Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt

Chương 7

"Tôn chủ, vị nữ tử kia không ngờ lại có vị trí đặc biệt trong lòng ngài như thế." Bành Trăn cười ha hả trêu ghẹo, đi theo Tôn chủ gần một ngàn năm, nhưng chưa từng gặp qua Tôn chủ để ý ai đến như vậy.

"Bành Trăn. . . . . ." Âm thanh ôn hòa như gió xuân gọi tên hắn, khiến Bành Trăn lập tức nghiêm chỉnh lại, chẳng lẽ Tôn chủ là muốn hỏi kết quả cái chuyện kia.

Lúc đang mở miệng muốn hồi bẩm, thì lại nghe được lời nói mang theo hàn ý lạnh lẽo giữa xuân tháng ba: "Ngươi rất rãnh rỗi?"

Bành Trăn cả kinh lập tức thu hồi vẻ mặt cười đùa, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh: "Tôn chủ, chuyện kia phải . . . . ."

Trong đại sảnh có gió nhẹ từ ngoài phòng thổi vào, âm thanh Bành Trăn cung kính lại nghiêm chỉnh, cẩn thận tỉ mỉ hồi bẩm kết quả điều tra của hắn.

Cái người nào đó đáng lẽ là nên nghe nghiêm túc nhất, lại lười biếng vùi vào trong giường êm, mắt khép hờ, ngủ mà như không ngủ, không tập trung nghe Bành Trăn nói.

Suy nghĩ cũng bất tri bất giác bay xa, ‘trời đã gần trưa, lúc này trở về cũng không quá nắng, vác một giỏ củi đốt cũng sẽ không quá mệt mỏi nhỉ.’Mơ mơ màng màng nghĩ như vậy, hồn nhiên quên mất Bành Trăn vẫn còn đang ở bên cạnh, thần thái thanh tĩnh từ từ tiến vào mộng đẹp.

Nghe được hô hấp đều đều yếu ớt, Bành Trăn ngừng lại, than nhẹ một tiếng, nhìn nam tử ôn nhã ngủ trong giường êm, bất đắc dĩ chậm rãi lắc đầu.

Chuyện quan hệ đến Tôn chủ chính là việc lớn, vậy mà một chút cũng không để ở trong lòng.

Hắn tuy là đang cung kính bẩm báo, nhưng cũng thấy được Tôn chủ trong cơn buồn ngủ ánh mắt vẫn không quên liếc nhìn ngoài cửa sổ, hắn cũng nghe Ám Nhất nói qua chuyện tôn chủ dạo này hay thất thường.

Đối với cô nương kia, hắn thật là tò mò, rốt cuộc là loại nữ tử như thế nào mà có thể khiến Tôn chủ cũng có lúc thất thố như vậy?

"Tần di, Tần di, con làm xong rồi." Liễu Lan Yên hưng phấn nắm giỏ trúc đựng củi đốt chạy đến trước mặt Tần Tụ.

"Ai da, tiểu thư à." Tần Tụ một phen xông tới vịn Liễu Lan Yên lại, chỉ sợ nàng chạy quá nhanh mà té ngã, "Không phải ta đã nói, một mình ta đốn củi là được rồi, tiểu thư ở một bên ngồi xem thôi sao."

Nàng sở dĩ dẫn theo tiểu thư đi ra ngoài, còn không phải là do trong phủ không có người nào là người tốt sao, nếu như để tiểu thư ở lại bị khi dễ thì còn không bằng là nàng mang tiểu thư theo bên người cho an tâm.

"Tần di, nhìn xem, con làm xong rồi." Liễu Lan Yên cười ha hả kéo giỏ trúc thật to đến trước mặt Tần Tụ, bên trong có khá nhiều củi khô.

"Tiểu thư, làm sao người lại nhặt được nhanh như vậy?" Tần Tụ ngạc nhiên nhìn chằm chằm củi khô trong giỏ trúc, tiểu thư không phải là không có yêu lực sao?

"Bên kia có rất nhiều cành khô, ta liền bẻ một chút." Liễu Lan Yên cười lôi kéo cánh tay Tần Tụ lắc lắc, "Tần di, chúng ta có củi đốt nấu cơm rồi."

"Phải. Phải." Đôi mắt Tần Tụ hồng hồng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười khờ dại của Liễu Lan Yên, không biết bị dính phải bụi đất ở nơi nào, trong lòng Tần Tụ liền một trận ê ẩm, "Tiểu thư, chúng ta về thôi, về thôi."

Nói xong, vác nửa giỏ củi đốt cùng Lan Yên đi về.

Không phải nàng không muốn sử dụng yêu lực đốn củi, mà là khi sử dụng yêu lực xong, muốn khôi phục lại cũng phải tốn một thời gian rất dài.

Cho nên, không phải thời khắc quan trọng, thì không có ai dễ dàng sử dụng yêu lực.

Cũng may Yêu Giới bọn họ là ở trạng thái phong kín, phàm là yêu quái ra đời ở bên trong, thì đều có thể hóa thành hình người. Khác biệt duy nhất chính là có yêu có thể tu luyện yêu lực, có yêu lại không có cách nào tu luyện.

Mà tiểu thư của nàng lại thuộc về loại không có cách nào tu luyện yêu lực, trước kia còn có lão gia thương yêu che chở, nhưng mà hiện nay. . Aizzz. . .

Nàng thì chỉ có một chút ít sức mạnh, chỉ đủ để bảo vệ tiểu thư chu toàn thôi.

Hy vọng sớm có ngày tiểu thư tìm được cho mình một chỗ dựa, cũng không biết Vương Gia - Dư Cận Thước này có là người đáng tin hay không nữa. Cái dạng Vương Gia được mọi người nâng tới tận trời kia, tâm cao khí ngạo, có thể nhìn tiểu thư nhà mình chướng mắt hay không đây? Bây giờ nàng cũng rất là bất đắc dĩ, rất mong muốn cho tiểu thư nhà mình gả vào vương phủ nhanh lên một chút, dù sao đó cũng là chỗ duy nhất mà tiểu thư có thể dựa vào. Gả vào vương phủ đồng nghĩa với việc Liễu Tấn Lợi sẽ không có cách nào làm hại được tiểu thư.

Nhưng mà, hôm nay tâm trí tiểu thư như vậy. . . . . . Gả vào vương phủ rốt cục là phúc hay là họa đây?

"Tới rồi, tiểu thư, vào nhà, chúng ta đi kiếm cơm ăn." Tần Tụ vác giỏ trúc dẫn Liễu Lan Yên đi tới Liễu phủ, trong lòng thầm tính toán, sẽ tìm một cơ hội, tiếp xúc Tam vương gia kia một chút.

Đợi đến khi bọn Tần Tụ đi xa, lúc này Ám Nhất mới hiện thân ở dưới một mảnh bóng cây, mắt nhìn chằm chằm phương hướng bọn Liễu Lan Yên rời khỏi, sau đó bất đắc dĩ rũ mắt xuống.

Tại sao hắn lại phải xuất hiện ở nơi này?

Phải ở chỗ này chuẩn bị một đống củi khô chứ?

Ám Nhất xoa bóp cái trán đang phát đau của mình, thôi, nếu là Tôn chủ ra lệnh, thì hắn cứ tuân mệnh là được.

Nghĩ thông suốt điều này, Ám Nhất xoay người, bóng dáng liền biến mất ở trong núi.

Hai ngày sau đó, vừa đúng lúc mấy công tử, tiểu thư Đại Thế Gia hẹn gặp nhau ở Vương Gia Phủ. Biểu muội của Vương gia vừa có quan hệ thân thiết với Liễu Hâm Dung, vừa là loại người thích náo nhiệt, nên mượn lý do này, nàng vào vương phủ giải thích chuyện lần trước với Vương Gia một chút cũng tốt.

"Hâm Dung, tại sao ngươi còn dẫn theo nàng tới?" Bên trong Vương phủ, mấy người đang ngồi trong lương đình nâng cốc nói cười, Tạ Hân Tú vừa ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Liễu Hâm Dung dẫn theo Liễu Lan Yên đi vào, đôi mày thanh tú nhăn nhẹ, mặt lộ vẻ bất mãn.

"Hai ngày trước, Lan Yên muội muội không cẩn thận đắc tội Vương Gia, hôm nay mượn lý do này, cố ý vội tới hướng Vương Gia bồi tội." Liễu Hâm Dung đắc ý cười, đi vào đình nghỉ mát.

"Nàng ta đắc tội biểu ca, ngược lại thật là có gan lớn, chỉ là với cái tính đó của nàng ta thì muốn không đắc tội với người khác cũng khó." Tạ Hân Tú nhếch cao đôi mày thanh tú, trong tươi cười cũng không che giấu ý tứ châm chọc.

"Đúng là như vậy, Lan Yên muội muội làm việc có chút lỗ mãng nên đắc tội Vương Gia, tiểu muội không phải là đem nàng tới hướng Vương Gia xin tội sao." Liễu Hâm Dung hàm súc cười khẽ, người ngoài nhìn vào thì đó chính là tỷ tỷ tốt ở khắp nơi luôn lo cho hình tượng của muội muội, nhưng mà tỉ mỉ ngẫm nghĩ lại, thì trong lời nói của nàng, đều là đang nói Liễu Lan Yên mới là người có lỗi.Nếu muốn trở thành vương phi, thì trừ dung mạo xuất chúng ra, còn phải có một chút tài sản và bối cảnh.

"Lan Yên muội muội, ngồi đi." Liễu Hâm Dung nói xong, quay đầu lại tỉ mỉ chăm sóc cho Liễu Lan Yên.

Tạ Hân Tú nhìn thấy Liễu Lan Yên ngồi ghế hạng bét ở phía ngoài cùng, cũng không có nói cái gì nữa, chỉ là hết sức hài lòng với sự an bài này của Liễu Hâm Dung.

"Hâm Dung, ngươi tới không đúng lúc rồi. Biểu ca đã được Yêu Chủ cho gọi vào cung có chuyện quan trọng thương lượng." Tạ Hân Tú cười nói.

"Có chuyện thương lượng?" Liễu Hâm Hung đảo mắt một cái, chuyển đến bên cạnh Du Hân Dật đang sung sướng uống rượu, "Điện hạ, người thế nào vẫn còn ở chỗ này?"

"Nghị sự thì có gì vui chứ? Còn có nơi nào tốt hơn nơi này sao? Ở đây có rượu ngon, có cao lương mĩ vị, còn có mỹ nhân làm bạn nữa." Dư Hân Dật một chút cũng không có để ý tới lời nói của Liễu Hâm Dung, hắn giống như căn bản không cảm thấy ám chỉ trong lời nói đó.

Đường đường là Điện hạ của Yêu Giới, Yêu Chủ có chuyện quan trọng thương lượng, không có hắn tham gia, vậy mà hắn cũng không cảm thấy có gì không ổn.

"Hôm nay mọi người gặp nhau, làm sao có thể thiếu tiết mục giúp vui được chứ nhỉ?" Tạ Hân Tú nhíu mày đề nghị .

"Ý kiến hay."

"Còn tưởng là chúng ta đang uống rượu phiền muộn chuyện gì nữa đấy."

Tạ Hân Tú đề nghị lập tức được mọi người phụ họa, đề nghị của biểu muội Vương Gia, có người dám nói không sao?

Trong mắt Dư Hân Dật thoáng qua một tia sáng tỏ, xem ra là Tạ Hân Tú nhìn Liễu Lan Yên không vừa mắt, muốn bêu xấu nàng trước mặt mọi người.

Chỉ là. . . . . . Dư Hân Dật ngửa đầu uống ly rượu ngon, trong lòng cười thầm, lần này nàng lại muốn đối mặt như thế nào đây?

Hắn, thật là rất mong đợi.
Bình Luận (0)
Comment