Con người ta càng lớn lại càng nhận ra bản thân mình không biết tự lượng sức. Cô cũng không biết tại sao lúc trước cô lại có thể nói ra những lời như “Em muốn tận hưởng tình yêu, em phải có được toàn bộ con người anh.”
Quá nực cười, đến khách hàng cô còn không nắm bắt được, sao có thể nắm bắt được Chu Giác chứ.
Thời gian vẫn còn sớm, cô đi đi lại lại trong phòng một lúc cho tiêu cơm.
Vừa nằm xuống cô đã nhận được tin nhắn WeChat của Diệp Hiểu Hàng:
【Đang làm gì đó?】
Đàm Duy nhìn màn hình mỉm cười: 【Chuẩn bị ngủ trưa.】
Diệp Hiểu Hàng: 【Không tệ nha, hiếm có ghê, vậy cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi.】
Đàm Duy định gõ một chữ “Ừ” để trả lời, nhưng bộ gõ cứ tỏ ra thông minh, gợi ý cho cô cái tên Enzo. Cô vốn đã đang phiền lòng, luống cuống tay chân lại còn nhấn nhầm, gửi đi rồi vội vàng thu hồi.
Nhưng vẫn bị Diệp Hiểu Hàng nhìn thấy, cô nàng trêu chọc: 【Chà, xem ra việc dùng thời gian để quên đi một người đúng là không chịu nổi thử thách ha?】
Đàm Duy ở bên này có chút nóng mặt: 【Câu này nghe ghê quá.】 Diệp Hiểu Hàng: 【Ai ghê thì người đó tự biết.】
Đàm Duy không trả lời nữa, đặt điện thoại sang một bên. Không lâu sau, cô lại bị đánh thức bởi tin nhắn từ giám đốc Từ gửi đến, nói rằng Chu Địch hôm nay bận việc, bảo cô đến công ty dự cuộc họp tổng kết định kỳ.
Sáng nay cô vừa gây mê, tuy đã qua rồi nhưng tốt nhất vẫn nên nghỉ ngơi ở nhà. Đang cân nhắc tìm từ để từ chối, giám đốc Từ lại nhắn thêm: “Sẵn tiện nói chuyện về vụ khiếu nại hôm qua luôn, sao thế hả các cô gái, làm ầm lên khó coi quá vậy.”
“Vâng ạ, em sẽ đến trước hai giờ.”
Đàm Duy đành phải thay quần áo, gọi taxi đến công ty. Vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến giờ họp, cô và giám đốc Từ nói chuyện trực tiếp một lát. Đàm Duy kể lại đầu đuôi sự việc, giám đốc Từ thở dài: “Cũng không phải chuyện gì to tát, cấp trên vẫn rất coi trọng sự hòa hợp giữa hai cửa hàng, mọi người đều là đồng nghiệp cả. Cứ qua lại như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến trải nghiệm của khách hàng.”
Đàm Duy thầm nghĩ em có gây mất hòa khí đâu, cô lập tức hỏi: “Chị thấy chuyện này em làm sai sao? Hay là quy trình của em không đúng?”
“Em lớn từng này rồi mà còn chấp nhất chuyện đúng sai à?” Giám đốc Từ nhìn cô, trên thương trường làm gì có đúng sai, chỉ có người gánh tội thay. “Em có hiểu thế nào là ‘đi đường vòng’ không?”
Đàm Duy tỏ ra khá cứng đầu trong chuyện này, cô mím môi, thể hiện thái độ kiên quyết của mình.
Giám đốc Từ thầm nghĩ, Tina đến gặp chị ta còn phải nể nang vài phần, vậy mà cô gái nhỏ này…. “Chị đề nghị em lùi một bước, sau này, cửa hàng lớn của Tina mà muốn giành mối làm ăn với em, em có giành nổi không?”
“Danh sách các khách hàng lớn em đã báo cáo trước đó rồi, không xem được thông tin đó không phải là vấn đề của em. Còn về việc giành mối làm ăn, thì để sau hãy nói ạ.” tất nhiên Đàm Duy không thể lùi bước, quý này đối với cô đặc biệt quan trọng. Nếu vị trí này còn không giữ
được thì nói gì đến sau này?
“Em đúng là còn quá trẻ.” Giám đốc Từ cũng không nói nhiều thêm. Đây thuộc về mâu thuẫn giữa hai cửa hàng hoặc hai nhân viên bán hàng, đối với cả tập thể thì không có tổn thất gì, ai chốt đơn mà chẳng như
nhau?
“Lời cần nói chị đã nói rồi, tiếp theo xử lý thế nào thì xem bên phía lãnh đạo vậy.”
Đến giờ họp, Đàm Duy cầm bình giữ nhiệt đi về phía phòng họp. Vừa ngồi xuống, cô đã thấy Tina ngồi ngay đối diện mình, đang gõ gõ gì đó trên máy tính.
Đàm Duy day day thái dương, không biết nên nói gì. Tina ngẩng đầu thấy cô, chị ấy nở một nụ cười tươi rói: “Hi, Vivi.”
Đàm Duy cũng đành giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhìn thấy hộp bánh quy bên cạnh máy tính của chị ấy, cô hỏi một câu: “Chị vẫn chưa ăn cơm à? Vất vả quá.”
Tina nói: “Chu Địch đi rồi, mấy cái bảng kiểm kê chúng nó làm chẳng ra đâu vào đâu, thật chẳng có đứa nào dùng được.”
“Ha ha, cứ từ từ thôi chị.”
“Đúng rồi, em không giận chuyện kia đó chứ? Nhân viên bán hàng đó đúng là không có tầm nhìn.” Tina nói tiếp, “Nhưng chị đã nói em ấy rồi, không giữ được khách, không được khách công nhận, là vấn đề của bản thân em ấy, không liên quan đến người khác.”
Đàm Duy lại mỉm cười, chị ấy đang ngầm nói cô không có tầm nhìn sao? Không sao cả, cô sẽ không để trong lòng.
Rất nhanh sau, Stella bước vào, cuộc họp chính thức bắt đầu. Nửa sau của cuộc họp là về hội chợ giảm giá cuối tháng của cuối quý này. Hội chợ này không dành cho tất cả khách hàng, chỉ nhắm vào nhóm khách VIC và VIP, đặc biệt lấy một số sản phẩm để làm sự kiện.
Thương hiệu đối với khách lẻ thì kiểm soát nghiêm ngặt và không giảm giá, nhưng với khách hàng quan trọng thì lại khác. Rốt cuộc, nhóm khách VIC chỉ chiếm một phần nhỏ về số lượng, nhưng lại đóng góp hơn một nửa tổng doanh thu, ai mà không phải o bế chứ?
Hàng hóa và suất tham dự có hạn, tài nguyên khan hiếm tất nhiên sẽ
được ưu tiên cho các cửa hàng lớn. Điểm này Đàm Duy không thể giành được, chỉ có thể nhìn Tina tha hồ thể hiện. Stella cười nói với chị ấy: “Tôi chờ tin tốt của em.”
Rồi lại nói với mọi người: “Tôi cũng chờ đợi tin tốt của tất cả mọi người.”
— Tin tốt.
Lãnh đạo nào cũng hy vọng nhận được tin tốt từ cấp dưới, không biết đó là áp lực nặng nề đến mức nào sao?
Tan họp, mọi người ai về nhà nấy. Hôm nay Đàm Duy không đi làm nên cũng không muốn quay lại cửa hàng. Cô hy vọng hôm nay trong cửa hàng không có chuyện phiền phức gì cần gọi điện cho cô, cô đang nghĩ không biết có nên đi dạo mua sắm chút đồ không.
Đến khu vực thang máy, có người từ trong thang máy bước ra, đang phàn nàn với đồng nghiệp bên cạnh: “Sắp phải vào báo cáo công việc với sếp Chu rồi, nghe nói hôm nay sếp nổi trận lôi đình trong văn phòng, ai đắc tội sếp vậy, không liên lụy đến chúng ta chứ?”
Người bên cạnh cười khổ: “Cậu tưởng sếp không nổi giận thì ngày tháng sẽ dễ thở hơn à?”
“Chậc.”
Anh nổi giận thì liên quan gì đến cô chứ? Lại chẳng phải cô chọc anh.
Đàm Duy nhướng mày, rồi lại vô cảm lướt điện thoại. Một tin nhắn hiện ra, Perla gửi một dấu chấm hỏi.
Đàm Duy: 【Sao thế chị?】
Perla: 【Nghe chuyện của em rồi, chị qua an ủi chút.】
Đàm Duy: 【Hôm nay chị đi làm à? Tối có muốn ra ngoài ăn cơm với em không?】
Perla: 【Có đi làm, nhưng chị trốn được.】
Tâm trạng Đàm Duy không tốt, nhưng cũng không thể nói rõ vì sao lại không tốt. Cô chỉ nhớ lại một vài chuyện trong quá khứ, cô nhớ Tina đã từng có lúc 11 giờ rưỡi đêm, tay cầm tay chỉ cô cách gửi thư mời cho khách hàng. Lúc đó, chị ấy còn đang mang thai.
Cô đợi Perla ở một trung tâm thương mại gần đó. Thấy chị ấy vứt túi chạy tới, giày trượt trên sàn, suýt chút nữa thì ngã, Đàm Duy bước lên đỡ lấy một tay.
“Sàn còn chưa lau khô, chị muốn khiếu nại.”
“Chỗ đó có dựng biển ‘Cẩn thận trơn trượt’, là chị không thấy thôi.” Đàm Duy chỉ chỉ, rồi đổi chủ đề: “Sao chị lại trốn việc thế?”
“Chán quá, ra ngoài hít thở không khí.”
“Vậy à.” Đàm Duy cũng có chút ngưỡng mộ trạng thái của Perla, chỉ cần lo làm tốt thành tích của mình, không cần phải quan tâm đến những chuyện linh tinh. Nhưng mà, những con đường sự nghiệp khác nhau sẽ có cả ưu và nhược điểm riêng.
Đàm Duy ôm bình giữ nhiệt, nhìn Perla ăn, nghe cô ấy hỏi: “Em sẽ không bị những chuyện này ảnh hưởng chứ?”
“Trông em vẫn ổn mà, phải không?” Đàm Duy ngạc nhiên, “Vẻ mặt thất vọng của em thể hiện rõ lắm sao?”
“Trông em cũng không vui vẻ gì.” Quen biết nhau mấy năm, Perla biết rõ trạng thái của Đàm Duy lúc mới vào nghề. Nhưng con người muốn trưởng thành thì không thể nào cứ mãi ngây thơ vô hại như ban đầu được.
“Muốn nổi điên thì cứ nổi điên đi.”
“Chỉ là hơi buồn bực một chút thôi.” Chuyện đã thành ra thế này, Đàm Duy chỉ có thể chấp nhận, nhưng cũng không ngừng tự nhủ với bản thân, chuyện nhỏ, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
“Em đã chọn kiên quyết như thế, chị tin là em có phán đoán của riêng mình.” Perla là người rất công bằng, không vừa đến đã chỉ trích Đàm Duy tại sao lại tranh giành với đồng nghiệp của mình, cũng không đề cập đến chuyện giữa cô và Tina.
Đàm Duy nói: “Em muốn nghe ý kiến của chị ạ.”
“Tina tìm em là muốn em chủ động nhượng bộ lợi ích, chị ấy hoàn toàn không phải người vô tư vĩ đại gì. Hơn nữa, mối quan hệ cạnh tranh đã hình thành, em muốn tránh cũng không được, đây sẽ là chuyện thường ngày của em sau này thôi.”
Lúc này Đàm Duy mới từ từ nói: “Tối hôm đó về, em đã suy nghĩ kỹ, nếu em và chị ấy đổi chỗ cho nhau, chị ấy có nhường mối làm ăn này cho em không?” Chắc chắn là không.
“Thấy chưa, em nhìn rõ hơn bất kỳ ai.” Perla cười cười, “Đây chỉ là một lần thử thăm dò điểm mấu chốt của chị ấy, chỉ là em có thêm một tầng cảm xúc cá nhân so với chị ấy, em phải cảm ơn sự dạy dỗ của Tina lúc trước. Em biết, và Tina cũng biết điều đó.”
“Vâng”
“Nhưng em đã trả lại cho chị ấy rồi.” “…”
Perla nói: “Đừng để trong lòng quá, chị nói cho em biết, nếu em không đi, chúng ta cũng sẽ trở thành đối thủ. Dù quan hệ của chúng ta có tốt đến đâu, chị cũng sẽ không nhường em.”
“Em biết.”
Đáy mắt Đàm Duy cuối cùng cũng có chút ý cười, nhưng lại có chút chua xót, hóa ra mối quan hệ biến chất là đã được định sẵn.
Đối thủ của cô đã hiểu ra điều đó sớm hơn cô.
Perla ăn xong đồ ngọt, hai người cùng nhau đi ra ngoài, Đàm Duy khoác tay Perla.
“Trong cuộc cạnh tranh lợi ích, đừng để bị bất cứ thứ gì ảnh hửng. Cứ làm theo suy nghĩ của chính mình là được.”
“Mommy,mẹ đúng là ngọn hải đăng trong sự nghiệp của con.” Tâm trạng xao động cả một ngày của Đàm Duy cuối cùng cũng có chút nguôi ngoai.
“Mommy mua cho con hai cái túi, dỗ dành con nhé?” “Thật không?”
“Ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có.”
Buổi trưa sau khi rời khỏi nhà Đàm Duy, Chu Giác vẫn khá bình tĩnh. Công việc vốn định sắp xếp vào buổi sáng đã bị anh làm chậm trễ, anh không thể nào để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc thêm nữa.
Họp xong, anh trở lại văn phòng xem mấy bản báo cáo, rồi đột nhiên nổi giận đùng đùng.
Tài liệu bị ném văng tung tóe, giấy tờ bay lả tả trên sàn, một mảng trắng xóa. Tôn Khảng vào đưa đồ bị cảnh tượng trước mắt dọa cho khiếp vía. Anh ta thầm nghĩ văn phòng của sếp không thể nào có mèo xông vào làm đổ tủ tài liệu được, chẳng lẽ là do chính sếp tự ném sao?
Rốt cuộc, sếp là một người tự chủ và giữ thể diện đến thế cơ mà.
Anh ta vội vàng ngồi xổm xuống, nhặt giấy tờ trên đất, tiện thể liếc nhìn Enzo.
Người sau ngồi trên ghế, sắc mặt thực ra vẫn bình tĩnh không gợn sóng, chỉ có cà vạt bị kéo lỏng, hơi có chút xộc xệch.
Tôn Khảng muốn nhanh chóng dọn dẹp xong rồi ra ngoài, lại không ngờ sếp đang nhìn chằm chằm vào anh ta, nói với giọng không âm không dương: “Cậu rảnh lắm à, hay là không có việc gì làm? Chuyện thế này không thể để lao công làm sao?”
Đây là đang nổi nóng với anh ta sao. Anh ta đành ngượng ngùng đặt xấp tài liệu nhặt được một nửa lên bàn sếp. Tiện thể cũng nhanh nhạy liếc
nhìn một cái, xem rốt cuộc cái gì đã khiến sếp tức giận đến vậy.
Chỉ là bản báo cáo của một vài thành phố cấp hai, cấp ba mới thâm nhập thị trường trong năm nay, số liệu không được đẹp mắt cho lắm. Nhưng thị trường ngành này đang đi xuống, mọi người vốn dĩ chỉ giữ thái độ quan sát mà thôi, các doanh nghiệp hàng đầu vẫn đang làm rất tốt.
Không đến mức tức giận như vậy chứ nhỉ.
Đương nhiên, tâm tư của sếp thì đừng có đoán, đoán tới đoán lui cũng bằng thừa, đừng bao giờ hy vọng tư bản sẽ hài lòng.
“Vậy tôi giúp sếp hẹn cuộc họp tiếp theo nhé?” Anh ta cẩn thận hỏi.
“Tôi sẽ nghỉ ngơi mười lăm phút.” Chu Giác không ngẩng đầu, chỉ phất tay bảo anh ta ra ngoài trước.
Khi cánh cửa đóng lại, trong văn phòng chỉ còn lại một mình anh. Chu Giác ý thức được bản thân anh đã thất thố.
Sự bực bội bị đè nén trong lòng đã vô tình bùng phát. Người trưởng thành không nên có những hành vi mất kiểm soát như vậy.
Cái gọi là loài động vật đơn phối ngẫu nhiên, chính là tìm được một người bạn đời chung thủy, có thể từ bỏ tất cả những thứ phụ thuộc khác. Anh hy vọng anh và Vivi cũng như thế.
Chu Giác cũng không biết thế nào mới là trạng thái khiến bản thân anh thoải mái.
Khi ở cùng nhau, anh cảm nhận sâu sắc rằng những gì họ đang tìm kiếm không giống nhau; chia tay thì anh lại không thoải mái, mà tiếp xúc với cô lại càng thêm khó khăn.
Thực ra anh chẳng có ý đồ gì với cô cả. 24 giờ trước, anh đến cả ý định quay lại với cô cũng chưa từng suy nghĩ, anh thuần túy chỉ là muốn quản cô, muốn cô được tốt, không phải chịu ấm ức gì khác.
Rốt cuộc lúc trước chính anh là người đưa ra quyết định chia tay, lật lọng không phải là phong cách của anh, mà cô cũng là người có tính cách quật cường như thế.
Nhưng tình thế cứ thế dần mất kiểm soát, bắt đầu từ lúc anh bước vào cửa nhà cô.
Anh lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác rơi tự do không trọng lực, không ngờ anh lại có thể đẩy một sự việc đến tình trạng tồi tệ như vậy.
Chu Giác cho mình thời gian suy nghĩ hoặc sắp xếp lại tâm trạng rất ngắn, mười lăm phút là đủ. Khi bước vào phòng họp tiếp theo, anh đã đeo lên chiếc mặt nạ chuyên nghiệp.
Đàm Duy hiếm có được một buổi tối thảnh thơi, cơ thể cũng không quá khó chịu. Cô cùng Perla ăn cơm bên ngoài, rồi lại đi uống một ly. Đương nhiên, thứ cô uống là nước lọc.
Cô vô cùng chắc chắn, đầu sỏ gây tội chính là công việc. Nói như vậy cũng không hoàn toàn chính xác, công việc có thể khiến não cô tiết ra dopamine, thật hưng phấn, thật k*ch th*ch.
Thăng chức tăng lương, đương nhiên là vui sướng nên không thể nào bỏ việc được.
Lên taxi rồi cô mới phát hiện điện thoại có vài tin nhắn, cô trả lời những tin quan trọng. Cô nhìn vào khung chat của anh, có chút do dự.
Điện thoại hoàn toàn hết pin. Cô hỏi bác tài có thể cho sạc nhờ không, điện thoại cô sập nguồn rồi.
Tài xế hỏi loại điện thoại của cô, đầu cắm không đúng, bác ấy nói với cô: “Không sao đâu, cái này là tự động trừ tiền, không cần lo không trả được tiền đâu.”
Đàm Duy chỉ có thể cười gượng một tiếng. Thứ cô muốn là sạc đầy pin sao? Thứ cô muốn là cảm giác an toàn.
Xuống xe, cô vội vàng chạy về nhà, cắm sạc điện thoại. Đợi một lúc, cô mở tin nhắn Chu Giác gửi đến.
Một tin là nhắc cô giờ uống thuốc, tin còn lại là báo cô tối nay sẽ có người đến đưa đồ cho cô.
Giọng điệu rất bình thường. Nhưng cô đã bỏ lỡ.
Tin nhắn đã cũ, trả lời lại cũng không cần thiết nữa. Đàm Duy cứ cảm thấy như vậy cũng kỳ lạ, cô dường như đang đấu trí với chính mình, hoặc là với anh.
Cô đứng dậy đi đến bàn lấy thuốc, nghiên cứu một lúc.
Buổi chiều anh đã nổi giận trong công ty, chắc không phải vì cô đâu. Nghĩ vậy, cô càng cảm thấy tin nhắn này không cần phải trả lời.
------oOo------