Lý Quả đã sớm có chuẩn bị, vô cùng nhanh nhẹn túm khăn trải bàn lên chặn lại, rồi chạy cách Ngu Cơ thật xa.
Cô ném đi, ném đi, cô có ném cũng chẳng trúng!
Lý Quả bắt đầu chơi trò mèo vờn chuột với Ngu Cơ khiến cho ả càng thêm giận dữ, gương mặt xinh đẹp co rúm lại, kết hợp với đống đồ ăn trên đầu trông vô cùng buồn cười.
“Ha ha ha…” Hoàng nhi bật cười to, ban đầu nàng có chút lo lắng cho Lý Quả, nhưng hiện giờ đã tan biến hết, lại nhìn cái dáng vẻ chật vật của Ngu Cơ, liền không nhịn được cười ha hả, hoàn toàn không nể mặt Ngu Cơ chút nào.
Quản gia Lâm muốn cũng không dám cười, song vẫn chẳng nhịn được, khóe miệng nhếch cao, nhìn cũng biết là đang cười.
Những người khác nhịn không được nhưng vẫn không dám cười, tất cả đều bịt chặt miệng cười thầm.
“Tiện nhân, ngươi đừng chạy.”
Ngu Cơ sắp phát điên rồi, ả đánh không lại Lý Quả, cũng chẳng thể đuổi kịp cô, bên tai còn vang lên những tiếng cười châm chọc làm cho lửa giận của ả cháy dữ dội.
“Tiện nhân, tôi cứ chạy đó, không chạy là kẻ ngốc.” Lý Quả bắt chước dáng vẻ của ả, kêu oang oang, thật sự là muốn chọc Ngu Cơ tức chết.
Ngu Cơ không đuổi kịp Lý Quả, còn vừa chạy vừa thở hồng hộc, cuối cùng đành phải dừng lại, hai mắt bốc lửa trừng Lý Quả, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Lý Quả đứng đối diện Ngu Cơ, cách một cái bàn không lớn lắm, cũng không dài lắm, cười tít mắt nhìn ả ta.
“Tiện nhân, chủ nhân về nhất định sẽ trừng phạt ngươi, cho ngươi biết thế nào là đau khổ.”
Hiện tại, Ngu Cơ chỉ có thể đặt toàn bộ hy vọng của mình vào Mặc Nhật Tỳ, ả biết Mặc Nhật Tỳ rất chán ghét nữ nhân vô phép tắc.
“Được, được đó, cô mau gọi anh ta về đây, tôi sẽ đợi, đợi anh ta đuổi tôi đi.” Lý Quả cười tít mắt nói, chẳng thèm để tâm đến lời của Ngu Cơ, thậm chí còn cầu cho Mặc Nhật Tỳ sớm trở về. Cô rất muốn xem Ngu Cơ sẽ đe dọa mình như thế nào?
Ngu Cơ điên rồi, điên lắm rồi! Nữ nhân trước mặt này hoàn toàn không biết xấu hổ, ung dung đối phó ả, bức ả đến điên rồi.
“Ngươi, ngươi, ngươi….” Ả lắp bắp một lúc lâu vẫn chẳng nói nên lời, xem ra là vô cùng tức giận.