"Tiểu thư, ăn cơm thôi." Tri Vũ thật cẩn thận dìu cô đi tới cạnh bàn, phía trên bày đầy đủ các loại cao lương mỹ vị, chỉ chờ chủ nhân là cô tới ăn.
Lý Quả uống một ngày thuốc, khẩu vị và tâm tình liền tốt vô cùng, không còn khó chịu như trước, ngửi thấy mùi đồ ăn cũng không buồn nôn, ăn được khá nhiều.
"Tiểu thư, ăn nhiều một chút, hiện tại ngài không chỉ có một mình mà là hai người, ngài còn có tiểu chủ nhân đấy." Hoàng Nhi cực kỳ lo lắng cho tiểu chủ nhân, nàng chỉ sợ tiểu thư sẽ ngược đãi tiểu chủ nhân trong bụng,-lqd- cho nên không ngừng nhắc nhở Lý Quả.
"Chị biết rồi."
Tuy rằng còn chưa có quyết định gì, nhưng là, cô có bỏ đói ai thì cũng không thể bỏ đói chính mình, trừ khi là cô không thể ăn nổi. Nghe được lời Hoàng Nhi nói, cô liền cảm thấy bất đắc dĩ, cô thật sự không biết nên làm thế nào với đứa bé này.
Tri Vũ và Hoàng Nhi thấy cô rất nghe lời, không khỏi đều thở phào nhẹ nhõm, các nàng rất sợ tiểu thư sẽ dùng cách tuyệt thực để kháng nghị, như vậy thì các nàng phiền toái to, thật sự hết cách rồi.
Hai người nhanh chóng gắp một núi đồ ăn vào trong bát của Lý Quả, còn thêm một bát canh đại bổ, thật đúng là nuôi cô như nuôi heo. ***Truyện chỉ được đăng trên diễn đàn lê quý đôn***
"Chị không ăn hết nhiều vậy đâu."
Lý Quả trợn mắt há hốc mồm nhìn đồ ăn trong bát cơm xếp thành quả núi nhỏ, lần này bảo cô ăn thế nào đây? Khẩu vị cũng mất hết trơn rồi.
"Tiểu thư, có thể ăn bao nhiêu thì được bấy nhiêu." Hoàng Nhi cười tít mắt khuyên nhủ, tuyệt không cảm thấy quá nhiều, nếu như bát còn chứa nổi thì nàng vẫn muốn gắp thêm nữa đó.
Trời ạ! Các nàng xem mình như heo à?
Cô thật sự hết nói nổi, nhưng cũng biết các nàng chỉ muốn tốt cho mình, cho nên không tiện phát hỏa.
"Chị chỉ có thể gắng sức ăn, nhưng không đảm bảo sẽ ăn hết đâu đấy." Cô vội vàng nói, không muốn cuối cùng ăn không hết lại bị cứng rắn nhồi nhét.
Tri Vũ và Hoàng Nhi hưng phấn gật gật đầu, chỉ cần tiểu thư đồng ý ăn, các nàng liền có cách khiến cô ăn thật nhiều, tuyệt không để cho tiểu chủ nhân bảo bối của các nàng bị đói. -lequydo-
Ta ăn, ta ăn, ăn ăn ăn!
Lý Quả giống như trút hết buồn bực, chỉ vùi đầu vào ăn, hoàn toàn không để ý tới các nàng, dù sao chỉ cần cô ăn thì các nàng sẽ không lải nhải nữa, cô cũng được yên tĩnh rồi.
Một lát sau, cô đã ăn no, rốt cuộc ăn không vô nữa, một hơi ăn nhiều như vậy, cơn thèm ăn của cô đã tiêu tan luôn.
"Ăn no rồi."
Cô đẩy bát ra, hơi dựa lưng về phía sau, đột nhiên liền có chút mệt mỏi.