Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Chương 185

Edit: Xanh Lá


Giữa Tần gia và Lâm gia, Sid rất nhanh liền đưa ra quyết định, rốt cuộc so với Lâm gia âm hiểm xảo trá, hắn càng thích loại có thực lực như Tần Thời này hơn, vì thế hắn quyết đoán vứt bỏ Lâm gia. Đương nhiên, sự vứt bỏ này của hắn chỉ là đơn phương, Lâm Khải Uyên đến giờ vẫn còn tưởng giữa mình và hắn là quan hệ hợp tác.


Nhìn cốt truyện chạy xa không biên giới, trong một chớp mắt Đường Khanh cảm thấy cực kỳ choáng váng, lần đầu tiên thấy nam chính xúi giục vai ác thành công, cô quả thực không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt.


Thật lâu sau, cô mới tiếp tục hỏi: “Vậy Lâm Nhược Như thì sao?”


Tình huống của nữ chính này lại là thế nào? Cô mới bị thương mấy tháng, vì sao có cảm giác thế giới đều thay đổi vậy!


Thần sắc Tần Thời nhàn nhạt, nhưng nhìn kỹ lại có thể thấy được bất mãn trong mắt hắn.


“Em hỏi đến cô ta làm gì?”


Đường Khanh dừng một chút, lúc này mới nghĩ đến Ninh Khê căn bản không quen biết Lâm Nhược Như, chỉ là lời đã nói ra miệng, chỉ có thể tiếp tục nói: “Chỉ là tôi đã từng thấy tin đưa đến, nói cô ấy là hải tặc thiên hà, sao cô ấy lại xuất hiện ở đây? Còn nữa, cô ấy và Sid quen biết nhau thế nào?”


“Người của Sid tập kích tàu vũ trụ của cô ta.” Về phần vì sao cô ấy lại gia nhập, hắn một chút cũng không muốn nói cho cô vợ nhà mình, người ta hoàn toàn coi cô là thần tượng, trong nháy mắt Liên bang phát ra lệnh truy nã kia, liền trực tiếp chạy tới, còn lấy cái danh đẹp đẽ rằng muốn bảo vệ thần tượng.


Tần Thời nói một câu nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, Đường Khanh cảm thấy mình hoàn toàn có thể tưởng tượng được chuyện xảy ra tiếp theo, với đám thuộc hạ kia của Sid, sao có thể là đối thủ của Lâm Nhược Như được, tốt xấu gì người ta cũng có uy danh truyền xa, kết quả này phỏng chừng cũng không khác mình lúc trước là mấy.


Thuộc hạ bị người ta đánh, Sid làm lão đại thì cũng phải ra mặt lấy lại chút thể diện, về phần chuyện xảy ra sau đó, nhìn dáng vẻ hắn không biết xấu hổ đuổi theo Lâm Nhược Như kia, phỏng chừng cũng coi như không đánh không quen nhau, vừa gặp liền nhìn trúng người ta rồi.


Tình thế Liên bang nguy cấp, chẳng qua trong quân đoàn số 3 lại không nhìn ra nửa điểm khẩn trương, rốt cuộc ngoại trừ có tôn đại thần là Tần Thời, bọn họ còn có Sid nằm vùng nữa, vì thế, bất luận Lâm gia đưa ra quyết định gì, gần như rất nhanh sẽ liền bị phá hỏng, mấy trận chiến xảy ra, Lâm gia chưa từng thắng được trận nào.


Lâm Khải Uyên còn chưa ngồi vững vị trí chủ tịch Liên bang, mắt thấy trận địa tiếp theo lại thất thủ, cuối cùng chỉ có thể tự mình lên chiến trường. Đương nhiên, lúc ông ta lên chiến trường còn không quên liên hệ với Sid, đây là chiêu bài cuối cùng của ông ta, một người có cũng tinh thần lực cấp SSS, chỉ hắn mới có thể đối kháng với Tần Thời.


Chỉ là, ông ta còn chưa kịp dẫn người công kích hành tinh Ái Nhĩ, khoảng không phía trên Thủ đô Liên bang đã bị vô số chiến hạm chiếm lĩnh rồi.


Nghe thấy tin này, sau cơn khiếp sợ ngắn ngủi, Lâm Khải Uyên tức khắc phẫn nộ ném văng bút máy nắm chặt trong tay đi. Hệ thống phòng không của Thủ đô Liên bang gần như được xưng là lợi hại nhất toàn bộ hệ Ngân Hà, nhưng phòng không lợi hại như vậy, rốt cuộc đối phương vô thanh vô tức tiến vào như thế nào?


“Phòng vệ đâu! Phòng không đâu! Bọn họ đều **** sao? Trận thế lớn như vậy mà bọn họ có thể nửa điểm động tĩnh cũng không có à!”


Nghe Lâm Khải Uyên phẫn nộ rít gào, binh lính đến báo cáo hơi co rụt người lại, lúc này mới nói ra chân tướng, “Thượng tướng, bộ phận phòng không bên kia…… làm phản.”


Kỳ thật đâu chỉ bộ phận phòng không làm phản, hiện tại toàn bộ Liên bang ngoại trừ quân đoàn số 2 còn đang đau khổ chống đỡ, ngay cả quân đoàn số 1 cũng đã phản chiến rồi, mà quân đoàn số 2 sau vài lần ác chiến cũng gần như không còn mấy người tài nữa.


Lâm Khải Uyên nghe xong tin tức như vậy, cả người đều dại ra, ông ta ngồi ngây ra trên ghế, thật lâu không cách nào hồi phục được. Sao lại thua đây? Rõ ràng ngay từ đầu ông ta chiếm tình thế có lợi, Tần gia kiêu ngạo, không ít nghị viên quan trọng trong Liên bang đã sớm muốn kéo nhà họ Tần xuống, mà ở Quân bộ, mình đã chiếm lĩnh quân đoàn số 1 số 2, ngay cả hải tặc Sid nổi tiếng nhất cũng đối tượng hợp tác của mình, dưới tình thế rất tốt như vậy, sao ông ta có thể thua được!


“Chuyện này không có khả năng, sao tôi lại thua được, sao có thể thua đây……”


Nghe Thượng tướng nhà mình lẩm bẩm tự nói, người lính kia còn muốn nói gì, bên tai lại đột nhiên truyền đến âm thanh cửa vào bị phá.


“Để tôi nói cho ông, ông thua như thế nào.”


Giọng nói lạnh lẽo vang lên, chỉ thấy Tần Thời mặc một thân quân trang gọn ghẽ, mặt không biểu cảm đi đến.


Lâm Khải Uyên thấy hắn tiến vào cũng không kinh ngạc, rốt cuộc hắn cũng đã chiếm lĩnh toàn bộ không trung, chỉ là khi ông ta nhìn thấy người đàn ông cao lớn đẹp trai mặc sơ mi hoa, dáng vẻ cà lơ phất phơ phía sau Tần Thời, thoáng chốc, ông ta khó khăn đứng lên từ trên ghế.


“Cậu……”


Sid chỉ chỉ mình, vẻ mặt vô tội nói: “Tôi làm sao?”


“Cậu cùng hắn!”


Nhìn dáng vẻ nhe răng trợn mắt của Lâm Khải Uyên, Sid vội vàng nói: “Đừng nói bậy, tôi chính là người đã có vợ, cái gì mà tôi cùng hắn, tôi và hắn không có quan hệ.”


Lâm Khải Uyên biết lần này mình đã thua, thua hoàn toàn, chỉ là dù thế nào ông ta cũng không rõ, rốt cuộc ông ta thua ở chỗ nào.


“Vì sao! Vì sao!!”


Nghe ông ta không cam lòng rít gào, Tần Thời cực kỳ có ý tốt nói cho ông ta, “Bởi ngay từ lúc bắt đầu, ông đã định trước sẽ thua, mặc kệ là mấy vị nghị viên Liên bang kia, hay là quân đoàn số 1, hoặc vị  trước mắt ông này, bọn họ cũng đều lừa ông.”


Lâm Khải Uyên trừng to hai mắt, đầy mặt không dám tin. Vốn tưởng những người này đều là quân cờ của mình, lại không biết quân cờ chân chính lại là chính ông ta.


Ông ta ngã ngồi trên đất, ánh mắt lại vẫn âm độc. Chính hắn, chính hắn hại mình hai bàn tay trắng, nếu không có hắn, sao mình lại rơi xuống tình trạng này!


Dường như nghĩ có chết cũng muốn kéo theo cái đệm lưng, ông ta đột nhiên nhào về phía Tần Thời. Tốt xấu cũng là Thượng tướng quân đoàn số 2, thân thủ của ông ta cũng không kém, nhưng ông ta còn chưa kịp đụng tới Tần Thời, bản thân đã bị nổ tung.


Đường Khanh vừa đến đây đã thấy lão chó điên này muốn bổ nhào vào nam chính nhà mình. Không chút suy nghĩ, cô trực tiếp giơ súng lục trong tay lên bắn về phía ông ta.


Uy lực của súng rất lớn, Lâm Khải Uyên bị bắn như vậy, liền bị nổ tung ngay tại chỗ.


Nhìn ông ta đã chết đến không thể chết lại, Sid huýt sáo một cái, “Cô tìm được vũ khí từ đâu ra vậy.”


“Lúc trước bao vây tấn công xong quân đoàn số 2, liền thuận tiện đi nhìn khi súng ống đạn dược của bọn họ một chút.” Nói xong, cô nhấc khẩu súng lục cực kỳ tinh xảo trong tay, lại nói: “Nghe bọn họ nói thứ này uy lực không nhỏ, tôi thấy rất thuận mắt, liền thuận tay cầm theo.”


Lâm Khải Uyên như vậy cũng không nghĩ tới có một ngày mình lại có thể chết vì thứ vũ khí do chính mình nghiên cứu phát minh ra. Hiện tại ông ta chỉ còn là một đống thịt thối, cuối cùng bị người ta coi thành rác rưởi mà dọn ra ngoài.


Lâm Khải Uyên đã chết, Liên bang cũng theo đó mà giải tán, tiếp đến chính là đế quốc Ngân Hà, mà Tần Thời cũng đã bị đẩy lên thượng vị.


Mắt thấy nhiệm vụ hoàn thành tương đối, Đường Khanh trở nên nhàn nhã hơn. Hôm nay là lễ tiếp nhận ngôi vị của Tần Thời, cô vừa định đi nhìn xem hắn chuẩn bị như thế nào, lại nghe được một đoạn đối thoại khiến người ta cực kỳ cạn lời.


Chỉ thấy Sid lén lút đứng bên cạnh Tần Thời, nhỏ giọng nói: “Tần Thượng tướng, à không, bệ hạ Đế quốc, giúp một chút.”


“Nói.”


“Lúc trước ngài theo đuổi Ninh Khê thế nào vậy.”


Sau khi Sid theo đuổi người ta mấy tháng vẫn không hề tiến triển, chỉ có thể đến đây xin Tần Thời giúp đỡ.


Nhưng đối phương lại cho hắn một kích nặng nề, “Vợ nhà tôi ngay từ đầu đã thích tôi rồi, nói gì đến theo đuổi?”


Sid:……


Cảm giác bị khoe ân ái ngay trước mặt, thật đáng ghét nha!

Bình Luận (0)
Comment