Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 95

Phản ứng của Đàm Duy nằm trong dự liệu của anh.

 

Bản chất của cô vốn không phải là người vâng vâng dạ dạ, không có cá tính. Trong cuộc sống, cô có thể rất trẻ con, nhưng trong công việc, cô lại giống như một con bê con lầm lì, nếu chọc phải thì khó tránh khỏi bị húc cho một phát lật ngửa.

 

Nhưng bị cô chất vấn, vẻ mặt Chu Giác lại trở nên không tự nhiên, có chút không biết phải làm sao, có lẽ là nhất thời không thể chấp nhận

 

được cục diện như vậy.

 

Anh im lặng một chút, suy nghĩ một lát rồi nói: “Em có thể không chấp nhận, đó là quyền của em.”

 

Đàm Duy gật đầu, không còn lời nào để nói: “Được.”

 

Cô nói xong định bỏ đi, nhưng cổ tay lại bị người ta giữ chặt lại. Cô nhìn bàn tay to lớn của anh nắm chặt lấy mình, xương cốt cô bị siết đến đau,

tức khắc nổi giận nói: “Anh buông em ra, em phải về nhà.”

 

“Lần nào gặp vấn đề, phản ứng đầu tiên của em cũng là né tránh, đó là cách giải quyết vấn đề sở trường của em sao?” Lực tay anh nắm cô dần dần tăng lên.

 

Đàm Duy quay đầu lại: “Vậy anh xin lỗi người khác mà lại dùng thái độ cao ngạo như vậy, thì tốt đẹp lắm sao—” nói đến một nửa, cô dừng lại, đổi một cách nói khác: “Anh không phải đến xin lỗi em, anh đến là để

thể hiện cho em thấy tâm trạng của anh thôi đúng không?” Chu Giác bình tĩnh nhìn cô.

“Vậy thì em cũng nói cho anh biết, em không chấp nhận.” Giọng cô hùng hổ, tự dưng cảm thấy sức chiến đấu của mình như bùng nổ. “Anh cảm thấy em vô lễ như vậy rất khó chịu đựng đúng không, vậy thì anh tránh xa em ra chút đi.” Hai người không ai nợ ai là tốt nhất.

 

“Anh đâu có nói là anh không thể chịu đựng được.”

 

“Là em không thể chịu đựng được, bây giờ em vẫn đang rất tức giận.” “Vậy thì trút giận xong, rồi hãy nói chuyện với anh.”

 

“Anh nói cách yêu đương của em là trò trẻ con, vậy anh như thế này thì trưởng thành lắm sao?”

 

“Đối tượng yêu đương của tôi là em, tôi cần gì phải trưởng thành chứ?”

 

 

Vừa định nói câu tiếp theo, có lẽ là do cảm xúc quá kích động, một luồng vị chua từ cổ họng lại trào lên. Cô vội vàng đi đến bên bồn hoa, ngồi xổm xuống, cố nôn nhưng lại chẳng nôn ra được gì, chỉ có một vũng nước chua.

 

Chu Giác buông cô ra, đến cốp xe lấy một chai nước tinh khiết rồi đi tới đưa cho cô. Đàm Duy nhận lấy rồi lặng lẽ quay lưng về phía anh. Chu Giác hiểu sự kháng cự của cô lúc này, cơ thể cô đang không thoải mái.

 

Vì thế, anh đứng sau lưng cô chờ đợi.

 

Tuy đã tan làm từ lâu, nhưng đêm khuya cũng không phải vắng vẻ không một bóng người. Người đi đường thấy cô ngồi xổm ở đây nôn khan, ánh mắt có chút kỳ quái, nhìn cô rồi lại nhìn người đàn ông.

 

Chắc hẳn ai cũng có thể tự động não bổ ra cả một câu chuyện: Vợ ốm nghén, chồng thờ ơ lạnh nhạt.

 

Chả trách Stella lại nghi ngờ cô có thai, chuyện này đúng là tình ngay lý gian. Đàm Duy rất sĩ diện, súc miệng xong cô kiên cường đứng dậy.

 

Gió đêm mát lạnh, anh khoác áo vest lên vai cô, tay cũng đặt lên lưng cô vuốt nhẹ vài cái: “Ổn hơn chưa?”

 

Mỗi lần nôn ói, cô sẽ cảm thấy cô rất bẩn thỉu, không thơm tho, luôn phải nhanh chóng đi đánh răng súc miệng. Cho nên bây giờ hoàn toàn không ổn chút nào.

 

Trên quần áo lại là hơi thở của anh, bao bọc lấy cơ thể cô.

“Anh tránh xa em ra đi.” Cô không thích những ranh giới mơ hồ. “Nói chuyện theo cách khác đi.” Anh nhìn cô, tay rời khỏi lưng cô

nhưng vẫn không rời khỏi cơ thể cô. “Đừng kích động, cơ thể sẽ không thoải mái đâu.”

 

Ánh sáng không quá rõ, anh muốn nhìn rõ khuôn mặt cô, tay phải áp lên gáy cô, không chạm sâu, lòng bàn tay nhẹ nhàng x** n*n vành tai cô, mềm mại và ấm áp.

 

Anh nhớ đây là động tác cô thích, có thể khiến cảm xúc của cô ổn định lại.

 

Nhìn cô ngoan ngoãn như lúc này, bỗng dưng, trái tim anh như có ảo giác mà đau nhói một thoáng, là do đã quá lâu rồi anh không được trải nghiệm cảm giác này sao?

 

Đàm Duy cau mày, hỏi: “Đi được chưa?” Cô cắt ngang động tác của anh, kéo áo khoác xuống trả lại cho anh. Cãi nhau được một nửa lại phải đi nôn, ai mà không xấu hổ chứ, cô chỉ muốn rời đi ngay thôi.

 

Anh đè tay cô đang đưa trả áo khoác lại, không buông ra. “Dù oán giận, nhưng vẫn còn thích anh, đúng không?”

 

“Em có thể thích rất nhiều người.” Cô nói.

 

“Anh đưa em về nhà trước.” Giọng Chu Giác ít nhiều mang vẻ bất đắc dĩ. Anh đẩy cô vào xe rồi đi vòng sang bên kia.

 

Điện thoại Đàm Duy vang lên vài tiếng. Cô ngồi ở ghế phụ, trước người cô chồng chất túi xách của cô và áo khoác của anh, và cả áo khoác của cô, chẳng biết điện thoại đang kêu ở đâu, cô liền lục lọi lung tung.

 

Cuối cùng cũng sờ thấy nó trong túi chiếc váy dài nửa người, phải nhấc mông lên một chút, vất vả lắm mới rút ra được. Tay cô hơi run, thế mà lại làm văng chiếc điện thoại, rơi vào khe hở.

 

Cô sững sờ tại chỗ.

 

Cơn oán giận này đã ở trong cơ thể cô suốt một năm trời,cô luôn mong có một ngày có thể đạp anh dưới chân, nhìn thấy anh cúi đầu nhận sai với cô. Nhưng khi thật sự nghe anh nói anh hối hận, cô lại cảm thấy một ngọn lửa còn lớn hơn bùng lên. Sau cảm giác hả hê thoáng qua là nỗi uất hận và ấm ức vô tận.

 

Cô căn bản không phải đang làm màu làm mè gì cả, chỉ đơn thuần là phẫn nộ.

 

Hai người yêu nhau, chia tay thì một người có thể quyết định, nhưng người bị chia tay có quyền được phẫn nộ.

 

Cô không lập tức cúi xuống tìm điện thoại, chỉ cúi đầu ấn vào đôi mắt cay xè, mãi không lên tiếng.

 

Điện thoại rơi vào khe hở cạnh hộp đựng găng tay. Chu Giác giúp cô lấy ra, ngón tay anh chạm vào màn hình làm nó sáng lên, có người vừa gửi tin nhắn WeChat cho cô.

 

Tên người gửi được lưu là một emoji hình chiếc thuyền buồm, anh không hiểu đó là ý gì, chỉ thấy đoạn đầu tin nhắn: 【Bảo bối, tớ mua cho cậu ít đồ gửi qua cho cậu…】

 

Chu Giác đặt điện thoại lên đùi cô.

 

Đàm Duy đã bình tĩnh lại, ngón tay lướt trên màn hình gõ chữ tanh tách, không nói một lời nào.

 

Qua vài phút, cô nhếch mép, cười không thành tiếng.

 

Anh có trực giác đó không phải là khách hàng. Cô tiếp xúc với khách hàng rất có chừng mực, việc quản lý quan hệ khách hàng cũng không cần phải dùng đến quà cáp cá nhân để duy trì.

 

Khi làm nũng với anh, cô sẽ rúc tấm thân nhỏ bé vào áo khoác của anh, ngồi lên đùi anh, lòng anh sẽ mềm nhũn, anh sẽ không từ chối yêu cầu nào của cô cả,anh sẽ dung túng cho sự non nớt của cô.

 

Anh cho rằng, đó là cách đặc biệt Vivi dành cho anh. Hơn nữa chỉ dành cho một mình anh, nhưng thực tế lại không phải.

 

Chu Giác lái xe, im lặng nhìn những ánh đèn neon lùi dần về phía sau trong màn đêm, đáy mắt có chút mệt mỏi không thể che giấu. Anh lại tập trung tâm trí vào công việc. Buổi chiều, anh nhận được một bản sao email từ bộ phận bán lẻ gửi đến, là thông báo xử phạt về sai sót trong công việc của cô.

 

Trừ tiền thưởng là chuyện nhỏ, nhưng bị xử phạt trong kỳ thử thách mới là chuyện lớn. Anh hắng giọng, hỏi: “Email đó là chuyện gì vậy?”

 

Đàm Duy thu lại nụ cười nhàn nhạt trên môi, cũng trở nên nghiêm túc, kể lại đầu đuôi sự việc trong vài câu.

 

Chu Giác không nắm rõ chuyện của đội bán lẻ, dạo này anh thực sự rất bận, bên marketing cũng chỉ giám sát qua loa, các hạng mục sự kiện đã giao cho người bên dưới thực hiện.

 

Nhưng qua vài lời của cô, anh cũng biết được cô có xu hướng trở mặt với Tina, một khi đã bị nhắm đến trên thương trường thì không phải là dấu hiệu tốt. Ít nhất cô sẽ là người chịu thiệt.

 

Trước khi anh kịp mở miệng, Đàm Duy đã ra đòn phủ đầu: “Hình phạt em cũng đã nhận rồi, em không có ý kiến gì, em cũng đang sửa sai. Nếu sếp còn muốn chỉ trích gì về công việc của em, phiền sếp nói trong giờ làm việc, hoặc là gửi email.” Bây giờ đã tan làm rồi.

 

“Em nghĩ anh định nói gì?” Nghe cô nói vậy, anh cũng không nhịn được mà nhíu mày.

 

“Là do em lòng dạ hẹp hòi.” Cô nhận ra mình đã hồ đồ, lại nói năng không lựa lời. Nói chuyện công việc thì phải có thái độ làm việc. “Em xin lỗi anh.”

 

“Anh không nói là muốn em xin lỗi.” Anh đáp lại: “Một lời xin lỗi không hề có thành ý nào.”

 

“Được.” Đàm Duy gật đầu, thầm nghĩ lời xin lỗi của anh thì có thành ý lắm à?

 

Xe dừng ở cổng khu chung cư, Đàm Duy mở cửa xe bước xuống. Chu

Giác cũng theo cô xuống, nhưng cô không dừng lại, chạy thẳng đi, bỏ lại một mình anh nhìn theo bóng lưng cô một lúc lâu.

 

Chu Giác trở về nhà anh.

 

Lúc vào cửa, Trần Cẩn vẫn chưa rời đi, đang bưng khay từ trên lầu xuống. Chu Giác thay giày, đặt chìa khóa xe xuống, hỏi: “Ba tôi đâu rồi?”

 

“Vừa mới ngủ rồi ạ.” Trần Cẩn nói, “ Chu tổng vốn định đợi anh, nhưng muộn quá rồi.”

 

Bà đoán anh là vì công việc mà về muộn.

 

Anh không mấy để tâm, dặn dò Trần Cẩn vài việc rồi đi vào bếp tự rót nước. Nhà bếp rất lớn, là kiểu không gian mở, anh đứng bên bàn đảo.

 

Mọi thứ trông vẫn bình thường.

 

“Choang” một tiếng, chiếc ly vỡ tan, lại vừa đúng lúc rơi vào thùng rác. Tiếng động làm người ta giật mình. Trần Cẩn vội vàng chạy tới xem xét, “Anh không bị thương chứ ạ?”

 

Chu Giác thong thả rút một tờ khăn ướt lau tay, lịch sự nói: “Xin lỗi, không cẩn thận. Phiền mọi người dọn dẹp một chút.”

 

“Vâng ạ.” Trần Cẩn nhanh chóng gọi giúp việc đến bọc lại bột thủy tinh rồi mới vứt đi, cẩn thận kẻo làm bị thương những động vật nhỏ lục lọi thùng rác. Sau đó, Trần Cẩn thấy Chu Giác đi lên lầu, bóng dáng cũng rất bình thường.

 

Nhưng vẻ mặt Trần Cẩn như bị dọa sợ. Vừa nãy, Trần Cẩn rõ ràng đã nhìn thấy anh uống xong nước, rồi cố ý ném chiếc ly vào thùng rác, còn nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ vài giây, khóe miệng lộ ra một nụ cười trào phúng.

 

Có một từ để hình dung là: Bình tĩnh đến phát điên. “Chu Tổng 2.0” trông bên ngoài có vẻ cảm xúc ổn định, nhưng e rằng cũng không ổn

 

định đến thế.

 

Chu Giác lên lầu xem thì thấy ba anh đã ngủ thật, tuổi tác ba anh đã lớn, sinh hoạt cần phải quy củ. Anh không làm phiền nữa, anh xuống lầu rồi quay lại xe.

 

Cô một mình mò mẫm kinh nghiệm quản lý, kinh nghiệm của Lâm Hiểu Bội thì cô khinh thường không học, lại trở mặt với người hướng dẫn ban đầu, lời của anh cô cũng không muốn nghe, cô cứ luôn cảm thấy anh đang đè nén cô.

 

Sau này làm sao mà tồn tại được?

 

Biết trong lòng cô vẫn chưa hết giận, nhưng anh có thật sự làm được việc mặc kệ cô, và không quan tâm đến cô không?

 

Chu Giác đặt tay lên ngực tự hỏi, không thể.

 

Anh ngồi trong xe gọi điện cho Diệp Văn Thiệu, hỏi anh ta về mối quan hệ với bạn gái cũ tên Gia. Gia là Giám đốc bán lẻ của công ty Diệp Văn Thiệu, quá trình trưởng thành và ngành nghề sẽ có chút tương tự với Vivi.

 

Chu Giác nói rõ ý định của mình với anh ta, “Giúp tôi dẫn dắt một người, nói chuyện với cô ấy một chút.”

 

Diệp Văn Thiệu ở đầu dây bên kia chửi ầm lên: “Cậu điên rồi à? Mở rộng quan hệ đến tận chỗ tôi luôn sao?”

 

Chu Giác lặng lẽ nghe anh ta nói, cũng không để trong lòng, “Cậu cứ trực tiếp thừa nhận mình vô dụng đi.”

 

“Cậu còn dùng phép khích tướng với tôi à?”

 

Đêm đó Đàm Duy mất ngủ, cô không biết tại sao.

 

Những vấn đề trước mắt cô sẽ thể giải quyết được thôi, rốt cuộc KPI là quan trọng nhất, cô có hy vọng rất lớn sẽ hoàn thành được.

 

Có thể là một vài vấn đề vô cùng chí mạng đang từ từ nổi lên mặt nước. Gần đến sáng cô mới mơ màng ngủ được, cảm giác như chưa được bao lâu thì đồng hồ báo thức đã vang lên.

 

Trong buổi họp sáng, cô tuyên bố biện pháp xử phạt đối với Stacy, đồng thời nhắc lại các quy định chế độ. Lúc đó Stacy liền lộ ra ánh mắt kinh ngạc, nhìn Đàm Duy cũng rất khác. Vào ngày chủ nhật đó, cô ấy đã cho rằng mọi chuyện đã qua rồi.

 

Sau khi buổi họp sáng kết thúc, mọi người ai làm việc nấy, khu vực bán hàng luân phiên nhiều nhân viên đứng. Mấy cô gái cùng nhau chen vào phòng thay đồ, đi an ủi Stacy vừa mất đơn hàng lại còn bị phạt.

 

Đàm Duy liếc nhìn các cô ấy một cái rồi lặng lẽ quay về văn phòng, lần đầu tiên không tham gia vào những chuyện như vậy. Cô vẫn luôn bị ràng buộc bởi cái tát mà cô gái này đã chịu thay mình lúc trước, rằng cô ấy vô tội biết bao.

 

Cho nên cô vẫn luôn rất khoan dung với cô ấy, dù có lúc cô ấy làm việc cũng không được như ý.

 

Cô nghĩ, lúc này trong mắt nhân viên và đồng nghiệp cô là người như thế nào đây?

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment