Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 276.1

“Con là cố ý.” Đợi Lý Quả ngủ xong, Tiểu Hắc tức giận, vội vàng mở miệng nói.

Bé vốn đang nhắm mắt lại đột nhiên mở ra, bình tĩnh nhìn nó, sau đó nở nụ cười, từ từ nói: “Tiểu Hắc, hóa ra mi có thể nói à? Thật tốt quá, cục cưng nói cho Mẫu hậu nhé.”

Bé tuyệt đối là cố ý đó vậy thì sao nào? Người ta đâu có thể làm gì được mình, cho nên thấy dáng vẻ cam chịu của người ta, bé liền vui vẻ, liền sung sướng.

“Con...” Quả nhiên Tiểu Hắc xà cực kỳ tức giận, trừng mắt không thốt nên lời.

“Cục cưng làm sao ạ? Thế này rất tốt nhé, cục cưng thật vui vẻ bởi vì quen biết Tiểu Hắc, còn Tiểu Hắc mất hứng sao?” Bé cười tủm tỉm hỏi lại nó, còn vươn tay đánh lén vỗ vỗ đầu nó.

Tiểu Hắc xà bị bé vỗ một cái liền nhanh chóng di chuyển tức thời, xuất hiện ở giữa không trung, căm tức nhìn bé.

“Không được xằng bậy, bằng không...” dii-ơ-ơdie,,..nnda,,...n...le,,,qu,,,y...don,

“Bằng không thế nào? Mi muốn làm cục cưng sợ sao? Nhưng cục cưng không bị hù sợ đâu nhé, đến cả phụ vương của cục cưng..., hắc hắc, cũng chẳng thể làm gì được cục cưng đấy.” Bé cố ý khiêu khích giới hạn của nó, dĩ nhiên đây mới là bắt đầu thôi, cũng không thể lập tức bắt nó lộ nguyên hình ngay được.

Quả nhiên Tiểu Hắc xà nghe xong rất tức giận, nhưng lại không có bước hành động tiếp theo, chỉ oán hận nhìn bé.

“Ai, cục cưng mệt rồi, cục cưng muốn đi ngủ, Tiểu Hắc vẫn muốn tiếp tục ngây người ở giữa không trung sao? Hay là thích ngủ ở giữa không trung?” Bé ngây ngô nói ra những lời tức chết người không đền mạng, đồng thời dùng cả tay lẫn chân ôm chặt lấy Lý Quả nằm bên cạnh, ngáp dài, cười tủm tỉm, nhắm hai mắt ngủ.

Ở giữa không trung, Tiểu Hắc xà trợn mắt nhìn đôi mẫu tử nằm phía dưới, một lát sau nó mới từ trên không đáp xuống, chỉ có điều là rơi xuống trên ngăn tủ bên cạnh, không hề nằm bên cạnh bé con.

“Tiểu Hắc, mi phải nhớ kỹ là ngủ cùng cục cưng đấy.” Nó vừa tỉnh lại, liền bị một luồng sức mạnh túm được, mông lung mở to mắt phát hiện khuôn mặt tà ác của bé đang đối diện với mình.

Nó cả kinh, lập tức thanh tỉnh, bấy giờ mới phát hiện mình bị bé con túm được, mà Lý Quả vẫn đang say ngủ, nó phát cáu lên.

“Con muốn làm gì?”

“Cục cưng đâu có làm gì đâu, mi ngủ ở chỗ đó, nếu như Mẫu hậu tỉnh lại phát hiện ra thì người sẽ cảm thấy kỳ quái, một khi kỳ quái sẽ hoài nghi điều gì đó, hoài nghi rồi thì sẽ bảo cục cưng đi thăm dò, nếu như tra ra cái gì, vậy mi nói phải làm sao?” Bé híp mắt, cười đến vô cùng đáng đánh đòn, thật giống như mèo nhỏ nghịch ngợm vậy.

Tiểu Hắc xà trừng bé, thật lâu không nói nên lời, một ngụm oán khí đang lấp đầy trong lòng nó, lơ lửng, hơn nữa còn có xu hướng tiếp tục đầy thêm.

“Tiểu Hắc, có muốn tiếp tục qua bên kia ngủ nữa hay không?” Bé đúng là tà ác đến cùng cực, cười tủm tỉm tựa như một tiểu ác ma, dùng đầu ngón tay nho nhỏ non mịn của mình chỉ chỉ vào chỗ nó vừa mới ngủ, ngọt ngào non nớt hỏi.

Tiểu Hắc xà lắc lắc đầu theo bản năng. Nó còn dám ngủ sao? Vậy chẳng phải đã rơi vào bẫy của tên quỷ nhỏ này à?

“Tiểu Hắc ngoan lắm.” Cuối cùng bé còn đắc ý hả hê nở nụ cười, dáng vẻ như kiểu đã thực hiện được gian kế, còn dùng tay nhỏ bé sờ sờ đầu nó.

Ngoan cái rắm ấy! Tiểu Hắc xà tức giận nghĩ, hơn nữa nó rất không thích bé sờ sờ đầu mình, nên làm rõ ràng nhé, nó là ai mà bé là ai chứ? Khi nào thì đến lượt bé sờ sờ đầu mình hả? Nên là nó sờ đầu bé mới đúng chứ!

“Tiểu Hắc, hình như mi không phục nhỉ.” Bé cố ý, không ngừng trêu cợt nó, ánh mắt gian xảo nhìn chằm chằm nó, giống như nhìn thấu lòng nó.

Phục cái gì mà phục? Nó phục mới là lạ! Nhưng nó sẽ không nói với bé như vậy đâu, để tránh cho nhóc con này chọc phá mình mà mình thì lại chẳng thể trở mặt cũng không thể dạy dỗ bé.

“Cục cưng, Tiểu Hắc, cả hai đang làm gì thế? Dậy sớm vậy à?” Trong lúc một người một xà thi mắt to trừng mắt nhỏ thì Lý Quả từ từ tỉnh giấc, mỉm cười nhìn cả hai rồi bất ngờ hỏi.

Tiểu Hắc xà lập tức ngoan ngoãn, im lặng gật gật đầu. Còn bé lại cười tủm tỉm, tay nhỏ bé quăng Tiểu Hắc xà qua một bên,-lelwlequ,,y..do,,nn- sau đó nhào vào lòng cô, làm nũng nói: “Mẫu hậu, cục cưng nhớ người lắm.”

Lý Quả lập tức ôm lấy thân thể mềm mại nho nhỏ của bé con, hung hăng hôn bé vài cái xong mới buông mặt bé ra, vui vẻ cười nói: “Cục cưng, mẫu hậu cũng nhớ con, yêu con chết mất thôi, lại hôn một cái nào.” Hương sữa trên người bé khiến cho cô không nhịn được lại hôn hít nồng nhiệt nhưng vẫn cảm thấy không đủ.

Tiểu Hắc xà đột nhiên bị ném sang một bên, may mắn nó có bản lĩnh mới không để bị ngã, song vẫn văng tới một chỗ trên giường, trơ mắt nhìn dáng vẻ vô cùng thân mật của đôi mẫu tử kia, hắn liền phát hỏa.

“Mẫu hậu, hôn cái nữa.” Bé hét lên, lại 'chụt chụt' mấy cái trên mặt Lý Quả, ánh mắt liếc Tiểu Hắc xà ở bên cạnh, vẻ mặt đầy đắc ý.

Bé cố ý, bé chính là cố ý! Nếu có thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tiểu Hắc xà thì chắc chắn sẽ phát hiện ra nó tức đến mặt mày đỏ quạch rồi.

Hôn đi hôn đi, hôn no đi, hôn thật no đi, tốt nhất là hôn đến buồn nôn mới thôi, Tiểu Hắc xà ác oán hận nhìn bé, độc ác nghĩ.

Bé con không ngốc, thông minh như bé lập tức đoán ra tâm tư của Tiểu Hắc xà, ánh mắt nhanh như chớp đảo tròn một chút,-leelequyuydo-n-n- liền mỉm cười ngọt ngào, ôm cổ cô, chậm rãi nói: “Mẫu hậu, chúng ta chuẩn bị đi tìm chú thôi, cục cưng rất nhớ chú ấy, chú ý đối xử rất tốt với cục cưng, có đồ ăn ngon đều danh cho cục cưng đó.”

Cô chỉ nghĩ bé là một cậu nhóc tham ăn ham chơi nên nghe xong chỉ cười, vỗ vỗ đầu bé, bởi vì vui vẻ mà đồng ý ngay: “Ừ, chúng ta rời giường, ăn sáng xong sẽ đi ra ngoài, thử xem chú ấy có rảnh là được, không rảnh chúng ta sẽ tự đi chơi.”

Không rảnh mới là lạ đó! Bé nói thầm trong lòng, chú Mộc còn ước gì bọn họ đi tìm chú ấy đó, kẻ ngốc cũng nhìn ra được chú ấy có tình ý với Mẫu hậu.

Thế nhưng bé vẫn rất biết điều gật gật đầu, ngoan ngoãn đáp ứng: “Mẫu hậu, cục cưng biết rồi, khi chú ấy bận thì không được tới quấy rầy.”

Cô gật gật đầu tỏ ý khen ngợi, không kìm được lại hôn bé một cái, ôm chặt bé một lúc mới buông ra. -di,..,e.,en....da,//??nl3...,.qu4..,,,d0nn-

“Được rồi, Mẫu hậu muốn đi rửa mặt.” Nói xong, lưu luyến không rời đứng dậy đi rửa mặt.

Cô vừa đi, bé liền lập tức xoay người hướng về phía Tiểu Hắc xà mỉm cười ngọt ngào: “Lát nữa cục cưng và Mẫu hậu sẽ đi gặp chú, mi có muốn đi hay không? Chú chẳng những thích cục cưng mà còn thích cả Mẫu hậu nữa đó, nếu mi trông thấy sẽ biết thôi.”

Cái tên Mộc Tử Tuấn đáng ghét! Tiểu Hắc xà khinh thường nghĩ, nhưng nghĩ tới dáng vẻ của Lý Quả và bé con khi ấy, trong lòng nó liền bốc hỏa, trong lòng có loại cảm giác khó chịu, chán ghét, đố kỵ, hận mà không thể diễn tả được thành lời.

“Thật tốt quá, thật tốt quá, cục cưng muốn gặp chú Mộc.” Bé tuyệt đối là muốn chọc nó tức chết, liên tục khiêu chiến điểm mấu chốt của nó, còn bày ra vẻ mặt không sợ chết nữa.

Tiểu Hắc xà không thể nhịn được nữa, lập tức bay lên khỏi giường, đánh ra một chiêu nhanh như chớp giật, lao thẳng vào mặt bé con. -lelqd-on-Thế nhưng bé con cũng dùng tốc độ chớp nhoáng né được khiến kế hoạch của nó thất bại, chỉ có thể lơ lửng ở giữa không trung, sau đó xoay người nổi giận đùng đùng nhìn bé.

“Mẫu hậu, chúng ta nhanh chút đi, cục cưng rất nhớ rất nhớ chú Mộc.” Bé mặc kệ ánh mắt của nó, cái miệng nhỏ nhắn cứ kêu ngọt ngào như vậy.

Lý Quả nghe thấy tiếng của bé liền đi ra khỏi phòng tắm, vừa mặc quần áo, vừa nói: “Được rồi, xong ngay đây.” Sau khi mặc xong quần áo, cô liền đi qua ôm lấy bé.

“Tiểu Hắc, qua đây, chúng ta đi tìm chú Mộc nào.” Bé vẫy vẫy tay, gọi Tiểu Hắc đang ở trên giường, vẻ mặt rất là vui sướng.
Bình Luận (0)
Comment