốn của cô bao nhiêu tiền mà như muốn giết người vậy?

 

Mỗi khi tâm trạng không tốt, cô lại có xu hướng bới móc những chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống. Còn cái người khó hiểu kia nữa, nhất định phải bắt cô nói tạm biệt sao? Tạm biệt cái đầu anh!

 

Nhưng dù cô có bất mãn đến đâu, liệu cô có dám gào vào mặt anh không? Không, cô không có lá gan đó.

 

Cơn giận trong lòng không thể tự dưng tan biến được. Cô đi ngủ một giấc, ngày hôm sau thuận lợi ký được hợp đồng với khách hàng, cô về

nhà sớm rồi lục tung cả phòng chứa đồ lên, cố gắng tìm tất cả những thứ anh tặng cô.

 

Cố Văn đến mang cho cô món canh cá, đáy lòng cô ấy mừng như mở cờ, đây chẳng phải là cơ hội tốt để “đục nước béo cò” sao?

 

“Mấy cái này cậu tính bỏ hết à? Cho tớ đi, hai đứa mình cân nặng cũng sàn sàn nhau.”

 

“Túi xách thì cậu cứ lấy, còn mấy cái váy này thì không được.”

 

“Sao vậy?” Cố Văn cầm chiếc váy ướm thử trước gương, trông chỉ như mới mặc một hai lần, y hệt đồ mới.

 

Đàm Duy đáp: “Người yêu cũ tặng.”

 

Cố Văn hiểu ra, nhìn cô sắp xếp ra cả một vali mà kinh ngạc: “Tất cả những thứ này đều là?”

 

“Ừ.”

 

“‘Anh rể cũ’ hào phóng thế cơ à?” Cô nàng để ý thấy ánh mắt khó chịu của Đàm Duy, vội đổi chủ đề, ngồi xổm xuống xem xét kỹ lưỡng: “Toàn là hàng hiệu đắt tiền nha, anh rể ra tay rộng rãi thật.”

 

Đàm Duy ngồi trên sàn nhà gấp quần áo. Thật kỳ lạ, có rất nhiều quần áo cô chẳng nhớ mình đã mua khi nào, ở đâu, nhưng những món đồ anh tặng thì lại nhớ rất rõ.

 

Cô lại nhớ đến những lời anh nói hôm đó, anh nói rằng việc họ trò chuyện, ăn cơm, tặng quà cho nhau là trò trẻ con. Nhưng rõ ràng anh mới là người cho cô nhiều hơn cô cho anh.

 

Họ chỉ yêu nhau vài tháng, nhưng đã chia tay gần một năm rồi còn gì. Cố Văn hỏi: “Cậu dọn đồ ra để làm gì thế?”

“Trả lại cho anh ta.” Đàm Duy úp mặt vào tay.

 

“Cậu điên rồi à?” Cố Văn cốc vào đầu cô: “Chia tay lâu như vậy rồi mà còn đi trả đồ, cậu muốn dây dưa không dứt với người ta à?” Đây không phải là chuyện tham của hay thanh cao, yêu nhau tặng quà là chuyện hết sức bình thường, chia tay rồi mà mang trả lại thì trông rất mất giá đó.

 

Hơn nữa, đối với anh, những thứ này chỉ là đồ chơi tiêu khiển, không đáng để lãng phí một phút nào.

 

Đàm Duy như bừng tỉnh khỏi cơn mê, làm vậy đúng là quá trẻ con thiệt. “Vậy giờ phải làm sao?” Cô không muốn giữ chúng trong nhà.

“Đăng lên mạng bán đồ cũ đi?”

 

“Cũng được.” Cô gật đầu đồng ý, nhưng hai phút sau lại đổi ý: “Để tớ nghĩ lại đã.”

 

Trong dịp Tết Nguyên Đán, dường như Lâm Hiểu Bội có ý định đi du lịch chữa lành, chị ta đi nước ngoài xem show thời trang, giao lại toàn bộ công việc cho Đàm Duy xử lý.

 

Công ty cho hai suất đi, nhưng Đàm Duy từ chối vì đã có hẹn với khách hàng. Cô nhớ lại lúc mình mới vào nghề, đã vô cùng ngưỡng mộ Perla khi được đi xem show. Đó là một sự công nhận đẳng cấp trong ngành, cô thậm chí còn từng thề thốt rằng đó chính là tấm vé vào cửa thế giới danh vọng.

 

Nhưng khi cơ hội thực sự đến, điều cô cân nhắc lại là khả năng mất đi khách hàng trong tay và tổn thất về thành tích.

 

Sự mới mẻ của thế giới bên ngoài, cô còn chưa kịp trải nghiệm đã mất đi hứng thú.

 

Lợi ích là trên hết.

 

Buổi họp đầu tiên của bộ phận bán lẻ sau Tết. Thành tích trong dịp Tết là do một mình Đàm Duy phụ trách, cô nắm rõ mọi số liệu nên việc báo cáo không có gì khó khăn.

 

Cuộc họp kết thúc lúc 5 giờ chiều. Stella dặn dò mọi người phải dốc toàn lực cho sự kiện tháng 3, vì năm ngoái chính quý hai đã gặp khó khăn do không có biện pháp ứng phó kịp thời.

 

Sau đó, Stella cho mọi người tan họp.

 

Đàm Duy gặp Tina ở cửa, nhưng có người gọi cô lại

 

Tina nói: “Có thời gian không? Chị tìm chị có chút chuyện.”

 

“Gấp lắm không ạ?” Vẻ mặt Đàm Duy có chút do dự, đang suy tính vài việc, “Wendy về rồi đó, nếu là chuyện của khách thì chị nói với chị ấy sẽ hiệu quả hơn.”

 

Tina lắc đầu: “Không có gì đâu, để sau hãy nói. Chị đi trước nhé.” “Ok, tạm biệt.”

Đàm Duy nhìn mọi người lần lượt rời phòng họp. Stella cũng đang đi về phía văn phòng của mình, chị ta mặc một bộ vest trắng được cắt may tinh xảo, tóc búi gọn gàng, toát lên hình tượng một nữ cường nhân quyết đoán.

 

Cô chưa bao giờ chủ động tìm lãnh đạo vì chuyện riêng, đây là lần đầu tiên, và cũng là lần bắt buộc phải làm vậy, vì thời gian của cô không còn nhiều nữa.

 

“Chào chị, em muốn hẹn gặp riêng Stella, chị có thể hỏi giúp em được không ạ?” Đàm Duy nói với trợ lý của chị ta, rồi ước chừng, “Chắc sẽ cần khoảng hai mươi phút.”

 

Người trợ lý gật đầu, nói “Chờ một lát” rồi đi gọi điện. Rất nhanh sau, chị ấy báo lại cô là trong hôm nay có thể sắp xếp thời gian cho cô, nhưng

 

cần phải đợi nửa tiếng nữa, Stella đang có cuộc họp. “Được ạ, phiền chị rồi.”

Đàm Duy ngồi trên ghế sofa ở khu vực nghỉ, sắp xếp lại những gì mình sắp nói, về mức giá đàm phán, và cả đường lui nếu bị từ chối. Cô biết rõ khả năng bị từ chối là rất lớn, cô phải học cách bình thản chấp nhận thất bại.

 

Nghĩ ngợi một hồi, cô hơi thất thần, ngón tay vô tình làm rơi cốc nước giấy mà trợ lý đưa. May mà trong cốc chỉ còn một ít nước, bắn lên váy cô chắc một lát sau là khô thôi.

 

Có tiếng bước chân, Đàm Duy ngẩng đầu lên, là Enzo đang đi tới. Anh cũng liếc nhìn cô, dường như có chút thắc mắc vì sao cô lại xuất hiện ở đây vào giờ này.

 

Kể từ lần cãi nhau trước, hai người đã không nói chuyện hai tuần rồi.

 

Đàm Duy viện cớ nhặt cốc giấy để không phải nói gì, giả vờ như đang bận. Trợ lý lập tức đứng dậy, cung kính hỏi: “Enzo, sếp có việc gì ạ?”

 

Anh buông một câu “Không có gì, cô cứ làm việc đi” rồi đi thẳng vào trong. Khi anh vào phòng họp, Đàm Duy cũng được thông báo có thể vào nói chuyện.

 

Stella ngồi sau bàn làm việc, mỉm cười, “Vivi, nếu tôi không nhớ nhầm, đây là lần đầu tiên em chủ động tìm tôi nói chuyện kể từ khi vào làm đấy.”

 

Đàm Duy đi thẳng vào vấn đề: “Vâng ạ, có lẽ em sẽ làm phiền sếp vài phút.”

 

Stella đưa tay làm động tác “Mời ngồi”, “Không phiền đâu, trong ngành bán lẻ, chuyện nhân sự là quan trọng nhất.”

 

Đàm Duy gật đầu, trong lòng cảm thấy áp lực. Khi mới vào làm, cô chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay, một ngày có lẽ là “đại nghịch bất đạo”.

 

“Chuyện là, Wendy còn chưa đầy một tháng nữa là nghỉ việc, mà em vẫn chưa nhận được thông tin bàn giao về người quản lý mới.” Cô nói, và hơi thở dồn nén trong lồng ngực cũng từ từ thoát ra, dường như mỗi câu nói xong lại nhẹ nhõm đi một phần.

 

“Vậy nên, ý của em là muốn đến trao đổi với tôi à?” Đàm Duy: “Vâng ạ.”

“Suy nghĩ của em là gì?” Stella hỏi.

 

Tim Đàm Duy đập thình thịch, “Em muốn vị trí này.”

 

Stella cử động người một chút, nói với cô: “Thành thật mà nói, tôi đang tìm kiếm một ứng viên phù hợp. Nhưng em không nằm trong phạm vi cân nhắc của tôi.”

 

Lòng Đàm Duy chùng xuống, quả nhiên cô vẫn chưa đủ tư cách. “Tại sao ạ?”

 

“Tôi không hiểu rõ về em, không biết cách em làm việc thế nào. Em còn rất trẻ, chưa đủ chín chắn, quản lý một đội nhóm và làm dịch vụ khách hàng là hai việc hoàn toàn khác nhau.” Stella nói, “Tất cả những điều đó là mối bận tâm hiện tại của tôi.”

 

Đàm Duy đã sớm đoán được nguyên nhân này, cô mấp máy môi, muốn nói điều gì đó.

 

Stella giơ tay lên, gọi điện ra ngoài: “Cà phê xong chưa? Sao lâu vậy?”

 

Chị ta vừa dứt lời, cửa phòng đã có tiếng gõ. Trợ lý bưng hai ly Espresso vào, một ly đặt trước mặt Đàm Duy. Mùi cà phê đậm đà, thơm lừng xộc vào mũi cô. Đàm Duy nhìn lớp crema sánh mịn trên bề mặt, đáng lẽ nên nhấp một ngụm thưởng thức, nhưng cô chẳng còn tâm trạng nào.

 

“Có cần sữa không?”

 

“Dạ không cần, cảm ơn chị.” Cô nâng tách cà phê, đặt lên môi.

 

Thời gian hẹn của cô đã qua được một nửa, Stella lại bắt đầu nói chuyện phiếm với cô: “Ấn tượng ban đầu của tôi về em là khi em còn làm ở cửa hàng flagship. Phục vụ rất chu đáo, pha cà phê cũng rất ngon, nên mỗi lần đến đó tôi sẽ gọi đích danh em pha.”

 

Dĩ nhiên Đàm Duy nhớ rõ quãng thời gian đó, nhưng bây giờ cô không muốn dùng sự phục vụ để ghi điểm nữa, cô không thể mãi mãi đóng vai phục vụ.

 

Cô phải thay đổi hình tượng trong lòng lãnh đạo. “Em có nghiên cứu về cà phê không?”

“Cũng bình thường thôi ạ, chủ yếu là theo yêu cầu của khách.” Đàm Duy đặt tách xuống, thật sự không còn kiên nhẫn để nói những chuyện phiếm này.

 

Ngay khi cô định mở miệng lần nữa, cửa văn phòng lại bị gõ vang. “Chị đang bận à?”

 

Stella nhìn ra cửa: “Tôi đang nói chuyện với Vivi một chút. Nếu cậu có thời gian thì có thể vào nghe.”

 

Đàm Duy không cần quay đầu lại, chỉ nghe giọng nói là biết anh đã bước vào, anh ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh.

 

Áp lực bỗng tăng lên gấp bội. Hôm nay cô đã lấy hết can đảm để đến gặp sếp thương lượng thăng chức tăng lương, không ngờ lại phải đối mặt với sự “phán xét” từ cả hai vị sếp.

 

Năm đó, ngày đầu tiên đi làm, cô đã bị gọi vào phục vụ một phòng đầy lãnh đạo, cô đã căng thẳng đến đau cả bụng.

 

Lúc này cũng chẳng khá hơn là bao.

 

Vậy là, hai người muốn cùng nhau nghe xem cô có ảo tưởng hão huyền gì sao?

 

— Tôi muốn làm Giám đốc cửa hàng, hai người cút xuống hết đi.

 

Áp lực quá lớn khiến đầu óc Đàm Duy nghĩ ngợi lung tung, cô cảm thấy mình sắp phát điên.

 

“Lúc nãy tôi cũng đã nói, đây là lần đầu tiên em chủ động tìm tôi. Cho nên tôi không thể từ chối em quá phũ phàng được.” Stella lại mỉm cười, ánh mắt liếc về phía người đàn ông ngồi trên sofa, “Có Enzo ở đây, cậu ấy luôn xem trọng em.”

 

Đàm Duy liếc mắt nhìn sang Chu Giác. Hôm nay có lẽ anh không có sự kiện trang trọng nào, chỉ mặc một bộ vest thường, áo sơ mi không thắt cà vạt, cổ áo hờ hững buông lơi.

 

Chu Giác xem trọng cô? Sao có thể?

Cô chỉ nhớ anh đã mắng cô đến phát khóc, kể cả trước đây… những lời răn dạy đó đã chỉ ra rằng cô không chín chắn, và cả sự không tin tưởng của anh dành cho cô.

 

“Còn nhớ khách hàng mà tôi đã giúp em không? Thật ra tôi cũng không rõ chuyện đó thế nào, là đích thân Enzo gọi điện cho tôi, bảo tôi qua đó giúp em.” Stella nói với giọng có chút xem kịch vui, “Cậu ấy rất quan tâm đến nhân viên mới.”

 

Những lời cuối cùng này, dường như không phải nói với cô.

 

Nhắc lại chuyện cũ thì có ý nghĩa gì chứ? Đàm Duy không biết nên nói gì, lại vô thức nhìn về phía người đàn ông ngồi cạnh. Vẻ mặt anh khắc nghiệt lạnh lùng, chậm rãi nói: “Nói chuyện chính đi.”

 

Ý là đừng nhắc đến chuyện khác, anh sẽ không bị bất kỳ lời nói ẩn ý nào ảnh hưởng.

 

Đây không phải lần đầu cô nghe chuyện này. Lâm Hiểu Bội đã từng

nhắc đến với cô, lúc đó trong lòng cô ít nhiều có chút xao xuyến,cô chỉ nghĩ rằng chắc hẳn anh có chút thích cô nên mới để ý đến cô như thế.

 

Bây giờ, góc nhìn đã khác. Sự chú ý của anh chưa chắc là thích cô, anh chỉ quen với việc nắm giữ mọi tình hình trong tay anh mà thôi.

 

Lúc này Đàm Duy không thể để suy nghĩ lan man ảnh hưởng, cô vẫn nhớ việc cô đến đây hôm nay để làm gì, không thể bị dọa sợ như thế được. Cô nhanh chóng điều chỉnh lại dòng suy nghĩ của mình: “Em sẽ

 

không non nớt như trước đây nữa, con người ai rồi cũng sẽ trưởng thành mà.”

 

“Lúc nãy sếp nói sẽ không từ chối em quá phũ phàng, nghĩa là em vẫn còn cơ hội, đúng không ạ?” cô hỏi.

 

“Nếu em đã bước đến bàn đàm phán, nghĩa là em có tư cách để thương

lượng.” Người trả lời cô là Chu Giác, giọng anh không nóng không lạnh, “Lợi thế của em là gì?”

 

Cuối cùng cũng đi vào quỹ đạo. Đàm Duy thử nói: “Chỉ tiêu của quý 2, em sẽ hoàn thành được ạ.”

 

“Nếu chỉ là hoàn thành, thì các quản lý cửa hàng cũng đang chờ cơ hội đó, tôi có thể tùy tiện sắp xếp một người có kinh nghiệm đến đó.” Stella ngắt lời cô, giọng điệu có chút xem thường, “Họ không chỉ hoàn thành chỉ tiêu mà còn quản lý tốt đội nhóm, rất biết cách san sẻ gánh lo cho

tôi.”

 

“Em phải hiểu rằng, tôi dùng em là một sự mạo hiểm.”

 

Đàm Duy hiểu rồi. Trong cuộc họp cô đã thấy chỉ tiêu kỳ vọng của quý hai. Cô nói: “Em sẽ hoàn thành 120%. Từ lúc khai trương đến giờ em luôn có mặt ở đó, em là người quen thuộc nhất, đó là ưu thế của em.

Những vấn đề mà lãnh đạo lo lắng sẽ không xuất hiện đâu ạ.”

 

Cô muốn nói rằng, cho dù đối phương có tìm người đến để đè đầu cô, thì tất cả số liệu công việc đang nằm trong tay cô, chứ không phải bàn giao từ Lâm Hiểu Bội. Còn phải xem cô có chịu hợp tác hay không đã.

 

Nhưng cô biết, lãnh đạo sẽ không chấp nhận kiểu uy h**p này, đây là cô đang tự tìm đường chết.

 

“Đây là do chính cô hứa đấy.” Stella gật đầu, nói: “Nếu làm không tốt

—”

 

Đàm Duy nói tiếp: “Sếp cứ việc cách chức em ạ.” “Rất tốt.”

Đàm Duy bước ra khỏi công ty, đi qua cánh cửa kính cảm ứng tự động, một cơn gió thổi qua làm tinh thần cô chao đảo, có chút buồn nôn. Cô cảm thấy đây không phải là phản ứng sinh lý, hoàn toàn là do tâm lý,

quá căng thẳng.

 

Sau khi run rẩy giành được vị trí này, cô không có quá nhiều phấn khích, trong đầu chỉ toàn là công việc.

 

Những người thành công sẽ mạnh mẽ và lạnh lùng, bất kể họ dùng vẻ ngoài hoa mỹ đến đâu để che đậy.

 

Chu Giác không lập tức rời khỏi văn phòng của Stella. “Không cần phải gọi tôi đến, chị đã nhìn trúng cô ấy rồi, cứ nói cho cô ấy biết phải làm gì là được.”

 

Stella nói: “Cô ấy còn quá trẻ, khuyết điểm cũng rất nhiều, không gây áp lực không được.”

 

“Chỉ là bổ nhiệm một quản lý cửa hàng thôi, chị nghe cô ấy báo cáo bao nhiêu lần rồi? Chẳng lẽ không rõ năng lực của cô ấy sao? Có cần phải hùng hổ dọa người như vậy không?” Sắc mặt anh không vui.

 

“Tôi cũng có thể không làm vậy mà, ai mà muốn làm người xấu chứ.”

Stella cười cười: “Sếp à, vậy thì sếp cũng đừng có dí tôi đòi thành tích

nữa nhé. Sự thiên vị và kiên nhẫn của sếp, chẳng lẽ chỉ dành cho mấy cô gái trẻ thôi sao?”

 

“Tùy chị.” Chu Giác bước ra ngoài.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment