Rốt cuộc, Ngu Cơ cũng bị Lý Hải Đường chọc cho bùng nổ, còn tiếp tục như thế, ả nhất định sẽ tức chết.
Ả nói không lại, không được kịp Lý Qủa, nhưng hận ý khiến ả không nhịn được mà ném mấy cái đĩa về phía Lý Qủa.
Lý Qủa cảm thấy ầm ĩ thế đủ rồi, nên dừng lại thôi, bằng không chọc người ta tức chết thì sao?
Cô là người có đạo đức, nhưng lúc thấy Ngu Cơ điên cuồng ném đĩa, cô lập tức cầm ăn ném về phía Ngu Cơ.
Ầm ầm...
"Á.... nữ nhân đê tiên, ta sẽ không để ngươi yên đâu" Chỉ thấy Ngu Cơ bị một đống ăn khăn trùm lên đầu, sợ đến nỗi hét chói tai giận run lên.
Hoàng nhi không ngờ kết quả cuối cùng lại như vậy, kinh ngạc đến há hốc mồm, vẻ mặt khó tin.
Tiểu thư, tiểu thư thật qua lợi hại mà
Quản gia Lâm sửng sốt một lúc mới phục hồi tinh thần, tay chân luống cuống chạy đến giúp Ngu Cơ láy hết khăn ăn xuống, song vừa nhìn thấy dáng vẻ của Ngu Cơ, suýt chút nữa đã không nhịn được cười.
"Ha ha" Lý Qủa bật cười to, cười đến mức chảy cả nước mắt, cười đến lăn lộn, cười đến đâu bụng.
Những người khác đều không giám cười, cố gắng đứng thẳng lưng, nhưng cơ thể run run đã bán đứng họ.
Ngu Cơ chả cần nhìn cũng biết dáng vẻ hiện tại của mình, sau khi trừng mắt nhìn Lý Qủa bằng đôi mắt tóe lửa, liền bật khóc to, rồi liền xông ra ngoài, chạy về phòng.
"Thú vị, quá thú vị" Lý Qủa nằm úp sấp trên bàn, tay liên tục đập xuống mặt bàn, cười đến rung cả người.
Sau một hồi kinh ngạc, quản gia Lâm lập tức bảo hai người hầu đi theo Ngu Cơ, ý muốn an ủi và hầu hạ ả ta tắm rửa.
"Tiểu thư ngài qua lợi hại" Hoàng nhi vừa cười vừa chạy đến bên Lý Qủa, ve mặt khâm phục, hai mắt sáng lấp lánh.
Thế nhưng, Lý Qủa còn đang bận cười , không rảnh để ý nàng, chỉ xua xua tay, rồi gục xuống bàn cười tiếp.