Đúng là chẳng thể trông mặt mà bắt hình dong, không ai ngờ đứa nhóc yếu đuối thích khóc đáng yêu như thế này lại là người thừa kế cả một gia tộc y học cổ truyền, trình độ phải gọi là xuất thần nhập hóa. Sau khi biết điều này thì tên kia mới đồng ý giữ Annie ở lại.
Từ trước tới nay YS không bao giờ để những kẻ vô dụng ở bên cạnh mình chứ đừng nói đến mấy kẻ hay kéo chân sau.
Trong tổ chức, địa vị và phúc lợi của một người đều hoàn toàn là dựa vào năng lực của họ mang đến. Mà Annie thì lại được coi như là vú em duy nhất trong đoàn nên thật ra đãi ngộ cũng không tệ lắm. Chính vì lí do này mà Ninh Tịch mới có thể yên tâm rời đi.
"Annie, thật xin lỗi, không biết Đại sư huynh có nói chuyện của anh cho em không, nhưng mà hiện tại anh đã không thể trở về." Mặc dù có chút không đành lòng, nhưng mà đau lâu không bằng đau ngắn, Ninh Tịch thà dùng một đao chém dứt khoát cho xong.
Annie đặt vội ly trà xuống rồi nắm lấy tay Ninh Tịch: "Tại sao? Là bởi vì tên họ Lục kia sao? Chẳng lẽ những gì anh Dạ nói là thật, anh thật sự đang qua lại với hắn ta?"
"Đúng vậy." Ninh Tịch cũng không muốn lừa cô bé.
Annie vừa nghe liền nhảy dựng lên, cuống quít mở miệng nói: "Anh Tịch, em đã điều tra rồi, tên kia không giống những gì anh nhìn thấy bên ngoài đâu. Để đạt được vị trí hôm nay, anh có biết hắn ta đã ngấm ngầm làm bao nhiêu chuyện không thể để ai biết không? Có lẽ anh thấy Lão đại là đáng sợ, nhưng mà cái tên kia còn đáng sợ hơn cả Satan nữa! Nếu anh biết bộ mặt thật..."
Ninh Tịch thở dài một tiếng cắt lời Annie: "Từ xưa tới nay có người nào ngồi ở địa vị cao mà sau lưng không trải đầy xương trắng đâu, Annie, anh không phải thánh mẫu, chỉ cần anh ấy đối tốt với anh là được rồi."
Một tập đoàn lớn làm ăn trên toàn cầu như Lục thị thì làm sao có thể trắng tinh không dính tí chút đen nào.
Huống hồ, ngay cả quãng thời gian hoang đường của cô khi ở nước M, Lục Đình Kiêu cũng còn có thể tiếp nhận được thì hà cớ gì cô lại vì lí do này mà có hiềm khích với anh chứ.
Nghe được câu trả lời của Ninh Tịch, Annie hoảng đến độ chịu không nổi, túm chặt lấy tay cô: "Anh Tịch, anh đã hoàn toàn bị hắn ta làm cho u mê rồi! Tên kia có mưu đồ với anh từ sớm rồi!"
Ninh Tịch bật cười: "Annie, trên người anh không có bất cứ thứ gì mà anh ấy ham muốn cả!"
Annie: "Sao lại không có! Có... có sắc đẹp!"
"Phụt, vậy thì phải là anh tham lam sắc đẹp của anh ấy mới đúng chứ?" Ninh Tịch cười nói.
"Đây cũng là... không đúng! Anh Tịch đáng ghét! Suýt chút nữa bị anh bẫy rồi!" Annie bực tức dậm chân.
Từ trong những gì mà cô bé tra được, thì điều duy nhất khiến Annie phải công nhận chỉ có... chỉ có bề ngoài của Lục Đình Kiêu, quả thật đúng là không tệ, khó trách anh Tịch lại động lòng.
Annie vắt óc khuyên nhủ: "Nếu anh thích mặt của hắn thì em giúp anh tìm một người còn đẹp trai hơn! Thật ra thì... thật ra thì Lão đại của chúng ta trừ việc tính tình quái gở với thần kinh hơi hâm hấp một chút thì lúc bình thường cũng rất đẹp trai! Không không, phải là phi thường đẹp trai!"
Ninh Tịch nghe vậy nhướng mày: "Tên đó có lúc nào bình thường à?"
"... Không có!" Annie khóc như mưa.
Haiz, đứa bé đáng thương...
Ninh Tịch tay thì vỗ vỗ lưng của Annie, tay thì rút khăn giấy đưa cho cô bé: "Được rồi, đừng lo lắng cho anh nữa, anh tự có giới hạn của mình mà."
Annie thút tha thút thít nửa ngày, không biết nghĩ tới cái gì mà đột nhiên hai mắt sáng lên, sau đó vội vàng lên tiếng: "Đúng! Đúng! Em nghĩ ra rồi! Tên họ Lục đó còn có một đứa con đã năm tuổi rồi! Hắn ta có một đứa con trai! Một đứa con trai năm tuổi!"
"Anh biết."
"Anh biết mà còn..."
"Đứa trẻ đó rất đáng yêu."