Chỗ Chúng Tôi Đây Cấm Độc Thân

Chương 19

Nói về việc đời này Văn Thu Tỉnh ghét điều gì nhất, thì chắc chắn là bị người khác đối xử như kẻ già yếu bệnh tật, bất kể là chăm sóc quá mức hay là che chở quá mức, đều sẽ làm cậu nổi da gà đầy người.

Hai người đàn ông, đặc biệt là hai người đều cao lớn “móc” ra doạ chết người ta, làm mấy hành động ba chấm kiểu này thật sự khiến cậu rất muốn đưa tay tát Will mấy phát!

Thế nhưng đối diện với gương mặt đẹp trai của Will, cậu không xuống tay được.

Điều này thể hiện một sự thật rằng nhan sắc mới là chính nghĩa, áp dụng cho cả nam và nữ.

“Ừ ừ, anh làm đi!” Văn Thu Tỉnh nằm xuống.

Dù luôn tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, vẫn cứ đè nén tính tình nói chuyện cẩn thận: “Tôi đói, bảo người ta đưa ít đồ ăn đến đi.”

“Được.” Phong Đình rót cho cậu bạn đời đang nóng nảy một ly nước ấm, sau đó nhanh chóng gọi Bruce.

Bruce nói ông đã sai người chuẩn bị từ lâu, sẽ tự mình đưa một vài món hợp Văn tiên sinh tới ngay.

Những món được đưa tới rõ ràng khác một trời một vực với thịt cá trước đó.

Lúc đầu Văn Thu Tỉnh không chú ý nhiều, ăn no bảy tám phần mới phát hiện khẩu vị hôm nay sao lại thanh đạm vậy chớ?

Còn có một bát đồ hầm kỳ lạ màu trắng sữa, cậu vốn đã hơi no, không muốn ăn nữa, nhưng Will cứ khuyên mãi.

“Đây là gì?” Văn Thu Tỉnh hỏi.

“… Đồ ngọt.” Phong Đình đáp.

“Anh bớt lừa tôi đi.” Văn Thu Tỉnh cười lạnh.

“…” Người đàn ông bị vạch trần mím môi, không lên tiếng.

“Là thuốc phải không?” Văn Thu Tỉnh ngửi ngửi: “Tôi còn lấy làm lạ, chẳng phải là hoạt động quá mức nên ngất đi thôi à, anh cần gì phải lo lắng thành tới vậy? Tôi không sĩ diện chắc?”

Tiên sinh người ngoài hành tinh: “…”

Tiên sinh người ngoài hành tinh đầu óc mơ hồ, không hiểu chuyện này liên quan gì đến mặt mũi.

Nếu như đang nói việc đua ngựa, bạn đời thắng công chúa là rất xuất sắc, không phải sao?

Trong đầu Phong Đình hiện ra hình ảnh thanh niên ngồi trên lưng ngựa hăng hái mỉm cười với mình, tim vẫn còn nóng cháy.

“Ừm…” Còn tặng hắn một nụ hôn gió trước mặt rất nhiều người…

“Dừng việc tưởng bở về tôi lại ngay.” Văn Thu Tỉnh ra lệnh.

“…” Phong Đình đỏ mặt, cắt đứt hồi ức.

“Thật là.” Văn Thu Tỉnh nói: “Tôi không yếu ớt như anh tưởng tượng.”

Có điều rất hiển nhiên, đối phương không nghĩ như vậy.

“Nhưng em té xỉu.” Phong Đình nói: “Anh rất lo cho em.”

“Có cần không?” Văn Thu Tỉnh nói: “Anh thế này khiến tôi cảm thấy rất phiền.”

Phong Đình ngậm miệng.

Hợp ý Văn Thu Tỉnh.

“Phải ăn cái này à?” Hắn còn nói.

“Ừm.” Phong Đình gật đầu.

Văn Thu Tỉnh ngẩng đầu, uống mấy ngụm dưới ánh nhìn chăm chú của Phong Đình, quả nhiên là ngọt đến… phát ngán.

“Khụ khụ.” Văn Thu Tỉnh vươn tay lấy ly nước, lúc hoàn hồn trong tay đã bị nhét thêm vào một chén…

“Uống đi.” Phong Đình nhìn cậu.

“Anh… Thôi.” Văn Thu Tỉnh dũng cảm uống một hớp lớn, không thèm nhìn Phong Đình, nói thẳng: “Tôi đi tắm, anh cứ ăn từ từ.”

“Anh giúp em.” Phong Đình lẽo đẽo theo sau.

“Nhớ tôi rồi à?” Văn Thu Tỉnh ngoái đầu đùa một câu.

“…” Thân thể Phong Đình run lên, cả người đều nóng, lỗ tai cũng đỏ bừng: “Không phải…” Hắn mở miệng biện giải, chẳng qua nghĩ đến chuyện đó, đành phải đâm lao thì theo lao: “Ừm.”

“Rốt cuộc là có hay không?” Ánh mắt Văn Thu Tỉnh nhìn Phong Đình rất kì cục.

“Có.” Phong Đình nghẹn giọng nói lại một lần, sau đó đi tới phòng ngủ, tìm ra quần áo cho thanh niên tắm rửa từ trong tủ, cả áo ngủ nữa.

Trong lúc đó hắn luôn cảm thấy tim mình đập nhanh vô cùng, bước chân hơi phù phiếm.

Mà khóe miệng luôn không kìm nén được nụ cười vì bị bạn đời đùa giỡn mà hiện ra.

Mẹ ơi…

Văn Thu Tỉnh nắm tóc, rất chắc chắn mình không phải gay, lại cứ hay trêu chọc Will cơ.

Thú vị lắm hả?!

Văn Thu Tỉnh tự hỏi bản thân.

Thú vị!

Đây là tiếng lòng trả lời.

Văn Thu Tỉnh mặt đen thành đáy nồi, ném vấn đề này ra khỏi đầu.

Bởi vì bây giờ không phải là lúc nghĩ những thứ này, bọn họ có chuyện quan trọng hơn cần làm.

Nhưng mà buồng tắm không phải là nơi làm việc tốt, cho nên chẳng có gì xảy ra cả.

Thật ra ngoại trừ việc tâm tình Phong Đình bùng nổ tối hôm ấy, rất nhiều lúc đều do Văn Thu Tỉnh quyết định làm hay không làm.

Phong Đình dù có muốn đến mấy, cũng chỉ đưa ra ý kiến mà thôi.

Ví dụ như điên cuồng ám chỉ, triền miên quấn lấy Văn Thu Tỉnh hôn nồng nhiệt, làm phiền…

Hoặc là dùng đôi mắt biết nói kia nhìn vào Văn Thu Tỉnh, sau đó chớp mắt, kéo cổ áo ra khoe cơ bắp, chẳng hạn thế.

Hơn nửa tháng trôi qua, người trái đất là bạn học Văn cũng quen với tần suất lên giường ít nhất một ngày một lần cùng người chồng ngoài hành tinh.

Dù cho ban ngày phi ngựa có hơi mệt mỏi, cậu cũng rất chuyên nghiệp ngoắc ngoắc chân Will: “Làm phát không?”

Phong Đình nhìn bàn chân kia một chút, nắm trong tay xoa xoa: “Em mệt rồi, mau ngủ đi.”

Hắn cách thanh niên một klửang, giọng nói cũng rất hàm hồ.

“Họng không tlửai mái?” Văn Thu Tỉnh rút chân ra: “Vậy cũng đâu ảnh hưởng tới việc anh phát huy?”

Sau đó lại nói tiếp: “Lại đây.”

Người đàn ông bị cậu triệu hoán, không chỉ không lại gần mà còn xịch ra xa.

Hành động này khiến Văn Thu Tỉnh phật: “Anh không tlửai mái hả?”

Cũng không phải cậu không muốn để Will nghỉ, mà là bọn cậu không nghỉ nổi.

Em yêu ơi đã bao ngày rồi tháng năm dần trôi?

Cách kỳ hạn Will đưa ra chỉ còn đúng một tháng, mỗi ngày một lần còn không làm được, mang thai cái quần què ấy?

“Không phải không tlửai mái.” Phong Đình nằm bên mạn giường, đưa lưng về phía Văn Thu Tỉnh.

“Vậy anh trốn cái méo gì?” Văn Thu Tỉnh nói.

Đột nhiên nhớ ra, trước đây người này thấy cậu như sói đói thấy thịt, hôm nay miếng thịt này thúi rồi hay sao?

“Ngủ đi…” Phong Đình nhắm mắt lại: “Thu Thu, ngủ ngon.”

“…” Văn Thu Tỉnh lặng thinh, đáy mắt ẩn chứa tức giận.

“Thu Thu?” Trong phòng yên tĩnh không giống bình thường, Phong Đình lộ vẻ lo lắng quay đầu lại nhìn, lập tức thấy một gương mặt sắp bùng nổ.

Hắn ngẩn người, sau đó ngồi phịch xuống.

Văn Thu Tỉnh cũng sửng sốt, bởi vì cậu thấy được bí mật của Will…

Một thứ rất lớn.

Phong Đình nhìn theo ánh mắt bạn đời, sau đó kéo chăn che lại: “Em sao vậy?”

Lúc này đến phiên Văn Thu Tỉnh ngẩn người.

Đúng rồi, đang nói gì nhỉ?

Suy nghĩ một phút lát không nhớ ra được, lại thờ ơ trừng mắt, chỉ vào đũng quần Will: “Anh không khó chịu?”

“…” Phong Đình nghĩ thầm, em muốn anh nói ra thật hả?

“Đúng là bái phục anh.” Văn Thu Tỉnh chỉ cần động não cũng hiểu được tâm tư Will: “Tôi thật sự không sao hết.”

Cố chịu đựng làm một lần vẫn ổn.

“Không được.” Phong Đình khẩn cầu nhìn cậu: “Anh không khó chịu, em mau ngủ đi.”

“Tôi ngủ được à?” Văn Thu Tỉnh cũng nhìn hắn.

“Không có chuyện gì.” Phong Đình nhỏ giọng an ủi, đồng thời lạc quan mà cầu nguyện rằng bé cưng sẽ giữ được.

“Xí.” Văn Thu Tỉnh không có tính kiên trì cho lắm, sau khi bị từ chối hết lần này tới lần khác dứt khoát vén chăn xuống giường: “Chỉ cần mang thai là được đúng không? Vậy nghĩa là con ai cũng được hết trơn hết trọi á!”

“Thu Thu?” Phong Đình sửng sốt không dám tin, đồng thời timnhư bị đâm vào ngàn vạn mũi tên sắc bén.

“Anh mà còn lằng nhà lằng nhằng thì tôi đi tìm người khác cho mà xem.” Văn Thu Tỉnh hù dọa: “Nói không chắc làm với người ta một lần đã mang bầu rồi.”

Lời còn chưa nói hết, cổ tay đã bị người nắm thật chặt.

“Sao, anh đổi ý?” Văn Thu Tỉnh nhìn sang, nhìn thấy một đôi mắt đầy tổn thương.

Trong ánh mắt thâm thuý của người ngoài hành tinh, một nửa là nước một nửa là lửa, khiến người ta nhìn mà áy náy.

Nhưng không phải do hắn à?

Văn Thu Tỉnh cười lạnh, giờ là lúc nào rồi? Còn có tâm tình tỏ vẻ thương hương tiếc ngọc kia cơ chứ.

Cậu thân là đương sự còn không quan tâm, đối phương cứ cảm thấy cậu bị “phình phịch” một lần là hỏng.

“Bỏ tay ra.” Văn Thu Tỉnh hừ lạnh.

“Không.” Trong lòng Phong Đình dời sông lấp biển, mặc dù biết bạn đời xuất phát từ phép kích tướng mới nói ra câu muốn đi tìm người khác, nhưng hắn vẫn rất khó chịu.

“Thái độ của anh khiến tôi muốn suy tính lại hợp tác giữa chúng ta.” Văn Thu Tỉnh nói.

Bởi vì cậu không muốn bị động, rất không có cảm giác an toàn.

“Đừng nói vậy.” Phong Đình sầu lo liếc nhìn bụng bạn đời, giật giật môi, lại khép lại.

Văn Thu Tỉnh ghét nhất bộ dạng ấy của hắn, luôn có vẻ như nắm giữ một đống bí mật nhưng có nỗi khổ tâm mà không thể nói cho cậu biết.

Giao vận mệnh của mình cho một người khác đã đủ tào lao rồi, mà tên này còn là kẻ cậu sờ không được không nhìn thấy chỉ có mỗi tên giả!

So với việc nói cậu tức giận vì cầu hoan thất bại, chẳng bằng nói đây chỉ là ngòi nổ.

Cậu phẫn nộ vì không biết vận mệnh lai lại chẳng thể làm được gì.

Chính sách rác rưởi chết tiệt.

Bà mẹ nó…

Khi còn là người trái đất, cậu cũng chưa từng chịu nỗi ấm ức như thế.

Không quen nhân sinh địa, lại không có bạn bè, không có người thân.

Thôi, kệ đi.

Không sống nổi nữa.

Văn Thu Tỉnh ngã ra giường, kéo chăn che đầu ngủ.

Sau đó cậu cảm nhận được có người nhẹ nhàng kéo tấm chăn cậu che trên đầu, đồng thời giọng nói cứng nhắc vô vị của người ngoài hành tinh truyền đến: “Thu Thu…”

“Cút.” Văn Thu Tỉnh rống lên.

Đầy dữ dằn, còn mang theo chút buồn bực ý muốn lành làm gáo vỡ làm muôi.

Phong Đình cảm thấy tim co giật, siết chặt đau đớn, bên ngoài lại chỉ nhíu mày: “Em đừng nghĩ quá nhiều, chúng ta sẽ rất tốt.”

“Tốt cái cùi bắp!” Văn Thu Tỉnh nói: “Bố mặc kệ, anh thích làm gì thì làm!”

“…” Bạn đời thoạt nhìn thật sự rất có sức sống, không hề giống dáng cẻ không mang thai được.

Phong Đình tự thôi miên bản thân, thật ra bác sĩ cố ý dọa thôi đúng không, thật ra em bé rất khoẻ mạnh đúng không…

Hơn nữa bác sĩ từng dặn, không thể để người đang mang thai tức giận.

Như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ của em bé.

“Thu Thu, bây giờ em có thai rồi.” Phong Đình nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định nói ra, để tránh việc bạn đời tức giận dằn vặt, trái lại làm mất đứa bé.

“Có…” Câu mắng vừa đến miệng, Văn Thu Tỉnh lại trừng mắt nuốt xuống: “Khụ, anh nói gì? Tôi có…”

“Có em bé.” Người nào đó nói từng chữ một, còn chớp chớp đôi mắt hạnh phúc.

“!!!”

Văn Thu Tỉnh… Trở mình bò lên giường, nhìn ánh mắt dịu dàng đến chảy nước của người đàn ông đối diện, bùng nổ: “Tôi – một thằng đàn ông, thật sự mang thai?”
Bình Luận (0)
Comment