Tiên sinh người ngoài hành tinh mới lên chức ba cũng kích động không kém, tâm tình tuy rằng cũng chập trùng, thế nhưng ít nhất nội liễm hơn gấp trăm lần so với cậu bạn đời đang hưng phấn quá mức kia.
Trước khi nói cho bạn đời biết, Phong Đình còn có thể đè ép được nỗi vui sướng trong lòng, bởi vì thứ hắn phải lo nghĩ quá nhiều, mà giờ khắc này, nhìn dáng vẻ giật mình của thanh niên, dù là Phong Đình cũng không nhịn được thất thố: “Ừm, em thật sự có thai rồi, con của chúng ta.”
Mong đợi đã lâu, thậm chí hắn từng cho là không bao giờ có được…
Trong chớp mắt thần vũ trụ lại trêu đùa hắn, nói cho hắn biết sẽ có được tất cả.
“Đậu xanh…” Văn Thu Tỉnh đột nhiên choáng váng ngã xuống giường, cất giọng thầm thì trước nhịp tim mất cân bằng của Phong Đình: “Kinh ngạc đến nỗi muốn ngất đi!”
Phong Đình: “…”
Phong Đình đưa tay nâng bạn đời dậy, bởi vì tư thế bạn đời ngã xuống quá vặn vẹo, cái bụng bị đè!
Văn Thu Tỉnh thuận thế dựa vào người Phong Đình: “Trời ạ…”
Thoạt nhìn có vẻ như vẫn không dám tin.
“…” Phong Đình ôm cậu như ôm bảo bối, tình cảm đè nén trong lòng sôi trào, len lén hôn lên tóc cậu.
“Em…” Không chờ mong nó ư? Phong Đình rất muốn hỏi, nhưng cố nhịn không hỏi trực tiếp.
“Gì cơ?” Văn Thu Tỉnh kéo cổ áo ba đứa bé: “Anh còn chuyện gì chưa nói? Cho tôi biết nhanh?”
“Em mong đợi cái thai này không?” Phong Đình vẫn hỏi, dù biết nguyên nhân khiến họ kết hợp với nhau.
“Hở?” Văn Thu Tỉnh ngẩn người nhìn hắn: “Anh đang nói cái gì vậy? Tôi rất yêu con tôi đó có được không? Tôi là người ba tốt nhất vũ trụ!”
Phong Đình:…
Trái tim Phong Đình bị mấy câu nói này đập đến run lên, cười cười cẩn thận ôm thanh niên vào lòng: “Đúng, chắc chắn rồi.”
Hắn cảm thấy đời này mình không cầu gì khác, có một người bạn đời đáng yêu và một bé con sắp chào đời đã là có tất cả rồi.
Ba tháng gì đó cút đi, sầu lo cũng cuốn gói đi, hết thảy đều được sự vui mừng mà bạn đời biểu hiện chải vuốt.
“Will, sao trước đó anh không nói cho tôi?” Văn Thu Tỉnh không khó đoán, lúc cậu hôn mê bác sĩ đã chẩn đoán ra cậu có thai.
Nhưng mà tên khốn Will này lại dám giấu cậu.
“…” Bạn đời bắt đầu tính sổ, Phong Đình ôm đối phương giả ngu.
“Anh giỏi thật đấy.” Văn Thu Tỉnh hiểu rõ tính tình Will, phản ứng này thể hiện đối phương có tật giật mình, thậm chí rất có thể còn lừa cậu điều gì đó.
Chẳng qua… Văn Thu Tỉnh cũng không có vội hỏi, cậu mở thiết bị đầu cuối trên cổ tay tìm giấy quản lý hôn nhân, quả nhiên thấy dòng trạng thái màu đỏ, báo hiệu nhắc nhở mang thai, mấy ngày trước vẫn chưa có, rõ là mới thụ tinh không lâu.
Nói cách khác đứa bé này có thể là kiệt tác hai người vật lộn tối qua.
Văn Thu Tỉnh lập tức quay về kí ức, rốt cuộc tối qua dùng tư thế thần tiên nào nhỉ?
Vậy mà một lần là trúng!
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ nhớ ra mình bị Will lăn qua lộn lại như con cá mắm, còn khóc nữa…
Văn Thu Tỉnh nhanh chóng dừng lại.
“Anh xem này.” Thanh niên đưa dòng trạng thái đỏ cho Phong Đình.
Phong Đình lập tức nở nụ cười ngọt ngào, dùng ngón tay sờ sờ, lại xuyên thấu mà qua.
Tất nhiên rồi, thứ hắn nhìn thấy là màn hình ánh sáng, có thể nhìn chứ không thể sờ.
“Anh ngốc hay gì?” Văn Thu Tỉnh cười nhạo, xuống khỏi người hắn, cẩn thận nằm dựa giữa giường, xoa cái bụng thần kỳ cảu mình.
Hành động đáng yêu này khiến người nào đó đang để ý bạn đời lộ ánh mắt đầy thâm tình, theo ngón tay trắng nõn nhìn về nơi thai nghén bé con —— sự dẻo dai và xúc cảm nơi đó, Phong Đình nhớ rõ ràng.
“Nào, cho anh sờ thử đấy.” Văn Thu Tỉnh nói.
“Được…” Ông ba mong chờ tha thiết từ lâu nhẹ nhàng đặt tay lên, mỉm cười hạnh phúc.
“Ha ha.” Văn Thu Tỉnh nói: “Vậy sau này chúng ta cũng không cần làm tiếp nữa đúng không?”
Vấn đề này, Phong Đình hơi sững sờ, không hề hé răng.
“Anh không ngại nhóc con này cùng họ với tôi chứ?” Văn Thu Tỉnh lại hỏi.
“Không ngại.” Phong Đình lập tức lắc đầu, bởi vì cái tên hắn hiện đang sử dụng vốn là giả.
“Vậy còn tạm được.” Văn Thu Tỉnh gật đầu.
Bằng không đứa con mình nhọc nhằn khổ sở sinh ra, ngay cả quyền theo họ mình cũng không có, anh trai nóng tính là cậu đây lại muốn giết người.
“Được rồi, đi ngủ đi.” Văn Thu Tỉnh lại nhìn cái tên đang tản ra khí tức ông ba ngốc, cất lời.
Giằng co một ngày, tâm tình chập trùng hồi lâu, thanh niên vừa rồi còn có sức hẹn bắn pháo chợt cảm thấy mình buồn ngủ như cờ hó.
“Ừm, Thu Thu ngủ ngon.” Phong Đình tha thiết nhìn bạn đời, cũng nằm xuống bên cạnh, duy trì khoảng cách nhất định với Văn Thu Tỉnh.
Nhưng mà hắn không hề buồn ngủ, hiểu rằng đây lại là một đêm mất ngủ.
Chỉ thấy trên giường đôi to lớn xa hoa, Văn Thu Tỉnh độc chiếm giữa giường, còn Phong Đình chỉ chiếm một chút chút mạn giường.
Nói thật, giường lớn như vậy, dù Văn Thu Tỉnh bá đạo chiếm giữa giường, người ngủ cùng cậu cũng không đến nỗi bị đẩy ra mép.
Phong Đình làm như vậy có lẽ có nguyên nhân khác, thế nhưng Văn Thu Tỉnh nhìn thấy lại im lặng, không muốn quan tâm.
Nói thật, đối phương lựa chọn tự động rời xa cậu là tốt nhất.
Dù sao ngủ hơn nửa tháng, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm.
Nếu như Will còn dính tới như trước đây, Văn Thu Tỉnh sẽ trực tiếp ngả bài.
Cũng không phải Văn Thu Tỉnh ghét Will, cậu không hề.
Ngược lại, cậu không muốn Will chịu thiệt vì cậu đó?
Một gay ngoài hành tinh và thẳng nam trái đất sẽ không có kết quả, giai đoạn hiện tại có dính cũng chỉ phí công.
Nghĩ rồi nghĩ, Văn Thu Tỉnh quay lưng lại, ấp ủ cơn buồn ngủ.
Xét thấy hơn nửa tháng nay thần kinh cậu luôn căng thẳng, cuối cùng đã giải quyết được vấn đề đè nặng trong lòng, cả người thả lỏng rất nhiều.
Dẫn đến việc tối đó cậu ngủ rất say, ngay cả mơ cũng không.
Ngày hôm sau khi Văn Thu Tỉnh thức dậy, thời gian đã không còn sớm, bên giường đã không còn hình bóng vị tiên sinh người ngoài hành tinh kia.
Văn Thu Tỉnh đã sớm quen chuyện Will không bám giường, như vậy càng tốt, kẻ thích độc chiếm là cậu có thể tùy tiện lăn lộn.
Vì thế cậu vẫn như thường ngày, bò dậy cào tóc, dụ dụi gèn mắt… Trong nháy mắt linh quang đột nhiên lóe lên, nhớ ra chuyện vô cùng cực nào đó.
“…”
Văn Thu Tỉnh cúi đầu liếc bụng mình, chỗ đó bằng phẳng dẻo dai, trước khi chưa mang thai là chỗ Will chăm sóc nhất.
Dù giờ có vén quần áo lên, cũng vẫn có thể nhìn thấy mấy dấu hôn nhàn nhạt.
Văn Thu Tỉnh chợt phiền, bởi vì Will… hẳn là có tình cảm thật.
Như một tên ngờ u.
“Chậc…” Thanh niên kiệt ngạo kéo kéo khóe miệng, sau đó đầy mặt áp suất thấp vén chăn xuống giường.
Người đàn ông đã rời phòng ngủ một lúc, khi đi vào thì vẻ mặt ngơ ngác, sau đó tới trong phòng tắm tìm người.
“Thu Thu.” Phong Đình đứng trước cửa gọi một tiếng: “Chào buổi sáng.”
Áo sơ mi quần tây, cổ áo hơi mở ra, tóc đen chải vuốt chỉnh tề, biểu tình ôn hòa nội liễm.
Nếu như không nhìn đôi mắt ngập tràn tình cảm nọ.
Văn Thu Tỉnh cũng sẽ không biết, dưới dáng vẻ thân sĩ của người đàn ông này, đến tột cùng che dấu bao nhiêu tình cảm nóng bỏng không muốn người biết.
“Còn sớm sao?” Cậu nhìn thời gian, tiếp tục dùng lược dính nước, chải kỹ ổ gà trên đầu, nhưng bởi vì sợi tóc quá mềm, chải lên hết thì giống tiểu bạch kiểm, vò rối tung lại giống thiếu niên sa ngã.
“Để anh giúp em.” Phong Đình nhận lấy cái lược trong tay Văn Thu Tỉnh.
“Ồ.” Văn Thu Tỉnh đứng bất động.
Từ trong gương, cậu nhìn thấy Will có vẻ rất không tự nhiên, do dự muốn gần gũi lại sợ cậu tức giận.
Đây là điều tất nhiên, nếu đã mang thai, hai người đàn ông còn cấu kết làm bậy làm chi?
Lẽ nào thật sự cho rằng hai người có con là có thể mãi mãi dài lâu?
Không thể nào.
Hơn 100 năm tuổi thọ, chuyện và vật mới mẻ sau này còn nhiều lắm.
Trước mắt cùng lắm chỉ là món khai vị.
Mà Văn Thu Tỉnh cũng không muốn làm đĩa đồ ăn sáng khai vị kia.
“Được rồi Will.” Văn Thu Tỉnh ngăn cản hành động muốn hôn lên thái dương mình của Phong Đình, cảm thấy có một số việc nhất định phải nói rõ ràng.
“Chúng ta không phải người yêu, tôi không có loại tình cảm đó với anh.” Cậu nhìn vào mắt Phong Đình, ngả bài: “Từ giờ về sau không cần thân mật nữa.”
Nếu như muốn tìm một bước ngoặt nói ra chuyện này, vậy mang thai chính là bước ngoặt tốt nhất.
Bằng không kéo đến kéo đi chỉ càng khó coi hơn.
“…” Phong Đình ngơ ngác đứng đó, cầm lược nửa ngày không có động tĩnh.
Cho dù có cũng chỉ là giật giật mí mắt, tỏ vẻ không có thấy gì.
Sau đó gương mặt tuấn mỹ bình tĩnh một lần nữa cầm lược lên, chải tóc cho Văn Thu Tỉnh.
“Chải cái đầu anh.” Văn Thu Tỉnh không chịu được mà tránh ra.
“Là chải đầu em.” Phong Đình nói.
“…” Cực kỳ phiền luôn.
Chàng trai nóng tính họ Văn trực tuyến rít gào! Bị một tên gay sắc đẹp nghịch thiên coi trọng phải làm sao?!
Bất chấp nguy hiểm bị bẻ cong tiếp tục ngủ! Hay là rút lui, tìm cớ chuồn mất!
“Không cần, như vậy cũng rất tốt.” Văn Thu Tỉnh lạnh lùng, lựa chọn chuồn.
“Được.” Phong Đình gật đầu, để lược xuống lui qua một bên.
Trên gương mặt đang trốn tránh thanh niên có lẽ không có cảm xúc, có lẽ còn mang nụ cười áy náy, nói chung Văn Thu Tỉnh thấy được cảm giác lần đầu gặp mặt trên người hắn.
Bỗng chợt cảm thấy thật mới lạ.
Mẹ ơi…
Ngược quá đi.
Chàng trai nóng tính quay người ra khỏi phòng tắm, phát hiện trên giá treo áo có quần áo cậu sắp mặc, lại nhớ tới tình nồng ý mật khi Will giúp cậu mặc đồ sáng qua.
“Bruce đưa bữa sáng tới.” Phong Đình biết Văn Thu Tỉnh không thích cảm giác bị trói buộc: “Em có thể ăn điểm tâm trước rồi hẵng thay quần áo.”
“Tôi biết rồi.” Văn Thu Tỉnh đi về phía cửa, rốt cuộc vẫn dừng lại hỏi: “Anh ăn chưa?”
“Chưa.”
“Vậy cùng ăn đi.”
Văn Thu Tỉnh hiểu rằng, đến giờ này mà đối phương vẫn chưa ăn sáng, dùng cánh tay nghĩ cũng biết là đang chờ cậu.
Người đàn ông ngoài hành tinh yên lặng gật đầu.
Sau đó hai người cùng ăn sáng.
Trong quá trình ăn Văn Thu Tỉnh nghe đối phương hỏi: “Thân thể em có khỏe không?”
Là một tên khốn nạn vừa từ chối đối phương, Văn Thu Tỉnh lập tức trả lời: “Hiện tại tôi rất tốt, không có chỗ nào không thoải mái.”
Nói đúng ra thì, đứa con trong bụng cậu cũng có phần Will, người ta quan tâm một chút là chuyện bình thường.
Văn Thu Tỉnh không phải kiểu phụ huynh rác rưởi ly hôn xong không cho người cũ gặp con!
Cậu nói rồi, cậu là người cha tốt nhất vũ trụ.
“Chúng ta có thể làm bạn tốt.” Văn Thu Tỉnh nhìn Phong Đình.
Từ đầu đến cuối Phong Đình không tiếp lời Văn Thu Tỉnh.
“Chúng ta ăn xong nhờ bác sĩ lại đây một chuyến.” Hắn thả bộ đồ ăn xuống liên hệ bác sĩ.
Có một câu phải nói rằng, trình độ nói sang chuyện khác như này còn không bằng cả nhóc em bốn tuổi của Văn Thu Tỉnh.
Cứ tiếp tục như vậy ông đây dao động mất, Văn Thu Tỉnh nghĩ thầm.
Sau khi ăn xong thì bác sĩ tới, kết quả kiểm tra thể hiện Văn Thu Tỉnh rất khỏe mạnh, bé con chưa có nhịp tim cũng không có bất cứ khác thường nào.
Trong vũ trụ, thân thể giới tính thứ ba tốt hơn nữ tính rất nhiều, quá trình thai nghén đời sau cũng không khổ cực như nữ tính.
Văn Thu Tỉnh rất hài lòng với kết quả này.
Nghĩ đến việc một thằng đàn ông con trai cao mét tám như cậu, nếu mang thai còn không được vui chơi như nữ giới, vậy cậu trầm cảm chết mất.
Vào ngày cậu vùi mình trong toà nhà, công chúa và bá tước đều gửi lời hỏi thăm cậu qua thiết bị truyền tin của Phong Đình.
Là một ngoài không thân không thiết, ăn ở nhờ trong trang viên người khác, còn không cho mặt mũi thắng chủ nhân trang viên, Văn Thu Tỉnh ngẫm phải thừa nhận bản thân quá mức ngông cuồng.
Đặc biệt là công chúa Khấu Nhân chưa gì đã tìm cho cậu một bác sĩ chuyên nghiệp, mỗi ngày sáng khám vài lần.
Người trái đất tỏ vẻ mình được người ngoài hành tinh chiêu đãi nhiệt tình, cảm thấy khá là áy náy xấu hổ.
Đợi ba ngày trôi qua, thân thể không còn đáng lo, Văn Thu Tỉnh nhanh chóng kéo Will đi chào hỏi công chúa Khấu Nhân.
Nói là chào hỏi, chẳng thà nói là ra ngoài hít thở không khí.
Mấy hôm nay Văn Thu Tỉnh ở trong toà nhà, ăn no rồi ngủ, tỉnh ngủ rồi ăn, thỉnh thoảng kiểm tra thân thể, sống một cuộc sống như heo.
Hơn nữa đã ngả bài với Will, bầu không khí giữa hai người lúng túng quá trời quá đất.
Cũng may Will không phải mè xửng, sau buổi nói chuyện hôm đó đều biểu hiện rất khách khí.
Quá bình thường, Văn Thu Tỉnh mặt không biểu tình nghĩ vậy.
Mới ở chung chưa tới nửa tháng, dù chỉ biết yêu đương cũng chưa kịp thành lập tình cảm sâu đậm cỡ nào.
Cùng lắm là mê muội vẻ bề ngoài, giống như cậu đối với Will… lúc trước nhìn trúng mặt anh ta.
Văn Thu Tỉnh dám cá một xe dưa chuột, chưa đầy một tuần Will có thể thoát khỏi mối tình khác thường này, thậm chí là nhanh hơn.
Lâu đài công chúa.
Họ gặp được Khấu Nhân.
Công chúa Khấu Nhân bình thường mặc quần áo, rất ít mặc váy.
Sắp đến giờ cơm, thanh niên đua ngựa với bà đến thăm hỏi, bà thuận tiện gọi Allyall đến cùng ăn bữa trưa.
“Thuật cưỡi ngựa của cậu rất tốt.” Công chúa Khấu Nhân nói: “Thế nhưng bây giờ cậu không nên làm những chuyện nguy hiểm đó nữa.”
Xem như là lời khuyên của người lớn.
“Cảm ơn điện hạ.” Phong Đình đỡ lời thay cậu bạn đời không am hiểu xã giao nhà mình.
“Tôi biết rồi.” Văn Thu Tỉnh nói: “Ngài cũng vậy.”
Trong phạm vi quần thể không thích hợp tham gia hoạt động có độ nguy hiểm cao, cậu và công chúa Khấu Nhân giống nhau cả mà.
Câu trả lời không biết sống chết này khiến không khí trên bàn dài hoa lệ hoàn toàn yên tĩnh.
Ai cũng biết công chúa điện hạ kiêng kỵ nhất việc người khác nghị luận tuổi tác của bà.
Cố tình Văn Thu Tỉnh lại đáp lời như đang tại trần trụi trào phúng bà tuổi già sức yếu.
Văn Thu Tỉnh không chút cảm giác với bầu không khí đang ngưng trệ, bởi vì cậu vốn không có ý đó.
Công chúa Khấu Nhân tính tình cổ quái chỉ hừ nhẹ một tiếng, không nói gì.
Các vị đang ngồi dồn dập đều thở phào nhẹ nhõm, đồng thời đoán không ra từ trường như có như không giữa công chúa điện hạ và chàng trai trẻ to gan này đến tột cùng là sao?
Allyall rất khó hiểu, không khỏi nhìn thanh niên tóc đen ngồi chếch phía đối diện thêm vài lần.
Anh dám thề ánh mắt của anh chỉ có ý tìm tòi nghiên cứu, nhưng chưa gì đã nhận được ánh mắt lạnh lẽo của ân nhân cứu mạng – Will.
“…” Allyall cảm thấy nhân cách cao quý của mình bị sỉ nhục.
Thế nhưng ngẫm lại cũng không khó lý giải tâm tình Will.
Allyall cũng rất không hiểu, nếu Will không nỡ rời xa bạn đời và con mình, tại sao còn muốn tới vương thành làm chuyện nguy hiểm như vậy?
Chẳng lẽ không có thể không đi ư?
Allyall cau mày, tuy rằng Will là ân nhân cứu mạng, anh cũng đồng ý làm tròn lời hứa với Will, nhưng anh nhất định phải xác nhận hành động của đối phương sẽ không liên luỵ đến gia tộc Allyall.
Sau khi ăn xong, Phong Đình được Allyall mời đi nói chuyện.
“Thu Thu.” Hắn nhìn Văn Thu Tỉnh: “Em muốn đi cùng anh, hay là về phòng nghỉ ngơi?”
“Tôi không thèm nghe hai anh nói chuyện đâu.” Văn Thu Tỉnh nói: “Mà tôi cũng không muốn về nghỉ.”
Mấy nay đều vùi trong toà nhà đến phát điên rồi.
Will từng hứa muốn dẫn cậu đến tháp đèn chơi cõ lẽ cũng bị huỷ bỏ rồi.
“Vậy em muốn đi đâu?” Phong Đình đứng trước mặt cậu nhẹ giọng hỏi.
Vì vị bá tước Allyall đáng thương nọ, Văn Thu Tỉnh liếc mắt trả lời: “Bá tước đang chờ anh, anh đi nhanh đi, tôi chơi với công chúa.”
“…” Trong chớp mắt tất cả mọi người đều lo lắng đề phòng!
Phải biết rằng, trải qua chuyện ngày đó, ai còn yên tâm để hai người chơi cùng nhau cơ chứ!
Không đời nào yên tâm nổi.
“Ta chưa nói muốn chơi với cậu ta.” Công chúa Khấu Nhân ngạo kiều, ngẩng chiếc đầu cao quý ra hiệu người hầu bên cạnh dìu bà.
Người trái đất bị từ chối trước mặt mọi người nhún vai, dưới ánh mắt để ý của Will, mở miệng: “Vậy tôi về nghỉ.”
Công chúa điện hạ đi phía trước quay đầu: “…”
Chờ thanh niên đi qua, bà lạnh lùng hỏi một câu: “Cậu có muốn đi tham quan chiến lợi phẩm của ta không?”
“…” Trong chớp mắt chung quanh lại một lần nữa sợ ngây người.
Bao gồm Văn Thu Tỉnh, cậu kéo khóe miệng nghĩ thầm, vị công chúa điện hạ 140 tuổi đây còn có thể ngạo kiều thêm nữa không?
“Đương nhiên là có rồi.” Văn Thu Tỉnh vốn không muốn về, nếu đối phương mời thì cậu đi thôi, cậu nói với Will: “Anh đi tìm bá tước nhanh đi, tôi đi cùng công chúa.”
Không có ôm ấp, cũng không thơm nhẹ lên mặt đối phương, nói xong quay người đi luôn.
Mấy ngày nay Văn Thu Tỉnh đều như vậy, cậu nghĩ không lâu sau Will sẽ quen thôi.
Nhưng mà đi được một đoạn dài thật dài, người trái đất vẫn cứ cảm nhận được người ngoài hành tinh đang nhìn mình.
Như đang ngóng nhìn một vực sâu, không bao giờ được đáp lại.
Ngu ngốc.
Văn Thu Tỉnh thầm mắng, sau đó không yên lòng đi theo công chúa.
“Cậu và bạn đời cãi nhau?” Khấu Nhân dùng giọng nói lạnh lùng kiêu ngạo của bà mà bà tám.
“Không phải.” Văn Thu Tỉnh phủ nhận.
“Cậu không thích hắn?” Khấu Nhân nhìn chàng trai trẻ bên cạnh: “Vậy cậu thích Allyall không?”
“… Gì cơ?” Văn Thu Tỉnh choáng váng.
“Nếu cậu không thích hắn, vậy thì ly hôn đi.” Công chúa Khấu Nhân nói: “Allyall không tệ, sẽ đối xử rất tốt với cậu.”
…
Văn Thu Tỉnh âm thầm bật một câu chửi quốc dân, tự an ủi bản thân.
Không phải chứ… Đầu óc cậu không nghĩ kịp, sờ sờ bụng dưới còn bằng phẳng: “Ngài… Ngài không biết tôi đang…”
“Có thai.” Công chúa Khấu Nhân giúp cậu nói tiếp: “Đây là ưu thế của cậu, chứng minh năng lực sinh dục rất tốt.”
Ở đế quốc, người có năng lực sinh dục tốt vô cùng được hoan nghênh.
Hơn nữa chàng trai này mới 21 tuổi, công chúa Khấu Nhân không ngại cậu mang theo con ghẻ gả cho Allyall.
Văn Thu Tỉnh cạn lời rồi.
Cũng phải, thiếu chút nữa thì quên mất, bầu không khí thời đại này kì dị như vậy đấy!
Hình như mọi người không hề xem kết hôn ly hôn là chuyện to tát gì.
Càng không có chuyện ngoài tình trong hôn nhân.
Các kiểu quan hệ nam nữ, nam nam, nữ nữ phức tạp, có thể dùng hào phóng xằng bậy để hình dung.
Như bản thân công chúa Khấu Nhân, người ta chơi đàn ông công khai, chẳng thèm quan tâm ánh mắt thế hệ sau.
Phụ nữ và giới tính thứ ba đã ly hôn mang theo con có thể sinh nở quả thực là đối tượng kết hôn nóng đến bỏng tay.
Văn Thu Tỉnh cơ hồ có thể tưởng tượng được sau khi mình ly hôn sẽ trở thành hàng hot mọi người tranh mua.
Chỉ tưởng tượng thôi đã khiến cậu cảm thấy như có gai sau lưng, như vô số con mắt đang ngó chừng cái bụng cậu.
“Không được, tôi không thích bá tước Allyall.” Văn Thu Tỉnh nói: “Dù tôi ly hôn, tôi cũng sẽ không tái hôn.”
“Tại sao?” Công chúa Khấu Nhân hỏi.
“Bởi vì tôi không quen với cái nhìn về hôn nhân của mọi người.” Văn Thu Tỉnh cười nhạo, nhỏ giọng lầu bầu một câu: “Đây là đất nước không có tình yêu…”