Lục Chi Dao đi đến thư phòng, Trần Cẩm Tố vẫn còn ở đó.
"Nhìn đức hạnh của nó đi," Trần Cẩm Tô tức giận nói: "Càng sống càng không ra thể thống gì, càng nhìn tức giận!"
"Mẹ...." Lục Chi Dao ngồi đối diện Trần Cẩm Tố, "Không phải đã nói, Thanh Hoà để con quản sao?"
"Con có thể quản nó hả, mẹ là mẹ nó còn không quản được à?" Trần Cẩm Tô càng tức giận, "Rốt cuộc con quản nó thế nào? Có biết nó nói gì không?"
"Thanh Hoà cố ý chọc giận mẹ thôi, thế mà mẹ cũng giận cho được."
"Có thể không giận được à? Một đứa con gái, suốt ngày nói muốn con...."Trần Cẩm Tô quay mặt đi, nhổ nước bọt: "Mấy lời vô liêm sỉ vậy, mẹ không nói ra được."
"Mẹ, bớt giận đi mẹ."
"Dao Dao, nếu đây là cách con quản lý nó thì mẹ...." Trần Cẩm Tô gay gắt nói, nhưng cũng không có nói trọn vẹn lời, mà thay vào đó nói: "Chính con phải biết chừng biết mực, mẹ đã nhìn ra, nếu nó còn sống ngày là không yên ngày đó, nếu nó biết điều mà ngoan ngoãn thì tốt, nếu gặp phải gặp chuyện lớn, đừng trách sao mẹ tàn nhẫn."
"Mẹ...." Lục Chi Dao cau mày, "Chúng ta đều là người một nhà, sao mẹ lại phải nói những lời như vậy."
"Mẹ để con quản nó, không phải để con che chở cho nó, nếu không phải nhờ có ba nó, thì liệu nó có thể có được tất cả những gì nó có bây giờ không?" Trần Cẩm Tô cười mỉa mai: "Nếu có ngày, lấy đi hết mọi thứ của nó, để nó ngủ đầu đường xó chợ, để mẹ xem nó còn dám kiêu ngạo như bây giờ không!" Ánh mắt của Trần Cẩm Tô lạnh lùng, nói đầy ẩn ý, "À, mà mẹ thấy nó cũng chẳng kiêu ngạo thêm được mấy ngày nữa đâu."
"Em ấy kiêu ngạo gì đâu, chẳng qua mỗi năm đến tháng 11...." Lục Chi Dao dừng lại, nhỏ giọng nói: "Chỉ là em ấy không chịu nổi sự dày vò mà thôi." Lục Chi Dao thở dài nói: "Bây giờ thân thể của em ấy không khỏe, con sẽ tập trung để em ấy dưỡng sức khỏe, dù sao ở trước mặt mẹ, em ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ, mẹ cũng đừng chấp nhất làm gì."
"Đứa trẻ?" Trần Cẩm Tô chế giễu, "Đã bao tuổi rồi hả? Sắp bốn mươi rồi đấy, không kết hôn thì coi bản thân là đứa trẻ sao?"
"Mẹ...."
"Được rồi được rồi, mẹ không muốn cãi nhau với con vì nó." Trần Cẩm Tô tức giận không thôi, Lục Chi Dao phải mất một hồi mới khuyên xong, Trần Cẩm Tô ném lại một câu: "Mọi thứ đều có giới hạn của nó, dù là con hay nó, chỉ cần nằm trong phạm vi cho phép của mẹ, mẹ sẽ mặc kệ, nếu vượt giới hạn, dù có là ai đi nữa, thì cũng không được." Trần Cẩm Tô mạnh mẽ mở cửa, "Giang sơn mà mẹ dày công xây dựng, không phải để mấy đứa đến phá hoại!" Trần Cẩm Tô đóng sầm cửa và rời đi.
Lục Chi Dao ngồi trong thư phòng, xoa xoa lông mày, nhẹ nhàng thở ra một hơi, haizz.
Sau khi bình tĩnh lại, Lục Chi Dao đi đến phòng ngủ của Thẩm Thanh Hoà, nhưng người đã không còn ở đó nữa. Ly nước trống không, còn có mấy hộp thuốc trên bàn. Lại bắt đầu uống thuốc.... Lục Chi Dao ngồi ở đầu giường một hồi lâu, sau đó đem hộp thuốc cất vào ngăn kéo, không ngờ nhìn thấy chiếc hộp nhỏ xinh xắn.
Tiểu lãng cuốn.
Cái tên này khá đáng yêu, đứa nhỏ này sẽ đặt những biệt danh mà mình yêu thích cho những đồ vật hoặc người mà chúng thích. Lúc hai người con yêu nhau, còn có con mèo nhỏ cùng nuôi nữa, đều có nhiều biệt danh khác nhau, nhưng kể từ khi con mèo chết và họ chia tay, Lục Chi Dao không còn nhớ ai khác có "vinh dự" này nữa.
Điều duy nhất mà Lục Chi Dao có thể nghĩ đến bây giờ là Thẩm Giáng Niên.
Lục Chi Dao đọc từng chữ một, cảm thấy tim mình đau nhói.
Cuối cùng, sắp mất cô ấy hoàn toàn.
Thẩm phu nhân, đó là một kiểu thừa nhận địa vị, đứa nhỏ này chưa từng gọi cô như thế.
Lục Chi Dao gõ cửa phòng thiền: "Thanh Hoà."
Thẩm Thanh Hoà vẫn im lặng, Lục Chi Dao nói: "Nếu cảm thấy khó chịu thì đừng thiền nữa, nằm xuống nghỉ ngơi đi."
Một lúc lâu sau, "Đừng lo lắng cho tôi." Thẩm Thanh Hoà nói: "Đi ngủ đi."
"Tối nay chị sẽ ngủ cạnh phòng em. Nếu em cần gì thì gọi chị."
Thẩm Thanh Hoà không nói gì, chỉ ngồi thẳng một lúc, người đầy mồ hôi. Thẩm Thanh Hoà có chút không vững, dựa vào tường tre thở hổn hển, mỗi lần thở ra hít vào đều đau đầu dữ dội, cô dùng hai tay ôm đầu, vùi mặt vào đầu gối, buộc mình phải thở đều đặn hơn.
Dừng lại, đừng nghĩ nữa, mọi chuyện qua đi sẽ ổn thôi, cô không ngừng tự nhủ, qua khoảng thời gian này, cô có thể làm những gì mình muốn.
Việc tu luyện Thiền luôn giúp cô lấy lại sức mạnh, nhưng kể từ khi gặp Thẩm Giáng Niên, Thẩm Thanh Hoà dường như chỉ có thể lấy sức mạnh từ tiểu sư tử.
Như thế này thì không được, bây giờ cô cần phải một mình. Trời đã sáng hơn, hơi thở của cô cũng bắt đầu ổn định lại, Thẩm Thanh Hoà vào phòng tắm, tắm rửa nhiều lần, như muốn gột rửa mọi gánh nặng.
Lúc bình minh, Thẩm Thanh Hoà cuối cùng cũng nằm xuống, cuộn tròn, nhắm mắt lại, thần kinh mệt mỏi cuối cùng cũng bắt đầu được nghỉ ngơi.
Thẩm Giáng Niên vẫn nằm mơ, mơ thấy Thẩm Thanh Hoà nói với cô là rất thất vọng, mơ thấy Thẩm Thanh Hoà nói lần này bọn họ thật sự đã chia tay... Thẩm Giáng Niên trong mơ cảm thấy tủi thân lại thấy đau buồn, trực tiếp tỉnh lại. Người tỉnh dậy, khóe mắt vẫn còn nước mắt.
Thẩm Thanh Hoà, người thực sự đã làm tổn thương em. Thức giấc cũng là người, ngủ cũng là người, trong mơ, cũng vẫn là người.
Thẩm Giáng Niên không ngủ được nữa, đứng dậy đi tắm, sau đó ngồi ở bên cửa sổ, ngơ ngác nhìn ánh nắng ban mai. Nói chính xác thì đó là ánh sáng mặt trời chiếu vào của buổi sớm mai bình minh, những tòa nhà cao tầng trong thành phố chắn ánh nắng nhưng không thể cản được ánh sáng. Sau khi đợi tin nhắn WeChat của Lãng Tư Duệ, Thẩm Giáng Niên gõ cửa, hai người cùng nhau đi ăn sáng.
Lãng Tư Duệ không chủ động nhắc đến món quà, Thẩm Giáng Niên cũng không hỏi, ăn được nửa đường, Lãng Tư Duệ đột nhiên nói: "Cô không sao chứ?" Thẩm Giáng Niên sửng sốt nói: "Tôi không sao."
"Tối qua cô không được nghỉ ngơi tốt à?"
"...một chút."
"Tôi thấy trạng thái tinh thần của cô không tốt bằng ngày hôm qua, cô mệt thì nghỉ ngơi đi, buổi sáng một mình tôi cũng được."
"Tôi không sao, Lãng tổng." Thẩm Giáng Niên không muốn ở một mình trong khách sạn, càng yên tĩnh, cô càng dễ có những suy nghĩ lung tung.
Ăn cơm xong, hai người cùng nhau đi đến hội nghị, người của Nhã Nại đã đến sớm hơn, Tưởng Duy Nhĩ ngồi đó, làm ngơ trước đám người Lãng Phù Ni đi tới, nhưng Lãng Tư Duệ lại chủ động chào hỏi, Tưởng Duy Nhĩ cũng vờ như là mới thấy, "A~ chào buổi sáng Lãng tổng, chúc mừng Lãng Phù Ni nha, ha ha."
"Đúng vậy, Giáng Niên rất lợi hại." Lời khen của Tưởng Duy Nhĩ, đi vào tai Thẩm Giáng Niên, rất cho có, nhưng mà cũng chả sao.
Thẩm Giáng Niên không có đặc biệt chú ý, nhưng cũng nhìn ra hôm nay Thẩm Thanh Hoà không có mặt. Chỉ vậy thôi, Thẩm Giáng Niên không tiếp tục suy nghĩ sâu xa, đối với Thẩm Thanh Hoà, cô phải từ từ học cách ngăn chặn, vốn dĩ ban đầu nếu cô không có tò mò, cũng sẽ không đến mức này.
"Nếu mệt mỏi, thì nhắm mắt nghỉ ngơi đi." Lãng Tư Duệ liếc nhìn Thẩm Giáng Niên, "Nếu mệt thì cứ nói với tôi." Thẩm Giáng Niên ậm ừ, trong khi Chu Phương Văn theo dõi tương tác, cảm thấy một có chút khó chịu, xem ra Thẩm Giáng Niên đã lấy được thông tin rất có giá trị trong bữa tối hôm qua, vấn đề là công ty còn chưa công bố ra ngoài, Chu Phương Văn cũng không biết đó là gì.
Thẩm Giáng Niên nhắm mắt lại, toàn thân dần dần trống rỗng, những âm thanh ồn ào xung quanh dường như đã xa xăm, toàn thân cô như đang lơ lửng.
"Đã xem hot search trên Weibo chưa?"
"Có gì hả?"
"Nghe nói Kinh Quảng bị Nhã Nại khởi kiện, tôi nghĩ công ty này sắp tiêu rồi."
"Cách bảo vệ quyền lợi của Nhã Nại thật đáng sợ."
"Chịu thôi, đội ngũ pháp lý nhà người ta quá mạnh, cho dù vi phạm có 80 tệ, cũng có thể yêu cầu bồi thường 80 triệu nhân dân tệ."
"...Làm thế rất đáng khinh!"
"Là thế đó."
......
Thẩm Giáng Niên nghe rõ ràng, xung quanh ồn ào lại trở nên rõ ràng, Thẩm Giáng Niên nhẹ nhàng thở dài, không biết Ôn Đế thế nào.
"Sao lại thở dài?" Lãng Tư Duệ dựa vào lưng ghế hỏi.
"Không có gì."
"Là bởi vì Ôn Đế sao?" Một câu của Lãng Tư Duệ đánh trúng đích.
Lãng Tư Duệ hơi quay người, liếc nhìn về phía Tưởng Duy Nhĩ, "Hành vi của họ thực sự rất đáng khinh, một gã khổng lồ trong ngành đang tranh giành với một công ty nhỏ, không biết trong đó có nội tình gì." Thẩm Giáng Niên không lên tiếng, cúi đầu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Quan hệ của cô và Ôn Đế khá tốt phải không?"
"Vâng, cô ấy là cấp trên đầu tiên của tôi, dạy tôi rất nhiều điều."
"Muốn giúp cô ấy không?" Lãng Tư Duệ nhướng mày hỏi.
Thẩm Giáng Niên thở dài: "Tôi nghĩ đến việc này đã lâu, nhưng lại không có cách nào giúp được." Bất đắc dĩ nhất chính là cái này.
"Muốn giúp thế nào?"
"Giúp thế nào cũng được, nhưng mà giờ cái gì tôi cũng không giúp được."
MC đã lên sân khấu, hội nghị hôm nay chính thức bắt đầu. Thẩm Giáng Niên lén lút kiểm tra điện thoại, đọc các hot search trên weibo, có người tung tin Truyền thông Kinh Quảng vi phạm bản quyền, Thẩm Giáng Niên đã biết phần lớn nội dung, cũng có nguồn tin không đáng tin cậy suy đoán, việc Nhã Nại làm gắt chuyện này nguyên nhân là do năm nay Nhã Nại sẽ tổ chức kỳ tuyển cử mới, nên ban điều hành hiện tại của Nhã Nại đang nóng lòng làm ra thành tích... Còn có những người lấy ra những án kiện mà trước kia Nhã Nại khởi kiện, kết quả cuối cùng là mấy công ty đều phá sản, với khoản bồi thường khổng lồ, mất danh tiếng và nhiều hạn chế trong ngành, không công ty nào có thể tồn tại được.
Cả buổi sáng, Thẩm Giáng Niên vẫn không nhịn được, vắt óc nghĩ cách giúp Ôn Đế. Đầu óc đau nhưng vô ích.
Trong giờ nghỉ trưa, Thẩm Giáng Niên và Lãng Tư Duệ cùng nhau đi ăn, khi đi ngang qua khu vực triển lãm, Thẩm Giáng Niên nhìn kỹ thì thấy bảng triển lãm vẫn chưa được thay đổi.
Trong giờ nghỉ trưa, Lãng Tư Duệ trở về phòng nghỉ ngơi, còn Thẩm Giáng Niên thì đi khu triển lãm. Lúc này xung quanh hầu như không có ai, Nhã Nại đang chuẩn bị thay tấm ốp phía sau.
"Trợ lý đặc biệt đến rồi." Viên Liễu vẫy tay, Thẩm Giáng Niên cũng vẫy tay, đi tới nói: "Chúng tôi có thể tự mình tháo bảng trưng bày."
"Không cần, tôi đã hỏi Chu tổng, cô ấy nói không dùng nữa, nên lát nữa hạ xuống rồi vứt luôn."
"..." Thẩm Giáng Niên mím môi, "Viên tổng, sau khi gỡ xuống thì đưa cho tôi, đừng vứt đi." Đồ quảng cáo của công ty, trừ khi là mấy cái nhỏ không tái sử dụng được sẽ trực tiếp vứt đi, chứ mấy đồ thế này, hoặc là huỷ, hoặc là mang về để tái sử dụng.
Hội nghị được một nửa, bảng quảng cáo của Lãng Phù Ni bị Nhã Nại vứt đi, biết là hai bên đã thoả thuận với nhau, nhưng người không biết tưởng đâu có gì hot, Thẩm Giáng Niên không biết lần này Chu Phương Văn nghĩ gì nữa, bớt một việc bớt phải xử lý chứ.
Thẩm Giáng Niên một mình ôm bảng quảng cáo trở về phòng, sau khi hít một hơi, cô nhìn thấy tin nhắn của Lãng Tư Duệ.
Lãng Tư Duệ: [Trong phiên diễn đàn buổi chiều, đột nhiên mời đến các chuyên gia nước ngoài, tôi đã báo lên ban tổ chức, cô được đề cử làm phiên dịch duy nhất, nếu được chọn, cô sẽ phải dịch suốt buổi chiều, không có vấn đề gì chứ?]
Thẩm Giáng Niên: [Không có vấn đề, mấy thông tin tư liệu về hội nghị tôi xem qua, không có gì thay đổi phải không?
Lãng Tư Duệ: [Không có, cô nghỉ ngơi đi, buổi chiều trông phải rạng rỡ đấy.]
Thẩm Giáng Niên: [Ok.]
Thẩm Giáng Niên vào phòng tắm tắm rửa, nhìn mình trong gương, quả thực có chút suy sụp. Thẩm Giáng Niên từ phòng tắm đi ra, xem lại nội dung diễn đàn, cô đang có chút buồn ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Vừa mở cửa, hai mắt Thẩm Giáng Niên sáng lên: "Bảo bối, mình đến rồi đây." Lê Thiển chủ động lao tới, ôm lấy Thẩm Giáng Niên, dùng sức hôn lên mặt cô.
====000====