Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 92

Đàm Duy đưa nước cho anh rồi cô đi vào nhà vệ sinh đánh răng. Không còn cách nào khác, cảm giác vướng víu ở cổ họng sau khi nội soi khiến cô luôn cảm thấy khó chịu.

 

Khi ra ngoài, cô thấy ly nước vẫn được đặt trên bàn, chưa có ai uống, còn anh thì đã cởi áo vest ra, đang tìm chỗ để treo.

 

Trừ người của công ty bất động sản, anh là người đàn ông đầu tiên bước vào nhà cô. Con người anh và phong cách tổng thể của căn nhà thực sự

 

không hợp nhau, Đàm Duy nhìn mà cũng thấy kỳ quặc, giống như một loài ngoại lai xâm chiếm.

 

Cô bước tới, cố ý hỏi: “Sao vậy anh?”

 

Chu Giác xách áo khoác lên ra hiệu cho cô.

 

“À.” Cô cười một chút, đi đến bên cạnh huyền quan, ở đó có một tấm bảng gỗ dán vài tờ giấy ghi chú và sổ tay.

 

Cô đưa tay sờ vào một chỗ, tấm ván gỗ trơn nhẵn bật ra một chiếc móc treo, trông có chút đáng yêu mà lại rất hữu dụng.

 

Anh treo quần áo lên, rồi chỉ vào bức tường ảnh và hỏi cô: “Ai là Diệp Hiểu Hàng?”

 

“Hả?” Đàm Duy ngẩn ra một chút, cô bước tới, nửa quỳ trên sofa rồi chỉ cho anh xem.

 

Anh nhìn theo ngón tay cô, thầm nghĩ anh đoán không sai mà. Người ta luôn treo người mình thích hoặc sự vật mình yêu mến ở cửa miệng. Cô gái này thì anh vừa liếc mắt đã thấy, chỉ riêng cô ấy và Đàm Duy đã có vài tấm ảnh chu môi chạm vào nhau rồi.

 

Không hẳn là hôn môi, mà là một kiểu quan hệ vô cùng thân thiết và gắn bó, một kiểu mà anh không hiểu.

 

“Cô ấy không đến ở cùng em à?”

 

Đàm Duy chạm vào mũi mình, “Bạn ấy đi du học từ năm ngoái rồi ạ.”

 

“…” Họ đã xa nhau một thời gian dài, chút hiểu biết duy nhất của anh về cô cũng đã trở thành thông tin lỗi thời. Chu Giác không muốn hỏi thêm nữa, “Nhà vệ sinh ở đâu, anh đi rửa tay.”

 

“Bên này ạ.” Đàm Duy có chút ngượng ngùng, chỉ có thể im lặng nhìn bóng lưng anh. Cởi áo vest ra, chỉ còn lại áo sơ mi và áo gi-lê, vóc dáng anh vô cùng cao ráo thẳng tắp,anh có được những múi cơ hoàn hảo do tự kỷ luật lâu dài mà thành, đặc biệt là vòng eo thon chắc đầy mạnh mẽ, chân anh cũng rất dài.

 

“Anh vẫn còn nhớ à?”

 

“Em đã nhắc với anh hai lần rồi.” “Vậy à.”

Đàm Duy đứng tại chỗ, xoa xoa tai mình. Dù bây giờ cô đã có can đảm mời anh đến nhà riêng, cũng đã có một hai lần không nhịn được mà nổi tính ương bướng với anh, nhưng trong công việc, cô vẫn cảm thấy sợ hãi anh.

 

Trước đây cô luôn không nhịn được mà ôm lấy anh, có chút sợ anh sẽ đẩy cô ra. Nhưng anh chưa từng làm vậy một lần nào, luôn chỉ nhẹ nhàng vỗ đầu cô.

 

Bây giờ, dù vóc dáng anh có đẹp đến đâu, cô cũng đã mất đi quyền sử dụng cơ thể anh; và ngược lại, anh cũng vậy.

 

Giữa họ bây giờ chỉ có mối quan hệ công việc và anh là sếp của cô.

 

Lúc Chu Giác ra ngoài, ngón tay anh đã được rửa đến ửng hồng, vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc. Nhưng đúng lúc này, cơm hộp được giao tới. Đàm Duy bấm mở khóa cổng rồi cô ra cửa đứng đợi.

 

Một lát sau thang máy đi lên, cô nhận đồ rồi đóng cửa lại, bày đồ ăn ra bàn. Cô rất thích ăn đồ ngọt và nhiều dầu mỡ, nhưng bây giờ tất cả lại không được ăn, ngay cả canh cũng không có.

 

Cũng không có gì đáng tiếc, cô thậm chí còn không muốn ăn cơm. Cô chán nản ngồi xuống, thấy anh kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh cô, chứ không phải ngồi đối diện.

 

Chiếc bàn không lớn, cũng không cao. Chân Đàm Duy chạm phải quần tây của anh, chất liệu vải lướt qua da chân lành lạnh, cô vội vàng rụt chân vào.

 

Chu Giác dùng đũa sạch gắp một đũa mì đưa tới trước mặt cô. Vẻ mặt cô trông như một đứa trẻ đang trốn ăn. Cơ thể anh như có một chương trình cài sẵn, máy móc nhắc nhở cô: “Em nên ăn cơm đúng giờ.”

 

“Ờ.” Đàm Duy nhích mông về phía trước, nhưng tay vẫn không động đậy.

 

“Vivi?” Anh gọi cô một tiếng. “?”

“Em chỉ biết ‘ờ’ thôi à?” “Ờ.”

Anh tháo kính xuống, đặt sang một bên, nói với cô: “Ngoan nào.”

 

Khi nhìn thấy ánh mắt không còn bị che giấu của anh, Đàm Duy vội cúi đầu. Mùi vị của mì nước trong thực ra cũng không tệ, còn rất dễ tiêu hóa,

 

lượng mì cũng không nhiều. Cô bưng bát ăn hết sạch, lại ăn thêm một ít trứng bác tôm nõn và thịt cá bóng. Cơn thèm ăn của cô dần dần quay trở lại.

 

Đang định cầm bát không để ăn thêm một chút nữa, cổ tay cô đã bị anh đè xuống: “Được rồi.”

 

Đầu ngón tay anh đè lên cổ tay cô, lực không mạnh, nhưng vô cùng quyết đoán. Ánh mắt Đàm Duy vừa nghi hoặc vừa bất mãn, đây là lần đầu tiên cô bị bắt dừng ăn giữa chừng.

 

“Đừng ăn quá no, buổi chiều em ăn thêm chút bánh quy soda là được.” “Anh đang quản em đấy à?”

Anh lập tức thả lỏng tay ra, “Nhắc nhở thôi. Vì sức khỏe của em, cố gắng khắc phục vượt qua chút khó khăn này, được không?”

 

“Sẽ lãng phí.” Cô tìm một cái cớ. “Đó không phải là vấn đề.” Anh nói.

Được rồi, Đàm Duy đặt bát đũa xuống. Cô cũng không phản đối việc bị quản thúc trong những chi tiết nhỏ, vì nó cũng không động đến nguyên tắc, ngược lại còn mang đến chút cảm giác an toàn. Cô chống cằm ngồi đợi một bên, Chu Giác cũng ăn xong rất nhanh. Anh thu dọn hộp cơm, mang bát đũa vào bếp.

 

Những việc thế này ngày thường anh căn bản sẽ không lãng phí thời gian để làm, nhưng bây giờ không phải là ngày thường. Anh xắn tay áo lên, mở vòi nước.

 

Đàm Duy đi súc miệng, lúc quay lại anh vẫn chưa rửa xong bát. Cô đứng ở cửa bếp nhìn bóng lưng anh, cảm thấy rất ấm áp.

 

Suy nghĩ một lát, cô lấy một hộp việt quất từ tủ lạnh ra, đi tới đứng bên cạnh anh.

 

Chu Giác liếc nhìn.

 

Đàm Duy giải thích: “Cho anh ăn.”

 

Thực ra không cần phải tiếp đãi, rốt cuộc không có vị khách nào lại đến nhà chủ để rửa bát, hơn nữa anh cũng sắp phải đi rồi, thời gian thực sự không còn nhiều.

 

Đàm Duy cứ đứng bên cạnh anh, nhìn anh rửa bát. Nước bắn lên người, cô lùi về sau, tay áo sơ mi của anh bị ướt một mảng, trở nên trong suốt.

 

“Anh không ghét làm việc nhà à?”

 

“Em ghét sao?” Thực tế anh chưa làm nhiều, nhưng nói là không biết làm thì cũng quá khoa trương, là người có đầu óc cả. Một lát sau anh mới phản ứng lại, “Em làm bán thời gian ở chỗ anh, lại nhiều lần đòi từ chức đó thôi.”

 

“Ban đầu là vì em để lại một thùng hoa, anh muốn đuổi việc em.” Vài chi tiết nhỏ cô nhớ rất rõ. “Sau này là do những lời anh nói trong buổi họp thường niên.”

 

“Lời gì?”

 

“Đừng vì một chức danh nghề nghiệp mà nhìn anh qua một lớp kính như thế, cũng đừng thích anh.”

 

Chu Giác khóa vòi nước, tiếng nước chảy lập tức tắt ngấm. Anh xoay người lại đối mặt với cô. Chỗ này không lớn, họ đứng cùng nhau sẽ trở nên chật chội, hơi thở cũng trở nên mềm mại và ấm nóng.

 

Cô ngửi thấy mùi hương trên áo sơ mi của anh. “Sau đó thì sao?” Bây giờ còn thích anh không?

“Em vẫn luôn nhớ những lời này của anh, em tôn sùng như một câu châm ngôn.”

 

“Trí nhớ của em tốt thật.” Anh nói với giọng đầy thâm ý, lồng ngực thắt lại. Anh véo nhẹ đuôi tóc của cô, mùi dầu gội còn vương lại trên ngón tay.

 

“Đó là lần đầu tiên anh từ chối em.” Cô thực ra rất tham luyến sự quan tâm của anh, nhưng thứ không xác định này không thể giữ lại lâu dài, anh muốn thu hồi là thu hồi.

 

Cô hơi cúi mặt xuống, dường như muốn cọ vào lòng bàn tay anh. Tay Chu Giác cũng dừng lại ở đó, chờ cô đến gần.

 

Nhưng cô đã dời đi, ánh mắt cũng lạnh đi.

 

“Vivi.” Giọng anh có chút không nỡ, cố kìm nén sự thôi thúc muốn véo má cô.

 

Đàm Duy lùi về sau, “Anh còn thời gian không, em có chuyện muốn nói với anh.”

 

“Em nói đi.”

 

Đàm Duy hỏi thẳng: “Em không thích có những dây dưa không cần thiết với bạn trai cũ. Anh đã từng giúp em xử lý chuyện tương tự, nên chắc cũng hiểu.”

 

Chu Giác cũng hiểu, bây giờ anh chính là bạn trai cũ. Ở cùng cô lúc này, không khí đã hoàn toàn thay đổi, ánh mắt cô nhìn anh không còn nóng bỏng như xưa.

 

“Em muốn nói gì?” Anh nhìn cô chăm chú.

 

“Em biết anh là sếp, thời gian quý báu, em không nên lãng phí.” Đàm Duy thở dài, những lời tiếp theo có thể sẽ hơi khó nghe, nhưng cô phải nói. “Nếu anh đối xử với em như một con mèo hoang đáng thương, không đành lòng bỏ đói mà nhặt về, tắm rửa sạch sẽ cho nó rồi chăm sóc nó mấy ngày. Vậy thì em chỉ có thể nói cảm ơn anh thôi, lần sau anh đừng làm vậy nữa.”

 

“Em cũng biết, anh sẽ không bao giờ làm chuyện lãng phí thời gian.”

 

“Cuộc sống của em thế nào là chuyện của riêng em, em không chấp nhận sự chỉ trích, cũng không chấp nhận sự thương hại.” Dù có áp lực, nhưng cô vẫn nhìn thẳng vào mắt anh, nói rõ ràng từng chữ một: “Nếu giữa em và anh phải có một mối quan hệ nào đó, thì chỉ có thể là một tình yêu thuần túy, không xen lẫn bất cứ điều gì khác.”

 

Chu Giác tự nhủ, phải chấp nhận sự thật rằng cô đã thay đổi.

 

Thứ duy nhất không thay đổi chính là định nghĩa thẳng thắn về tình cảm của cô cũng giống như khát khao của cô đối với sự nghiệp vậy, bất kể thời cơ có đến hay không, có chín muồi hay không, cô phải nắm thật chặt trong tay.

 

Cô vẫn rất tham lam, và sự tham lam này mang tính bá đạo, yêu cầu người khác phải thỏa hiệp.

 

“Nếu em cho rằng đó là sự thương hại, vậy lúc em mở miệng mời anh vào nhà em, em đã nghĩ gì?” Thái độ của anh cũng có chút hùng hổ.

 

Anh có thể bao dung, chăm sóc cô trong cuộc sống, vật chất, và những chuyện không quan trọng, nhưng đây là vấn đề nguyên tắc. “Không có sự tin tưởng, mà lại để một người đàn ông xông vào lãnh địa riêng tư của mình sao?”

 

“Để anh thấy con người thật của em.” Đàm Duy buông tay: “Trước đây, em luôn hy vọng anh nhìn thấy mặt tốt đẹp và tích cực nhất của em. Em kính sợ anh, cũng muốn vươn tới vị trí của anh.”

 

“Còn bây giờ?” Anh kéo tay cô lại.

 

“Thực ra em có chút oán giận vì anh đã từ bỏ em, nhưng em lại muốn có được đặc quyền ở chỗ anh.” Câu đầu tiên là nghiêm túc, đến nay cô vẫn còn hờn dỗi mà nói với anh. “Nhưng em vẫn chưa chắc sẽ xử lý tốt được công việc hay cả cuộc sống em, em chẳng hề ưu tú, thậm chí còn rất tệ. Công việc càng bận, em cũng không còn sức lực để tỏ ra mình đáng yêu nữa.”

 

Nếu họ lại tiếp tục ở bên nhau, có thể sẽ còn tệ hơn.

 

“Anh chưa bao giờ đặt em ở vị trí giống như những người khác, anh càng không mong đợi em phải hoàn hảo đến mức nào. Em nhìn vào mắt anh, có thể hiểu ý anh không?”

 

Đàm Duy sẽ không tin lời anh, nếu cô thực sự đặc biệt trong lòng anh, liệu cô có bị từ bỏ dễ dàng như vậy không?

 

“Nói miệng không tính.” Cô trả lời, “Chẳng lẽ anh lại muốn một lần nữa phát hiện ra chúng ta không hợp, rồi lặp lại chuyện chia tay lần trước

sao?”

 

“Em muốn chứng minh thế nào?” Anh có chút mất kiên nhẫn.

 

Hạn mức tin tưởng vốn đã không nhiều, lại còn bị cô tiêu hao quá mức. Thái độ của cô là thứ tác động đến cảm xúc của anh nhất.

 

Trước khi bước vào đây, anh không hề lường trước được tình huống này.

 

Về mặt lý trí, tất cả những việc anh làm bây giờ, đi bệnh viện, ăn cơm cùng cô, chăm sóc cuộc sống của cô… cô chưa chắc đã hiếm lạ, anh có thể tùy tiện tìm một người khác đến làm cho cô.

 

Nhưng cố tình lại là chính anh đến.

 

Điện thoại vang lên, anh không để ý. Đàm Duy quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng chuông, điện thoại trên bàn rung rất lâu.

 

Điều này khiến nội tâm bình tĩnh của cô có chút vội vã. Cô cảm nhận

được bàn tay anh đang nắm lấy tay mình, lòng bàn tay có những vết chai mỏng, cũng có chút thô ráp. Trước đây cô luôn cho rằng đó là một đôi tay được nuông chiều, mười ngón tay không dính bụi trần.

 

Là do ký ức có sai sót sao?

 

Cô không biết tại sao, mắt và mũi lại có chút cay cay. “Chúng ta nên suy nghĩ kỹ, xem rốt cuộc mình muốn gì, và giới hạn có thể chấp nhận ở đâu. Nếu không thể thỏa hiệp, thì đừng trêu chọc lẫn nhau nữa.”

 

Cô rút tay khỏi tay anh: “Em cho anh thời gian, em cũng sẽ tự mình suy nghĩ kỹ. Anh đi trước đi.”

 

Chu Giác đi tới cầm lấy điện thoại, nghe máy rồi anh nói hai câu, anh quay đầu lại nói với cô, những chuyện này họ sẽ bàn lại sau.

 

Bây giờ đúng là không thích hợp để nói chuyện sâu hơn được.

 

Ngay khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Đàm Duy cảm thấy không khí trở nên ngột ngạt, khiến cô khó thở.

 

Nhưng cô biết rất rõ, trong một năm xa cách này, cả hai người họ không hề thay đổi, mọi việc vẫn đang dậm chân tại chỗ.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment