Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 96

Càng gần đến ngày 1 tháng 5, Đàm Duy lại càng chút bận rộn.

 

Một mặt là hoạt động bán hàng, mặt khác là hàng hóa. Cô dựa vào các ngày lễ và lễ hội trong mấy tháng tới để làm dự báo doanh số (sales forecast).

 

Hàng hóa được nhập về cửa hàng, bên quản lý kho bảo cô duyệt nhập kho. Việc kiểm kê được tiến hành vào đầu mỗi tháng, nhưng ngày 1 tháng 5 chắc chắn sẽ không có thời gian, cô phải rà soát rõ ràng những bảng biểu phức tạp này trước.

 

Những công việc bàn giấy này cực kỳ tốn thời gian, một buổi sáng đã khiến đầu óc cô như quay cuồng. Lúc 11 giờ trưa, giám đốc Từ đến kiểm tra cửa hàng, đi vào văn phòng đặt điện thoại lên bàn cô, “Em xem đi.”

 

Mấy nhân viên bán hàng đang nghịch điện thoại. Chuyện này cũng không phải hoàn toàn vô lý, có thể nói là đang liên hệ với khách hàng, nhưng đứng ở khu trưng bày mà cứ ôm điện thoại thì ra thể thống gì?

 

Đàm Duy trả lại điện thoại cho giám đốc Từ, “Tối nay họp em sẽ nói các bạn ấy ạ”

 

Giám đốc Từ nói: “Em phải nghiêm khắc một chút, trông kỳ cục lắm. Còn nữa, tháng này cửa hàng các em kiểm tra khách hàng bí mật cũng không đạt yêu cầu.”

 

Đàm Duy lại gật đầu. Công việc bán hàng đôi khi rất khô khan và dày vò, phải đối mặt với sự chờ đợi kéo dài, khó tránh khỏi việc lơ là. Nhưng

 

nếu một cửa hàng bắt đầu siết chặt các quy định, điều đó cho thấy việc kinh doanh không được tốt lắm, thật sự không còn gì khác để mà siết nên mới thế.

 

Giám đốc Từ nhìn bàn làm việc của cô, “Mấy việc vặt vãnh này, em để người khác gánh vác đi.”

 

Đàm Duy không muốn nói rằng, nếu muốn nhờ cô lại phải dạy từ đầu, thực sự chỉ thêm phiền cho cô.

 

Cô đang suy nghĩ gì đó, vừa hay giám đốc Từ có một việc muốn hỏi cô: “Trước đây em có chỉ dẫn một bạn quản trị viên tập sự, Trang Hạ, còn nhớ không?”

 

“Nhớ ạ.” Đàm Duy có ấn tượng khá tốt về cô bé, một cô gái rất đáng yêu.

 

“Bạn ấy đã kết thúc đợt luân chuyển ở các bộ phận trong văn phòng rồi. Bên nhân sự có trao đổi với chị, em ấy muốn ở lại bộ phận bán lẻ, chị muốn để em ấy qua làm trợ lý cửa hàng cho em.” Giám đốc Từ nói: “Lý lịch của em ấy không tệ, xem ra tính cách hai đứa cũng hợp nhau, em dẫn dắt em ấy nhé?”

 

“Vâng ạ.” Đàm Duy không từ chối, vì điều cô vừa nghĩ đến chính là vị trí trợ lý cửa hàng.

 

“Vậy chắc là sau kỳ nghỉ lễ em ấy sẽ qua.”

 

Đàm Duy không nhịn được cười, “Nếu em ấy vào ngành bán lẻ, đây sẽ là kỳ nghỉ lễ Quốc tế Lao động cuối cùng của em ấy.”

 

“Đúng vậy.” Giám đốc Từ cảm thán.

 

Chiều tối khi cô bận xong, Đàm Duy chuyển cho Luna một khoản tiền, bảo cô ấy đặt trà chiều cho mọi người. Luna nhận tiền, cười hỏi: “Đây là định cho chúng em ăn bữa no rồi lôi ra làm thịt à?”

 

“Em phạm tội gì à?” Đàm Duy ngẩng đầu khỏi máy tính, rồi giải thích: “Mấy ngày tới sẽ rất mệt, khao mọi người một chút thôi.”

 

Luna nói vâng rồi cầm điện thoại đi khoe với mọi người: “Chị quản lý mời khách đó, tự qua đây xem muốn ăn gì đi.”

 

Thế là những người đang nghỉ ngơi xúm lại như một đàn ong. Buổi tối họp tổng kết khách hàng, vẻ mặt ai cũng rất nghiêm trọng.

Cô dừng lại một chút: “Chị muốn nói chút chuyện ngoài lề. Kỳ nghỉ này lượng khách chắc chắn sẽ rất đông, quy trình tiếp đón phải tự mình chú ý, đừng vì bận mà để bị bắt lỗi. Đã có rất nhiều lần bị khách quay video rồi.”

 

Stacy nói: “KPI cao như vậy, lại còn đòi chất lượng phục vụ, chúng em đâu phải máy móc, mệt chết đi được.”

 

Ánh mắt Đàm Duy lướt qua phía cô ấy, nói: “Ai cũng mệt cả, cố gắng khắc phục một chút đi, đợi qua kỳ nghỉ rồi nghỉ ngơi cho thật tốt.”

 

Stacy có chút oán niệm mà “Ai” một tiếng.

 

Đàm Duy ngẩn người, khó tránh khỏi việc nghĩ rằng cô ấy vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện bị phạt, rốt cuộc đơn hàng đã mất. Đàm Duy im lặng một lát, ngón tay xoa xoa cây bút ký.

 

Cây bút này là Perla tặng cô, có khắc tên cô, là món quà khi cô lên chức SSA. Perla nói một nhân viên bán hàng xuất sắc nên xứng đáng có một

 

cây bút ký đơn đắt tiền và độc quyền.

 

“Nếu có ai muốn nghỉ trong kỳ nghỉ này, cứ nói thẳng với chị. Đây là quyền lợi hợp pháp của mọi người.” Cô nói, “Không bắt buộc phải tăng ca.”

 

Stacy mím môi, không nói gì. Cô ấy cũng không ngốc đến mức từ bỏ thời điểm cao điểm về lượng khách này.

 

Làm bán hàng là để kiếm tiền, muốn kiếm được khoản tiền này thì phải từ bỏ những gì, tự bản thân cô ấy phải cân nhắc.

 

Đàm Duy về nhà tắm rửa xong, ngồi trên giường thoa sữa dưỡng thể, dòng sản phẩm hoa trà, mùi hương rất dễ chịu, có thể thay cả nước hoa.

 

Cô thoa xong thì nằm thẳng ra giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà, thỉnh thoảng lại nghĩ có phải cô đã nói chuyện quá khắt khe không, có đến mức phải như vậy không?

 

Trước khi ngủ không thể nghĩ đến công việc, nếu không sẽ mất ngủ.

 

Cô chui vào chăn, quyết định làm gì đó để chuyển hướng sự chú ý. Cô mò mẫm trong ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một món đồ chơi nhỏ.

 

Đã lâu lắm rồi không làm, lần gần nhất lại là vào năm ngoái cùng với anh. Cô đúng là rất giỏi nhịn.

 

Đàm Duy quyết định tự mình thư giãn một chút, cô chơi một lát, kết quả là hết pin. h*m m**n tắt ngấm ngay lập tức, cô tức giận ném món đồ chơi lên chăn.

 

Lại nằm xuống, cô cảm thấy ngực cô lại có cơn đau âm ỉ. Uống thuốc đã đỡ hơn, nhưng vẫn cứ ngắt quãng như thế.

 

Cô vào nhà vệ sinh, lấy chai nước súc miệng trong tủ ra. Vừa làm sạch khoang miệng xong, cô nghe thấy điện thoại reo trong phòng ngủ, cô vội vàng chạy về nghe máy, giọng nói có chút khàn khàn “Alo” một tiếng.

 

“Lại nôn à?” Chu Giác nghe giọng cô không ổn.

 

Câu hỏi này, như thể đang quan tâm lắm vậy. Đàm Duy rút một tờ khăn giấy lau vệt nước ở khóe miệng: “Có chuyện gì vậy ạ?”

 

Chu Giác nói: “Thương hiệu x-life, em biết không?”

 

Đàm Duy làm việc ở cửa hàng, đã phân tích rất nhiều đối thủ cạnh tranh, không chỉ các thương hiệu xa xỉ quốc tế mà cả các thương hiệu trong

nước cũng có chú ý. Cô đương nhiên là biết, họ làm marketing trong các hội nhóm riêng.

 

Dù độ nổi tiếng không bằng các thương hiệu xa xỉ lâu đời, nhưng việc kinh doanh lại vô cùng tốt. Nhưng Đàm Duy không hiểu tại sao anh lại đột nhiên nói với cô về chuyện này, cô buột miệng hỏi theo bản năng: “Anh định giới thiệu em qua đó làm à?”

 

— Bảo em qua làm sếp lớn đi, em lập tức cuốn gói chạy qua liền. Cô muốn làm sếp lớn lắm rồi.

“Em ngủ rồi à?” Chu Giác hỏi cô. Sếp mà lại giới thiệu nhân viên đi nhảy việc sao?

 

Đàm Duy xoa xoa tai, hoàn hồn lại, “Nói chuyện này làm gì ạ?”

 

“Anh gửi cho em danh thiếp của một giám đốc bán lẻ thương hiệu này. Nếu giai đoạn hiện tại không có đối tượng tham chiếu, em có thể kết bạn với cô ấy để trò chuyện.” Giọng nói vừa dứt, anh lại nói: “Là quan hệ cá nhân, nên không cần có áp lực, cứ giữ thái độ học hỏi thôi.”

 

Đàm Duy mím môi dưới. Thế mà anh lại biết kinh nghiệm bán hàng của cô đến từ việc bắt chước và tham chiếu, và hiện tại cô đúng là không có đối tượng để học hỏi.

 

“Em biết rồi, cảm ơn anh.” Giọng cô nhỏ đi, đã nhận của người ta thì tay ngắn, chắc chắn không thể có khí thế như lúc cãi nhau được.

 

“Tối nay em đã uống thuốc chưa?” Anh đột nhiên lại vòng về chuyện lúc trước.

 

“Rồi ạ.” Đàm Duy bỏ dép lê, bò lên giường. Thấy món đồ chơi nhỏ rơi trên chăn, cô bỗng thấy xấu hổ, lặng lẽ cầm lấy cất lại vào ngăn kéo.

 

“Uống thuốc rồi mà vẫn nghiêm trọng vậy sao?”

 

“Em làm sao mà biết được?” Cô cũng nằm lại vào chăn, kê gối sau lưng cho thoải mái hơn một chút. Điện thoại vẫn chưa cúp, cô mở WeChat ra xem danh thiếp anh gửi tới, Gia Cát.

 

Giám đốc bán lẻ, chức danh gần như ngang hàng với Stella. Đàm Duy không biết rốt cuộc anh quen biết bao nhiêu người phụ nữ lợi hại như vậy.

 

Đồng thời cô lại có chút lo lắng. Cô và đối phương hoàn toàn không quen biết, địa vị và lý lịch trong ngành cũng cách nhau một trời một vực. Cô cố tình tìm người ta để giao lưu, từ góc độ nào đó cũng rất xấu hổ.

 

“Còn giận không?” Anh khẽ giọng hỏi một câu. Thính lực của Đàm Duy có chút mơ hồ, không nghe rõ lắm, có lúc còn tưởng mình nghe nhầm.

 

Cô không biết phải trả lời thế nào, vì công việc quá bận rộn đã chiếm hết mọi tâm trí. Mà sự phẫn nộ và không cam lòng đối với anh lại lan tràn trong một thời gian dài và trên một phạm vi rộng như vậy, từng chút từng chút cứa vào da thịt cô.

 

Đôi khi cô sẽ rất nhớ anh, không hiểu tại sao anh không muốn chờ cô thêm một chút nữa, tại sao anh lại là một người lạnh lùng và quyết đoán đến vậy.

 

Nhưng cô không thể tìm anh, vì cô có lòng tự trọng.

 

Nhưng tất cả những điều đó không có nghĩa là họ hợp để lại ở bên nhau. Những vấn đề gặp phải trong quá khứ đã được giải quyết chưa? Hoàn toàn chưa.

 

Con người ta càng bình tĩnh suy nghĩ lại càng mông lung.

 

Cô dụi dụi mắt, không nói gì, nghe thấy anh hỏi: “Em đang khóc à?” “Tại sao em phải khóc? Người thay lòng đổi dạ đâu phải là em.”

Chu Giác không nói những chuyện sâu sắc với cô qua điện thoại, chỉ có thể tranh thủ nói một hai câu như vậy. Anh lại hỏi cô có ngại ngùng khi chủ động liên lạc với người ta không, rốt cuộc chuyện này đối với cô

chắc hẳn sẽ có khó khăn.

 

Đàm Duy nói cô sẽ tự nghĩ cách. Cô muốn đạt được mục tiêu gì thì sẽ khắc phục khó khăn tương xứng.

 

Chu Giác nói: “Đợi sau lễ mà em bớt bận,em hẹn người ta ra ngoài đánh một trận bóng.”

 

“Đánh bóng gì ạ?”

 

“Em không phải biết đánh tennis sao?”

 

“À, cũng đúng.” Đàm Duy không dám nói, mấy năm qua, kỹ thuật của cô vẫn chưa tiến bộ.

 

Kỳ nghỉ lễ ngắn ngày, lượng khách ở trung tâm thương mại quả nhiên đạt đến đỉnh điểm.

 

Liên tục ba ngày, mỗi ngày cô phải làm từ 13 đến 14 tiếng, mệt đến suy sụp.

 

Đến tối ngày cuối cùng, cô về nhà đã gần một giờ sáng. Tắm rửa xong,

tóc cũng không sấy, cô gục xuống giường là ngủ thiếp đi, nhưng cũng đã lâu lắm rồi cô không ngủ sâu như vậy.

 

Ngày hôm sau đi làm.

 

Cô dùng tên mình mua một đôi bông tai ngọc trai, bảo Chu Địch gói lại. Cô ấy hỏi: “Em không định dùng chiết khấu à?” Đôi bông tai cũng không quá đắt, vài nghìn tệ, nhưng phải mua với giá gốc. Những người như họ đã quen với giá nội bộ, tâm lý hoàn toàn khác với khách hàng, mua vậy đúng là thiệt cho bản thân thật.

 

Cô không kết bạn WeChat với Gia Cát, cứ thế gặp nhau thì thực sự không lịch sự. Cô ấy là bạn của Chu Giác, có thể nhân lúc hẹn chơi bóng mà làm quen, như vậy sẽ rất tự nhiên.

 

Đàm Duy chấp nhận đề nghị này, vì quy tắc đầu tiên trong giao tiếp là không gây phiền phức cho đối phương. Để tỏ ra thành ý, cô đã cố ý chuẩn bị một món quà nhỏ.

 

Chưa đến giờ tan làm, cô đã quẹt thẻ trước hai tiếng rồi rời đi.

 

Về nhà thay một bộ quần áo khác, tẩy trang, thoa lại lớp kem lót, kẻ lông mày, làm cho sắc mặt cô trông thanh tú và tự nhiên.

 

Chu Giác thấy cô từ khu chung cư đi ra, tóc đuôi ngựa buộc cao, áo

khoác có mũ màu nhạt, chân rất dài, tất nhiên là cô xinh đẹp một cách nổi bật rồi. Đợi cô lên xe, ngửi thấy mùi hương ngọt ngào, anh mới hỏi: “Hôm nay em trốn việc à?”

 

“Về tắm một cái thôi ạ.” Vẻ mặt Đàm Duy rất tự nhiên, trốn việc cũng không có vẻ gì là áy náy trước mặt sếp.

 

Chu Giác lại liếc nhìn mặt cô một cái, “Cần phải trang trọng như vậy sao?”

 

“Phải có chút thành ý chứ ạ.” Cô hiếm khi cười với anh như vậy.

 

Chu Giác không nói thêm một lời nào, lái xe đi. Họ đến sân tennis trước, cô đặt túi xuống, ngồi trên ghế dài lại đột nhiên căng thẳng, cảm giác như đang đi phỏng vấn.

 

Chu Giác tháo kính xuống, đặt lên chiếc túi thể thao màu đen, thấy hai đầu gối cô khép lại, lòng bàn tay v**t v* đầu gối, qua lại cọ xát.

 

“Đây chỉ là chuyện nhỏ, lần nào hẹn khách em cũng ở trạng thái này à?”

 

Đàm Duy nói: “Người bán lẻ nói chuyện với khách hàng, và giao tiếp xã hội, hoàn toàn là hai việc khác nhau.”

 

Tại cửa sân vận động,người đầu tiên bước vào là một người đàn ông cao lớn, mặc đồ đen, rất có khí chất. Đàm Duy nheo mắt, có thể nhìn ra đối phương khoảng ba mươi mấy tuổi, nhưng— “Bạn của anh cũng đẹp trai ghê.”

 

Chu Giác quay đầu lại, giọng điệu lạnh băng: “Em có muốn đeo kính không?”

 

Đàm Duy không nghe kỹ lời anh, chỉ nói: “Mắt em đã bắn laser rồi, em thấy vẫn ổn mà.”

 

Diệp Văn Thiệu đến gần nhìn rõ cô gái ngồi bên cạnh Chu Giác, không biết tại sao, anh ta đột nhiên muốn cười, còn cười đến cong cả lưng. “Chào em, người đẹp.”

 

“Chào anh.” Đàm Duy đưa tay ra bắt tay đối phương, rồi nhanh chóng rụt về. Anh ta trông khá ổn, nhưng có vẻ đầu óc không ổn lắm

 

Chu Giác mất kiên nhẫn hỏi: “Gia đâu, hai người không đến cùng nhau à?”

 

“Sao chúng tôi có thể đến cùng nhau được?” Diệp Văn Thiệu cảm thấy kỳ quái, ai lại đi cùng bạn gái cũ thành đôi thành cặp xuất hiện ở đây chứ.

 

Đàm Duy không hiểu những lời này có ý gì, cô im lặng nghịch ngón tay. Một lát sau, cuối cùng cô cũng thấy một người phụ nữ đi tới.

 

Là một đại mỹ nhân thực sự, rất khí chất. Có một cảm giác không biết cô ấy lợi hại thế nào, nhưng khí chất mạnh thế thì có vẻ rất lợi hại.

 

Mà con gái khi đối mặt với một dung nhan quá mức xinh đẹp, dù là đồng giới thì cũng sẽ theo bản năng mà e thẹn, né tránh.

 

Cô thực sự có chút ngượng ngùng, chỉ có thể cong khóe miệng cười cười, hy vọng Chu Giác có thể giới thiệu một chút.

 

Nhưng lúc này Chu Giác nhìn cô, mặt cô đỏ bừng, mày anh nhíu lại càng sâu. Anh nhớ lại bức tường ảnh ở nhà cô, cô gái chu môi chạm miệng với cô là Diệp Hiểu Hàng, còn có người bạn WeChat gọi cô là bảo bối… ánh mắt anh có chút nghi ngờ.

 

Gia Cát đã được báo trước là Chu Giác sẽ mang một cô gái đến để cô ấy làm quen, cô ấy chủ động đưa tay ra nói chuyện với cô. “Em là Vivi à?”

 

“Chào chị.” Đàm Duy vội vàng đứng dậy, phá băng và nhập cuộc cũng rất nhanh. Cô lấy từ trong túi ra một chiếc túi giấy màu trắng, “Lần đầu gặp mặt, làm phiền chị rồi, đây là một món quà nhỏ ạ.”

 

Gia Cát cười, “Cảm ơn em nhé, em gái.”

 

Đàm Duy thầm nghĩ mình sớm đã không còn ở tuổi gọi là em gái nữa rồi, lại không phải vừa mới tốt nghiệp, cô giải thích một câu là cô đã lớn rồi. Gia Cát lập tức hỏi cô: “Em năm nay bao nhiêu tuổi?”

 

Cô nói ra tuổi của mình.

 

Sau đó Diệp Văn Thiệu và Gia Cát bật cười. Gia Cát hỏi cô: “Em thấy chị thì sao?”

 

Đàm Duy không đoán, “Em thấy chị rất xinh đẹp.”

 

Gia Cát nói: “Bọn chị đều lớn hơn em mười mấy tuổi đó.”

 

Nói về tuổi tác là một chủ đề tương đối dễ dàng và an toàn, nhưng Đàm Duy nhận ra, một vòng tròn, một khoảng cách thế hệ bởi tuổi tác cứ thế bị cô bước vào mà không có lý do nào. Không, là do Chu Giác mang cô gia nhập vào vòng tròn này.

 

Chu Giác đứng dậy, nói: “Không cần nói chuyện phiếm nữa.”

 

Đàm Duy không biết tại sao anh lại nói như vậy, cũng không truy cứu, rốt cuộc mọi người đứng đây nói chuyện phiếm cũng rất kỳ, rất nhanh họ kết thúc chủ đề này. Hai nam hai nữ, đương nhiên là đánh đôi nam nữ.

 

Cô cùng Chu Giác một đội, nhìn về phía hai người đối diện, tầm mắt dừng lại trên người Gia Cát một lúc lâu.

 

Chu Giác xoay người, đứng trước mặt cô che đi tầm mắt, dặn dò cô vài điểm cần chú ý, “Đừng chạy lung tung, cũng đừng đánh vào anh đó.”

 

Đàm Duy cảm thấy anh có chút kỳ quái, “Anh là quả bóng à? Tại sao em lại đánh vào anh được?” Hay là anh nghĩ tay chân cô thừa thãi à ? Thiểu năng sao? Sân bóng lớn như vậy, cũng phải đánh trúng quả bóng chứ.

 

“Được.” Anh gật đầu.

 

Người đàn ông đối diện không có ý tốt, chơi bóng đặc biệt mạnh. Đàm Duy vừa mới đầu còn cảm thấy anh ta rất đẹp trai, lúc này chiều gió đã đổi, anh ta cũng chỉ là một người đàn ông mà thôi.

 

Giao bóng từ cuối sân là vùng an toàn của cô, nhưng không đánh ra được góc độ tốt lại càng không trôi chảy như cô mong đợi.

 

Đối với việc vận động, dù sao cô cũng được xem như là bắt đầu phục hồi chức năng, cô không mang gánh nặng gì mà đánh. Cô nói thẳng với Chu

 

Giác là cô không muốn đánh nữa, cô muốn đi vệ sinh.

 

Chu Giác nhìn đồng hồ, mới qua được nửa tiếng. “Em chắc chứ?” “Não của em đã sản sinh ra dopamine rồi, đủ rồi.”

Chu Giác nhìn chiếc áo thun trên người cô, cô rất hay ra mồ hôi. “Lau khô mồ hôi trước đi, vào phòng điều hòa sẽ bị cảm lạnh đấy.” Cô mặc áo lót thể thao, nhưng vóc dáng vẫn rất có da có thịt. Cổ áo màu trắng hơi trong suốt, lộ ra đường cong phập phồng và rung động, như một quả đào mọng nước.

 

“Vâng.”

 

Nói xong cô đi ra ngoài sân rồi vào nhà vệ sinh.

 

Thực ra cũng không phải là không thể đánh tiếp được, chỉ là lúc nãy mọi người đứng cùng nhau, cô thấy Gia Cát và người đàn ông kia không hợp nhau, thậm chí hai người đó còn không nhịn được mà liếc xéo đối phương.

 

Bên cô mà rút lui, thì bên kia cũng không cần phải phối hợp nữa. Quả nhiên khi cô từ nhà vệ sinh trở về, Gia Cát đã ngồi ở vị trí của cô uống nước, cô ấy nói. “May mà kết thúc sớm.”

 

Đàm Duy hỏi: “Chị còn muốn đánh không ạ? Em chơi cùng chị, chỉ hai chúng ta thôi. Thật ra em đánh bóng cũng được mấy năm rồi, kỹ thuật cũng khá ổn ạ.”

 

Gia Cát thầm nghĩ cô gái này quan sát tinh tế thật, quá biết nhìn mặt đoán ý.

 

“Em không mệt à?”

 

“Nghỉ ngơi vài phút là được ạ.”

 

Bây giờ Đàm Duy làm việc không thể nào tùy ý cô được, cô sẽ từng bước một có tính toán của riêng mình.

 

“Trẻ tuổi đúng là tốt thật.” Hai người ngồi nói chuyện một lát, nghe đối phương hỏi: “Hóng chuyện một chút, em và Enzo là quan hệ gì thế?”

 

Thực ra rất rõ ràng, hai người tối đến lại cùng nhau ra ngoài, cô không thể giả ngốc nói là quan hệ đồng nghiệp bình thường, cô thừa nhận: “Hiện tại chúng em đang trong trạng thái đã chia tay.”

 

Câu trả lời này khá bất ngờ. “Đang dỗi nhau à?” “Không phải ạ, chia tay lâu rồi.” Đàm Duy nói.

“Trên đời này thế mà lại có người yêu cũ hòa hợp với nhau.” Gia Cát bật cười, “Em rất đáng yêu, anh ta không quên được em là chuyện rất bình

thường.” “…”

Đàn ông với đàn ông chắc chỉ nói mấy chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi nhưng hai người phụ nữ thì lại nói chuyện khá hợp. Họ nói chuyện công việc, nói về sự hoang mang của cô, về việc quản lý cửa hàng bán lẻ, cô ấy cho cô rất nhiều lời khuyên.

 

Gia Cát rất tán thưởng cô. “Em mới hai mươi mấy tuổi đã lên được vị trí này là đã rất nhanh rồi, giữ vững tâm thái là quan trọng nhất. Chỉ học phương pháp làm việc cụ thể, không cần học làm người, mỗi người thành công là phiên bản độc nhất mà không ai có thể sao chép được.”

 

Hai người kết bạn WeChat, Gia Cát nói có thời gian có thể cùng nhau ra ngoài trò chuyện, tiện thể đến phòng trưng bày của cô ấy xem. “Tuy nói như này thì không được tử tế cho lắm, nhưng nếu em muốn nhảy việc cũng có thể đến tìm chị đó.”

 

Sau đó hai người còn cùng nhau đi tắm. Lúc ra ngoài thì hai người đàn ông cũng vừa kết thúc.

 

Diệp Văn Thiệu thay đồ xong, cười vẫy tay với cô: “Bai bai, người đẹp.” Khóe miệng Đàm Duy giật giật một nụ cười.

Sau đó Gia Cát cũng đi luôn. Hai người đó đi cùng nhau ra bãi đậu xe, cuối cùng không nhịn được mà liếc xéo một cái, đó mới là chính họ.

 

Họ không thể nào đi chung một xe, nhưng Diệp Văn Thiệu vẫn hớn hở đi qua. “Hai người họ quan hệ gì,em tìm hiểu được chưa?”

 

“Anh đoán xem?”

 

“Tôi chỉ muốn xác nhận với em cho chắc thôi, chuyện này ai mà không nhìn ra chứ”

 

“Với chỉ số thông minh của anh thì chắc là đoán không ra đâu.” Gia Cát châm một điếu thuốc. Chu Giác nhờ vả cô ấy cũng rất có thành ý, không gây khó dễ, cô ấy không thể nào không giúp một việc nhỏ như vậy được. “Anh có biết món quà tốt nhất mà một người đàn ông tặng cho một người phụ nữ là gì không?”

 

“Gì vậy?”

 

“Dẫn cô ấy đi làm, chia sẻ tài nguyên quan hệ của mình cho cô ấy. Đó mới là thứ có giá trị.”

 

Chu Giác đi tắm.

 

Đàm Duy ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, giúp anh trông điện thoại, chìa khóa xe và các vật phẩm quý giá khác. Người trong sân tennis đã đi gần hết,

lúc này rất yên tĩnh.

 

Trên đời này có tồn tại những người yêu cũ có thể hòa hợp với nhau sao? Ví dụ như cùng nhau chơi bóng như hôm nay? Cô chỉ biết nếu là cô và Lâm Thu Trì là điều không thể nào.

 

Hoặc là trong lòng mang ý đồ xấu, hoặc là rục rịch ngóc đầu quay lại mối quan hệ cũ.

 

Cô đã từng nói, cô không thích những ranh giới mơ hồ và những mối quan hệ không rõ ràng.

 

Chu Giác tắm rửa xong, cả người khoan khoái bước ra. Trước đây anh không bao giờ tắm ở bên ngoài, nhưng hôm nay anh lại làm vậy. Phòng tắm nữ bên kia đã không còn ai, nhân viên vệ sinh đang cọ rửa sàn.

 

Anh đứng ở cửa, nhìn vào phòng tắm vài lần, rồi anh vẫn bước vào, anh muốn xác định là có phòng tắm riêng có vách ngăn mới yên tâm.

 

Anh đang nghi ngờ cái gì chứ? Cô chỉ là tương đối dễ thân với người đồng giới mà thôi.

 

Lên xe, cô trả lại đồ cho anh.

 

Nhìn anh lần lượt đeo kính, đồng hồ. Anh có rất nhiều đồng hồ, hôm nay chỉ là một chiếc Jaeger-LeCoultre đơn giản bình thường, nhưng không biết tại sao, dây đồng hồ mãi không cài được.

 

Đàm Duy nhìn mà thấy phiền lòng, đưa tay lên, ra hiệu anh đưa qua.

 

Anh giúp cô, cô cũng có thể có qua có lại, huống hồ tâm trạng cô lúc này không tệ.

 

Từ cuối tháng ba đến bây giờ, cô vẫn luôn bị cấp trên gây áp lực, chỉ trích, áp lực tâm lý rất lớn.

 

Hôm nay được người khác công nhận một phen,cô lại vui vẻ trở lại ngay.

 

Mất vài giây giúp anh đeo đồng hồ xong, Đàm Duy mới mở miệng: “Enzo, em biết anh đang giúp em tìm một cô giáo để chỉ dạy em. Cảm ơn anh đã giới thiệu người đó cho em.”

 

Trong ngành mà quen biết được một giám đốc chuyên nghiệp lợi hại như thế đối với cô là việc rất quan trọng, đặc biệt là có anh làm cầu nối. Bất kể là để học tập cho công việc hiện tại hay là cho những lựa chọn trong tương lai.

 

Ví dụ như cô quen biết Lục Văn Tâm, cô liên tục làm ra thành tích doanh số bảy con số, cô không không thể phủ nhận điều đó. Vì thế cô cảm thấy rất biết ơn anh.

 

Tay phải Chu Giác xoay một vòng, ngón tay anh rất thon dài, anh úp tay xuống, nắm lấy tay cô. “Em muốn gì anh cũng sẽ cho em.”

 

Anh đã nói như vậy, Đàm Duy không biết có thể chịu đựng được những lời hứa hẹn hay áp lực từ anh nữa không.

 

“Nhưng, em đừng giận nữa.” Con người anh không thể nào nói ra những lời hèn mọn được. Anh đến gần cô, mùi sữa tắm giống nhau quyện vào nhau giữa những hơi thở, từng đợt từng đợt, không thể né tránh.

 

Tay anh sờ sờ tóc cô, nhiều quá, gội xong không sấy kỹ, xù xù, rất đáng yêu. Còn có những nốt tàn nhang nhỏ trên mũi cô.

 

“Vivi, chúng ta lại nghiêm túc một lần nữa, được không?” Chu Giác sờ lên mặt cô.

 

Đàm Duy bị hơi thở mạnh mẽ của anh ép lùi về sau, gáy cô chỉ có thể dựa vào lưng ghế, cô biết anh sẽ hôn cô.

 

Một vài lời nói lạnh lùng của anh lúc chia tay vang vọng trong đầu, giống như một căn bệnh mãn tính, khiến cô một năm sau vẫn cảm thấy tim mình băng giá, thỉnh thoảng cô vẫn khóc nức nở trong đêm khuya.

 

Cô đưa tay lên ôm lấy mặt anh, lòng bàn tay chạm vào râu mới nhú trên cằm anh, ép hỏi anh: “Điểm mấu chốt của sự nghiêm túc là gì?” Cô

trước sau vẫn không quên yêu cầu của mình.

 

“Trong tình cảm phải chuyên nhất, không được ngoại tình, không được nhìn người khác.” Anh trả lời rất dứt khoát, cũng có chút bất đắc dĩ.

 

Anh không thể đòi hỏi quá nhiều từ cô.

 

Cô lại hỏi: “Nếu vẫn không thể hòa hợp thì sao?”

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment