Nghe được câu trả lời, khóe miệng Ninh Tịch giật giật, hết nói nổi luôn. Có điều, sau này mới biết nguyên nhân thực Sự đúng là có chút quan hệ Với khuôn mặt quá đẹp trai của Lục Đình Kiêu. Vì khuôn mặt thật của Lục Đình Kiêu có hình khối và đường nét khá rõ ràng, nên sau khi thử đi thử lại với vô số lần thất bại thì chỉ có gương mặt của Kha Minh Vũ là trông tự nhiên nhất.
Ôi, đúng là đẹp đến nỗi hết sống nổi mà.
Cũng may giờ Ninh Tịch đang mặc đồ nam, Lục Đình Kiêu thì mang khuôn mặt của Kha Minh Vũ. Vậy cho nên trước khi phim được chiếu thì sẽ chẳng có ai nhận ra hai người.
Cũng chính vì thế cho nên hiếm khi được dịp quanh minh chính đại dắt tay Tiểu Bảo đi dạo siêu thị.
"Anh yêu, buổi tối muốn ăn lẩu không? Lần trước Tiểu Đào từ quê lên có mang cho em mấy gói gia vị lẩu đấy!" Ninh Tịch hỏi.
Lục Đình Kiêu: "Nghe em." Tiểu Bảo cũng gật đầu liên tục.
Vì vậy ba người lại cũng nhau đi tới khu bán rau củ cùng thực phẩm tươi sống để chọn nguyên liệu.
Chẳng qua là trên đường đi, dường như phát hiện ngày càng nhiều ánh mắt nhìn về phía ba người.
Lại có chỗ nào không đúng sao? Đầu óc Ninh Tịch mơ hồ.
"A a a a! Đây là một nhà ba người trong truyền thuyết sao? Đúng là thật là đẹp nha!"
"Nhưng tớ cứ cảm thấy người kia hơi bình thường quá, có chút không Xứng đôi Với anh chàng đẹp trai bên cạnh!"
"Ai ui, cậu thì biết cái gì, đây gọi là "ôn nhu hiên lành thụ", kiêu này cực Xứng đôi. Với "lưu manh công" đó!"
"Ôn nhu hiền lành thụ là cái gì?" Lục Đình Kiêu đột nhiên nghiêng đầu hỏi Ninh Tịch một câu.
Ninh Tịch suýt chút nữa phun một ngụm máu ra ngoài: "Cái này anh không cần biết!"
Nhưng mà thật là Sướng nha! Đại ma Vương là thụ, cô là công, á há há há há •
Cái sai lầm của Ninh Tịch là ở chỗ cô không ngờ được chuyện hai người đàn ông Vác theo một đứa con nít đi siêu thị sẽ càng bị chú ý, vì vậy bọn họ vội vàng mua hết nguyên liệu nấu ăn rồi trở về căn hộ.
Về đến nhà, Lục Đình Kiêu dùng loại thuốc nước đặc biệt tháo mặt nạ trên mặt ra.
Ninh Tịch nhìn da mặt của anh hơi ửng đỏ thì đưa tay sờ một cái, đau lòng không chịu được.
"Không sao, để một lát là được rồi, huống hồ anh là đàn ông." Lục Đình Kiêu an ủi.
"Vậy cũng không được, mặt của đàn ông cũng rất quan trọng mà, chưa kể đây là chuyện liên quan đến phúc lợi sau này của em! Anh đến đây!"
Ninh Tịch kéo Lục Đình Kiêu ngồi xuống bàn trang điểm của mình, sau đó mở mấy cái chai chai lọ lọ ra: "Đừng động, để em dưỡng da cho anh!"
Vợ chăm sóc cho mình thì đương nhiên Lục Đình Kiêu ngoan ngoãn nghe lời ngồi xuống
Nào là lotion, essence, Serum.
Ninh Tịch cẩn thận bôi từng lớp từng lớp lên mặt Lục Đình Kiêu: "Chờ một chút, còn phải bôi kem khóa ẩm nữa! Sau này mỗi ngày rửa mặt xong đều phải chăm sóc một ít mới được!"
Đang bôi kem cho Lục Đình Kiêu, bánh bao nhỏ không biết chui từ đâu ra cũng lạch bạch chạy tới, cái ngón tay ngắn ngủn cũng chỉa chỉa vào gương mặt nhỏ nhắn của mình, tỏ ý nhóc cũng muốn bôi bôi.
Ninh Tịch cười khẽ: "Ba của con phải bôi vì ba con không đủ đẹp trai, còn con đã quá đẹp trai rồi nên không cần bôi."
Bánh bao nhỏ gật gật đầu, hài lòng đón nhận cách nói này.
Một nhà ba người sau khi ăn cơm tối xong thì phân ra làm việc. Lục Đình Kiêu do có công vụ gấp cần phải xử lý cho nên vào thư phòng, bánh bao nhỏ thì được Ninh Tịch giục đi tắm.
"Cục cưng, cần mẹ giúp một tay không?"
Bánh bao nhỏ có chút xấu hổ lắc lắc đầu, sau đó bày tỏ tự nhóc cũng làm được.
Ninh Tịch xoa Xoa đầu của nhóc: "Ai nha, bánh bao nhỏ nhà ta lớn thật rồi... Vậy con cứ từ từ, cân thận không trượt chân té nha!"
Xả nước cho bánh bao nhỏ xong, Ninh Tịch ngồi nghỉ trên ghế salon trong phòng khách. Cô đắp một cái chăn lên người rồi bật một bộ nhạc kịch kinh điển của nước ngoài có chút tuổi đời ra xem.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng sâu lắng hòa vào làm một với không khí ban đêm, cả phòng rất yên tĩnh.
Lúc này tiếng chuông của đột nhiên vang lên.
Trễ thế này ai còn đến vậy nhỉ?
Bánh bao nhỏ với Lục Đình Kiêu đều ở đây rồi mà.
Ninh Tịch có chút khẩn trương nhìn qua mắt mèo một cái. Sau khi nhìn rõ người bên ngoài là ai thì vẻ mặt như thể không tin nổi, lập tức mở cửa ra.
Cửa vừa bật mở ra. cô gái đang đứng trước cửa cũng nhảy cỡn lên nhào vào lòng Ninh Tịch: "Anh Tịchhhhh..."