Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 89

Tôn Khảng đợi được sếp lớn nhà mình ở dưới lầu công ty, sớm hơn cả thời gian dự kiến. Không phải sếp đang họp với Stella sao?

 

Thấy mặt anh không chút biểu cảm, Tôn Khảng thầm đoán tâm trạng sếp không tốt, mọi việc chắc chắn không thuận lợi. Anh ta khẽ lau mồ hôi lạnh, cảm thấy mình chẳng khác nào một thái giám đại nội.

 

“Xe đâu?”

 

“Một phút nữa sẽ tới ạ.”

 

Sau đó, Enzo không nói thêm lời nào, ánh mắt thờ ơ nhìn sang quán cà phê ở tầng một của tòa nhà đối diện, và cứ giữ nguyên ánh nhìn như vậy cho đến khi tài xế lái xe đến. Anh lên xe.

 

Trước khi lên xe, Tôn Khảng cũng tò mò nhìn sang phía đó nhưng không phát hiện điều gì bất thường, chỉ có vài nhân viên văn phòng đang ngồi tán gẫu hoặc làm việc với laptop.

 

Có gì đáng xem chứ?

 

Chưa đến tháng Ba mà cô đã vội vã diện một chiếc váy mỏng, ngồi ở bàn phía ngoài mà khi nhìn thấy anh, cô cũng chẳng thèm chào hỏi, xem như không quen biết.

 

Đàm Duy làm gì cũng hấp tấp.

 

Vội vã yêu đương, vội vã thăng chức tăng lương… Tuổi còn trẻ mà có gì phải vội như thế? Gấp gáp như vậy rồi sau này cô định làm gì? Càng ngày càng giống Lâm Hiểu Bội.

 

Tầm mắt anh không còn thấy bóng dáng cô nữa, nhưng tâm trạng bực bội của Chu Giác vẫn chưa nguôi ngoai. Tôn Khảng ngồi ghế trước,

nghe sếp gọi mình và dặn hẹn cho anh với Stella một cuộc gặp ngắn vào buổi tối.

 

“Hai người vừa rồi ở trong văn phòng nhưng không nói chuyện ạ?” Chu Giác: “Quên rồi.”

Tôn Khảng gật đầu, không dám hỏi tại sao một cuộc họp thường kỳ lại có thể quên mất việc quan trọng như vậy, còn phải để anh ta sắp xếp.

Anh ta chỉ nói bâng quơ: “Stella đúng là người rất có nguyên tắc.” Chu Giác ngẩng đầu: “Cậu thấy chị ta là người thế nào?”

“…Cái này, tôi không rõ lắm.” Tôn Khảng lí nhí, biết mình lỡ lời rồi. “Có hà khắc không?”

“…” Chẳng lẽ sếp thì không hà khắc sao?

 

Chu Giác biết có hỏi cũng vô ích, anh lại nhìn vào điện thoại. Thú thật, trong lòng anh đang rất khó chịu.

 

Lâm Hiểu Bội đi rồi, một mình Đàm Duy gánh vác cũng không thành vấn đề. Nếu Stella có ý định khác, chị ta đã sớm sắp xếp người đến bàn giao. Mãi không có động tĩnh, chẳng phải là định để Đàm Duy lên thay sao?

 

Tính cách của Đàm Duy là vậy, việc quản lý với làm việc với cấp trên đối với cô rất khó khăn, nhưng không có nghĩa là năng lực làm việc của cô có vấn đề. Stella biết rõ điều này nhưng vẫn cố tình làm khó, ép cô đến mức đó.

 

Trong phút chốc, Chu Giác không biết phải nói gì. Mỗi người quản lý đều sẽ có những phương pháp riêng, anh không có quyền can thiệp, nên những suy nghĩ này cũng chỉ là tư tâm.

 

Nhưng, nếu kinh doanh hướng đến kết quả, thì không thể dùng tuổi tác, tính cách để phán xét một người như thế được

 

——-

 

Sau khi xuống lầu, Đàm Duy không về ngay.

 

Cô không rành những quy tắc phức tạp nơi công sở, nhưng luôn ghi nhớ lời khuyên của Lâm Hiểu Bội: mỗi khi nói chuyện với cấp trên xong, tốt nhất nên gửi một email phản hồi ngắn gọn và chân thành.

 

Điều đó cho thấy cô đã tiếp thu và có quyết tâm.

 

Đàm Duy cảm thấy việc này thật giả tạo, giống như một kẻ nịnh bợ. Nhưng đã ở trong môi trường này, cô vẫn phải học hỏi, xem như một kênh giao tiếp.

 

Thế là cô ngồi lại, cầm điện thoại lên viết một bài “tổng kết”, hay nói đúng hơn là một bài văn ngắn. Cô sợ về đến nhà, ý thức của một người làm công sẽ bay đi, cái khí chất “nô tài” trên người sẽ biến mất.

 

Chỉnh tới sửa lui, mất hai mươi phút mới viết xong. Cô còn đặt báo thức, đợi đúng 9 giờ tối sẽ gửi đi.

 

Làm xong tất cả, Đàm Duy chậm rãi đứng dậy, ngực lại hơi nhói đau, nhưng cũng không sao.

 

Cô chợt nhận ra, đây là lần đầu tiên cô chủ động tranh thủ một vị trí cho mình. Liệu đây có được xem là một loại thắng lợi không?

 

Một lúc sau, khóe miệng cô khẽ nhếch lên một nụ cười.

 

———

 

Lâm Hiểu Bội rời đi vào cuối tháng Ba, thành phố chị ta phụ trách đang cần chị ta gấp.

 

Đàm Duy hoàn toàn tiếp quản cửa hàng, nhưng chỉ một cửa hàng. Cửa hàng bên cạnh được giao cho Chu Địch. Cấp trên vẫn còn lo ngại về kinh nghiệm của cô.

 

Đàm Duy hiểu sự không yên tâm này, cô đúng là còn non nớt, nhưng sẽ không non nớt mãi mãi.

 

Rất nhanh đã đến các hoạt động của tháng Tư, mục tiêu doanh số bày ra trước mắt. Cô nhìn vào KPI của quý này mà da đầu tê rần.

 

Việc cần làm bây giờ là chia nhỏ mục tiêu doanh số cho mỗi tháng, mỗi tuần; sau đó lại phân bổ cho từng nhân viên bán hàng, rồi theo sát từng khách hàng một.

 

Viết xong kế hoạch công việc tuần này, cô đứng dậy khỏi ghế, vỗ vỗ ngực, trong đầu mơ hồ có chuyện gì đó nhưng lại không thể nhớ ra.

 

Hôm nay là ngày làm việc, trong cửa hàng không có nhiều khách.

 

Chỉ có Stacy đang luống cuống tiếp một vị khách nam trung niên đã khá lâu. Đàm Duy hỏi đồng nghiệp đang viết đơn chuyển phát nhanh bên cạnh: “Vị khách kia sao thế, sao không ai ra hỗ trợ vậy?”

 

Luna trả lời: “À, khách này đến mấy lần rồi, vẫn chưa có dấu hiệu chốt đơn nên cứ để Stacy tiếp thôi.”

 

Đàm Duy suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng nói: “Mọi người tiếp khách vẫn nên hỗ trợ lẫn nhau, đừng cố tình đùn đẩy. Khách hàng không phải lúc nào cũng cố định, không thể đảm bảo họ chỉ tìm mình em.”

 

“Biết rồi cửa hàng trưởng, chị đừng lo nhiều quá, cửa hàng mình bây giờ hòa thuận lắm.” Luna cười nói, từ sau khi Cloe đi, không khí cửa hàng

của họ làm việc rất tốt.

 

Đàm Duy cũng cười, người khác có lẽ không hiểu được áp lực của cô. “Lát nữa các sếp đến đấy, mọi người chú ý một chút.”

 

“Để em đi kiểm tra khu trưng bày ngay, năm nay sếp lớn mới đến lần đầu.” Nhắc đến chuyện này, ai nấy lại căng thẳng.

 

Đàm Duy thấy Stacy đã phục vụ vị khách kia cả tiếng đồng hồ, cô bèn bước tới, chào hỏi: “Chào anh.”

 

Lúc nãy nhìn từ xa không thấy, đến gần mới phát hiện khí chất của vị khách này không tầm thường. Cô lặng lẽ quan sát, trang phục rất khiêm tốn, nhưng trên cổ tay là một chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn của một thương hiệu nổi tiếng.

 

Sau đó, cô nhanh chóng bắt chuyện với khách. Kiểu khách hàng này sẽ không mất thời gian đi dạo lòng vòng, và cũng không giống đối thủ cạnh tranh đến khảo sát thị trường.

 

Đàm Duy tiếp chuyện và biết được ông họ Hoàng. “Cô là quản lý cửa hàng à?” Ông Hoàng hỏi.

“Vâng.”

 

“Vậy tôi thêm WeChat của cô nhé, sau này có vấn đề gì có thể hỏi trực tiếp.” Ông Hoàng nói rồi lấy điện thoại ra.

 

Từ góc độ khách hàng, không phải lúc nào cũng nhận ra nhân viên bán hàng nào chuyên nghiệp hơn, nhưng mua đồ thì chắc chắn người có chức vụ càng cao thì quyền hạn càng lớn, hàng hiếm cũng dễ lấy hơn.

 

Cô đương nhiên không từ chối, nhưng trước khi thêm bạn, cô hỏi: “Xin mạn phép hỏi, bác đã từng được tư vấn ở cửa hàng nào khác cùng thương hiệu chưa ạ?”

 

“Việc đó thì có liên quan gì?”

 

“Nếu đã có đồng nghiệp khác tiếp bác, chúng tôi có thể đồng bộ thông tin ạ.” Đàm Duy nói một cách khéo léo, mỉm cười dịu dàng, tin rằng khách hàng sẽ hiểu. “Cũng là để tránh hai nhân viên cùng tranh một đơn hàng ạ.”

 

“Ồ, tôi còn tưởng các cô phải đối chiếu ám hiệu gì đó.” Vị khách cảnh giác nhìn cô, “Sợ lỡ miệng tiết lộ bí mật kinh doanh à?”

 

“Sao có thể chứ ạ? Chúng tôi chỉ không muốn lặp lại công việc đã làm rồi, làm lãng phí thời gian của bác thôi ạ.” Đàm Duy lấy điện thoại ra, cúi người quét mã.

 

Vị khách này muốn mua khá nhiều thứ và hỏi về chiết khấu.

 

Đàm Duy nói: “Hai tuần nữa cửa hàng có sự kiện kỷ niệm, có thể tích điểm giảm giá đó ạ.” Sau đó, cô giải thích cho ông về chương trình khuyến mãi.

 

Ông Hoàng tỏ vẻ đã hiểu: “Vậy những món tôi chọn hôm nay cô giữ lại giúp tôi, đến ngày sự kiện tôi sẽ qua thanh toán được chứ?”

 

Sau khi khách đi, Stacy lo lắng hỏi Đàm Duy: “Tại sao không để ông ấy thanh toán hôm nay vậy chị? Lỡ ngày sự kiện ông ấy không đến thì

sao?”

 

“Chẳng lẽ em muốn ông ấy thanh toán bây giờ, rồi hai tuần sau lại đến tìm em đòi hoàn tiền à?” Đàm Duy nói: “Tổng giá trị đơn hàng rất lớn, tích điểm nhân đôi, rõ ràng ông ấy rất quan tâm đến những thứ này.”

 

“Có vài sản phẩm rất khan hiếm, chỉ còn vài món, quản lý kho chưa chắc đã giữ cho em.”

 

“Dùng tên của chị để đặt trước đi.”

 

Đàm Duy quay lại văn phòng, tra ID của vị khách này trên hệ thống. Đây là một khách hàng rất sành sỏi, am hiểu về thương hiệu, nhưng hệ thống bán hàng của cửa hàng lại không có tên ông.

 

Cô nghi ngờ ông đã từng mua hàng trước đây, đây là bài học kinh nghiệm.

 

Nhưng cô cũng không ngốc đến mức đi hỏi thẳng, doanh số mà, ai giành được thì là của người đó, cứ giả vờ không biết là được. Ai sẽ trong sạch hoàn toàn chứ, chẳng lẽ lại để con vịt đã đến miệng lại bay đi?

 

Vừa đóng giao diện lại, các sếp đã đến. Họ đến vì sự kiện kỷ niệm của trung tâm thương mại trong hai tuần tới.

 

Enzo đi trước vào phòng họp, Stella theo sau, nói với Đàm Duy: “Đi gọi Chu Địch qua đây họp.”

 

“À, vâng ạ.”

 

Người phụ trách phòng marketing bây giờ đã thay đổi. Chị ta trình bày cho mọi người về quy trình của ngày sự kiện, phương án thúc đẩy doanh số, và cuối cùng là danh sách khách mời của bên bán lẻ.

 

Đàm Duy đã xin phòng kinh doanh hỗ trợ một số mặt hàng. Stella hỏi cô: “Tôi có thể mong chờ tin tốt từ em không?”

 

“Chỉ có những khách hàng đã báo cáo thôi ạ.” Đàm Duy không quen khoác lác, nói thẳng. Stella bèn mở email cô gửi, xác nhận lại lần nữa: “Được rồi.”

 

Trên bàn có một lọ hoa ly, nhưng vì Enzo bước vào nên đã bị dời đi, để lại một ít phấn hoa màu nâu trên bàn, mùi hương rất nồng. Đàm Duy không thích.

 

Nhưng thứ cô càng không thích hơn là chiếc bánh kem sô cô la vừa được mang vào. Vì cuộc họp sẽ kéo dài đến tối, mọi người không thể để bụng đói được.

 

Cô không ăn gì cả, chỉ cầm chai nước lọc uống một ngụm rồi khó khăn nuốt xuống.

 

Gần đây cổ họng cô luôn có cảm giác như có vật gì đó vướng lại. Lát nữa tan họp, cô sẽ là người đầu tiên ra ngoài vậy.

 

Đàm Duy chưa bao giờ là người vô lễ như vậy, Stella nhìn theo bóng lưng cô.

 

Có lẽ vì là một lãnh đạo nữ, xung quanh có nhiều nhân viên nữ, nên chị ta rất nhạy cảm với một số hiện tượng.

 

Hôm đó ở văn phòng, chị ta đưa cà phê cho Đàm Duy, cô chỉ nhấp một ngụm nhỏ. Hôm nay, trước mặt cô lại không có cà phê, chỉ có một chai nước.

 

Mọi người lần lượt đứng dậy, Stella gọi Chu Địch lại, hỏi bâng quơ: “Đàm Duy có bạn trai chưa?”

 

Chu Địch kinh ngạc “A” một tiếng: “Cái này… em cũng không biết ạ!”

 

“Tôi chỉ quan tâm một chút thôi.” Stella nói: “Các cô làm việc cùng nhau mỗi ngày, chắc cũng biết chút ít chứ?” Hai mươi mấy tuổi kết hôn sinh con, tuy hơi sớm nhưng cũng không loại trừ khả năng có một tương lai khác tốt hơn công việc.

 

Chu Địch nào dám trả lời, sợ đến chết khiếp, huống chi sếp lớn còn ngồi phía sau. Cô tỏ vẻ khó xử: “Em mới đến đây không lâu, thật sự không biết ạ. Hay là… chị hỏi thẳng em ấy xem?”

 

Stella đành bỏ cuộc. Sao có thể hỏi chuyện này được, đây là chuyện riêng tư.

 

Một cơn gió lướt qua bên cạnh, Enzo bước ra ngoài, không nhìn họ, vạt áo vest của anh vô tình chạm vào cánh tay chị ta. Trước giờ anh đứng dậy là cài cúc áo, lần này lại là một ngoại lệ.

 

Đàm Duy đi đến bồn hoa, nhổ ngụm nước súc miệng ra. Cô cảm thấy hơi xấu hổ, cảm xúc cũng có chút lo lắng, bởi vì tình trạng này đã kéo dài cả năm mà mãi không khỏi, lại còn thường xuyên trở nặng như thế này.

 

Cô lại uống một ngụm nước lạnh rồi nhổ đi, lau đi những giọt nước mắt sinh lý, chờ cảm xúc bình ổn lại. Khoang miệng sạch sẽ, gương mặt hồng hào, cô mới quay trở lại dưới ánh đèn được.

 

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment