Trong đầu chợt lóe lên, là đôi mắt sáng ngời, gương mặt tươi cười đầy mê người, đôi môi đỏ cùng với hàm răng trắng lúc nói yêu cô, thật khiến người ta rung động.
Những hình ảnh đen trắng khiến cô nghẹt thở đó rất rõ ràng, phản chiếu một chút màu sắc ấm áp. Tuy không chạm vào được nhưng cô đã có thể cảm nhận được màu ấm kia và hơi ấm của nó, chỉ cần cô có thể dùng tay mình đập nát mọi thứ trong quá khứ, cô sẽ có thể chạm vào ánh nắng.
Cho nên, cô không thể cứ như vậy từ bỏ, cô thích nụ cười mê người, thích dáng vẻ kiều diễm của người ấy, thích người ấy ôm mình nói sẽ bảo vệ... cô muốn có được người này.
Chỉ có sống mới có được người ấy; chỉ có sống, mới có thể che chở cho người ấy.
Thẩm Thanh Hoà run rẩy đứng lên, mở ngăn kéo dưới cùng lấy thuốc ra, lúc uống thuốc cô run rẩy kịch liệt, phải rất lâu mới lấy ra một viên.
Những viên nang, viên nén và viên nhai lần lượt lăn lên bàn.
Ly nước nhỏ trên bàn không đủ để nuốt hết viên thuốc nên nhai khô viên cuối cùng, cố gắng nuốt xuống.
Cả người như được vớt lên khỏi mặt nước, thậm chí can đảm lên giường ngủ cũng không có.
Tâm trí quay cuồng, đôi mắt tràn ngập những hình ảnh mà bản thân không thể thoát ra được.
"Thanh Hoà, đang làm gì thế~""Mẹ ơi, mẹ." Tiểu Thẩm Thanh Hoà đứng dậy giơ cuốn lịch có hình tròn vẽ ngày 11 tháng 11 lên. "Xem đi, mẹ xem đi.""Ừa.""Ngày mai cho con ăn một miếng bánh được không?" Mỗi năm một lần, nhóc con đều mong chờ ngày này."Được chứ.""Vậy... con có thể ăn ba miếng không ạ?" Tiểu Thẩm Thanh Hoà xòe bàn tay nhỏ ra, vốn dĩ là mở lòng bàn tay như cuối cùng chỉ còn lại ba ngón, có lẽ cảm thấy hơi nhiều, thế là sửa miệng: "Hai miếng, hai miếng được không ạ?" Tiểu Thẩm Thanh Hoà nhìn hai ngón tay, nắm tay, giơ ngón trỏ lên, nhếch miệng cười: "Một miếng là đủ rồi ạ, mẹ cắt thành hai miếng, thì con sẽ ăn được hai miếng, hôm nay ăn một miếng, ngày mai sẽ ăn miếng còn lại.""Thanh Hoà muốn ăn bao nhiêu miếng thì ăn bấy nhiêu.""Không đâu ạ." Tiểu Thẩm Thanh Hoà lắc đầu mạnh mẽ: "Một miếng là đủ rồi, lần trước con cũng không ăn nhiều, chỉ đứng nhìn, thế mà họ nói con tham ăn." Cô rất tủi thân, rất oan ức, "Mẹ, con không nghĩ ăn nhiều thế.""Ừa... mẹ biết hết, Thanh Hoà ngoan nhất. Vậy đi, ngày mai mẹ sẽ tổ chức sinh nhật cho Thanh Hoà, mua cái bánh kem lớn, để cho Thanh Hoà ăn hết được không?""Thật hả mẹ?" Tiểu Thẩm Thanh Hoà hưng phấn, chưa bao giờ mong chờ sinh nhật đến vậy.Tiểu Thẩm Thanh Hoà hào hứng thức dậy sớm vì ngày sinh nhật của mình, nhìn thấy mẹ mình, người thường dậy sớm, vẫn đang ngủ, trên môi nở nụ cười."Mẹ ơi ~" Tiểu Thẩm Thanh Hoà đưa tay chạm vào, mới phát hiện có gì đó không đúng.Lạnh băng, thậm chí có chút cứng ngắc, dù có khóc bao nhiêu cũng không có phản ứng.Tại sao ánh ban mai mới lên thì mọi thứ đã thay đổi?Bóng đêm à, rốt cuộc đã làm gì mẹ tôi thế?Nếu không phải cô đưa tay chạm vào, phát hiện người đã lạnh, cô không biết mình sẽ nằm với thi thể này bao lâu,
"Oẹ~" Thẩm Thanh Hoà nôn khan, che miệng lại để những viên thuốc mới uống nôn ra. Thẩm Thanh Hoà vùi đầu thật sâu, không dám quay đầu lại, như thể cái xác lạnh ngắt đang ở phía sau, nỗi sợ hãi sâu sắc nhất trong lòng đang thống trị đầu óc cô.
Chỉ nhớ hôm đó tuyết rơi rất nhiều, chẳng bao lâu sau mộ của mẹ bị phủ kín thành một ngọn đồi trắng xóa;
Chỉ nhớ ngày đó đã khóc đến mất giọng, vô số người đứng đó thờ ơ nhìn, như đang xem kịch câm;
Chỉ nhớ rất lâu sau đó, ngày nào cũng gặp ác mộng, mơ thấy mẹ đang ngồi bên cạnh nhìn mình, sợ đến mức chỉ biết chui vào chăn cầu xin mẹ đừng doạ mình, cô rất sợ.
Chỉ nhớ từ đó về sau, năm nào cũng sợ ngày đó đến, nhưng ngày đó chưa bao giờ đến muộn;
Cô luôn nghĩ việc mất mẹ vào ngày sinh nhật là giới hạn mà cô có thể chịu đựng được, nhưng sau này, thực tế đã nói cho cô biết: Mày nghĩ cuộc sống quá dễ dàng.
Về quá khứ, không thể nghĩ tới, không dám nghĩ đến, vẫn luôn kìm nén.
Đã từng nghĩ đến việc cả đời này sẽ sống trong mơ hồ, dù cho có bệnh tật, thì cũng chẳng có gì không tốt.
Nhưng ông trời lại để cô gặp được người mà cô muốn đối xử tử tế, và rồi cô bắt đầu ghét bệnh trạng của chính mình.
Cô biết, muốn có lối thoát thì phải đi vào.
Do dự hồi lâu, bàng hoàng hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định.
Những năm tháng lẻ loi một mình, không ai có thể đồng cảm với bản thân cô, cô cũng không có hy vọng xa vời, một mình cô đi vào, có lẽ sẽ rất lâu mới thoát ra được.
Dù sao thì cũng nghĩ bản thân đã đủ lớn mạnh, chẳng qua khi nhớ đến hình ảnh mẹ rời đi, đã khiến bụng cô quặn thắt, không còn dám nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Hôm nay đối mặt với Trần Cẩm Tô, Thẩm Thanh Hòa đã chủ động vạch trần vết sẹo vốn đã là giới hạn của cô, cô che đậy mọi điểm yếu của mình trước mặt Trần Cẩm Tô chống đỡ đến cuối cùng.
Nỗi khao khát không thể kiềm chế, có phải đến khi cô kiệt sức bất lực, cũng có thể yếu ớt nói với cô ấy:
"Tiểu sư tử~ ôm tôi đi~"Thẩm Thanh Hoà rơi nước mắt, cô biết, không thể.
Thẩm Thanh Hoà dùng đôi bàn tay run rẩy cầm điện thoại lên, đầu ngón tay run rẩy lướt qua album ảnh, bên trong có bức ảnh và video mới nhất.
Trong dòng nước mắt nhìn thấy dung mạo của người ấy, nghe được giọng nói của người ấy, nhưng không có cách nào chạm vào.
Thẩm Giáng Niên, cho dù em có oán hận tôi đến thế nào đi nữa, vào giờ phút này, nỗi nhớ của tôi về em không mang chút tạp chất nào. Nếu em hỏi tôi, tôi nhớ em đến mức nào, đó có lẽ là nhấn chìm tất cả.
Cơ thể vẫn đang run rẩy dữ dội, tâm trạng như sắp chạm đáy, hoàn toàn không thể leo lên được. Cô không muốn làm phiền bất cứ ai, nhưng vào lúc này, cô thực sự cần có một người làm bạn. Thẩm Thanh Hoà gọi điện cho bác sĩ, run giọng nói: "Bác sĩ~"
"Thanh Hoà à ~" Bác sĩ nhận điện thoại, nghe thấy tiếng thở hỗn loạn, có lẽ biết chuyện gì đang xảy ra. "Đã lâu không gặp, rất nhớ cô đó, lâu ngày không gặp, cảm giác cứ thấy trống vắng." Bác sĩ dịu dàng nói, "Có nhớ đến tôi không?"
"Ừ ~" Thẩm Thanh Hoà nhắm mắt lại, lẩm bẩm: "Có, có nhớ, chẳng qua gần đây khá bận~" Cô cố gắng kiềm chế bản thân khi nói, nhưng vẫn nói ngắt quãng.
"Bận là tốt, nhưng phải biết chăm sóc bản thân." Bác sĩ hờn dỗi nói: "Cô đó, nhìn là biết hay tham công tiếc việc, bận là quên mất bản thân."
"Ừa, gần đây ổn chứ."
"Ổn." Bác sĩ cười ha ha, "Gần đây muốn gọi cho cô, để báo tin tốt."
"Thật à?"
"Ừm, có nhớ lần trước tôi có nói với cô, tôi muốn nuôi thú cưng không?"
"Nuôi thật à?"
"Ừ, đi trên đường, vô tình gặp được bé mèo hoang, thế là mang về nhà nuôi. Vốn dĩ nó bị thương không đi được, lại gầy gò, bây giờ tròn trịa, dính người lắm, gửi mấy tấm ảnh cho cô xem nhé."
Mấy bức ảnh nhanh chóng được gửi đến WeChat của Thẩm Thanh Hoà. Là mèo Ragdoll đang nằm bên chân bác sĩ, có hình nằm trên đùi bác sĩ ưỡn bụng lên muốn sờ sờ, còn có tấm nằm trên ngực bác sĩ làm bộ điệu đà đáng yêu, "Đáng yêu thật." Sự hiện diện xinh đẹp luôn khiến người ta mềm lòng, trái tim đang thổn thức của Thẩm Thanh Hoà lúc này mới bình tĩnh hơn một chút.
"Đúng vậy, biết làm nũng lắm đấy, thích bám theo tôi, bắt tôi ôm nó, nhưng mà cũng ghê lắm, thấy tôi muốn ôm là lập tức nhào vào ngực tôi, còn không ôm thì sẽ làm vẻ đáng thương nhìn tôi." Bác sĩ cảm thán nói: "Bé mèo giờ đã mạnh mẽ, lúc trước thì đi không được, thế mà giờ nhảy nhót lung tung trong nhà, vui vẻ lắm." Mèo còn như thế, huống chi là người phải không? Mèo có thể làm được, vậy cô cũng có thể phải không?"
"Bé mèo thông minh lắm, có khả năng thích ứng tốt. Mấy ngày không ở nhà tôi sẽ gửi nó ở bệnh viện thú cưng, bạn tôi nói, mấy ngày nay nó không chịu ăn gì hết, khiến tôi đau lòng thôi rồi, thế nên phải về sớm để đón nó về nhà, bé mèo chắc cũng hiểu, tôi chỉ xa nó một thời gian ngắn, cho nên lần sau đi ra ngoài, tôi sẽ nói với nó, phải ăn uống đầy đủ chờ tôi trở về, hình như nó nghe hiểu, thế là ăn uống no đủ."
"Đúng là bé mèo lợi hại." Người có biết bao đau khổ, mới bắt đầu đi hâm mộ một con mèo.
"Đúng vậy, dù đợi bao lâu, chỉ cần có kết quả, sẽ không sợ." Bác sĩ cười nói: "Thanh Hoà có muốn nuôi thú cưng không?"
"Tôi muốn nuôi tiểu sư tử."
"Ồ? Tiểu sư tử à, vậy cũng đáng yêu lắm đó." Lời nói của bác sĩ đầy ý cười, "Nghe cô nói thế, làm tôi nhớ đến bộ phim tiểu sư tử Simba."
Thẩm Thanh Hoà đột nhiên muốn xem bộ phim đó, "Tự dưng nghe nói vậy làm tôi cũng muốn xem." Hay là, nguyên tháng 12 chỉ xem mỗi cái này thôi."
"Có muốn xem cùng nhau không?"
"Xem thế nào?"
"Xem trên máy tính đi, video call với nhau."
"Giờ tôi hơi mệt."
"Ừ, vậy đi nghỉ ngơi đi, phim còn ở đó, tôi cũng ở đó, lúc nào cũng xem được hết."
Hai người trò chuyện một lúc, Thẩm Thanh Hoà chủ động cúp điện thoại, trong lòng có chút thở phào nhẹ nhõm.
Với chút sức lực cuối cùng, Thẩm Thanh Hoà lảo đảo bước vào phòng thiền, đây là nơi cuối cùng mà tâm hồn cô có thể nghỉ ngơi, cô đã trải qua nhiều đêm khó chịu một mình trong phòng thiền.
Bây giờ cô cũng có thể.
====000====