Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 953

Cô gái nọ nhào vào lòng Ninh Tịch xong thì bắt đầu khóc, trong chốc lát thì bả vai của Ninh Tịch đã ướt đẫm nước mắt.

Ninh Tịch lúc này cũng trăm mối cảm xúc đan xen, cô vỗ vỗ bả vai của cô gái trong lòng: "Được rồi, được rồi! Vào đã rồi nói sau!"

Đưa cô gái vào nhà đổi dép rồi ngồi xuống ghế salon ổn thỏa xong xuôi, Ninh Tịch mới vội vàng đi rót một ly trà nóng.

Cô bé ngồi trên ghế salon ủ rũ cúi đầu rơi nước mắt lén lút nhìn Ninh Tịch, trông cứ như một chú cún con phải chịu trăm cay ngàn đắng mới tìm lại được người chủ đã nhẫn tâm vứt bỏ mình.

"Uống chút trà đi." Ninh Tịch để ly trà vào tay cô bé, vẻ mặt có chút nghiêm trọng.

Đến cả Annie cũng xuất hiện... xem ra Nhị sư huynh nói không sai, tên kia thật sự chuyển hướng về trong nước.

"Cám ơn anh Tịch!" Cô gái vừa rơi nước mắt vừa nhận lấy ly trà.

Cầm cốc trà lên, cô bé ngẩng đầu nhìn Ninh Tịch, nước mắt càng rơi dữ dội hơn: "Anh Tịch mặc đồ nữ thật xinh đẹp hu hu hu hu hu..."

Ninh Tịch đỡ trán: "Haiz, gặp mặt khóc, anh đưa trà cũng khóc, anh đẹp em cũng khóc! Sao cái tật xấu này chả thay đổi chút nào hả?"

"Nhưng mà... hức... anh.... thay đổi nhiều quá..." Vẻ mặt Annie ảm đạm nhìn xung quanh một vòng.

Các vật dụng trong nhà đều thiên về những màu sắc ấm áp, bố cục cũng được bố trí thoải mái dễ chịu.

Mà, Ninh Tịch lúc này đang mặc một cái váy ngủ dễ thương màu hồng san hô, mái tóc quăn tự nhiên được buộc một cách tùy ý sau gáy, hoàn toàn là cách ăn mặc thoái mái tùy ý khi ở nhà. Mặc dù đây không phải lần đầu tiên Annie thấy Ninh Tịch mặc đồ nữ nhưng cũng thiếu chút nữa nhận không ra.

Chỉ trong một năm ngắn ngủi mà bất kể là bề ngoài hay khí chất đều thay đổi trời long đất lở.

Loại cảm giác xa lạ này khiến Annie cảm thấy không thoải mái, thậm chí hoảng hốt lo sợ. Cảm giác này giống như là người mà cô biết trước kia đã hoàn toàn biến mất rồi...

"Con bé ngốc này, là người ai cũng sẽ thay đổi thôi, có lẽ đây mới chính là bộ dạng chân thực của anh?" Ninh Tịch xoa xoa đầu Annie, sau đó hỏi: "Đừng nói về anh nữa, em thì sao? Sao tự dưng lại về nước thế này? Là tạm thời, hay là..."

Vẻ mặt của Annie có chút buồn bã: "Em cũng không biết nữa, mọi chuyện đều nghe Lão đại sắp xếp thôi. Nói không chừng bất chợt hôm nào đó phải chạy vòng quanh khắp thế giới ý chứ, cho nên em mới tranh thủ tới gặp anh."

Ninh Tịch biết bọn họ có quy định về bảo mật thông tin của tổ chức, mà chính cô cũng không muốn biết quá nhiều về, cho nên chỉ thuận miệng hỏi một câu lấy lệ chứ cũng không hỏi nhiều, chẳng qua là chút quan tâm của cô dành cho Annie thôi: "Dạo này em có khỏe không?"

Annie vừa nghe liền lập tức ngẩng đầu lên tố khổ: "Chẳng khỏe một chút nào! Anh vừa đi thì Lão đại tính khí ngày càng kém, cả ngày cứ kiếm em xả giận, đánh em mắng em còn không cho em ăn cơm nữa. Thậm chí còn nói sẽ ném em cho lão quái vật cách vách làm vợ nữa! Anh Tịch, anh mau về đi! Em thật sự rất nhớ anh!"

"Ây..." Ninh Tịch có hơi bất đắc dĩ không biết nên làm thế nào.

Mặc dù tính tình tên kia có chút thối nát thật, nhưng cùng lắm chỉ là nói miệng chút thôi. Nói là đánh rồi mắng lại còn cho không ăn cơm thì hình như hơi khoa trương thì phải?

Cô cũng biết Annie cố ý nói quá như vậy là vì thật sự mong muốn mình trở về.

Hồi trước khi cô mới cứu Annie về tổ chức, lúc đó con bé thực sự rất yếu, tay trói gà còn không chặt, gan thì nhát như chuột lại còn thích khóc nên khiến tên kia thấy rất phiền phức. Vậy nên cứ động một chút là tên đó lại muốn ném Annie xuống biển, may mà cuối cùng Ninh Tịch cũng phát hiện ra sở trường của cô nhóc này.
Bình Luận (0)
Comment