Đàm Duy vừa tắm xong, quấn khăn tắm ra ngoài thì nghe thấy tiếng chuông cổng. Cô đi tới mở màn hình xem, là một phụ nữ trẻ mặc đồng phục nhân viên, nói là giao hàng cho cô.
Cô đang mặc đồ ngủ nên không tiện xuống dưới, cô hỏi đối phương có thể mang lên được không.
“Có cần tôi giúp cô dọn vào không ạ?” Rất nhanh sau, người đó đã lên tới, nhưng chỉ đứng ở cửa rồi dò hỏi.
“Tôi tự làm được, cảm ơn nhé.”
Hai chiếc thùng giữ nhiệt, cô mang vào mở ra xem thì thấy toàn là nguyên liệu nấu ăn. Cô nhớ rất rõ, đây là những thứ có trong thực đơn lành mạnh của anh, biết cô không thể ăn uống linh tinh nên anh làm đến thế này sao.
Anh định chăm sóc cả cuộc sống của cô sao?
Giống như tâm trạng của một người mẹ gửi đồ tiếp tế từ quê lên cho con gái, cô dọn đồ vào tủ lạnh. Điện thoại trong phòng ngủ vang lên, cô bước tới.
“Hôm nay em ra ngoài à?” Chu Giác hỏi thẳng vào vấn đề.
“Vâng.” Đàm Duy thuận thế ngồi xuống giường, kéo chiếc khăn đang quấn tóc xuống, hỏi lại: “Sao anh biết?”
“Em không trả lời tin nhắn của anh.”
Đúng vậy, vì cô không biết phải trả lời thế nào, cũng sợ anh sẽ mang thái độ trong công việc ra nói chuyện với cô. Rốt cuộc, bản thân cô bây giờ cũng chẳng có cảm xúc gì tốt đẹp, rất muốn tìm người cãi nhau nữa là anh.
“Em quên mất.” Cô trả lời qua loa.
Chu Giác thật sự không thể tiếp tục chỉ trích hành vi thiếu lịch sự của cô. “Nhận được đồ chưa?”
“Vừa mới giao tới ạ.”
“Chăm sóc cơ thể cho tốt.” Giọng anh nhàn nhạt, không làm mọi chuyện trở nên quá khoa trương. Anh biết cô là người độc lập trong cuộc sống, có ý thức về giới hạn mạnh mẽ, và có thể tự chăm sóc tốt cho mình.
Đàm Duy muốn nói, cô phải làm thế nào để anh được rõ ràng, rằng cô không cần anh quản cô như vậy, làm thế sẽ chỉ khiến cô đánh mất sự bình tĩnh để suy nghĩ mà thôi.
“Em biết rồi.”
“Ăn nhiều rau vào. Em cần gì nữa thì nói với anh.” Anh nói, “Anh sẽ cho người mang qua cho em.”
Cuối cùng Đàm Duy không nhịn được nữa: “Không cần, những thứ đó không quan trọng. Anh biết thứ em muốn nhất là gì mà.”
Chu Giác im lặng một giây, rồi hỏi cô: “Vivi, em đang tức giận với anh sao?”
“Phải, con người thật của em có tính xấu như vậy đó.” Đàm Duy nói, “Sự dịu dàng và kiên nhẫn của em chỉ dành cho khách hàng và để lấy lòng cấp trên thôi. Cho nên, anh có quyền không chấp nhận.”
“Anh biết rồi.” Chu Giác ngắt lời cô, có lẽ là không muốn nghe cô nói chuyện với thái độ như vậy. “Em nghỉ ngơi đi.”
“Được.” Đàm Duy nghiến chặt răng.
“Vậy thôi à? Em có nên nói gì với anh không?” Anh thế mà lại nói ra câu đó.
Đàm Duy cười lạnh một tiếng: “Tạm biệt, sếp!” Chu Giác không so đo: “Ngủ ngon, Vivi.”
Đồ thần kinh, cô nghĩ.
Chu Giác ném điện thoại lên sofa, đứng dậy, kéo cà vạt ra để dễ thở hơn. Nhưng mùi cồn trên người mãi không tan đi, giống như những u uất tích tụ trong lòng anh.
Anh không phải rảnh rỗi đến mức không có việc gì làm, chỉ đơn giản là muốn nói chuyện với cô thêm vài câu, xác định xem tình hình sức khỏe của cô thế nào.
Cô muốn gì, lẽ nào anh lại không biết sao?
Anh quyết định chia tay, cô cũng buông tay rất nhanh, ấm ức khóc một trận là xong. Nhưng sự oán hận nảy sinh trong lòng cô sẽ được cô ghi nhớ rất lâu, báo thù lúc nào cũng được, nhưng nhất định phải được giải tỏa.
Vivi muốn anh phải cúi đầu.
Cúi đầu trước cô, chính là thừa nhận quyết định lúc trước của anh là sai lầm, rằng anh đã thay đổi ý định, không thể buông bỏ được cô.
Hội chợ giảm giá được tổ chức tại cửa hàng flagship.
Cửa hàng flagship đã được nâng cấp toàn bộ mặt tiền vào năm ngoái, trở thành một tòa nhà độc lập, một công trình kiến trúc mang tính biểu tượng. Bên trong cũng được làm mới hoàn toàn, mỗi quý sản phẩm mới đều sẽ ra mắt lần đầu tại đây.
Trong tình hình kinh doanh offline lên xuống thất thường, lượng khách ở đây vẫn tăng trưởng ổn định. Phần lớn nhân viên bán hàng lại rất khao khát được đến làm việc tại cửa hàng flagship. Stacy không hiểu rõ tình hình trước đây, hỏi cô tại sao lại nghĩ quẩn mà rời đi.
Đàm Duy nói: “Lúc chị được điều đi, chị vừa mới lên SSA.”
Stacy nhẩm tính, cô ấy đã lên S|M trong một thời gian rất ngắn. Cạnh tranh khốc liệt, dù thành tích có tốt đến đâu, làm năm sáu năm mà vẫn là nhân viên bán hàng bình thường cũng cả một đống.
“Xem như là liều ăn nhiều, vận may của chị cũng không tệ.” Đàm Duy cười hỏi cô ấy: “Em có muốn đến cửa hàng flagship không? Có thể nộp đơn xin đó.”
“Thôi ạ, em cứ theo chị quản lý là được rồi.” Stacy nói, cô ấy rất tin tưởng Đàm Duy.
Từ lúc mới vào nghề, Đàm Duy đã dẫn dắt cô ấy, bảo vệ cô ấy, giúp đỡ đủ mọi việc. Ngay cả khi tranh giành đơn hàng với cửa hàng flagship, cô cũng đấu tranh đến cùng vì cô ấy.
Gặp một người sếp trực tiếp như vậy rất hiếm có.
“Vậy thì cố gắng làm tốt nhé, tài nguyên sẽ chảy về phía những người có năng lực vượt trội.” Đàm Duy cổ vũ.
“Em sẽ cố gắng ạ!”
Nói chuyện xong, Đàm Duy mới nhận ra bây giờ cô vẫn chưa được thăng chức chính thức, phải đợi đến cuối quý này, xem cô có qua được kỳ thử thách hay không.
Đàm Duy cảm thấy không phải sự kiện lớn thì không cần phải đến, dù sao cô còn phải lo việc kinh doanh cuối tuần ở cửa hàng. Tối đó, cô họp ở cửa hàng và nhận được bảng tổng hợp doanh thu từ bên đó gửi về.
Chi tiết đến tuần này, chỉ tiêu đã vượt mức hoàn thành, tâm trạng cô không tệ.
Còn về nhật ký công việc phải nộp hàng đêm, thứ này rất nhiều người viết rất qua loa, hơn nữa hôm nay bận rộn, chỉ đơn giản ghi lại tình hình của các khách hàng đã chốt đơn.
Cô không xem nữa.
Cho đến khi kết thúc một ngày làm việc và về đến nhà, trong nhóm chat quản lý thông báo về sự cố, cô mới tối sầm mặt mũi. Stacy và một nhân
viên bán hàng của cửa hàng flagship đã cùng lúc hẹn khách hàng là ông Hoàng, sau đó tại sự kiện, ngay trước mặt khách hàng, đã xảy ra một vụ đụng độ trời giáng. Nhân viên bán hàng tranh giành khách ngay trước mặt khách.
Đây không phải là vô ý. Nhân viên bán hàng trong cửa hàng của Tina không phải dạng vừa, cô ta cố tình làm vậy. Đương nhiên, mỗi nhân viên trong bộ phận bán lẻ đều không phải kẻ yếu thế, đặc biệt là khi bị cướp mất một đơn hàng mấy chục vạn.
Có thể nói gì được chứ?
Ngày hôm sau đi làm, sau khi họp nhanh đầu ngày, Đàm Duy gọi Stacy vào văn phòng, hỏi: “Vị khách này rất đặc thù, chị đã nói với em rồi, phải hỏi rõ ràng ông ấy, xem có nhân viên bán hàng nào khác đang theo không cơ mà?”
Stacy ảo não nói: “Ông ấy bảo không có ạ.”
“Ý em là, bị khách lừa à?” lần đầu tiên Đàm Duy nói chuyện nghiêm khắc như vậy. “Dù là thế, tại hiện trường em có thể rút lui không tiếp khách nữa, không cần phải xảy ra xích mích như thế.”
“Dựa vào đâu mà em phải rút lui chứ.” vốn Stacy đã cảm thấy rất ấm ức, “Khách hàng là do em chăm sóc, thư mời là em gửi, cô ta thấy người đến thì xông vào như hổ đói vồ mồi.”
“Em không biết cách giải quyết sau khi sự việc đã xảy ra rồi sao? Nhất thiết phải làm ầm lên trước mặt khách hàng à?” Sắc mặt Đàm Duy có chút lạnh lùng, “Sau đó Tina đến giải quyết vấn đề, em vừa mất đơn hàng, lại vừa mất mặt.”
Mắt Stacy đỏ hoe, có vẻ như sắp khóc. Đàm Duy mềm lòng, tự thấy mình không nên nói nặng lời như vậy, cô rút một tờ khăn giấy đưa cho
cô ấy. “Đừng khóc, sau này ra ngoài làm việc phải linh hoạt một chút, thấy sự việc không ổn thì đừng có đứng ỳ ở đó.”
“Em biết rồi, chị Vivi.” Stacy vẫn còn chút bất bình, “Nhưng rõ ràng là chị Tina thiên vị, biết khách là em hẹn đến mà vẫn tính doanh thu cho cửa hàng của họ.”
Đàm Duy nhìn cô ấy, nói: “Chuyện này rất bình thường, chị cũng thiên vị em mà.”
Lời này có chút cưng chiều, Stacy rất nhanh hết buồn, cô ấy thu dọn lại cảm xúc.
Đàm Duy nói: “Hôm nay vẫn là cuối tuần, cần phải dốc toàn lực, đừng để chuyện đã qua ảnh hưởng đến trạng thái làm việc của em.”
“Em nghe nói chị vì chuyện này mà bị phê bình. Em xin lỗi.” “Đó là chuyện của chị. Em làm tốt công việc của mình đi.”
Đàm Duy ngồi trong văn phòng một lát để ổn định lại tâm trạng rồi mới đi ra ngoài. Tina đưa ra phán quyết như vậy là đã chính thức trở mặt với cô.
Được thôi. Cô chấp nhận sự thật này.
Chiều thứ hai, cô đến công ty họp, quả nhiên bị nêu tên trên bảng đen vì chuyện này. Vì gây ra ảnh hưởng không tốt, cô bị trừ hết tiền thưởng cuối tháng.
Sau khi tan họp, mọi người đứng dậy rời đi, cô bị gọi lại: “Vivi ở lại một chút, chúng ta nói chuyện.”
Tina liếc nhìn cô một cái rồi rời đi.
Đáy lòng Đàm Duy có một khoảnh khắc thấp thỏm, cô biết mình đã để lộ ra điểm yếu trong khâu quản lý, đây là khuyết điểm của cô mà ai cũng biết.
Nhưng chuyện đã xảy ra thì phải đối mặt, cô theo Stella vào văn phòng. “Đóng cửa lại giúp tôi.”
“Vâng ạ.”
Stella ngồi trên ghế nhìn từng động tác của cô: “Về quyết định xử lý em trong cuộc họp, em có suy nghĩ gì không?”
Đàm Duy lắc đầu, “Đây là sai sót của em, em chấp nhận.”
“Chấp nhận thôi à? Sau đó thì sao?” Khi làm việc, Stella rất ít có động tác thừa, vai cũng không bao giờ nghiêng lệch, luôn đoan trang và tao nhã. Một thân trang phục hoa lệ mà không mất đi vẻ uy nghiêm. Lúc này, chị ta mân mê món đồ trang trí nhỏ trên bàn, ngược lại lại khiến người khác bất thường hoảng sợ, có một hiệu ứng không giận mà uy.
“Người dưới quyền của em đang dùng một cách làm việc mà họ tự cho là rất thân thiện, kết quả là gây ra tình huống hỗn loạn như thế, không xem quy định công ty ra gì.”
Đàm Duy im lặng cúi mắt.
Stella nói: “Đương nhiên, tôi sẽ không nói một lời khó nghe nào với nhân viên bán hàng, cũng sẽ không xử lý họ. Xảy ra vấn đề, tôi chỉ tìm
em, vì làm thế nào để quản lý đội nhóm là chuyện của en”
“Em sẽ làm kiểm điểm về chuyện này, cũng sẽ xử lý nhân viên liên
quan.” Thái độ của cô rất đúng mực, “Đảm bảo chuyện như vậy sau này sẽ không xảy ra nữa ạ.”
“Tốt.”
Đàm Duy cảm thấy không khí lúc này có chút ngột ngạt, chỉ muốn nhận lỗi rồi nhanh chóng rời đi. Nhưng Stella lại không có ý để cô đi, chị ta nhìn cô, đột nhiên hỏi một câu: “Tôi rất tò mò, tại sao em lại chọn công việc bán lẻ?”
Đàm Duy sững người một chút, chuyện này có liên quan gì đến vấn đề họ đang thảo luận không?
Hay là chị ta quyết định sa thải cô?
“Chỉ là chúng ta nói chuyện phiếm thôi, em cứ thoải mái nói, tôi sẽ không nhìn em qua bất kỳ lăng kính nào.”
Được sự cho phép như vậy, Đàm Duy yên tâm hơn. “Nghe có vẻ hơi khó tin nhưng em cảm thấy công việc này rất thân thiện với một người sợ xã hội như em.”
Stella thật sự bị kinh ngạc, “Thân thiện?”
“Vì nó công bằng.” Đàm Duy thành thật trả lời: “Đồng nghiệp trong đội của em, lãnh đạo, thậm chí phần lớn khách hàng là nữ giới, sẽ tạo ra một sự tin tưởng vô cùng ăn ý. Không có ai nói với em rằng, con gái có năng lực chịu áp lực kém, đổi một người đàn ông đến làm đi.”
Cô chỉ cần suy nghĩ làm thế nào để nâng cao trình độ nghiệp vụ và tiêu chuẩn phục vụ, giành được sự tin tưởng của khách hàng; mà không phải giống như ở chỗ Hoàng Hải Băng, vì sợ xã hội nên không biết giao thiệp mà bị xem như một bình hoa, cũng không phải bị săm soi hết chỗ này đến chỗ khác.
Vẻ mặt của Stella cũng rất đặc sắc, “Em học được cách tâng bốc người khác rồi à?”
“Đây là cảm nhận thật của em.” Đàm Duy hoàn toàn không có ý đó.
“Em thật sự cảm thấy công bằng sao? Bên trong các đội bán hàng có rất nhiều cạnh tranh tàn khốc.” Stella ngầm chỉ sự xích mích giữa cô và Tina.
Đúng là Đàm Duy cảm thấy khó chịu, nhưng có thể chấp nhận: “Cạnh tranh cũng là dựa trên quy trình bình thường thôi ạ.” Ít nhất giữa họ không động đến việc làm tổn thương nhau.
Trên mặt Stella có chút ý cười, chị ta vốn còn hơi lo chị ta đã ép Vivi quá chặt. “Tôi còn tưởng là vì nguyên nhân khác, không ngờ điểm xuất phát của em lại là ở đây.”
Đàm Duy hỏi: “Nguyên nhân gì ạ?”
“Không có gì.” Stella lắc đầu, “Chỉ là suy đoán của tôi thôi, không liên quan đến em.”
Vì Stella còn một cuộc họp khác nên họ không nói chuyện lâu. Lúc Đàm Duy rời đi đã gần 6 giờ. Cô gặp Enzo ở cửa thang máy, phía sau anh còn có vài người.
Cô lặng lẽ dịch sang một bên, nhường cho họ ra trước, ánh mắt cô cũng dời đi mà không nhìn họ. Anh cũng không có ý định nói chuyện với cô trong công ty. Người đi cuối cùng còn giúp Đàm Duy giữ thang máy.
Đàm Duy mỉm cười rất chuyên nghiệp: “Cảm ơn.”
Người đồng nghiệp nam đó không quen cô, đối diện với nụ cười của cô có chút ngượng ngùng, nói: “Khách sáo rồi.”
Trước khi cửa thang máy đóng lại, tầm mắt Đàm Duy lại một lần nữa dừng lại trên người anh. Vẻ mặt anh rất nghiêm túc, nhưng vẫn thu hút ánh nhìn của rất nhiều người, không phải vì ngoại hình, mà vì anh là sếp.
Cửa thang máy đóng lại, Đàm Duy cúi đầu xoa nhẹ tai, nhận ra một sự thật. Bây giờ anh chỉ họp với tầng lớp quản lý, cô đến cả tư cách họp cùng anh cũng cũng không có.
Trở về còn phải suy nghĩ xem xử lý Stacy thế nào cho ổn, nếu không cấp trên sẽ không hài lòng.
Cô đã học được cách nói những lời tâng bốc người khác, nhưng những gì cô nói với Stella hôm nay là sự thật. Cô chọn ở lại đây là dựa trên sự công bằng cơ bản nhất. Mọi việc cô cân nhắc là bản chất công việc chứ không có yếu tố nào tác động.
Và điều duy nhất cô không ủng hộ chính là, cô cũng không muốn học cách PUA cấp dưới.
Stella đến tìm Enzo nói chuyện công việc, muộn vài phút. Chị ta nhỏ giọng xin lỗi và giải thích đang xử lý chuyện gì.
Enzo cũng vừa trở lại văn phòng, nói một tiếng “Không sao.”
“Trước đây cậu nói tôi có chút hà khắc với cô ấy, nhưng tôi thấy tôi cũng không quá đáng lắm, cô ấy đúng là còn quá trẻ.” Stella lại bằng lòng lãng phí vài phút để nói về những nội dung không liên quan đến công việc, ví dụ như: chuyện của Vivi. “Tôi thừa nhận sự nỗ lực và năng lực
của cô ấy, và cả quan điểm mà cô ấy đã bày tỏ với tôi hôm nay.”
Chu Giác ngước mắt nhìn chị ta, ánh mắt anh có ý tứ không rõ nhưng tuyệt nhiên không hiền lành gì, dường như đối phương đã vượt qua một giới hạn nào đó.
“Cô ấy nói gì?” Anh vẫn hỏi.
Stella nói: “Sự công bằng. Cũng là điều cậu đã từng nói với tôi.”
Khi đó Lưu Khâm Nguyên vẫn còn tại vị, người bên dưới không khỏi suy đoán người kế nhiệm ông ta sẽ là ai. Hai người có năng lực cạnh tranh nhất chính là hai người đang ở trong văn phòng lúc này. Enzo đã
đưa ra lời hứa với chị ta, cạnh tranh công bằng, đó là sự tôn trọng đối với đối thủ.
Một người tự tôn và mạnh mẽ như Stella, mọi sự thăng tiến đều chỉ dựa vào năng lực. Chị ta bồi dưỡng cấp dưới cũng rất coi trọng điểm này.
Mà sự chiếu cố nhắm vào giới tính, thân phận của chị ta, bản chất sẽ là một sự kỳ thị.
Chu Giác hỏi chị ta: “Chị sẽ cho cô ấy sự đối xử công bằng chứ?”
“Đương nhiên. Cô ấy đã đến trước mặt tôi rồi.” Stella cười cười, “Enzo, tôi cũng là người nhìn cô ấy trưởng thành, cậu không hiểu cô ấy bằng tôi đâu.”
Cuộc nói chuyện tưởng chừng vô nghĩa lại có chút hương vị gươm đao bóng kiếm, một vài lời không cần phải nói quá thẳng.
Chu Giác không quan tâm chị ta nhìn ra được điều gì, biết được bao nhiêu, hay chỉ là đang thử dò. Những điều đó không ảnh hưởng gì đến anh.
“Đổi chủ đề đi.” Anh nói, “Đây là chuyện giữa chị và người của chị, không cần phải báo cáo với tôi.”
“Đương nhiên.”
Đàm Duy từ công ty trở về cửa hàng, xử lý một vụ khiếu nại của khách. Cho đến khi đóng cửa, mọi người đều đã tan làm, cô vẫn ngồi trong văn phòng. Một vài chuyện khiến cô cảm thấy phiền lòng.
Cô có nên có phong cách xử sự giống như Lâm Hiểu Bội không? Cô không muốn, nhưng làm quản lý và làm nhân viên bán hàng thuần túy không giống nhau. Năng lực bắt chước của cô vào lúc này không dùng được.
Không có vật tham chiếu và đối tượng học tập, cô cảm thấy mờ mịt.
Sau đó, bảo an đến kiểm tra. “Chỉ còn một bóng đèn đang sáng, tôi còn tưởng các cô quên tắt.” Đối phương cười nói.
Đàm Duy không muốn gây thêm phiền phức cho anh chàng, cô đứng dậy, “Vậy tôi đi ngay đây.”
Cô bước ra khỏi tòa nhà trung tâm thương mại, đón một chút gió lạnh, hít thở không khí trong lành không có mùi nước hoa, lồng ngực cũng thoải mái hơn một chút.
Rồi đột nhiên, bước chân cô khựng lại.
Chu Giác đỗ xe ở chỗ cũ, đang đi về phía cô. Đàm Duy đứng yên không động.
Chu Giác nhớ lại lời Stella nói, chị ta rằng anh căn bản không hiểu cô bằng người khác. Vậy những người khác đó có biết họ đã ở bên nhau hơn nửa năm không?
Anh đi đến trước mặt cô, nói thẳng: “Phải, anh hối hận.”
Đàm Duy biết anh có ý gì, không cần giải thích. Sau một hồi im lặng, cô hỏi lại anh: “Anh hối hận, thì em phải chấp nhận, đúng không?”
------oOo------