Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt

Chương 6

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời chỉ vừa mới xuyên qua song cửa sổ lẻn vào trong phòng, rơi trên mặt đất, một bóng người mờ nhạt lập tức xuất hiện ở trong phòng, quỵ xuống đất: "Chủ tử."

"Ừ." Một bàn tay từ trong tầng tầng rèm che đưa ra, bóng dáng mờ ảo kia vội vàng cung kính đặt một quyển sách nhỏ xuống bàn tay đó.

Cầm quyển sách nhỏ kia, bàn tay từ từ lùi về sau rèm che, một hồi lâu, bên trong đột nhiên phát ra tiếng cười to hưng phấn: "Được lắm, giỏi cho một cái Liễu Lan Yên!"

Bóng dáng mờ ảo đang quỵ xuống đất hơi cau mày, hắn nhớ trong quyển sách này cũng không có viết cái gì đặc biệt, hành động cử chỉ thường ngày của Liễu Lan Yên hết sức phù hợp với lời đồn đãi về nàng.

Thật sự là một cô nương si si ngốc ngốc, chủ tử làm sao lại có nhiều hứng thú với nàng như vậy.

"Liễu phủ vẫn không có động tĩnh?" Rèm che chợt bị người vén lên, Dư Hân Dật từ trên giường ngồi dậy, nhìn chằm chằm người đang quỵ xuống trước mặt, cân nhắc hỏi.

"Không có động tĩnh." Bóng người mờ ảo đó thành thật trả lời, nhưng trong lòng có chút không hiểu, cái vấn đề này tối hôm qua chủ tử không phải đã biết sao?

"Ừ." Dư Hân Dật mang theo nụ cười bí ẩn gật đầu, đột nhiên chuyển chủ đề, "Trong Vương cung như thế nào?"

"Yêu Chủ đang suy tính chọn lọc các loại mỹ nhân đưa cho. . . vị kia, sợ rằng còn có thể thương lượng với Tam vương gia một chút, trước mắt còn chưa có quyết định chắc chắn." Nhắc tới người kia, âm thanh của bóng mờ đó mất tự nhiên dừng một chút, hiển nhiên là hết sức kiêng kỵ đối với người nọ, cũng không dám nói chuyện nhiều.

"Tiếp tục tra xét." Dư Hân Dật khoát khoát tay, bóng mờ giống như lúc hắn không tiếng động xuất hiện giờ cũng không tiếng động biến mất.

Một tay Dư Hân Dật khẽ vuốt ve cuốn sách trong lòng bàn tay, bên trong ghi chép tường tận tất cả những chuyện mà Liễu Lan Yên đã trải qua, đơn giản là giống như một tờ giấy trắng.

Thật sự là quá sạch sẽ rồi.

Quá khứ sạch sẽ như vậy, làm cho hắn thế nào cũng không thể liên hệ tới Liễu Lan Yên hắn nhìn thấy tối qua.

Thủ hạ của hắn đã điều tra qua, chuyện tối ngày hôm qua, là Liễu Tấn Lợi nhất thời tức giận, nên miệng mới nói ra lời thô tục như vậy. Nhưng mà chuyện sau đó, giống như phát triển quá mức trùng hợp.

Nhất là cuối cùng đợi đến khi Dư Cận Thước rời đi, Liễu Tấn Lợi cũng không có tìm Liễu Lan Yên gây phiền toái, có lẽ là suy tính đến hành động lần này của Liễu Lan Yên ở trong mắt Dư Cận Thước rất khó coi, nên bọn họ lưu lại thừa cơ lợi dụng.

Xem ra đối với nữ nhi của Liễu Tấn Lợi mà nói, giống như là trong lúc vô tình Liễu Lan Yên đã giúp bọn họ kiếm được một chỗ tốt.

Thật ra thì bọn họ có thể không biết, tất cả những việc này rất có thể đều là do Liễu Lan Yên tính kế.

Giỏi cho một Liễu Lan Yên, thế nhưng từng bước từng bước cũng tính toán cẩn thận như vậy, trả thù nữ nhi của Liễu Tấn Lợi xong, còn làm cho bọn họ không thể tìm nàng gây sự.

Mưu trí như vậy, một cô nương ngu dại có thể làm được hay sao?

Càng buồn cười hơn chính là, ở trong ván cờ này, những người đó còn tưởng rằng mình mới chân chính là người thắng cuộc, bọn họ nào biết mình đã sớm thành con cờ của Liễu Lan Yên, không thể phản kháng nửa phần.

"Được lắm, hay cho một Liễu Lan Yên ngu dại, ngược lại cùng điên vương tử ta đây chính là một đôi." Trong mắt Dư Hân Dật lóe ra sự hưng phấn, trong hưng phấn này hình như còn lẫn với một chút thứ khác, như đốm sáng lập lòe, mê hoặc thần trí con người.

Trong đình nghỉ mát ở vườn hoa Liễu phủ, Liễu Hâm Dung vừa ăn nho nha hoàn bóc, vừa nhìn chung quanh, không chút để ý hỏi "Tại sao không nhìn thấy con nha đầu kia?"

"Hồi tiểu thư, trắc viện không đủ củi nấu cơm, hai chủ tớ bọn họ đã đi kiếm củi đốt rồi." Nha hoàn cận thân Hoàn Thúy của Liễu Hâm Dung cười ha hả nói.

"Hừ, như thế rất tốt. Tránh cho nàng ta quá rãnh rỗi, lại làm mấy việc không nên làm." Trong mắt Liễu Hâm Dung thoáng qua một tia tàn nhẫn.

Hoàn Thúy cười khúc khích, củi đốt trong phủ có hay không còn không phải là chỉ cần bọn họ nói một tiếng là có sao, chỉ là hôm qua ai bảo Liễu Lan Yên chọc tiểu thư mất hứng làm chi.

Tuy là không biết vì sao tiểu thư không có trừng phạt Liễu Lan Yên, nhưng là làm nha hoàn cận thân của tiểu thư, loại chuyện nhỏ này, Hoàn Thúy vẫn luôn muốn thay tiểu thư làm.

"Tiểu thư, hôm nay người muốn đến vương phủ một chút không?" Hoàn Thúy nhẹ giọng hỏi, tiểu thư có tâm tư gì, nàng đương nhiên biết.

"Không, hai ngày nữa hẳng đi." Liễu Hâm Dung ăn nho Hoàn Thúy đưa lên, chậm rãi nói.

"Tiểu thư, vì sao vậy?" Hoàn Thúy không hiểu nhìn tiểu thư nhà mình, "Hôm nay trong lòng Vương Gia khó chịu, nếu như tiểu thư đến đó, chẳng phải là vừa đúng lúc sao?"

Liễu Hâm Dung từ từ nuốt nho trong miệng xuống, cười nói: "Chính là bởi vì trong lòng Vương Gia khó chịu, hôm nay mà tới mới thật sự không ổn. Còn không bằng chờ chuyện này dịu xuống lại đến, mới có thể cho thấy ta là người hiểu đạo lý."

Liễu Hâm Dung như có điều suy nghĩ cười cười, nàng thân là nữ nhi của Đại Trưởng Lão, làm sao có thể một chút tâm cơ cũng không có?

"Vẫn là tiểu thư suy nghĩ chu đáo." Hoàn Thúy bội phục nói.

Liễu Hâm Dung hả hê dựa vào ghế, trong đầu đang vẽ ra hình ảnh tương lai trở thành vương phi của nàng, thậm chí đợi đến khi Vương Gia trở thành Yêu Chủ, nàng lại trở thành Vương Hậu tôn sư.

Đến khi đó. . . . . .

Ha ha. . . . . .

Hoàn Thúy nhìn tiểu thư nhà mình đột nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị, trong lòng không khỏi rùng mình một cái, tiểu thư lại đang nghĩ ra cái chủ ý gì?

Cùng lúc đó trong rừng trúc, một âm thanh không nhanh không chậm không có quá nhiều cảm xúc dao động bẩm báo : "Đám người Yêu Chủ đang tỉ mỉ chọn lựa mỹ nhân muốn hiến tặng cho Tôn chủ."

Ám Nhất cung kính quỵ xuống đất nói ra tin tức lấy được từ vương cung.

Yêu Chủ vừa có động tĩnh, thì hắn đã lấy được tất cả tin tức, có thể nói mọi cử động trong vương cung hắn đều nắm trong lòng bàn tay.

"Tôn chủ còn phải lưu lại những người đó sao?" Ám Nhất có chút bận tâm, lần trước Khánh Lê xông tới, còn không phải là bởi vì Yêu Chủ cố tình dụ Khánh Lê vào đây sao, chuyện như vậy, Tôn chủ làm sao có thể cho phép xảy ra lần nữa?

Sau khi Ám Nhất nói xong, Tôn chủ cũng không có phản ứng gì, trong lòng hắn có chút hoảng sợ, chẳng lẽ, chuyện của Yêu Chủ đã hoàn toàn chọc giận Tôn chủ?

"Mùa hè. . . . . ." Âm thanh ôn hòa như suối chảy qua khe chậm rãi vang lên, thế nhưng hai chữ này có quan hệ gì với chuyện vừa rồi hắn bẩm báo chứ?

Ám Nhất không hiểu quỳ trên mặt đất, cũng không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Tôn chủ, không thể làm gì khác hơn là suy đoán lung tung trong lòng, không biết Tôn chủ có tính toán gì.

" Có phải là trên núi có rất ít cành khô hay không?"

"Hả?" Ám Nhất dù là trấn định đến mấy cũng không khỏi kinh ngạc ra tiếng, sợ hãi đáp lời, "Thuộc hạ ngu xuẩn, không hiểu ý Tôn chủ, xin Tôn chủ nói rõ."

"Ám Nhất, ngươi vào trong núi chuẩn bị nhiều củi đốt một chút, để cho một số người nào đó đỡ phải cực khổ đốn củi." Đột nhiên một âm thanh chế nhạo vang lên khiến Ám Nhất thở phào nhẹ nhõm, cung kính gọi người tới một tiếng:"Tổng quản."

"Còn không mau đi?" Bành Trăn đi tới, đỉnh đạc ngồi xuống ghế bên cạnh, phân phó Ám Nhất.

Ám Nhất hơi sững sờ, không hiểu nỗi người ta đốn củi mắc mớ gì đến hắn, nghi ngờ ngẩng đầu nhìn hai mắt cười như không cười của Bành Trăn, lại nhớ tới ngày đó Yêu Chủ thất thường, lập tức sáng tỏ.

Trong lòng hiểu, nhưng Ám Nhất vẫn không có nhúc nhích, chuyện Yêu Chủ rốt cuộc là muốn xử lý thế nào, Tôn chủ còn chưa có nói .

"Chuyện nơi đó cần gì Tôn chủ phải lao tâm, Ám Nhất, ngươi nhanh đi làm chuyện cần làm mới phải." Bành Trăn cười híp mắt nói xong, thấy được Ám Nhất sửng sốt một chút.

Chuyện Yêu Chủ không đáng nhắc tới, vậy ở trong lòng của Tôn chủ, cái chuyện đốn củi kia quan trọng hơn sao?

Ám Nhất cảm giác đầu mình hơi choáng váng, mờ mịt đứng dậy hành lễ, đi thi hành mệnh lệnh của Tôn chủ.

Gần đây Tôn chủ quá khác thường, chẳng lẽ Tôn chủ sắp có hành động lớn gì hay sao?
Bình Luận (0)
Comment