Mặc dù chỉ là một câu nói thầm, nhưng công chúa Công chúa Khấu Nhân nhĩ lực hơn người, nghe rõ ràng hai chữ ‘tình yêu’.
Tình yêu?
Bà buồn cười, không bày tỏ ý kiến.
“Cậu đúng là một người đặc biệt.” Công chúa Khấu Nhân nói.
Bị dân bản địa cười nhạo, Văn Thu Tỉnh đã tính trước: “… Tôi chỉ nói lung tung thôi.” Sau đó sờ mũi, nói sang chuyện khác: “Còn xa lắm không?”
“Không xa, ở ngay phía trước.” Công chúa Khấu Nhân trả lời.
Sau đó một đường đi tới phòng cất giữ đồ của bà… cửa vào vậy mà là lò sưởi trong tường, khá thú vị.
Nói là phòng cất chứa không bằng nói là tầng hầm thì hợp lý hơn, toàn thể đều lộ ra một cỗ cảm giác lịch sử, khiến người trái đất thiêu kiến thức Văn Thu Tỉnh sinh ra hứng thú.
Đi qua cầu thanh chật hẹp là một nơi rộng rãi sáng sủa, phía trước nhất bày một pho tượng bằng đá, trên tay nâng thanh kiếm, chuôi kiếm nạm đầy đá quý.
“Đây là thanh kiếm cha ta – lôi lăng đại đế để lại, chỉ có huyết thống vương thất mới có thể rút ra…”
Công chúa Khấu Nhân mới vừa nói xong, Văn Thu Tỉnh đã thấy tia sáng lạnh lóe lên, kiếm kia bị rút ra.
Cậu sợ đến mức vội buông tay trả về, sau đó chột dạ nhìn công chúa Khấu Nhân đi đằng trước, phát hiện đối phương không chú ý mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu không cậu sẽ trở thành tội nhân phá vỡ niềm tin hoàng thất.
Dựa theo trình độ ngạo kiều của công chúa Khấu Nhân, phỏng chừng sẽ trực tiếp vứt cậu ra khỏi trang viên.
Tiếp đó nhìn thấy rất nhiều món đồ công chúa cất giữ, không thiếu châu báu trang sức kỳ trân dị bảo, trong đó nhiều nhất vẫn là vũ khí khôi giáp vân vân, không hổ là công chúa đế quốc bước ra từ chiến trường.
Thế nhưng thời đại phát triển nhanh chóng, có vài món đồ hơn 100 năm trước đã rất lạc hậu.
Nỗi cô đơn, kiêu ngạo và vinh dự của công chúa Khấu Nhân, phỏng chừng chỉ có căn phòng này mới có thể thể hiện.
“Cuộc đời công chúa rất đặc sắc.” Văn Thu Tỉnh phát hiện mình hoá ra còn là kẻ nhẹ dạ, nhìn bà cô già lộ vẻ ưu thương, liền không dừng miệng: “Ngài là công chúa điện hạ có một không hai của đế quốc.”
“Điều này cần ngươi tán thành à?” Giọng điều công chúa đầy kiêu ngạo.
“…” Hết cách trò chuyện.
“Thử cái này xem.” Công chúa cầm lấy một khẩu súng ngoại hình cồng kềnh, lên đạn: “Chế tạo năm tinh lịch 1712, súng loại nhỏ đầu tiên trong vũ trụ.”
“Tôi á?” Văn Thu Tỉnh nuốt nước bọt, sốt sắng trừng khẩu súng kia.
“Rất nặng.” Công chúa Khấu Nhân nói.
Đúng là rất nặng, Văn Thu Tỉnh phải dùng hai tay mới cầm được, hơn nữa cậu vừa thấy công chúa lên đạn, rất sợ lỡ tay cướp cò.
“Cậu yên tâm đi, bên trong không có đạn.” Công chúa Khấu Nhân cong khóe môi.
“…” Định mệnh.
Văn Thu Tỉnh ngay lập tức quyết định, từ giờ trở đi bà cô này có đau lòng cậu cũng không thèm an ủi nữa.
Một bên khác, Allyall dẫn Phong Đình đến phòng cất giữ đồ của công chúa Khấu Nhân, bá tước trẻ luôn kiệm lời có nói một câu: “Bà cố rất hoà hợp với bạn đời của anh.”
“Ừm.” Phong Đình gật đầu.
Bạn đời được công chúa điện hạ thưởng thức và che chở là kết quả hắn trăm phương ngàn kế muốn có được.
“Nhìn thấy thanh kiếm này không?” Giọng điệu Allyall thoáng tự hào: “Chỉ có huyết thống hoàng thất mới rút ra được.”
Khi còn bé Allyall từng để người hầu tới thử, quả đúng là không ai làm được.
“Will, anh thử xem?” Allyall nhìn Phong Đình.
Không biết người đàn ông giá trị vũ lực siêu cao có rút được thanh kiếm ra không?
“Được.” Phong Đình bắt tay để lên, một lát sau liền buông ra: “Tôi không rút được.”
“Vậy mới bình thường.” Allyall giơ tay tùy ý rút thử, thanh kiếm sắc bén lộ ra.
Anh là tằng tôn của công chúa, trên người cũng chảy dòng máu hoàng thất.
Tuy rằng gia tộc Allyall hiện nay rất khiêm tốn, nhưng ngạo khí tận trong xương tuỷ cũng sẽ không ít hơn các quý tộc khác, thậm chí còn nồng đậm hơn.
“Bạn đời của cậu tới tìm kìa.” Công chúa Khấu Nhân thoáng nhìn thân ảnh bất phàm kia, chần chừ nói với Văn Thu Tỉnh: “Hắn rất quan tâm cậu.”
Văn Thu Tỉnh chợt rung động, sau đó ngẩng đầu nhìn Will.
Tên kia sau khi bị cậu từ chối, mỗi ngày giữ khoảng cách, nhưng ánh mắt lại chưa từng buông tha cậu.
Như lúc này đây, người còn chưa tới ánh mắt đã nhìn chăm chú, bảo đảm cậu bình an vô sự rồi mới dời đi, sau đó âm thầm chú ý.
“Chào bà cố/ công chúa điện hạ.” Hai vị quý tộc trẻ chói mắt hành lễ.
“Chào ngài bá tước.” Văn Thu Tỉnh thân là bình dân cũng hành lễ với Allyall.
Sau đó mới nhìn Phong Đình: “Hai anh nói chuyện nhanh vậy à?”
“Ừm.” Phong Đình gật đầu.
“Vậy chúng ta về thôi.” Văn Thu Tỉnh nói, quay người chào công chúa Khấu Nhân: “Cảm ơn ngài đã dẫn tôi đi tham quan phòng giữ đồ, tôi vui lắm.”
Công chúa nâng cằm, dẫn đầu đi trước.
Allyall lập tức đi theo: “Bà cố…” Anh muốn bàn về lễ hội quả mọng hai ngày sau, anh thật sự không nghĩ xem mắt.
Trong căn phòng to lớn chỉ còn lại Văn Thu Tỉnh và Phong Đình, ở hoàn cảnh tối tăm này, bầu không khí có vẻ hơi mờ ám.
Chẳng qua Phong Đình vẫn thân sĩ trước sau như một, vừa không tới gần thanh niên đã cự tuyệt mình, cũng không buông lời tán tỉnh.
“Thu Thu, cẩn thận bậc thang.” Hắn chỉ ở bên nhắc nhở một câu.
“Biết rồi.” Văn Thu Tỉnh bình thường đi ra ngoài, chưa hề chú ý bầu không khí đang phun trào.
Cậu biết Will luôn nhìn mình, nếu là trước đây, tám phần mười cậu sẽ quay lại cho đối phương một nụ hôn, làm hắn mặt đỏ tới mang tai, sau đó nhiệt tình chủ động điều chỉnh tốt tư thế để hắn hôn.
Nhưng trước đây dùng danh nghĩa hợp tác, hai người đàn ông tùy ý dây dưa chìm đắm.
Vậy hiện tại dùng danh nghĩa gì?
Không nghĩ ra được, mới nghĩ thôi đã đau đầu.
Người trái đất xoa trán, trở lại toà nhà đi ngủ.
Phong Đình không muốn ngủ, nghe tiếng hít thở đoán ra bạn đời đã ngủ say, hắn ngồi bên giường.
Bị thanh niên trên giường từ chối là chuyện trong dự kiến.
Dù sao cuộc hôn nhân giữa họ chỉ là ngẫu nhiên, khởi đầu không hề tốt đẹp.
Nhưng quá trình này lại có những điều ngắn ngủi tốt đẹp khiến người ta chẳng thể nào giữ vững lý trí, Phong Đình nghĩ thầm, dù là thần thánh cũng khó tránh khỏi việc sinh ra tham dục không nên có.
Muốn có được em ấy mãi mãi.
Muốn được chàng trai rạng rỡ tùy ý trêu đùa xô ngã… hôn môi…
Ký ức là liều thuốc độc.
Người đàn ông đưa lưng về phía bạn đời, rốt cục toát ra vẻ mệt mỏi.
Còn có chút mờ mịt luống cuống.
Nhưng thời gian sẽ không bởi vì sự mất mát của hắn mà dừng lại.
Hôm sau là một ngày trời nắng, sanh nắng thu mang theo chút ấm áp.
Người trái đất tối qua ngủ sớm, buổi sáng tám chín giờ đã mở mắt ra.
Cậu chàng sa đoạ điên cuồng đến nửa đêm, tỉnh dậy buổi giữa trưa trước đây có hơi không quen.
“… Mình đang nghĩ gì vậy?” Văn Thu Tỉnh lầm bầm gãi đầu.
Ngoài phòng khách đã chuẩn bị xong bữa sáng, chờ cậu rửa mặt xong xuôi là có thể ăn.
“Em còn muốn đi hải đăng chơi không?” Sau khi cơm nước xong, Phong Đình đưa ra một đề nghị.
“Đi được à?” Văn Thu Tỉnh nói.
“Được chứ.” Phong Đình gật đầu.
Nhìn thấy cặp mắt thanh niên khôi phục ánh sáng, hắn cười cười.
“Vậy thì đi thôi.” Văn Thu Tỉnh nhìn quần áo trên người: “Cạnh biển gió lớn, tôi có nên mặc thêm áo khoác không nhỉ?”
“Cũng được.” Phong Đình đã xem xét tình hình thời tiết, hôm nay nhiệt độ rất cao, bờ biển chẳng hề lạnh.
“Có bãi cát không?” Văn Thu Tỉnh vừa mặc áo vừa hỏi.
“Có.” Phong Đình cũng xem xét cả địa hình.
“Trên bờ cát có cua đồng với sao biển không?” Văn Thu Tỉnh phát hiện trong tủ toàn là âu phục.
“… Trong nước có.” Phong Đình đáp.
“Thôi mặc áo gió của anh đi.” Văn Thu Tỉnh nói.
“…” Phong Đình ngơ ngác, sau đó cong môi: “Anh nghĩ em rất ghét cái áo này.”
“Nhưng mà thực dụng.” Văn Thu Tỉnh cũng cười.
Phong Đình quay mặt đi, một lát sau lại quay lại, vẫn nhìn chằm chằm Văn Thu Tỉnh.
“Hải đăng quá xa, chúng ta cần lái phi thuyền đến đó.” Người đàn ông nói.
“Tự lái?” Văn Thu Tỉnh nhướn cao mày.
“Có trí năng.” Phong Đình giải thích.
Trên người hắn chỉ mặc áo sơ mi quần tây, dẫn Văn Thu Tỉnh ra ngoài.
Bên ngoài quả nhiên ấm áp, nhiệt độ không thấp.
Mà vì suy nghĩ cho bé con chưa ổn định trong bụng, Văn Thu Tỉnh vẫn kiềm chế kích động cởi quần áo, kéo chặt áo gió của Will.
Hải đăng nhìn từ xa rất to lớn, đến nơi lại thấy càng to lớn hơn.
Giống hệt một quảng trường nhỏ.
Hải đăng được xây dựng trên đảo, hợp thành một vùng với bờ cát trắng.
Sóng biển dâng trào vỗ vào đá ngầm, phát ra tiếng rì rào rì rào.
Vịnh này rất đẹp, nước biển màu xanh lam.
Để tránh mực nước tăng lên nhấn chìm chân hải đăng gây ngập úng, tầng đầu tiên của hải đăng hoàn toàn trống rỗng, bên trong có nước biển và một tầng cát mỏng, xúc cảm khi đi chân trần khá tốt.
“Tự mình đi hay là đi thang máy?” Phong Đình hỏi.
“Đi thang máy đi, lát xuống dưới thì đi.” Văn Thu Tỉnh tính hay lắm.
“Ừm.” Phong Đình đáp lời.
Hai người đi thang máy lên tầng cao nhất, Văn Thu Tỉnh phát điên luôn, nơi này có tổng cộng hơn 100 tầng…
Lát nữa đi là không đi nổi rồi đó.
Cửa sổ trong hải đăng đều đóng lại, bởi vì gió biển quá lớn.
Từ cửa sổ tầng cao nhất nhìn sang, trang viên Allyall chỉ là một vùng nho nhỏ, mà một bên khác là nước biển vô biên vô hạn, đẹp đến nỗi khiến người ta hoảng loạn.
Nói thế nào nhỉ, biển rộng mạnh mẽ khiến con người có vẻ quá mức nhỏ bé.
Người đứng trước mặt biển chỉ là một hạt cát yếu đuối.
Văn Thu Tỉnh đứng trước bệ cửa sổ đưa mắt nhìn một hồi, cảm thấy mình không chịu được độ cao này.
“Chúng ta xuống đi, Will.” Cậu dời mắt chặt đứt cảm giác sợ hãi bị biển rộng hút vào.
“Ở đây hơi cao.” Phong Đình nói với bạn đời: “Chúng ta ra bờ cát chơi… Có cua.”
Bước chân Văn Thu Tỉnh thoáng dừng lại, nghĩ thầm, người đàn ông này dỗ cậu như trẻ con hả.
Cũng thật là! Đến bờ cát, Phong Đình không tìm được cua.
Vì tìm ra một con cua cho bạn đời xem xét, người nào đó vén tay áo lên tìm kiếm tỉ mỉ trong đá ngầm.
Chờ hắn tìm được một con cua vứt lên bờ, tóc trên trán và áo đã bị nước biển làm ướt.
Áo sơ mi mỏng manh kề sát ở trên lồng ngực, phác hoạ ra đường nét tinh tráng làm người không dời nổi mắt, chỉ liếc mắt một cái đã khiến Văn Thu Tỉnh nhớ lại xúc cảm và nhiệt độ nơi đó.
“Ăn được không?” Văn Thu Tỉnh đặt mông ngồi xuống, dùng mũi chân hất hất con cua to bằng bàn tay kia.
“Hẳn là không.” Phong Đình nhìn chằm chằm càng cua, đẩy ra trước khi nó kẹp lấy ngón chân trắng nõn của bạn đời.
Chú cua bị con người phải bắt nạt đào hang chôn mình ngay tại chỗ.
“Cua ngốc.” Văn Thu Tỉnh hừ nhẹ.
“Ừm, đúng là hơi ngốc.” Phong Đình nghiêm trang phụ họa, sau đó ngồi xuống bên cạnh bạn đời.
Trung tuần tháng mười một, thành thị vùng duyên hải hiển nhiên nhập đông thất bại.
Nhiệt độ hiện tại vẫn rất cao, cao hơn nhiều so với khu bình dân nội địa lúc trước.
Trên bờ biển bao la trống trải ngoại trừ tiếng sóng biển xô bờ, chỉ còn tiếng chim biển kêu vang.
Chân trời cùng màu với nước biển, đều là xanh lam.
Mùi gió mặn pha chút tanh nhàn nhạt.
Phong Đình nghiêng người nâng má Văn Thu Tỉnh hôn lên bờ môi ấy, một tay khác nắm tay đối phương đặt trên ngực mình.
(Editor: Em thề là em bấn cảnh này lắm huhu, mai này em cũng sẽ làm vậy với người yêu em QAQ! À mà là cảnh trên đây thôi nhé:3)
Nơi đó tản ra nhiệt độ nóng bỏng, xuyên thấu qua áo sơ mi ướt át truyền tới lòng bàn tay Văn Thu Tỉnh.
Còn có tiếng tim đập như nổi trống, mãnh liệt lại hàm xúc.
Trong toàn bộ quá trình Văn Thu Tỉnh mở to mắt, nhìn khuôn mặt đẹp trai đến nỗi có thể lơ là giới tính phía trước.
Đặc biệt là lúc đối phương tập trung hôn cậu, bờ mi bất an rung động, như hai cánh bướm liều lĩnh muốn bay qua biển lớn.
Não Văn Thu Tỉnh tắt máy hai giây, sau đó không khống chế được mà dâng lên một nỗi kích động khó diễn tả thành lời…
Những lắng lo lúc trước cứ như biến mất hết, hoàn toàn không thể ngăn cản cậu hôn đáp lại Will, để Will biết rằng anh Văn chính là anh Văn, một anh Văn khiến hắn khóc hắn cười.
Không chỉ có vậy, bàn tay cậu còn tránh thoát trói buộc của Will, tự do làm càn.
“Thu Thu…” Phong Đình khàn giọng.
“Chưa từng chơi thế này nhỉ?” Văn Thu Tỉnh tàn phá người thính giác người ngoài hành tinh một cách bừa bãi, hành hạ người ta 360 độ.
Phong Đình thuận theo ý đồ bạn đời, trên mặt hồng thấu, bởi vì đang là ban ngày, trên bở biển ngay cả một mặt tường cũng không có.
“Ừm…”
Trước đây lúc Văn Thu Tỉnh và Phong Đình thân thiết đều đi thẳng vào vấn đề, lấy mang thai là tiền đề, cho nên không hề dùng Ngũ cô nương phục vụ đối phương.
“Cùng nhau nhé?” Văn Thu Tỉnh như là muốn kích thích hỏng người ngoài hành tinh, tiếp tục ném ra một hành động rất là ba chấm.
Người đàn ông đã nói không ra lời gối lên bãi cát, lấy bàn tay che mắt, nhưng lại không nỡ bỏ qua hình ảnh mê hoặc này.
Cho nên hắn vẫn nửa ngồi, cánh tay mạnh mẽ làm điểm tựa cho thanh niên.
Mãi cho đến kết thúc.
Chú cua trốn hai người họ đã đẩy cát đi xa tự lúc nào.
Văn Thu Tỉnh nghe thấy đối phương nỉ non bên tai: “Thu Thu à…”
Giọng nói của người đàn ông trưởng thành êm tai vô cùng.
“Ừ…” Cậu nhắm mắt lại, há miệng cắn một ngụm, bên mép có cái gì thì cắn cái đó!
Đợi đến khi hơi thở bình thường lại, Văn Thu Tỉnh chống bờ cát bên cạnh Phong Đình, lật người nằm xuống.
…
Qua thời gian hiền giả, bộ não của người trẻ tuổi tỉnh táo lại trong nháy mắt.
Văn Thu Tỉnh sống không còn gì luyến tiếc mà trừng bãi cát, trong đầu loạn như cào cào.
Lúc nãy mình làm gì vậy?
Sau khi nhớ lại, vẻ mặt người trái đất rất khó coi.
Mình lại đẩy ngã người ngoài hành tinh rồi!
“…” Che mặt.
Loại cảm giác này không thể khống chế này thật là kì dị.
Thảng nam đệ nhất vũ trụ, tự đáy lòng cảm thấy mình có thể chấp nhận được xúc cảm của người những anh em khác.
Thế nhưng đối tượng ngoại trừ người đàn ông bên cạnh, đây có tính là gay không, Văn Thu Tỉnh không biết.
Người nọ sửa sang lại quần áo xong ngồi xuống, sắc mặt vẫn cứ mang theo chút kiều diễm, đôi mắt màu xanh lam hơi dập dờn, cả người tản ra sức cuốn hút khó mà ngăn cản.
Văn Thu Tỉnh nhìn Phong Đình như vậy, nghĩ tới chuyện cổ tích về hải yêu.
Đối phương nhìn cậu từ trên cao xuống, đường viền ngũ quan hoàn mỹ dưới ánh mặt trời tuyệt đối có thể dùng kinh diễm để hình dung.
Thế nhưng không hề thô tục, mà có chút lạnh lùng u ám như nước biển, nội liễm lại bừa bãi.
“Em có thích anh không?” Phong Đình khép mở bờ môi bị hôn đến nỗi chín đỏ hơn cả quả mọng.
Thứ thu hút sự chú ý của người khác nhất vẫn là cặp mắt ngập ngừng muốn nói kia.
Trong đời, người đẹp nhất Văn Thu Tỉnh từng gặp chính là người này, bồi hồi qua lại giữa ánh mắt và đôi môi của đối phương, cứ như là xem mãi không chán.
“Vậy còn anh?” Văn Thu Tỉnh hắng giọng.
“Rất thích.” Phong Đình nói.
“Thích bao nhiêu?” Văn Thu Tỉnh không giữ được miệng.
Câu hỏi rất khó trả lời, Phong Đình lắc đầu: “Không nói ra được.”
Nhiều lắm, nếu như phải nói ra… ác dục trong lòng mình e là sẽ doạ sợ em ấy.
Sau một lát, Văn Thu Tỉnh ngồi dậy, bởi vì nằm có vẻ rất không khí thế.
“Anh là người tinh tế.” Văn Thu Tỉnh nói: “Không giống tôi.”
“Em không thích anh ư?” Phong Đình buồn bã, không cam lòng kéo tay cậu xoa xoa mặt mình, cùng với phong cảnh dưới cổ áo: “Anh không biết điều gì khiến em không hài lòng… Có lẽ em có thể nói anh nghe.”
“…” Văn Thu Tỉnh ngây người, nếu như cậu không cảm giác sai, Will đang chào hàng chính mình đó hả?
Có lẽ đây là hành động thất lễ nhất mà đối phương làm ra được.
“Là chê anh không thể luôn ở bên em và con ư?” Phong Đình lập tức nói ra chuyện bản thân quan tâm nhất.
Hy vọng trong mắt từ từ tắt đi, cô đơn u ám: “Xin lỗi, là anh gượng ép…”
Tiên sinh người ngoài hành tinh có gương mặt tuấn mỹ chẳng ai dám nhìn thẳng, lại biểu hiện vẻ đau lòng đến nỗi muốn tự kỷ.
“Ở nước anh tìm vợ chồng đều dễ từ bỏ vậy à?” Văn Thu Tỉnh ngoài mặt thì bình tĩnh, thật ra trong lòng chẳng khác gì sóng cuộn biển gầm hết.
Bởi vì cậu phát hiện cậu đúng là kẻ háo sắc vô liêm sỉ, lúc này thật sự không nỡ để gương mặt Will lộ vẻ khổ sở.
“Hả?” Ánh mắt Phong Đình nhìn cậu đầy xa xăm.
“Anh nói thích tôi lại lần nữa đi.” Văn Thu Tỉnh nghĩ, khóa chặt với gay thì cứ khoá đi, cái nhãn này cậu cầm chắc rồi.
“Anh thích em.” Phong Đình nhẹ giọng.
“Bố cũng thích anh.” Văn Thu Tỉnh ôm lấy cổ hắn, lãng mạn hôn lên môi hắn.
“…” Phong Đình mờ mịt.
Năm giây trôi qua, niềm vui sướng kỳ diệu lập tức chiếm cứ đôi mắt xanh, hắn vô cùng kinh ngạc đồng thời cảm thấy đầu váng mắt hoa, có chút thiếu dưỡng khí.
“Ngu ngốc, thở đi chứ…” Văn Thu Tỉnh vỗ mặt Phong Đình, phát biểu một câu giòn giã.
“Em thích anh?” Phong Đình không chỉ không giận, còn cười chẳng thấy mắt đâu.
Khi chưa có được sự xác nhận, hắn vẫn hoảng loạn lắm.
“Thích khuôn mặt này của anh, còn cả…” Hai chữ kia Văn Thu Tỉnh tự mình đưa đến tai Phong Đình.
Cảnh tượng giống nhau, cũng nhận được phản ứng xấu hổ của người trong cuộc.
“Khụ…” Thân sĩ cố gắng giữ vững biểu tình đoan trang ưu nhã không đen tối.
“Giả vờ giả vịt.” Văn Thu Tỉnh trợn trắng mắt.
“Thu Thu cứ hay bắt nạt anh.” Phong Đình oán trách.
“Há, không phục thì cắn tôi đi.” Văn Thu Tỉnh ngồi đó nhìn nước biển.
“Anh không cắn em.” Phong Đình sờ cái cổ, vừa nãy làm chuyện đó, hình như bạn hắn lên cổ hắn một cái.
Phong Đình mỉm cười:…
Anh giống con thú nhỏ đang đánh dấu địa bàn đó có biết không?
“Không ngắm biển nữa, chúng ta về lên giường đi.” Văn Thu Tỉnh đột nhiên đứng lên, nói một câu khiến người không dậy nổi.
“Hình như không được.” Phong Đình nhìn về phía bụng cậu: “Anh không dám chạm vào em.”
“Xí.” Văn Thu Tỉnh đã sớm đoán được người này sẽ nói như vậy: “Vậy anh đừng chạm, tôi chạm.”
“…” Mặt Phong Đình đầy vẻ tò mò.
“Trẻ con miệng còn hôi sữa.” Văn Thu Tỉnh quay người nhìn hắn, khuôn mặt trẻ tuổi mỉm cười đầy trêu tức: “Từng nghe từ cưỡi chưa?”
Tiên sinh Will lịch lãm gật đầu: “Nghe rồi, một loại trái cây rất ngọt, em muốn ăn à?”
Người trái đất cô đơn trống rỗng đỡ trán.
Người trái đất cô đơn trống rỗng quay người tiếp tục đi về phía trước.
Không muốn nói chuyện với tên người ngoài hành tinh ngây thơ nghiêm túc năng lực xxx mạnh mẽ này nữa.
Phong Đình luống cuống, không biết mình nói sai điều gì chọc giận bạn đời.
Nhưng hẳn là có liên quan đến câu đối phương vừa nói.
Phong Đình đuổi theo bạn đời, vừa lên mạng tra: Quả cam có cái ý nghĩa đặc biệt gì?
(Cách đọc giống nhau: cưỡi = kỵ thừa = qí chéng; quả cam = qíchéng)
Kết quả hiển thị như sau.
Tư thế cơ thể cực lạc, các bạn thụ yêu nhất.
Trên mặt vị quý tộc đoan trang ưu nhã nổi lên một tầng đỏ ửng mắt trần cũng thấy được.
Quả nhiên hắn vẫn là đam mê hưởng thụ việc bị bạn đời âm thầm đùa giỡn, cảm giác ngọt ngào sẽ khiến người ta nghiện.
Cho nên lúc mất đi, cũng sẽ vô cùng đau khổ.
“Có thể cho phép thử nghiệm.” Trên đường trở về, Phong Đình trải qua quá trình đắn đo suy nghĩ, trả lời bạn đời.
“Thử gì?” Văn Thu Tỉnh không hay để chuyện trong lòng, đã sớm quên mất tiêu đề tài trước đó.
“Không có gì.” Phong Đình nghĩ thầm, nếu bạn đời quên rồi, vậy không làm là tốt nhất.
“Ồ.” Văn Thu Tỉnh nói.
Tuy rằng cậu không có hỏi, nhưng trong lòng cũng miên man suy nghĩ chuyện liên quan tới Will.
Bí mật của Will Văn Thu Tỉnh không biết, cũng không muốn vạch trần.
Cậu chỉ biết Will là người tốt, đối xử với cậu không chê vào đâu được.
Nói thế nào nhỉ, nếu làm người yêu đàng hoàng, thì phải tốt với người ta một chút.
Nhưng cụ thể phải làm sao?
Đau đầu.
Văn Thu Tỉnh xoa trán, hai đời gộp lại vẫn cứ không thích suy nghĩ.
Người quen biết cậu đều gọi cậu là tuyển thủ hạt giống hành động theo bản năng.
Ý là làm việc toàn bằng trực giác.
Vì vậy tổ chức ngôn ngữ xong, Văn Thu Tỉnh nhích lại gần người đàn ông bên cạnh: “Tôi có một câu nói muốn nói với anh.”
Phong Đình sững sờ, ngừng thở gật đầu: “Mời nói.”
“Được.” Cậu chàng trái đất đẹp trai chỉ vào tim mỹ nam ngoài hành tinh, lại chỉ vào tim mình: “Nếu anh thật lòng thích tôi, tôi cũng sẽ thật lòng yêu đương với anh, chỉ cần trái tim anh còn ở chỗ tôi, dù anh quay về bất cứ lúc nào tôi cũng hoan nghênh.”
Phong Đình: “…”
Phong Đình há miệng, sau đó rũ mắt xuống tránh né ánh mắt bạn đời, nghiêng mặt nhìn về phía xa không chịu quay lại.
“Will.” Văn Thu Tỉnh kéo lại.
“…” Phong Đình giữ lấy hai tay bạn đời, vẫn cứ không chịu bị nhìn thấy mặt.
“Anh…” Văn Thu Tỉnh nghĩ thầm, anh đây rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi!
“Cái thứ hươu bào ngu ngốc!” Thanh niên cười mắng, đưa tay ôm đầu người yêu vào lòng.
Cậu muốn cho Will biết, rằng yêu đương với những chàng trai Nội Mông các cậu là hạnh phúc nhất!