Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 276.2

“Hai mẹ con đến rồi à?” Không nghĩ tới, lúc Mộc Tử Tuấn nhìn thấy bọn họ vậy mà mừng rỡ như điên, bước nhanh về phía bọn họ, ánh mắt sáng lấp lánh, tâm tình rất tốt.

Lý Quả hơi ngượng ngùng, bị bé con kêu tới tìm anh ta, vốn còn có chút lo lắng, nhưng khi thấy anh ta vui mừng như thế, cô liền yên tâm.

“Đúng vậy, là cục cưng đòi tới tìm anh nên tôi đành phải đưa nó đến đây, không có làm phiền anh chứ? Có phải ảnh hưởng tới công việc của anh không?”

“Không sao, hiện tại anh khá rảnh, tuyệt đối không bận, hôm nay lên lớp xong rồi, anh có rất nhiều thời gian dành cho em va cục cưng.” Anh ta vô cùng vui sướng, vươn tay về phía bé, anh ta muốn ôm bé con.

Bé cũng vui vẻ vươn tay ra cho Mộc Tử Tuấn ôm mình, sau đó chủ động hôn lên mặt anh ta khiến cho anh ta càng thêm vui sướng, vẫn thích ôm bé đến không muốn buông tay.

“Vậy thì tốt rồi, chi bằng hôm nay chúng tôi mời anh đi ăn cơm, kêu cả Lan Lan nữa.” Cô nhìn một lớn một nhỏ thân mật như thế, tâm tình cũng khá tốt, lập tức cầm điện thoại gọi cho Lý Lan.

Thừa dịp Lý Quả đang gọi điện thoại, bé cười tít mắt như tên trộm, đưa Tiểu Hắc xà trong tay cho Mộc Tử Tuấn xem, vờ ngây ngô nói: “Chú ơi, chú nhìn thú cưng của con này, là mẹ cho con đó, nó rất ngoan rất nghe lời, chơi vui lắm.”

Rắn ư?! Lúc Mộc Tử Tuấn chưa thấy rõ còn khá lơ đễnh, nhưng sau khi thấy rõ ràng một con rắn trong tay bé, lập tức giật mình, tiếp theo đã bình tĩnh lại vì nghĩ đó là rắn giả.

“Cục cưng không sợ sao?” Anh ta thử hỏi, anh ta cũng là đàn ông, bị kinh hãi cũng chỉ là trong nháy mắt, không hề quá mức lộ liễu.

Bé đắc ý lắc đầu, lớn tiếng nói: “Cục cưng không sợ, cục cưng là nam tử hán, nam tử hán thì phải bảo vệ Mẫu hậu, chú nói có đúng không ạ?”

“Đúng rồi, cục cưng dũng cảm nhất, đáng yêu nhất, lợi hại nhất.” Mộc Tử Tuấn bị vẻ mặt đáng yêu của bé chọc cho bật cười, lập tức phụ họa, nhưng khi anh ta phát hiện ra con rắn trên tay bé có thể động đậy thì sắc mặt đại biến.

“Cục cưng, là rắn thật đó, mau ném xuống đi.”

“Chú à, là rắn thật mà, sẽ động đậy chứ, không thể ném được, nó là thú cưng của cục cưng sủng vật.” Bé vội nói rồi thu tay đang cầm Tiểu Hắc xà về trước ngực.

Mộc Tử Tuấn trợn tròn mắt, trơ mắt nhìn Tiểu Hắc xà động đậy ở trong tay bé, lắc lắc cái đuôi nhỏ, lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, giống như một con rắn độc.

Thú cưng? Anh ta không kìm lòng nổi nuốt nuốt nước bọt, có rất ít người nuôi rắn như thú cưng, -lelequydo--on- ngay cả bé con nhỏ tuổi cũng chơi cùng rắn, thật sự là....Trong khoảng thời gian ngắn anh ta cũng á khẩu rồi.

“Cục cưng, con rắn này có độc không? Chúng ta vẫn là đừng chơi với rắn nữa, loại động vật ấy không tốt đâu.” Mộc Tử Tuấn nhìn chằm chằm Tiểu Hắc xà trong tay bé, tuy rằng là con rắn nhỏ, thân là đàn ông cũng không quá sợ hãi đến vậy, nhưng ngộ nhỡ có độc thì không hay lắm, dễ dàng làm người ta bị thương. Vì thế, Mộc Tử Tuấn có thiện ý khuyên.

Bé bĩu môi nhìn nhìn Tiểu Hắc xà trong tay, sau đó đột nhiên nở nụ cười, ngây ngô nói với anh ta: “Không có việc gì đâu ạ, Tiểu Hắc không phải là rắn độc, trước kia nó đã ở cùng với Mẫu hậu một thời gian, hiện tại nó trở thành thú cưng của cục cưng, sẽ không thương tổn cục cưng ạ.”

Nghe bé nói như vậy, Mộc Tử Tuấn mới hiếu kỳ nhìn kỹ Tiểu Hắc xà, phát hiện con rắn nhỏ đó đúng là đáng yêu, hơn nữa ngoại trừ trên trán có một chữ Vương rõ ràng, đen óng phát sáng thì chẳng còn đặc điểm gì khác nữa.

“Cục cưng, nó rất nghe lời sao? Sẽ không thương tổn người hả?” Mộc Tử Tuấn hoài nghi hỏi, trái xem phải ngó,-leqydo-n-n- thấy Tiểu Hắc xà bị bé cầm không có chút phản kháng lại còn khá nhu hòa, trái tim anh ta mới thả lỏng.

Bé gật mạnh đầu, đưa Tiểu Hắc xà tới trước mặt anh ta, đáng yêu nói: “Nó rất nghe lời, sẽ không thương tổn người, nếu không chú cầm thử nó một lúc đi.”

Ai ngờ, bé vừa dứt lời, Tiểu Hắc xà liền phẫn nộ dựng thẳng cơ thể nhỏ bé, cảnh giác nhìn chằm chằm Mộc Tử Tuấn.

“Hình như nó không thích chú chạm vào nó.” Mộc Tử Tuấn vốn nổi lên hứng thú, nhưng vừa thấy Tiểu Hắc xà cảnh giác nhìn mình, anh ta liền không dám vươn tay chạm vào nó.

Bé cười tủm tỉm nhìn thân thể cứng ngắc của Tiểu Hắc xà ở trong tay, vô cùng đáng tiếc nói: “Có thể là Tiểu Hắc còn chưa quen chú, nhưng sau này chúng ta đã quen thuộc thì Tiểu Hắc sẽ để chú chạm vào ạ.”

Kỳ thật bé muốn nói, đợi sau khi chúng ta trở thành người một nhà, nhưng bé vẫn không dám nói ra, bởi vì có Lý Quả ở bên cạnh, nếu như cô không có ở đây thì bé nhất định sẽ nói như vậy. Cho nên hiện tại bé cảm thấy có chút đáng tiếc vì không thể lại kích thích người nào đó.- diidie,,,,nnnnda,,,,nnleeq,,,,,quyyy,,,,doonnnn-

Quả nhiên, Tiểu Hắc xà bởi vì lời của bé mà xoay cái đầu quả dưa lại, như hổ rình mồi trừng mắt nhìn bé. Thằng nhóc kia còn muốn để tên đó chạm vào mình hả? Nằm mơ đi! Không có cửa đâu.

“Ừ, ừ.” Mộc Tử Tuấn lập tức hào hứng, vội vàng vui sướng nói, anh ta chỉ cảm thấy hứng thú với bé và mẹ nó chứ chả có tý hứng thú nào với rắn.

Lúc này, Lý Quả đã gọi xong điện thoại kêu Lý Lan qua đây, bọn họ chỉ cần đợi Lý Lan đến thôi. Chỉ chốc lát sau, Lý Lan liền tới rồi, nhìn thấy bé con là lao vào ôm hôn, mãi đến khi phát hiện Tiểu Hắc xà trong tay bé mới thôi.

“Á, rắn!” Tầm mắt Lý Lan vô tình lướt đến Tiểu Hắc xà trong tay bé, mặt mày tái nhợt, phản xạ có điều kiện thét to, sau đó tránh ra xa, hoảng sợ bất an nhìn Tiểu Hắc xà.

Bé ngó ngó Tiểu Hắc xà trong tay, sau đó cười hì hì nói: “Tiểu Hắc, mi đúng là khiến người ta sợ hãi, mọi người đều không thích mi, mi thật sự là quá đáng thương.”

Tiểu Hắc xà khinh bỉ liếc bé một cái, sao nó phải khiến người khác thích cơ chứ? Dù sao yêu thích hay không thì nó cũng chả sao cả.

Tiểu Hắc? Lý Lan hoảng hồn, ngờ ngợ nhìn con rắn nhỏ hình như có chút quen mắt, ký ức mông lung chậm rãi từ nơi xa xôi trở lại, tiếp theo cô liền lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra.

“Tôi nhớ ra rồi, nó chính là con rắn nhỏ đó của Quả Quả, thường xuyên đi theo Quả Quả, có phải nó không nhỉ?” Cô kêu lớn lên, chỉ vào Tiểu Hắc xà, vừa nói vừa nhìn Lý Quả.

Lý Quả mỉm cười gật gật đầu, lôi kéo cô, cười nói: “Đúng vậy, chính là Tiểu Hắc xà đó, ngày hôm qua chị đã tìm lại được nó rồi,-lellequ-uyd-onn- không ngờ đã hơn một năm trôi qua, nó vẫn như thế không có chút thay đổi nào.”

Lý Lan gật gật đầu, cuối cùng cô đã nhận ra Tiểu Hắc xà, “Cuối cùng chúng ta đã đoàn tụ đông đủ rồi, ha ha ha, hôm nay phải đi chúc mừng thôi.” Cô cố ý nhìn thoáng qua Mộc Tử Tuấn, đến cả người ngoài như cô cũng nhìn ra được tâm ý của anh ta mà.

“Được, hôm nay bọn chị đến đây chính là muốn tìm mọi người tụ tập, cục cưng nói muốn gặp thầy Mộc mà, đứa nhỏ này rất thích thầy Mộc đó.” Cô cười trêu chọc bé con đang nằm trong lòng Mộc Tử Tuấn, hoàn toàn không để những lời đó ở trong lòng.

Thế nhưng, Mộc Tử Tuấn nghe xong, ánh mắt đột nhiên lóe lên một tia sáng rất đặc biệt, lúc ánh mắt dừng ở trên người bé thì vô cùng nuông chiều, mà khi lơ đãng nhìn về phía Lý Quả lại ôn nhu vô tận.

“Chú cũng rất thích cục cưng, chú sẽ đối xử cực tốt với cục cưng.” Anh ta không nhịn được sự vui mừng trong lòng, hoàn toàn xem nhẹ Tiểu Hắc xà trong tay bé, cúi đầu hôn lên mặt bé con, hưng phấn nói.

Bé nở nụ cười khanh khách, ánh mắt vụng trộm liếc Tiểu Hắc xà, phát hiện thân thể nó đã cứng đờ, đôi mắt ti hí trợn to.

“Thật tốt quá, chú cũng sẽ đối xử tốt với mẹ chứ? Tựa như đối với cục cưng vậy.”

“Nhất định rồi, chú sẽ đối xử tốt với mẹ con, với cả con nữa.” Mộc Tử Tuấn cam đoan, nói lời thề son sắt.

“Vậy chú làm cha con nhé?” Bé thật sự dám nói ra những lời giết người không đền mạng, thề không chọc được người nào đó tức chết sẽ không im miệng.
Bình Luận (0)
Comment