Edit: Xanh Lá
Người của quân đoàn số 3 đều đã cùng Tần Thời vào sinh ra tử, bọn họ không phải đám tiểu bạch thỏ đơn thuần, với nội dung hiện tại của thư định tội, nếu Tần Thượng tướng về Thủ đô Liên bang, thì giam cầm chung thân đã là may mắn, nếu không may, vậy sẽ bị tử hình.
Tần Thượng tướng cống hiến lớn cho Liên bang như vậy, đến cuối cùng lại có thể bị một đám chính trị gia đối đãi như thế! Bọn họ quả thực thất vọng buồn lòng tới cực điểm, đây chính là anh hùng của bọn họ mà!
Nhìn những ánh mắt khẩn trương phía dưới, vẻ mặt phó tướng đau đớn vô cùng, “Thượng tướng bị người hãm hại, nhất định phải rửa sạch oan khuất cho bản thân, chỉ là trước mắt e rằng Liên bang không muốn cho Thượng tướng của chúng ta thời gian rửa sạch oan khuất! Vì cho mình thời gian tranh thủ, Tần Thượng tướng rơi vào đường cùng, quyết định phản kháng.” Nói đến đây, anh ta nặng nề thở dài, “Thượng tướng cũng không muốn tạo phản, nhưng bị gian thần cản giữa đường, hôm nay hắn dám vu hãm Tần Thượng tướng, lần sau sẽ liền bất nghĩa với dân chúng Liên bang, loại người này sao xứng lãnh đạo Liên bang cơ chứ! Nên, chúng ta quyết định khởi nghĩa!”
Dáng vẻ lòng đầy căm phẫn của phó tướng rất nhanh liền ảnh hưởng đến chiến sĩ dưới đài. So sánh với Liên bang, bọn họ càng có lòng trung thành với quân đoàn số 3 hơn cả, huống hồ nếu Thượng tướng của bọn họ bị định tội, mấy người bọn họ dù bề ngoài không có việc gì, nhưng con đường làm quan cũng cơ bản sẽ bị hủy. Dưới tình huống như thế, đặc biệt là mấy câu nói cuối cùng của phó tướng, ai biết tiếp theo những chính trị gia kia có bất nghĩa với người nhà của mình hay không, kết quả là ngoại trừ số ít người rời khỏi, đại bộ phận người vẫn như cũ quyết định đi theo Tần Thời.
Tần Thời trực tiếp khởi nghĩa, dẫn theo quân đoàn số 3 sức chiến đấu cực mạnh, Liên bang rất nhanh liền sợ hãi. Vì ngăn cản quân đoàn số 3 phản kích, bọn họ liền đẩy Lâm Khải Uyên lên chiếc ghế đứng đầu Liên bang.
Lâm Khải Uyên ngồi trên vị trí tha thiết mơ ước bấy lâu, mệnh lệnh thứ nhất đưa ra chính là bao vây tấn công quân đoàn số 3.
Quân đoàn số 3 tuy thực lực bất phàm, nhưng quân đoàn số 2 cũng không yếu, hơn nữa có quân đoàn số 1 tương trợ, kết quả là một trận ác chiến cứ như vậy bắt đầu.
Liên bang là do vô số hành tinh tạo thành, Tần Thời làm nam thần quốc dân, mức ủng hộ cao như vậy, sao lại không ai tương trợ chứ, nên rất nhanh Liên bang đã bị chia thành hai phái, một phái ủng hộ Liên bang, một phái lại đi theo Tần Thời, trong đó, khiến Đường Khanh líu lưỡi chính là, Boss phản diện lớn nhất của quân đoàn Bóng Tối thế mà cũng tham gia vào hàng ngũ ủng hộ.
Nhìn Sid ăn mặc cực kỳ khoe khoang đến thương nghị chiến sự, Đường Khanh cảm thấy khuôn mặt trước nay bình tĩnh của mình có chút vặn vẹo.
Sid lại cười chào hỏi, “Hi, tôi nên gọi cô là Smart, hay là Ninh Khê nhỉ?”
“Anh hẳn nên gọi cô ấy là Tần Thiếu phu nhân.”
Phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc, Đường Khanh không khỏi quay đầu lại, tiếp theo cô chỉ chỉ Sid, “Anh ta là thế nào?”
Không đợi Tần Thời mở miệng, Sid bên kia đã giành trước một bước, “Ồ, cô không biết đâu, tự lần đó sau khi tôi và anh ta tỷ thí, rốt cuộc tôi liền không quên được anh ta. Thân mình nhanh nhẹn, dung mạo anh tuấn, dáng vẻ đẹp trai kia……”
Nghe đối phương nhảy ra khen ngợi, đôi mắt Đường Khanh hơi run rẩy, cuối cùng thật sự không nghe nổi nữa mà ngắt lời: “Được rồi, nói thêm tôi sẽ liền cảm thấy anh yêu thầm hắn.”
“Thượng tướng tuấn mỹ như vậy, nếu là nữ……” Sid nói đến đầy mặt hứng khởi, nhưng hắn còn chưa kịp nói xong, đã thấy Tần Thời đột nhiên lành lạnh mở miệng.
“Lâm Nhược Như.”
Chẳng qua có ba chữ, lại tức khắc khiến thân mình Sid chấn động, không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ lúc trước, ngược lại vẻ mặt khẩn trương nói: “Ở đâu ở đâu?”
Đường Khanh ngày càng xem không hiểu phong cách này. Nếu cô nhớ không lầm, Lâm Nhược Như không phải nên là nữ chính sao? Từ khi nào Boss phản diện lại có thể sợ nữ chính? Đã bảo sẽ giết hại cơ mà?!
“Còn chưa tới, anh hoảng cái gì.” Tần Thời đi đến bên cạnh cô vợ nhà mình, ngăn cách hai người ra.
Sid hơi thở phào nhẹ nhõm một hơi, chẳng qua bề ngoài lại mạnh miệng nói: “Tôi hoảng cái gì, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ mà thôi.”
Rõ ràng ngày nào cũng gặp mặt, nhưng Đường Khanh lại càng xem không hiểu tình huống hiện tại, cô yếu ớt nhấc tay, ngắt lời nói: “Các anh ai có thể nói trước cho tôi biết, Lâm Nhược Như là vị nào không?”
Nghe thấy cái tên này, Sid nhếch miệng cười, “Ồ, vợ của tôi.”
Nghe trả lời như vậy, Đường Khanh choáng váng cả người. Đương nhiên, cùng ngây ra còn có hệ thống.
“Khanh Khanh, ta nghe được cái gì?”
Đường Khanh hít sâu một hơi, nỗ lực khiến mình trở nên bình tĩnh: “Ồ, đừng kích động, ngươi không nghe lầm, nữ chính thành vợ của Boss phản diện.”
Hệ thống:……
Phong cách của thế giới này chuyển biến quá nhanh. Không đúng, phải nói từ khi gắn với ký chủ này, mỗi ngày đều có kinh hỉ khác biệt.
Sid vừa nói đến Lâm Nhược Như, lệ khí trong mắt liền hoàn toàn không có, ngược lại còn mang theo kiêu ngạo nhàn nhạt, chẳng qua kiêu ngạo này cũng không duy trì quá lâu.
“Anh nói ai là vợ anh?”
Đường Khanh theo giọng nói nhìn lại, không thể không nói, rốt cuộc cũng là nữ chính, khuôn mặt kia, tư thái kia quả thực không còn gì phải bàn.
“Thống Nát, ngự tỷ a!! Sống sờ sờ đó!”
Hệ thống thấy cô lại có thể nhớ rõ chuyện này, không khỏi cảm thán nói: “Đừng kích động, ngươi hiện tại cũng biến thành ngự tỷ rồi.”
Dáng vẻ điều khiển cơ giáp kia của ký chủ nhà mình, quả thật soái không biên giới, nói cô là ngự tỷ cũng không ngoa, chẳng qua khí thế khi điều khiển cơ giáp đó, chờ đến lúc cô đối mặt với nam chính, liền hoàn toàn biến mất tăm.
Lâm Nhược Như mặc một thân đồ đen, trên người không có chút trang trí dư thừa, mái tóc dài đen cũng buộc lên rất cao, theo bước chân của cô ấy mà đung đưa qua lại, gắn với biểu cảm lãnh khốc trên mặt, quả thực soái không thể tả.
Nhưng vẻ soái khí của cô ấy chỉ duy trì mấy giây, sau khi cô ấy nhìn thấy Đường Khanh liền lập tức tiến lên, vẻ mặt kích động nói: “Cô là Smart?”
Bỗng dưng được một ngự tỷ kích động gọi mình là Smart như thế, loại cảm giác này vẫn cực kỳ vi diệu, nghĩ một chút, cô mở miệng hỏi: “Có việc sao?”
Lời nói vừa ra, liền thấy Lâm Nhược Như lớn tiếng nói: “Nam thần! Không đúng, là nữ thần!”
“Ha?”
“Nữ thần ký tên được không? Ký ngay trên quần áo của tôi thì thế nào?”
Đường Khanh:……
Lâm Nhược Như: “Không được, quần áo này bẩn rồi, tôi phải thay đồ mới cho nữ thần ký tên.” Nói xong, cô ấy đột nhiên xoay người chạy, vừa chạy còn vừa nói: “Nữ thần, cô chờ tôi nha.”
Đường Khanh:……
Đã nói là ngự tỷ cơ mà? Phong cách đột biến trong một giây như vậy thật sự có ổn không?
Tần Thời:……
Cô vợ nhà mình quá loá mắt, thật muốn giấu cô ấy đi.
Hệ thống:……
Đây ‘con mèo nhà nó’ vẫn là nữ chính hả?
So với hai người một hệ thống này, Sid thật ra lại cực kỳ bình tĩnh, dường như từ rất sớm trước đó đã đoán ra được một màn này.
Sau cơn cạn lời ngắn ngủi, Đường Khanh rốt cuộc cũng tìm về khả năng suy nghĩ, “Ai có thể nói cho tôi biết sao lại thế này không? Hai người các anh nói trước.”
Như sợ người nào đó đi mà quay lại sẽ hiểu lầm, Sid lập tức lui về sau mấy bước, vội vàng phủi sạch quan hệ: “Tôi không liên quan với anh ta!”
Sắc mặt Tần Thời tối sầm, hắn cảm thấy nếu lại tiếp tục thì tuyệt đối sẽ không nhịn được mà đánh người nào đó. Để tránh phá hoại phòng ở, hắn trực tiếp dắt cô vợ nhà mình rời đi. Đương nhiên vừa đi hắn còn vừa giải thích chân tướng: “Sau khi Trùng tộc xâm lấn, anh liền tìm tới anh ta, hỏi anh ta muốn tiếp tục hợp tác với Lâm gia, hay là hợp tác với anh.”