"Tiểu thư, ăn thêm chút nữa đi, nói không chừng tiểu chủ nhân còn chưa no đâu." Hoàng Nhi thật cẩn thận nói, cảm thấy rất bất mãn vì Lý Quả ăn ít như chim vậy, nàng sợ tiểu chủ nhân chưa xuất thế vẫn còn đói bụng.
Lý Quả cảm thấy rất bất đắc dĩ, cô đã nói rồi mà, đừng miễn cưỡng cô, cô cảm thấy bụng đã no căng, vậy mà các nàng chẳng chịu buông tha cho mình.
Tri Vũ vừa thấy vẻ mặt của Lý Quả, lập tức hiểu được suy nghĩ của cô, lập tức kéo kéo Hoàng Nhi, để cho nàng đừng có 'được voi đòi tiên', tránh cho tiểu thư có ác cảm.
"Tiểu thư, ăn không nổi nữa thì thôi, vậy dùng chút hoa quả đi, hoa quả có thể tiêu cơm, vừa giải khát, còn ngọt nữa ạ." Miệng Tri Vũ quá ngọt, biết cách ăn nói, nàng lập tức chuyển đĩa trái cây mà Lý Quả thích nhất đến trước mặt cô.
"Đúng vậy, đúng vậy, tiểu thư, ăn trái cây đi, trái cây ngon lắm ạ." Hoàng Nhi cười tít mắt nói, vẻ mặt mong chờ nhìn cô.
Hết cách, cô không thể chối từ, đành chọn ăn vài loại trái cây, thế này mới làm cho các nàng vui vẻ trở lại, nhưng lại khiến chính mình buồn bực.
"Tối hôm qua có người đến à?" Lý Quả đột nhiên nhớ tới nam nhân kia, không biết hắn có biết mình đang mang thai không, hắn có suy nghĩ thế nào?
Tri Vũ và Hoàng Nhi lén lút liếc nhau một cái, sau đó vô cùng ăn ý cùng nhau lắc đầu, đồng thanh nói: "Tiểu thư, không ai tới cả." Chỉ có điều là Vương đã tới, nhưng các nàng không thể nói cho tiểu thư được.
Cô gật gật đầu, hắn chắc chắn là không đến, từ sau ba buổi tối đó, cô cũng không muốn gặp lại hắn, mà hắn chỉ sợ cũng là không muốn nhìn thấy mình.
Thế nhưng, trong bụng cô còn có đứa bé, cô phải làm sao đây? Một cô gái sao có thể chưa cưới đã sinh con, hơn nữa cô phải làm gì để nuôi sống mình và con đây?
Nên làm thế nào với đứa bé này đây? Cô không biết nữa, lần đầu tiên mang thai, lần đầu tiên có đứa bé, cô từ khiếp sợ đến không biết nên làm gì, hiện tại lại bình tĩnh, trong lòng cô dần có chủ ý rồi.
Thấy cô thất thần, không ăn hoa quả nữa, Tri Vũ và Hoàng Nhi lại lén lút liếc đối phương, sau đó Tri Vũ thật cẩn thận mở miệng nói: "Tiểu thư, còn ăn trái cây nữa không ạ?"
Lý Quả phục hồi tinh thần, nhìn thoáng qua đĩa trái cây kia, mệt mỏi lắc đầu, không nói gì.
Các nàng thấy thế, vội vàng gọi người tới bưng hết điểm tâm hoa quả thuốc bổ đi, thay nước trà nhạt và hoa quả mới.
"Hoàng Nhi, em đi gọi quản gia Lâm đến đây, chị có việc tìm ông ấy." Trầm ngâm hồi lâu, trong lòng cô liền hạ quyết định, đau dài không bằng đau ngắn, cô thật sự hết cách rồi.